Chương 67: Quý nhân
Vệ Tương cảm thán lần nữa: Hắn đúng là quá hiểu hậu cung.Trong cung có rất nhiều người thích buôn chuyện, nhưng dù chỉ là tin đồn thì chắc chắn đều phải có lý do.Giống như chuyện của nàng, hiện giờ nàng được thiên tử sủng ái là điều không ai có thể nghi ngờ, nàng chỉ có nhược điểm là xuất thân, mà đây cũng là chi tiết dễ bị người ta cười nhạo nhất. Thế nên lần này nàng tấn phong nhưng không được thêm cung nhân, nếu bị đem ra bàn tán, mọi người chắc chắn sẽ nói "Quả nhiên là do xuất thân đê tiện, dù bệ hạ có sủng ái nàng cũng không quá để tâm".Vì vậy sắc phong cho mẫu thân của nàng giúp xuất thân của nàng đẹp hơn, cho mọi người biết hắn quan tâm nàng thế nào, đồng thời ngăn chặn miệng đời lắm chuyện.Vệ Tương ngơ ngác nhìn hắn, nghẹn ngào nói: "Tạ ơn bệ hạ."Sở Nguyên Dục mỉm cười ôm nàng vào lòng: "Đến khi nàng có con, dù là hoàng tử hay công chúa, trẫm đều sẽ truy phong mẫu thân nàng thành cáo mệnh."Càng nói hắn lại càng muốn nhiều hơn, tiếp tục căn dặn Dung Thừa Uyên: "Ngươi đi điều tra xem mẫu thân của Vệ quý nhân được chôn cất ở đâu, nếu tìm được thì thu thập hài cốt, nhập liệm an táng theo cấp nhụ nhân. Nếu không tìm thấy thì lập mộ chôn quần áo và di vật."Dung Thừa Uyên cung kính đáp vâng.Vệ Tương nằm trong lòng hoàng đế, ôm chặt lấy hắn.Nàng đã không biết phải tạ ơn thế nào, dù ngày thường gặp dịp thì chơi là sao nhưng ngay khoảnh khắc này, nàng thật sự biết ơn.Hôm nay cả hai đều thức dậy sớm, hoàng đế ở Dao Trì Uyển ăn sáng rồi mới đi xử lý triều chính.Vì bệnh đậu mùa, lâm triều tạm thời được miễn, chỉ có ngày mười, hai mươi và ba mươi văn võ bá quan mới vào triều, bình thường có việc thì đến Tuyên Chính Điện yết kiến, không có việc gì thì không cần đến.Bây giờ Mẫn thần phi nhiễm bệnh, Sở Nguyên Dục hạ chỉ ngay trong đêm, miễn cả ba ngày duy nhất lâm triều trong tháng, sau đó hạ chỉ tam tỉnh lục bộ tự xử lý những việc nhỏ trước, chỉ có việc gấp mới trình đến Tử Thần Điện.Sau hừng đông, công việc trong cung trở nên lu bù. Thánh chỉ nói rõ ngày mai khởi giá đến Lân Sơn, thế thì chỉ có hôm nay để chuẩn bị.Rất nhiều cung thất bận rộng, Ngưng quý cơ ở trong cung của mình tự thấy phiền lòng, thầm nghĩ chỗ Vệ Tương ít đồ, người cũng ít hơn nên chạy đến chỗ nàng tránh bị làm phiền. Đúng lúc Lệ tần cũng đến tìm Vệ Tương, hai người gặp nhau ở Lâm Chiếu Cung, kết bạn tới Dao Trì Uyển.Thật ra Dao Trì Uyển lúc này cũng rất hỗn loạn, chỉ có phòng ngủ của Vệ Tương mới được xem là yên tĩnh. Ba người ngồi xuống, Vệ Tương hỏi Lệ tần: "Hôm qua tỷ tỷ to gan quá, nếu muội phản ứng chậm, tỷ tỷ định làm gì?"Lệ tần cười khổ lắc đầu: "Lúc đó ta thấy việc này muốn nhắm vào muội nên định trở về, tìm cách đốt hết mọi thứ trong phòng, nếu không thì ta nuốt vật chứng cũng được, miễn sao che lấp việc này."
Vệ Tương chỉ vào Lệ tần, hỏi Ngưng quý cơ: "Ngưng tỷ tỷ có biết tỷ ấy trước đây điên cuồng vậy không?" Rồi nàng lại nói với Lệ tần, "Khó khăn lắm tỷ tỷ mới được ra ngoài, phải nghĩ đến việc vất vả lắm mới mẫu tử đoàn viên với công chúa chứ!"Lệ tần thở dài: "Ta làm sao không nghĩ tới chứ? Nhưng mọi việc đều có nhân quả. Ta vào Lạc Mai Uyển với thân phận là kẻ có tội, cứ tưởng cả đời không thể trở ra, nhờ muội hỗ trợ mà ta với công chúa mới được đoàn viên. Hôm qua thấy muội gặp nguy hiểm, nếu ta vì tư lợi cá nhân mà sống chết mặc bây, vậy ta có còn là con người không?"Vệ Tương bật cười: "Tỷ tỷ đúng là hiệp nghĩa.""Ơn nghĩa thế nào, ta đều luôn khắc ghi trong tim." Nói tới đây, Lệ tần nhìn Ngưng quý cơ, nhớ đến chuyện hôm qua, nàng cũng cười, "Ta chỉ là báo ơn, quý cơ nương nương mới là hiệp nghĩa. Hôm qua nương nương đột nhiên phản bác Thanh phi, ta nghe mà giật mình.""Bớt đưa ta lên cao đi." Ngưng quý cơ nói với Vệ Tương, "Ta không có phải vì muội hết đâu, đừng có học nàng ấy cảm ơn ta."Vệ Tương buồn cười: "Tỷ đó, đã giúp đỡ người khác còn không cho cảm ơn. Có điều, trước giờ muội chưa từng nghe nói tỷ tỷ và Thanh phi bất hòa."Ngưng quý cơ khẽ cười: "Bọn ta đúng là không có mâu thuẫn gì, nhưng tích cách của nàng ta khiến người ta khó chịu quá. Ta hỗ trợ xử lý các công việc trong cung, thỉnh thoảng cũng có tiếp xúc, có lúc ta thật sự không biết phải nói nàng ta thế nào!"Nghe Ngưng quý cơ nói vậy, Vệ Tương mới biết nàng ấy đã bất mãn Thanh phi từ lâu.Lệ tần cười nói: "Thanh phi khá thu mình, Mẫn thục nữ cũng không thích tiếp xúc với người ngoài nhiều.""Cái này thì khác." Ngưng quý cơ không đồng ý với nhận xét của Lệ tần về Mẫn thục nữ, lắc đầu, "Mẫn thục nữ mới gọi là thu mình, nhưng nếu có chuyện gì đến tìm nàng ấy, nàng ấy vẫn là người dễ nói chuyện. Còn cái thu mình của Thanh phi phải gọi là giả thanh cao, bình thường cứ tỏ ra không hơn thua, nhưng chuyện gì cũng thấy chướng mắt, lúc nào cũng nói xen vào hai ba câu."Vệ Tương tò mò: "Nàng ta nói gì tỷ tỷ à?"Ngưng quý cơ suy nghĩ một lúc mới trả lời: "Muội đột nhiên hỏi ta như vậy, ta cũng không biết phải nói thế nào. Nhưng nếu muội tiếp xúc với nàng ta nhiều thì sẽ biết con người đó sẽ luôn khiến muội thấy không được tự nhiên, thậm chí là tức giận mà không trút ra được. Tốt nhất là đừng có liên quan gì tới nàng ta."Lệ tần đang uống trà lắng nghe, khi đặt tách trà xuống, nàng bỗng bật cười, còn suýt bị sặc.Vệ Tương và Ngưng quý cơ nhìn sang, Ngưng quý cơ thắc mắc: "Cười gì vậy?"Lệ tần lau miệng, cười nói: "Quý cơ nương nương không tìm được ví dụ, nhưng ta thì đột nhiên nhớ đến một việc, hai người cứ coi như là nghe chuyện vui đi."Cả hai trăm miệng một lời hỏi: "Chuyện gì?""Khi ấy bệ hạ kế vị chưa đầy một năm, trong quốc tang không thể tổ chức ca múa, mọi người đều không có gì giải sầu. Truân thái phi từ tâm, sợ bọn ta buồn quá nên tặng hoàng hậu rất nhiều hoa vào mùa xuân, trên danh nghĩa là để Trường Thu Cung thêm rực rỡ, thực chất là để mọi người cùng nhau ngắm hoa, uống trà nói chuyện phiếm."Ngưng quý cơ híp mắt: "Để ta đoán xem, có phải Thanh phi chê hoa tầm thường trước mặt mọi người không?""Không phải, nhưng cũng gần như vậy. Hôm đó nàng ta không tới, mọi người vốn không để tâm, mãi đến sau này mới nghe kể khi hoàng hậu phái Nghi Cảnh đi mời nàng ta, nàng ta nói mình trước nay không thích mấy thứ này, chỉ yêu quân tử, thế nên xin phép không đến."Ngưng quý cơ lập tức bật cười thành tiếng: "Cái miệng của nàng ta đúng là lợi hại! Không đến thì thôi, cũng không nên nhắc đến quân tử, đã tỏ ra cao ngạo rồi còn ngầm chê người ngoài tầm thường."Điều này khiến Vệ Tương nhớ lại Thanh phi từng nhắc đến gia thế của nàng.Khi đó dù cảm thấy lời này cay nghiệt, nàng vẫn không rõ Thanh phi có ý khinh thường mình hay không, bởi vì thái độ của nàng ta thản nhiên đến mức khiến nàng tự thấy mình nghĩ nhiều.Xem ra nàng ta đúng là giỏi khiến người ta khó chịu như lời Ngưng quý cơ nói.Lệ tần phụ họa cho Ngưng quý cơ: "Đúng đấy, chính là như vậy. Thời điểm nàng ta mới tiến cung, ta cứ tưởng Truân thái phi không thích nàng ta là vì hôn ước trước đây khiến Truân thái phi khó xử, sau này mới từ từ ngộ ra được, tính cách như vậy ai mà thích chứ?"Ngưng quý cơ cảm thán: "Nhưng bệ hạ lại cứ thích."Lệ tần cười khẩy: "Chỉ là trước đây thôi. Nếu không có tình cảm thanh mai trúc mã, ta thấy bệ hạ cũng sẽ không thích."Thấy họ tán gẫu quá hăng say, Vệ Tương vội nhắc nhở: "Sao ngay cả việc bệ hạ nghĩ gì các tỷ cũng dám thảo luận vậy, đừng nói nữa."Hai người cũng nhận ra cuộc trò chuyện đi quá xa, vội ngậm miệng, sau đó tìm đề tài khác tán gẫu tiếp.Ba người tâm sự đến trưa, ăn trưa ở Dao Trì Uyển xong mới ra về.Họ đi rồi, Quỳnh Phương mới vào phòng báo: "Chưởng ấn đến, đã đợi ở sương phòng một lúc rồi."Vệ Tương vội nói: "Mau mời."Quỳnh Phương lui ra ngoài mời Dung Thừa Uyên, cung nữ thái giám đều ngầm hiểu, tự giác lui xuống.Một lát sau, Dung Thừa Uyên một mình vào phòng: "Quý nhân an, còn chưa chúc mừng quý nhân được tấn phong."Nói tồi, gã đặt hộp gỗ trong tay lên bàn, Vệ Tương biết lại là quà tấn phong nên tươi cười mở ra, thấy trong đó là mứt đào khô, nàng bật cười: "Chưởng ấn có lệ quá rồi, những lần trước đầy là trang sức hoặc nước hoa, sao lần này chỉ có một hộp mứt?"Dung Thừa Uyên ngồi vào bên còn lại của bàn trà, nhướng mày: "Nương tử chê mứt đào này tầm thường sao? Đào mật này mới từ Giang Nam đưa tới, ngọt hơn những năm trước rất nhiều, tổng cộng chỉ có ba mươi cân, chia cho các cung thì mỗi người chỉ được nhận vài ba miếng thôi. Vất vả lắm ta mới lấy được năm cân, nương tử nhận đi."Vệ Tương kinh ngạc: "Tại ta không nhìn ra." Dứt lời, nàng lấy một miếng, còn chưa vào miệng đã thấy hương đào thoang thoảng. Nàng tươi cười cắn một miếng, bỗng phát hiện Dung Thừa Uyên đang nhìn mình, nhất thời không được tự nhiên, vội đẩy hộp mứt về phía gã, "Chưởng ấn cũng ăn đi."Dung Thừa Uyên khẽ cười, nói: "Tạ ơn nương tử." Rồi gã cũng lấy một miếng, vừa ăn vừa nói vào việc chính, "Đã thẩm tra mấy người của Thượng Cung Cục rồi, kết quả đúng là bất ngờ."Vệ Tương lập tức trở nên nghiêm túc: "Là kẻ nào?"Dung Thừa Uyên lắc đầu: "Bất ngờ ở chỗ họ đều rất trung thành, dù nhận hết trọng hình cũng không chịu khai ra, khăng khăng nói muốn lấy lòng nương tử hoặc bị tiền tài mua chuộc. Nô tài thấy họ mạnh miệng nên điều tra lý lịch của họ, phát hiện tất cả có hai chi tiết trùng hợp."Vệ Tương hỏi: "Là gì?""Hoặc là mất hết người thân, hoặc là không thân với gia đình, nói tóm lại là không thể dùng tính mạng người nhà để uy hiếp."Vệ Tương nghiến răng: "Thế thì không thể điều tra ra chủ mưu đứng sau rồi."Dung Thừa Uyên thở dài: "Đúng vậy, nhưng cũng không hẳn."Vệ Tương hoang mang nhìn gã.Dung Thừa Uyên lại cắn một miếng mứt đào: "Đúng là không thể xác định kẻ đứng sau, nhưng có bản lĩnh như vậy trong cung chỉ có vài người."
Vệ Tương chỉ vào Lệ tần, hỏi Ngưng quý cơ: "Ngưng tỷ tỷ có biết tỷ ấy trước đây điên cuồng vậy không?" Rồi nàng lại nói với Lệ tần, "Khó khăn lắm tỷ tỷ mới được ra ngoài, phải nghĩ đến việc vất vả lắm mới mẫu tử đoàn viên với công chúa chứ!"Lệ tần thở dài: "Ta làm sao không nghĩ tới chứ? Nhưng mọi việc đều có nhân quả. Ta vào Lạc Mai Uyển với thân phận là kẻ có tội, cứ tưởng cả đời không thể trở ra, nhờ muội hỗ trợ mà ta với công chúa mới được đoàn viên. Hôm qua thấy muội gặp nguy hiểm, nếu ta vì tư lợi cá nhân mà sống chết mặc bây, vậy ta có còn là con người không?"Vệ Tương bật cười: "Tỷ tỷ đúng là hiệp nghĩa.""Ơn nghĩa thế nào, ta đều luôn khắc ghi trong tim." Nói tới đây, Lệ tần nhìn Ngưng quý cơ, nhớ đến chuyện hôm qua, nàng cũng cười, "Ta chỉ là báo ơn, quý cơ nương nương mới là hiệp nghĩa. Hôm qua nương nương đột nhiên phản bác Thanh phi, ta nghe mà giật mình.""Bớt đưa ta lên cao đi." Ngưng quý cơ nói với Vệ Tương, "Ta không có phải vì muội hết đâu, đừng có học nàng ấy cảm ơn ta."Vệ Tương buồn cười: "Tỷ đó, đã giúp đỡ người khác còn không cho cảm ơn. Có điều, trước giờ muội chưa từng nghe nói tỷ tỷ và Thanh phi bất hòa."Ngưng quý cơ khẽ cười: "Bọn ta đúng là không có mâu thuẫn gì, nhưng tích cách của nàng ta khiến người ta khó chịu quá. Ta hỗ trợ xử lý các công việc trong cung, thỉnh thoảng cũng có tiếp xúc, có lúc ta thật sự không biết phải nói nàng ta thế nào!"Nghe Ngưng quý cơ nói vậy, Vệ Tương mới biết nàng ấy đã bất mãn Thanh phi từ lâu.Lệ tần cười nói: "Thanh phi khá thu mình, Mẫn thục nữ cũng không thích tiếp xúc với người ngoài nhiều.""Cái này thì khác." Ngưng quý cơ không đồng ý với nhận xét của Lệ tần về Mẫn thục nữ, lắc đầu, "Mẫn thục nữ mới gọi là thu mình, nhưng nếu có chuyện gì đến tìm nàng ấy, nàng ấy vẫn là người dễ nói chuyện. Còn cái thu mình của Thanh phi phải gọi là giả thanh cao, bình thường cứ tỏ ra không hơn thua, nhưng chuyện gì cũng thấy chướng mắt, lúc nào cũng nói xen vào hai ba câu."Vệ Tương tò mò: "Nàng ta nói gì tỷ tỷ à?"Ngưng quý cơ suy nghĩ một lúc mới trả lời: "Muội đột nhiên hỏi ta như vậy, ta cũng không biết phải nói thế nào. Nhưng nếu muội tiếp xúc với nàng ta nhiều thì sẽ biết con người đó sẽ luôn khiến muội thấy không được tự nhiên, thậm chí là tức giận mà không trút ra được. Tốt nhất là đừng có liên quan gì tới nàng ta."Lệ tần đang uống trà lắng nghe, khi đặt tách trà xuống, nàng bỗng bật cười, còn suýt bị sặc.Vệ Tương và Ngưng quý cơ nhìn sang, Ngưng quý cơ thắc mắc: "Cười gì vậy?"Lệ tần lau miệng, cười nói: "Quý cơ nương nương không tìm được ví dụ, nhưng ta thì đột nhiên nhớ đến một việc, hai người cứ coi như là nghe chuyện vui đi."Cả hai trăm miệng một lời hỏi: "Chuyện gì?""Khi ấy bệ hạ kế vị chưa đầy một năm, trong quốc tang không thể tổ chức ca múa, mọi người đều không có gì giải sầu. Truân thái phi từ tâm, sợ bọn ta buồn quá nên tặng hoàng hậu rất nhiều hoa vào mùa xuân, trên danh nghĩa là để Trường Thu Cung thêm rực rỡ, thực chất là để mọi người cùng nhau ngắm hoa, uống trà nói chuyện phiếm."Ngưng quý cơ híp mắt: "Để ta đoán xem, có phải Thanh phi chê hoa tầm thường trước mặt mọi người không?""Không phải, nhưng cũng gần như vậy. Hôm đó nàng ta không tới, mọi người vốn không để tâm, mãi đến sau này mới nghe kể khi hoàng hậu phái Nghi Cảnh đi mời nàng ta, nàng ta nói mình trước nay không thích mấy thứ này, chỉ yêu quân tử, thế nên xin phép không đến."Ngưng quý cơ lập tức bật cười thành tiếng: "Cái miệng của nàng ta đúng là lợi hại! Không đến thì thôi, cũng không nên nhắc đến quân tử, đã tỏ ra cao ngạo rồi còn ngầm chê người ngoài tầm thường."Điều này khiến Vệ Tương nhớ lại Thanh phi từng nhắc đến gia thế của nàng.Khi đó dù cảm thấy lời này cay nghiệt, nàng vẫn không rõ Thanh phi có ý khinh thường mình hay không, bởi vì thái độ của nàng ta thản nhiên đến mức khiến nàng tự thấy mình nghĩ nhiều.Xem ra nàng ta đúng là giỏi khiến người ta khó chịu như lời Ngưng quý cơ nói.Lệ tần phụ họa cho Ngưng quý cơ: "Đúng đấy, chính là như vậy. Thời điểm nàng ta mới tiến cung, ta cứ tưởng Truân thái phi không thích nàng ta là vì hôn ước trước đây khiến Truân thái phi khó xử, sau này mới từ từ ngộ ra được, tính cách như vậy ai mà thích chứ?"Ngưng quý cơ cảm thán: "Nhưng bệ hạ lại cứ thích."Lệ tần cười khẩy: "Chỉ là trước đây thôi. Nếu không có tình cảm thanh mai trúc mã, ta thấy bệ hạ cũng sẽ không thích."Thấy họ tán gẫu quá hăng say, Vệ Tương vội nhắc nhở: "Sao ngay cả việc bệ hạ nghĩ gì các tỷ cũng dám thảo luận vậy, đừng nói nữa."Hai người cũng nhận ra cuộc trò chuyện đi quá xa, vội ngậm miệng, sau đó tìm đề tài khác tán gẫu tiếp.Ba người tâm sự đến trưa, ăn trưa ở Dao Trì Uyển xong mới ra về.Họ đi rồi, Quỳnh Phương mới vào phòng báo: "Chưởng ấn đến, đã đợi ở sương phòng một lúc rồi."Vệ Tương vội nói: "Mau mời."Quỳnh Phương lui ra ngoài mời Dung Thừa Uyên, cung nữ thái giám đều ngầm hiểu, tự giác lui xuống.Một lát sau, Dung Thừa Uyên một mình vào phòng: "Quý nhân an, còn chưa chúc mừng quý nhân được tấn phong."Nói tồi, gã đặt hộp gỗ trong tay lên bàn, Vệ Tương biết lại là quà tấn phong nên tươi cười mở ra, thấy trong đó là mứt đào khô, nàng bật cười: "Chưởng ấn có lệ quá rồi, những lần trước đầy là trang sức hoặc nước hoa, sao lần này chỉ có một hộp mứt?"Dung Thừa Uyên ngồi vào bên còn lại của bàn trà, nhướng mày: "Nương tử chê mứt đào này tầm thường sao? Đào mật này mới từ Giang Nam đưa tới, ngọt hơn những năm trước rất nhiều, tổng cộng chỉ có ba mươi cân, chia cho các cung thì mỗi người chỉ được nhận vài ba miếng thôi. Vất vả lắm ta mới lấy được năm cân, nương tử nhận đi."Vệ Tương kinh ngạc: "Tại ta không nhìn ra." Dứt lời, nàng lấy một miếng, còn chưa vào miệng đã thấy hương đào thoang thoảng. Nàng tươi cười cắn một miếng, bỗng phát hiện Dung Thừa Uyên đang nhìn mình, nhất thời không được tự nhiên, vội đẩy hộp mứt về phía gã, "Chưởng ấn cũng ăn đi."Dung Thừa Uyên khẽ cười, nói: "Tạ ơn nương tử." Rồi gã cũng lấy một miếng, vừa ăn vừa nói vào việc chính, "Đã thẩm tra mấy người của Thượng Cung Cục rồi, kết quả đúng là bất ngờ."Vệ Tương lập tức trở nên nghiêm túc: "Là kẻ nào?"Dung Thừa Uyên lắc đầu: "Bất ngờ ở chỗ họ đều rất trung thành, dù nhận hết trọng hình cũng không chịu khai ra, khăng khăng nói muốn lấy lòng nương tử hoặc bị tiền tài mua chuộc. Nô tài thấy họ mạnh miệng nên điều tra lý lịch của họ, phát hiện tất cả có hai chi tiết trùng hợp."Vệ Tương hỏi: "Là gì?""Hoặc là mất hết người thân, hoặc là không thân với gia đình, nói tóm lại là không thể dùng tính mạng người nhà để uy hiếp."Vệ Tương nghiến răng: "Thế thì không thể điều tra ra chủ mưu đứng sau rồi."Dung Thừa Uyên thở dài: "Đúng vậy, nhưng cũng không hẳn."Vệ Tương hoang mang nhìn gã.Dung Thừa Uyên lại cắn một miếng mứt đào: "Đúng là không thể xác định kẻ đứng sau, nhưng có bản lĩnh như vậy trong cung chỉ có vài người."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me