TruyenFull.Me

Kinh Van Hoa Chet Choc

Chương 31 Cơn mưa chợt đến

Nghe Lâm Thu Thạch nói, động tác của Nguyễn Nam Chúc hơi khựng lại, nhưng hành động tiếp theo của hắn hoàn toàn ngăn lại ý định tiếp tục quan sát xung quanh của Lâm Thu Thạch, hắn khẽ nói: "Mặc kệ đi, tìm Trình Thiên Lý trước đã."

Lâm Thu Thạch chợt nhớ ra họ còn một đồng bạn nữa. Từ khi vào trong đền, cậu không nhìn thấy Trình Thiên Lý đâu cả, không rõ thằng nhóc chạy đi đâu mất rồi.

Từ Cẩn ở phía sau thấy họ tiếp tục tiến vào trong đền, lẩy bẩy nói: "Hai người định đi đâu? Lại vào trong? Tôi thấy chỗ này ghê ghê sao ấy."

"Ừm, vào xem thử." Lâm Thu Thạch ừ đại một câu, rồi nhìn quanh trong khi tiếp tục tiến sâu vào trong đền.

Đền thần khá lớn, ngoài cùng là đại điện trống không. Trước điện đặt một pho tượng Phật và hương án, thường ngày hình như ít người khói nhang.

Đi tiếp vào phía trong là rất nhiều gian phòng nhỏ, đa phần bị khóa trái, qua cửa sổ Lâm Thu Thạch nhìn thấy trong ấy có các vật như tượng điêu khắc, dùng vải đỏ phủ lên trên.

"Muốn vào trong xem quá." Nguyễn Nam Chúc lẩm bẩm.

"Ở đó có gì vậy?" Từ Cẩn xoa xoa bả vai nổi đầy da gà của mình: "Gớm thế..."

Nguyễn Nam Chúc nghe vậy quay ra dựa vào người Lâm Thu Thạch, nũng nịu nói: "Anh Lâm Lâm, em cũng sợ nữa".

Lâm Thu Thạch biết tên này lại nổi máu diễn xuất lên rồi, đành dở khóc dở cười nắm lấy tay hắn, nói: "Đừng sợ, đã có anh ở đây."

Từ Cẩn thấy vậy nghiến răng nén giận, chắc trong lòng đang thầm chửi hàng vạn câu về đôi nam nữ chim chuột chết bầm.

Ba người tiếp tục tiến lên phía trước, qua một hành lang, rốt cuộc đã trông thấy Trình Thiên Lý.

Thằng nhỏ Trình Thiên Lý của chúng ta đang đứng trong góc, quay mặt vào tường, không biết đang nhìn cái gì.

Nghe thấy tiếng bước chân, nó quay ra, trông thấy bọn Lâm Thu Thạch bèn nói: "Mọi người lại đây mà xem, trên tường có hình vẽ."

Lâm Thu Thạch tiến lại gần: "Hình vẽ gì vậy? Chào nhóc, anh tên Dư Lâm Lâm, em tên gì?"

Trình Thiên Lý nói: "Gọi em Mục Tự là được rồi, hai chị xinh đẹp này tên gì vậy?"

Từ Cẩn và Nguyễn Nam Chúc lần lượt tự giới thiệu mình.

"Hầy, số các chị hơi đen." Trình Thiên Lý nói: "Xinh như thế mà lại lạc vào thế giới kinh dị."

Từ Cẩn nói: "Đen thật ấy chứ, chị sợ ơi là sợ." Nỗi niềm sâu kín bao lâu nay rốt cuộc đã tìm thấy nơi bày tỏ, Từ Cần thoắt cái nghẹn ngào: "Ở đây toàn những thứ kỳ lạ, chị vẫn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì nữa." Cô lấy tay khẽ quẹt khóe mi đẫm lệ, trông tội nghiệp vô cùng.

"Hình vẽ trên tường mô tả phong tục địa phương thì phải." Giọng nói của Nguyễn Nam Chúc nhanh chóng thu hút sự chú ý của Trình Thiên Lý, hắn giơ tay sờ bức vẽ trên tường: "Bức bích họa[16] này là mới vẽ lên, lại thường xuyên được người ta bảo dưỡng nên màu sắc mới tươi nhuận như vậy."

[16] Bích họa: Tranh vẽ trên tường. (DG)

"Ừm, vẽ cái gì thế? Em nhìn không hiểu." Trình Thiên Lý lơ đẹp Từ Cẩn.

"Vẽ cảnh chúc phúc cho đứa bé mới chào đời." Nguyễn Nam Chúc nói: "Có hai đứa trẻ sơ sinh, một đại diện mặt trăng, một đại diện mặt trời..." Hắn mô tả hình vẽ theo cách đơn giản nhất có thể: "Đứa trẻ mặt trăng thích gõ trống, đứa trẻ mặt trời bị người ta giấu đi." Gương mặt Trình Thiên Lý thoáng vẻ nghi ngờ, nó lặp lại lần nữa: "Bị giấu đi?"

"Nghĩa là sao?" Lâm Thu Thạch cũng không hiểu ý nghĩa trong câu nói của Nguyễn Nam Chúc.

"Ai biết." Nguyễn Nam Chúc nói: "Trong tranh người ta vẽ như vậy, em làm sao biết giấu đi có nghĩa là gì."

Từ Cẩn hết lần này đến lần khác bị Nguyễn Nam Chúc đoạt đi sự chú ý, lúc này đế thêm một câu: "Bà chị có vẻ hiểu biết nhỉ."

Nguyễn Nam Chúc hơi mỉm cười: "Cậu vẫn chưa hỏi tuổi mình, sao đã gọi mình là chị, năm nay mình hai mươi tuổi, còn cậu?"

Từ Cẩn: "Hai mươi ba..."

Nguyễn Nam Chúc: "Ơ, thế thì cậu mới là chị." Từ Cẩn cáu kỉnh bĩu môi.

Lâm Thu Thạch nhìn mà cảm thấy tức cười, Nguyễn Nam Chúc mê trêu gái thành nghiện rồi.

"Mọi người có tìm thấy cầu thang lên tầng không?" Trình Thiên Lý nói: "Trên trần nhà vang lên tiếng nhạc hoài, chắc là tăng nhân trong đền tấu khúc nhỉ?"

Nói tới âm nhạc, Lâm Thu Thạch liền nhớ đến âm thanh nghe được ở đại điện. Hiện giờ tai cậu rất nhạy, có thể dễ dàng biết được âm thanh phát ra từ đâu. Cũng vì thế mà cậu chắc chắn rằng tiếng nhạc đến từ phần nóc ngôi đền, vả lại âm thanh rất nhỏ, rõ ràng khoảng cách với nguồn phát khá xa.

"Không tìm được." Nguyễn Nam Chúc nói: "Chúng ta đi thêm một vòng xem sao."

Nhóm người mười sáu người đông đúc náo nhiệt là thế, lúc này tản mát khắp nơi trong ngôi đền mênh mông vắng lặng. Bọn Lâm Thu Thạch men theo hành lang dài đi tới, giữa đường bắt gặp thêm khoảng ba, bốn người, số còn lại không biết đã đi đâu.

Nhưng những lúc thế này Lâm Thu Thạch không còn hơi sức để quan tâm đến người khác. Điều cậu quan tâm bây giờ là làm sao tìm được đầu mối liên quan đến chìa khóa.

Bốn người đi mãi, cuối cùng đã tới cuối con đường.

Phía sau ngôi đền là một khoảng đất trống trải, đầy sỏi đá, có một bình đài[17] bằng gỗ. Bình đài dường như được thiết kế với công dụng đặc biệt, dựng khá cao so với mặt đất, đứng từ bên dưới khó mà trông thấy trên bình đài có những gì.

[17] Bình đài: Giống như cấu trúc sân khấu biểu diễn, bên dưới gồm các cột trụ chống đỡ, có cầu thang đi lên, bên trên bằng phẳng. (DG)

"Đi lên xem thử không?" Lâm Thu Thạch hỏi.

"Ừ." Nguyễn Nam Chúc nói: "Cùng đi đi."

"Em đừng lên." Lâm Thu Thạch lo cho sức khỏe Nguyễn Nam Chúc, cậu nói: "Anh lên một mình được rồi."

Trình Thiên Lý nói: "Để em lên với anh, hai chị ở dưới canh chừng nếu có biến thì ra hiệu tụi em."

"Được, hai người lên trên quan sát đi." Nguyễn Nam Chúc nói: "Thấy không ổn xuống ngay nhé."

Bên cạnh bình đài có một cầu thang bằng gỗ đi lên, nhưng bậc thang rất hẹp và dốc, khiến tốc độ leo vô cùng chậm. Mục đích chính của Lâm Thu Thạch khi lên cầu thang là xem trên bình đài có gì, nhưng lúc leo tới một độ cao nhất định, cậu nhận ra mình có thể tiện thể quan sát tình hình bốn phía quanh đền thần nữa.

Trình Thiên Lý đi sau Lâm Thu Thạch, khẽ nói thầm: "Anh Nguyễn sao vậy, sắc mặt tệ quá."

"Trong người anh ấy khó chịu." Lâm Thu Thạch giải thích: "Chắc về mặt tinh thần vẫn chưa khôi phục hoàn toàn."

Trình Thiên Lý: "Cái cô Từ Cẩn đó là sao?"

Lâm Thu Thạch: "Một người mới. Anh sợ gây chú ý nên dắt theo luôn."

Trong lúc nói chuyện cả hai đã sắp leo tới đỉnh bình đài. Lâm Thu Thạch đặt chân lên bậc thang cao nhất, cuối cùng đã tới nơi. Nhưng những gì trông thấy lập tức khiến cậu cảm thấy hối hận vì đã leo lên. Phía trên bình đài toàn thịt vụn và xương xẩu, còn có những nắm tóc màu đen. Thịt và xương trông rất tươi mới, không có hiện tượng phân hủy, rõ ràng mới được mang lên.

"Đừng lên đây." Lâm Thu Thạch nói: "Trên này toàn xác người."

Trình Thiên Lý ngừng bước, buột miệng chửi thề.

Lâm Thu Thạch rất muốn tự dối mình rằng thịt và xương này là của một loài động vật nào đó, nhưng cậu trông thấy rõ ràng trong đống hỗn độn kia có cả chiếc sọ người, hốc mắt đen sì của chiếc sọ chiếu thẳng vào Lâm Thu Thạch, khiến cậu cảm giác như đang bị nhìn chằm chằm.

"Đi xuống đi." Lâm Thu Thạch cảm thấy không ổn, vội vã quay người.

Trình Thiên Lý phản xạ khá nhanh, ừm một tiếng liền thoăn thoắt bước xuống. Lâm Thu Thạch đang định quay lưng, chợt nghe Nguyễn Nam Chúc ở dưới hét lớn: "Đừng quay người..."

Nhưng lời nhắc nhở của hắn đến quá muộn, trong khoảnh khắc Lâm Thu Thạch xoay lưng lại bình đài, cậu cảm thấy có hai bàn tay chạm vào lưng mình, sau đó một luồng sức mạnh ập tới, cả người Lâm Thu Thạch bị đẩy xuống.

Bình đài cao khoảng bốn mét, bên dưới toàn đá sỏi gồ ghề, nếu rơi xuống không chết cũng bị thương.

May nhờ Trình Thiên Lý nhanh tay lẹ mắt, túm được Lâm Thu Thạch đang lảo đảo chực ngã, hai người lăn xuống mấy bậc thang, nhưng không bị thương tích nghiêm trọng.

Lâm Thu Thạch chật vật ngồi dậy, không dám dừng lâu trên cầu thang nữa, cùng Trình Thiên Lý bỏ chạy như một làn khói.

"Đù má, khốn vãi! Làm em sợ muốn chết!" Trình Thiên Lý cũng bị dọa toát mồ hôi hột: "Dư Lâm Lâm anh sao thế, trượt chân hả??"

"Đâu có." Lâm Thu Thạch nói: "Bị đẩy."

"Trên đó không có ai thật ư? Khi hai người trở xuống trên bình đài có một cánh tay giơ lên ấy." Từ Cẩn trợn mắt kinh ngạc: "Sau đó cánh tay ấy đẩy Dư Lâm Lâm."

"Lâm Lâm." Nguyễn Nam Chúc đột nhiên nói: "Sau lưng anh có hai vết bàn tay kìa."

Lâm Thu Thạch ngẩn ra, vội vàng ngoái đầu lại ngó thử phía sau chiếc áo phông của mình, quả nhiên bên trên có dấu tay đỏ như máu. Dấu tay này không lớn, kích cỡ nằm đâu đó giữa tay người lớn và trẻ em, dấu vết màu đỏ trông bắt mắt vô cùng.

"Cái đài này không lẽ là đài thiên táng?" Sau khi nhìn thấy xương và thịt người ở trên, chẳng khó khăn mấy để có thể liên tưởng ra như vậy.

"Nhưng trong khu rừng rậm rạp thế này thường không có chim ăn thịt cỡ lớn." Trình Thiên Lý nói: "Thế cái gì tới ăn thi thể người chết chứ?"

Lâm Thu Thạch: "..."

"Còn cái gì nữa, dĩ nhiên là cái thứ đẩy Dư Lâm Lâm xuống rồi." Nguyễn Nam Chúc nhắm mắt lại: "Em sơ suất quá, đáng lẽ không nên để hai người lên một mình." Ánh mắt hắn thoáng vẻ mệt mỏi, cả người lừ đừ như sắp ngủ gục, rõ ràng trạng thái tinh thần rất tệ.

"Em cảm thấy thế nào?" Lâm Thu Thạch vội hỏi: "Bọn mình về phòng nghỉ ngơi đi."

Nguyễn Nam Chúc "ừm" một tiếng.

Vậy là cả nhóm cất bước quay về.

Từ Cẩn cũng nhìn thấy cánh tay lạ, cách mô tả của cô không khác Nguyễn Nam Chúc là bao, hai người đều trông thấy vào lúc Lâm Thu Thạch quay lưng, trên bình đài xuất hiện hai cánh tay trẻ con nhuộm đẫm máu, cánh tay này chỉ có xương thịt chứ không có da, những bắp thịt cuộn quanh phần xương nhỏ mềm, đặt lên lưng Lâm Thu Thạch. Đây là lần đầu Từ Cẩn chứng kiến một sự kiện ma quái, cô có chút kích động sợ hãi.

Nhưng Lâm Thu Thạch chẳng hơi sức đâu để tâm tới cô, bởi vì cậu nhận thấy Nguyễn Nam Chúc đang rất yếu. Nhìn sắc mặt Nguyễn Nam Chúc mỗi lúc một tệ, cậu vội đề nghị để mình cõng hắn đi. Nguyễn Nam Chúc không từ chối, lẳng lặng nằm lên lưng Lâm Thu Thạch.

Kết quả chưa về tới đại điện, Nguyễn Nam Chúc đã ngủ rồi.

"Ủa sao ngủ rồi?" Từ Cẩn rõ ràng không thể hiểu nổi tại sao Nguyễn Nam Chúc có thể ngủ trong lúc này, cô gái của chúng ta đang rụt rè như chim sợ cành cong, cả người run rẩy không ngừng, có mang giường ra đây cho nằm cũng ngủ không nổi, thế mà con nhỏ kia nằm trên lưng người ta vừa nhắm mắt là ngủ, rõ ràng vờ vĩnh mà!!

Trình Thiên Lý nói: "Chắc là sức khỏe chị ý không được tốt."

Bốn người chưa tới đại điện đã nghe tiếng người nói lao xao, dường như trong đại điện xảy ra chuyện gì.

"Tới đây thì không thấy anh ấy đâu nữa!" Giọng một cô gái gào khóc: "Em mới ra xem tượng Phật một lát, quay lại đã không thấy anh ấy đâu cả."

"Lúc đó chúng tôi ở bên ngoài cũng không trông thấy ai đi ra từ cửa chính." Một người khác lên tiếng: "Hay là anh ta đi vào hành lang?"

Cô gái nói: "Không thể nào, sao mà đi nhanh vậy được, chắc chắn anh ấy không ra hành lang đâu..."

Lâm Thu Thạch cõng Nguyễn Nam Chúc đi sau, Trình Thiên Lý nhanh chân chạy trước, hỏi có chuyện gì xảy ra.

Chuyện là có một nhóm hai người ban nãy đứng trong đại điện chờ tập trung, đột nhiên một người mất tích, trong khi người bạn của kẻ mất tích vẫn đang ở rất gần, từ đầu đến cuối không phát hiện sự lạ nào.

Mất tích trong cửa đồng nghĩa với tử vong, nhưng không rõ họ đã làm gì để kích hoạt điều kiện tử vong.

"Trong khi chờ hai người nói chuyện về điều gì?" Mông Ngọc lên tiếng: "Có nói muốn đi đâu không?"

Cô gái kia ngơ ngác thất thần, sau giây lát nghĩ ngợi, cô chợt nhớ ra điều gì đó bèn sững ra như trời trồng.

"Sao rồi?" Mông Ngọc nhận thấy phản ứng của cô.

Cô gái chậm rãi gật đầu, nhìn lên nóc ngôi đền tối om, nói: "Trước khi mất tích, anh ấy đang nói với tôi về nóc đền thần, không rõ trên đó có gì..."

Mọi người nghe xong đều im lặng.

Tiếng nhạc kỳ lạ từ khi họ đặt chân vào ngôi đền chưa một lần im tiếng, ban đầu mọi người cho rằng nó phát ra ở tầng hai, nhưng sau khi quan sát kỹ, họ nhận thấy ngôi đền vốn dĩ không có tầng hai. Bóng tối che khuất mọi tầm nhìn, khiến họ không thể nhìn rõ vật ở trên trần, có người cho rằng đây là một chướng ngại, họ chưa từng nghĩ rất có thể bóng tối đang bảo vệ cho họ.

Nếu trông thấy thứ ở trên trần đền, rất có thể phải đánh đổi bằng tính mạng.

Lời của cô gái khiến tất cả mọi người cúi đầu.

Mông Ngọc dường như không biết kinh hãi, gã ngẩng đầu quan sát: "Ngôi đền này cao ít nhất sáu mét, không có ánh đèn thì hầu như không thể nhìn rõ phần mái, không biết anh ta đã dùng cái gì để soi lên nhỉ?"

"Điện thoại?" Lâm Thu Thạch buột miệng.

Mông Ngọc quay sang nhìn Lâm Thu Thạch, nói một câu: "Cũng đúng."

Đa phần mọi người đều không mang điện thoại khi vào cửa, Lâm Thu Thạch từng hỏi Nguyễn Nam Chúc chuyện này. Lúc đó Nguyễn Nam Chúc nói mang theo điện thoại đôi khi sẽ hơi nguy hiểm, nhưng mang cũng không sao, nhỡ làm rớt trong này thì xác định luôn. Do đó Lâm Thu Thạch đã thành thói quen, có điện thoại bên mình khi đêm tới nhàn rỗi còn có thể chơi game.

"Chúng ta ra ngoài trước đi." Có người không chịu nổi bầu không khí nặng nề, bèn nói khẽ: "Xem ra không thể tìm được manh mối gì."

Mông Ngọc nhìn đồng hồ: "Ai muốn ra thì ra trước, còn hơn một giờ nữa mới đến hẹn với hướng dẫn viên."

"Bên ngoài đang có mưa đó." Từ Cẩn sợ đến nỗi hận không đứng giữa chỗ đông người nhất mà co cuộn người lại.

"Mưa à?" Lâm Thu Thạch ngạc nhiên: "Mưa từ lúc nào thế?"

Từ Cẩn đáp: "Mới thôi, trong lúc chúng ta nói chuyện."

Theo lý mà nói, mưa rơi xuống mặt đất ít nhiều phải phát ra tiếng rào rào nho nhỏ, nhưng cơn mưa ào ào như trút này lại không tạo ra âm thanh gì, chẳng khác nào một cảnh phim câm. Lâm Thu Thạch thính tai là thế mà không nghe được chút động tĩnh nào.

Cơn mưa tới thật đúng lúc, những người muốn đi ra ngoài giờ đây không dám nhúc nhích.

Trong lúc tất cả mọi người ngẩn ngơ nhìn cơn mưa lớn vô thanh, thứ âm nhạc luôn vang vọng trong đền thần đột nhiên tắt ngấm. Cả ngôi đền rơi vào sự tĩnh mịch đáng sợ.

"Hết nhạc rồi." Từ Cẩn nói: "Ghê quá má ơi..."

Lâm Thu Thạch nhíu mày: "Mọi người có nghe thấy gì không?" 

Từ Cẩn nói như mê sảng: "Nghe gì cơ?"

Lâm Thu Thạch: "Tiếng trống... Có ai đang đánh trống."

Mọi người lắng tai nghe thật kỹ, ban đầu không ai nghe thấy gì, nhưng chẳng mấy chốc tiếng trống to dần, khi tất cả đều nghe rõ tiếng trống, một âm thanh khác nổi lên phụ họa.

Đó là tiếng những chiếc cửa gỗ bị mở ra kêu "kétttt". Lâm Thu Thạch lập tức nhận thấy sự bất thường, cậu lay Nguyễn Nam Chúc: "Chúc Manh, đừng ngủ nữa, xảy ra chuyện rồi."

Nguyễn Nam Chúc mở mắt ra: "Em vừa ngủ hả?" 

"Ừ." Lâm Thu Thạch nói: "Bắt đầu không ổn rồi."

Nguyễn Nam Chúc: "Chuyện gì thế?"

Lâm Thu Thạch: "Có tiếng trống..." Nếu chỉ là tiếng trống thì cũng mặc kệ, vấn đề là Lâm Thu Thạch còn nghe có thứ gì đang từ hành lang tiến về hướng đại điện.

Nguyễn Nam Chúc im lặng một lát, có vẻ hắn cần chút thời gian để hoàn toàn thoát khỏi cơn mộng mị, sau đó hắn nói: "Đừng sợ, tất cả đều có mặt ở đây, không có chuyện chết hết đâu."

Loạt soạt, loạt soạt. Rất nhanh, những người khác cũng nghe thấy âm thanh từ phía hành lang. Tiếng động mỗi lúc một gần, mặc dù ánh đèn trong ngôi đền hết sức tù mù, nhưng mọi người vẫn nhìn rõ thứ ở trong hành lang.

Đó là những thân người bị lột da. Họ quỳ một gối trên đất, tay cầm dao dài nhọn hoắt, di chuyển rất nhanh vào đại điện.

Trước cảnh này, mọi người đều kinh hoàng tột độ, một số kẻ thần kinh yếu bắt đầu hét lên.

"Tất cả im lặng!!" Mông Ngọc nói: "Chắc chắn họ không tới giết chúng ta đâu!"

"Mày nói như shit vậy, thứ đó không giết người tao làm con mày!" Gã người mới tóc vàng có vẻ đang hoảng loạn, vừa chửi tục vừa chạy ra ngoài cửa: "Chúng mày ở đó chờ chết đi!! Tao té đây!!"

Vẻ mặt Mông Ngọc giây lát sa sầm xuống, nụ cười dịu dàng trên gương mặt lúc bình thường giờ chỉ như một ảo ảnh. Nhưng chỉ trong một giây sau, gã khôi phục bộ dạng hòa hoãn bình thường: "Mọi người đừng vội, cửa sẽ không thiết lập tử cục cho chúng ta, không thể nào có chuyện mọi người đều cùng kích phát điều kiện tử vong được, đừng vội chạy ra ngoài!"

Dường như để chứng thực lời nói của Mông Ngọc, gã tóc vàng vừa xông ra ngoài hét lên một tiếng ghê rợn, từ cơ thể gã phun ra một cột máu.

Nguyễn Nam Chúc nằm sau lưng Lâm Thu Thạch đột nhiên lên tiếng: "Đó không phải mưa."

"Hả?" Lâm Thu Thạch sửng sốt.

Nguyễn Nam Chúc nói: "Đó là dao."

Lâm Thu Thạch: "..." Cậu lờ mờ hiểu ra mọi chuyện.

Gã thanh niên hoảng loạn chạy khỏi ngôi đền đã phải trả cái giá đắt. Chỉ trong chớp mắt, bắp thịt trên người gã bị ngàn vạn mũi dao nhọn đâm chém đến nát bằm, chẳng khác gì một tội nhân chịu án lăng trì. Tất cả mọi người đều nhìn thấy cơ thể gã biến thành một đống thịt bầy hầy, tiếng kêu la thảm thiết cứ vang vọng bên tai.

Gã định chạy trở lại, nhưng loạng quạng ngã xuống đất. Cho dù đã bị thương tới lòi xương, tiếng kêu la của gã vẫn không ngừng lại, như thể các lưỡi dao cố tình né tránh những điểm trí mạng trên cơ thể.

Chẳng khác gì bị lột da sống.

Từ Cẩn dựng tóc gáy, không nhịn được nôn khan.

Đám quái vật máu me vừa từ hành lang vào trong đền phát ra tiếng reo hưng phấn.

Cuối cùng, tiếng kêu của gã tóc vàng đã im bặt, gã đổ gục xuống đất như một bức tượng, cả người không còn da thịt, chỉ trơ lại khung xương bên trong.

Đám quái vật lao tới, những tiếng nhồm nhoàm nhai nuốt vang lên, lũ quái vật mau chóng xử lý sạch sẽ số thịt và da rơi trên mặt đất, ngay cả vết máu cũng biến mất.

Ăn xong, lũ quái vật coi như không nhìn thấy những người chơi còn sống trong đền mỗi con bỏ đi một nơi.

Bầu không khí trong đền im lặng đến đáng sợ, không ai nói gì, càng không ai động đậy.

"Sao lại như vậy." Hồi lâu, một người ngơ ngác cất tiếng: "Những thứ đó rốt cuộc là cái gì..."

Mông Ngọc nói: "Ai mà biết."

"Chúng ta có sống sót rời khỏi đây được không?" Từ Cẩn run run nói: "Hay sẽ chết ở bên ngoài giống gã?"

"Chắc không đâu." Lâm Thu Thạch khẽ đáp: "Địa điểm hướng dẫn viên hẹn là ở bên ngoài, thời gian cũng sắp tới rồi."

"Chúng ta phải ra ngoài sao? Ngộ nhỡ mưa dao lại trút xuống?" Từ Cẩn thấp thỏm chưa yên, cái xác máu thịt bầy hầy kia vẫn nằm án ngữ trước cửa, khiêu khích mắt nhìn.

"Tôi nói rồi, cửa sẽ không thiết lập tử cục." Mông Ngọc vẫn giữ được sự bình tĩnh trước mọi chuyện vừa xảy ra: "Nếu mọi người cùng làm một việc, thì chắc chắn không xảy ra sự cố."

Nguyễn Nam Chúc nghe vậy khẽ cười, Lâm Thu Thạch hỏi hắn cười cái gì, Nguyễn Nam Chúc nói: "Thằng cha Mông Ngọc này thú vị đó."

Lâm Thu Thạch không hiểu tại sao Nguyễn Nam Chúc lại nói như vậy.

"Nếu tất cả mọi người cùng làm sai một việc gì đó, anh nghĩ sẽ thế nào?" Nguyễn Nam Chúc hỏi bằng giọng rất nhỏ.

"Chết?" Lâm Thu Thạch: "Nhưng nghe nói không thể xảy ra chuyện tất cả cùng chết mà?"

Nguyễn Nam Chúc: "Phải, đúng là không thể tất cả cùng chết, nhưng quái vật có thể tự chọn người nó muốn giết, chỉ cần giữ lại một người cuối cùng là không vi phạm quy tắc."

Lâm Thu Thạch: "..."

Nguyễn Nam Chúc: "Vậy thì tại sao Mông Ngọc cố tình chỉ sai cho bọn kia."

Lâm Thu Thạch rơi vào im lặng.

Trong lúc cả hai nói chuyện, bên ngoài vang lên giọng hướng dẫn viên: "Tập hợp, tập hợp, mọi người mau ra ngoài, tôi chỉ đợi năm phút thôi."

Nghe thấy tiếng hướng dẫn viên, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. Bên ngoài chắc đã an toàn, mọi người bèn đi bộ ra ngoài ngôi đền.

___________________

ĐÔI LỜI CỦA TÁC GIẢ

Giải thích về thiết lập của cửa.

Nếu coi mỗi cửa là một bài thi thì các cánh cửa được phân cấp độ từ một tới mười hai, Nguyễn Nam Chúc là thí sinh đã đỗ bài kiểm tra cấp mười, nên khi quay lại làm bài thi cấp năm sẽ không tính điểm. Được phép nhảy cấp cửa, khi thỏa mãn một số điều kiện nhất định có thể nhảy một vài cấp, ví dụ Lâm Thu Thạch vào chung cửa với Trình Thiên Lý, thí sinh này mới đỗ cấp hai nhảy lên thi cửa cấp năm, coi như nhảy cóc hai bậc.

Có điều cánh cửa đầu tiên của người mới là một sự kiện đặc biệt giống như cuộc thi lấy giấy chứng nhận tư cách thí sinh. Càng gần với cái chết thì độ khó bài thi càng lớn.

Ví dụ một người chỉ phút sau là chết, vậy thì cánh cửa đầu tiên người đó bước vào tương đương với cửa cấp năm của người khác, nếu người đó sống sót, cửa sẽ tiến hành tính toán lại, cho nên cánh cửa thứ hai thường là cửa dễ nhất, sau đó độ khó tăng dần.

Ngoại trừ người mới, số lượng người ở mỗi cửa tương đối đồng đều, sẽ không cách biệt quá lớn, dĩ nhiên không tính các thí sinh nhảy cấp.

Vậy liệu có hơn một người mang theo các gợi ý khác nhau cùng vào một cửa? Sẽ có tình tiết liên quan đến vấn đề này, mọi người tiếp tục đón xem sẽ rõ.

Cuối cùng, bệnh ung thư của Lâm Thu Thạch thực ra đã tới giai đoạn cuối nhờ vượt qua cửa đầu tiên mà trở về giai đoạn đầu.

*Đôi lời từ Bối

Đã có phim chuyển thể của truyện với tên "Trò Chơi Trí Mệnh" gồm 78 tập mỗi tập tầm 20 phút mọi người ơi!!!!!! (đã có full 78 tập rồi nha, chỉ đợi vietsub nữa thôi ~~)


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me