Kim Mingyu X You Vet Nang Mua Xuan I
từ khi rời khỏi cung, em không còn gọi mình là "nô tì" nữa.
nhưng cũng chẳng bao giờ xưng là "ta".
chỉ gọi bản thân – như một kẻ không tên, không thân phận.
như một đốm tro nhỏ bị gió cuốn khỏi mái điện vàng son.ngày đầu tiên rời khỏi cung, em theo xe gạo ra khỏi cổng tây.
ngồi giữa những bao vải thô nặng mùi lúa, em gồng người, siết chặt vạt áo,
trái tim như còn nghe văng vẳng tiếng chuông chiều từ điện chính.tiếng đó... mỗi ngày đều nghe,
vậy mà từ nay sẽ không bao giờ còn được lắng nghe nữa.em đi mãi, đi xa – tới một trấn nhỏ gần vùng núi.
ở đó, em làm thuê cho một bà lão bán chè, quét sân, vo gạo, nhóm lửa.
không ai biết em từng sống trong cung.
chỉ thấy em cười nhiều, hơi ngây ngô, nhưng làm việc chăm.em cũng chẳng kể gì.
vì trong tim, chuyện đó... đã như một giấc mộng mùa đông tan sớm.
cho đến một buổi chiều, lúc đang hái lá sen bên bờ suối,
em nghe mấy người dân tụ tập bên quán nước, bàn chuyện triều đình:
"thái tử điện hạ cưới rồi đấy.""jo tiểu thư, con gái tả tướng – tài sắc vẹn toàn.""phải, là lễ cưới đẹp nhất trong chục năm qua.""thái tử phi – giờ là mẫu nghi tương lai rồi đó..."em đứng lặng.
tay vẫn cầm chiếc lá sen còn đọng sương.nước mắt... rơi xuống, trước cả khi em kịp hiểu mình đang khóc vì điều gì.phải rồi.
ngài cưới.
một người môn đăng hộ đối,
một người xứng đáng làm thê tử của thiên tử tương lai.em không trách.
chỉ... cảm thấy trong lòng bỗng buốt giá.
lẫn lộn giữa niềm đau và niềm mừng thầm.ít ra... ngài có người bên cạnh.
không còn cô đơn.
không còn phải gượng cười với những chén trà nguội trong đêm.em vẫn sống như thế, thêm hai tháng.cho tới một buổi tối chạng vạng,
trên đường về nhà, em bị kéo vào một con hẻm nhỏ.
không kịp la, không kịp nhận mặt.
chỉ thấy hai kẻ mặc y phục dày, tay đeo găng, ánh mắt đầy sát khí.em bị đánh.
bằng gậy tre, bằng tay không.
bụng, vai, lưng... đâu đâu cũng đau.máu chảy vào miệng, mặn và đắng.
chưa bao giờ em thấy cái chết gần đến thế.
"lệnh của thái tử phi."
"kết thúc ở đây thôi, tiện nhân."rồi em bị ném xuống sông.
nước lạnh như băng giữa mùa hạ.đêm tối như thể cả trời đất đã quay lưng.
em không biết mình có bơi hay không.
không biết đã vùng vẫy ra sao.chỉ nhớ – có khoảnh khắc, giữa làn nước đen đặc ấy,
em đã nghĩ:
"ngài ơi... em đi trước."nhưng khi em mở mắt ra lần nữa,
trời đã sáng.
chim hót lạc giọng.
có tiếng nước chảy khe khẽ,
và em đang nằm trên một phiến đá, ướt sũng.một ông lão đánh cá đứng bên cạnh, thở dài:
"cô nương sống rồi. phúc lớn lắm."em không nhớ gì thêm.
chỉ biết... mình vẫn còn sống.nhưng từ nay, sống không còn là để chờ gặp lại.
mà là để bắt đầu giấu mình,
vì nếu sự sống này là thứ họ muốn lấy đi,
em phải giữ lấy, vì chính em
và... vì ngài nữa.em tin – ngài chưa biết chuyện.
vì nếu biết... người sẽ không để em chết như thế.
nhưng cũng chẳng bao giờ xưng là "ta".
chỉ gọi bản thân – như một kẻ không tên, không thân phận.
như một đốm tro nhỏ bị gió cuốn khỏi mái điện vàng son.ngày đầu tiên rời khỏi cung, em theo xe gạo ra khỏi cổng tây.
ngồi giữa những bao vải thô nặng mùi lúa, em gồng người, siết chặt vạt áo,
trái tim như còn nghe văng vẳng tiếng chuông chiều từ điện chính.tiếng đó... mỗi ngày đều nghe,
vậy mà từ nay sẽ không bao giờ còn được lắng nghe nữa.em đi mãi, đi xa – tới một trấn nhỏ gần vùng núi.
ở đó, em làm thuê cho một bà lão bán chè, quét sân, vo gạo, nhóm lửa.
không ai biết em từng sống trong cung.
chỉ thấy em cười nhiều, hơi ngây ngô, nhưng làm việc chăm.em cũng chẳng kể gì.
vì trong tim, chuyện đó... đã như một giấc mộng mùa đông tan sớm.
cho đến một buổi chiều, lúc đang hái lá sen bên bờ suối,
em nghe mấy người dân tụ tập bên quán nước, bàn chuyện triều đình:
"thái tử điện hạ cưới rồi đấy.""jo tiểu thư, con gái tả tướng – tài sắc vẹn toàn.""phải, là lễ cưới đẹp nhất trong chục năm qua.""thái tử phi – giờ là mẫu nghi tương lai rồi đó..."em đứng lặng.
tay vẫn cầm chiếc lá sen còn đọng sương.nước mắt... rơi xuống, trước cả khi em kịp hiểu mình đang khóc vì điều gì.phải rồi.
ngài cưới.
một người môn đăng hộ đối,
một người xứng đáng làm thê tử của thiên tử tương lai.em không trách.
chỉ... cảm thấy trong lòng bỗng buốt giá.
lẫn lộn giữa niềm đau và niềm mừng thầm.ít ra... ngài có người bên cạnh.
không còn cô đơn.
không còn phải gượng cười với những chén trà nguội trong đêm.em vẫn sống như thế, thêm hai tháng.cho tới một buổi tối chạng vạng,
trên đường về nhà, em bị kéo vào một con hẻm nhỏ.
không kịp la, không kịp nhận mặt.
chỉ thấy hai kẻ mặc y phục dày, tay đeo găng, ánh mắt đầy sát khí.em bị đánh.
bằng gậy tre, bằng tay không.
bụng, vai, lưng... đâu đâu cũng đau.máu chảy vào miệng, mặn và đắng.
chưa bao giờ em thấy cái chết gần đến thế.
"lệnh của thái tử phi."
"kết thúc ở đây thôi, tiện nhân."rồi em bị ném xuống sông.
nước lạnh như băng giữa mùa hạ.đêm tối như thể cả trời đất đã quay lưng.
em không biết mình có bơi hay không.
không biết đã vùng vẫy ra sao.chỉ nhớ – có khoảnh khắc, giữa làn nước đen đặc ấy,
em đã nghĩ:
"ngài ơi... em đi trước."nhưng khi em mở mắt ra lần nữa,
trời đã sáng.
chim hót lạc giọng.
có tiếng nước chảy khe khẽ,
và em đang nằm trên một phiến đá, ướt sũng.một ông lão đánh cá đứng bên cạnh, thở dài:
"cô nương sống rồi. phúc lớn lắm."em không nhớ gì thêm.
chỉ biết... mình vẫn còn sống.nhưng từ nay, sống không còn là để chờ gặp lại.
mà là để bắt đầu giấu mình,
vì nếu sự sống này là thứ họ muốn lấy đi,
em phải giữ lấy, vì chính em
và... vì ngài nữa.em tin – ngài chưa biết chuyện.
vì nếu biết... người sẽ không để em chết như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me