Knl
Chương 39 – Vẫn chưa quen được với áp lựcKhi Quách Bình liên tục trao đổi với khách hàng, thỉnh thoảng Mạch Đinh cũng chen miệng vào, cậu quá vội vàng muốn gánh vác thay cho An Tử Yến, oán trách bản thân trưởng thành quá chậm chạp, khiến cậu không đuổi kịp theo những người khác, có thế nào cũng đuổi không kịp. Giao dịch vẫn thất bại, Quách Bình ra khỏi toà building liền chửi tục một câu, Mạch Đinh cúi thấp đầu, bộ dạng uể oải."Không cần để tâm đâu, những chuyện như vậy sẽ thường xuyên xảy ra.""Vâng."Hồi ở trường, cậu chưa từng cảm nhận được loại áp lực này, khi đó hầu hết phiền não của mọi người đều xoay quanh những chuyện như thi cử, yêu đương hay chơi bời, vân vân... Mạch Đinh sau khi bước chân vào xã hội mới phát hiện ra, những phiền não ấy xa xỉ đến nhường nào. Sống thế nào, phải làm thế nào mới chen chân được trong cái xã hội này, những áp lực kiểu này không ngừng thiêu đốt trong lòng Mạch Đinh, cậu không thể không thừa nhận, cậu vẫn chưa chuẩn bị tốt. Công ty hiện tại không giống với công ty nhỏ hồi cậu thực tập nữa, tất cả mọi người ở đây đều rất có năng lực và tài giỏi.Dường như cậu đã quen với sự bình thường của mình, cũng quen với việc bị chìm nghỉm trong đám đông, giờ người bình thường như cậu không thể đuổi kịp tiến độ của những người xuất sắc này nữa rồi. Giống như những người bình thường đột nhiên bị đẩy vào giữa một đám người mẫu, bất cứ lúc nào cũng có thể cảm thấy bối rối khi bị người xem cười nhạo ấy.Mạch Đinh bất giác ngủ thiếp đi trên xe, trong mơ công việc tràn ngập làm mãi không hết, đồng nghiệp thì cãi nhau, cậu muốn tóm lấy An Tử Yến đang đứng sau tấm kính sát đất, cậu muốn làm như vậy nhưng lại không dám tiến gần tới, cậu sẽ làm phiền đến anh, khi cậu tóm được An Tử Yến, trọng lượng của cả cơ thể sẽ kéo cậu lùi lại phía sau.Tới khi tỉnh dậy cậu đã nằm trên sofa ở nhà rồi, An Tử Yến đang nhắm mắt cạnh chân cậu, không biết là đang ngủ hay đang suy ngẫm. Nhất thời, Mạch Đinh bừng tỉnh, dường như những chuyện xảy ra lúc trước chỉ là một giấc mơ, cậu và An Tử Yến chỉ vừa mới tan học về nhà. Cậu ngồi dậy, áo khoác của An Tử Yến trượt xuống khỏi người, cậu nhìn thấy tấm thẻ ghi tên phòng quan hệ công chúng trên áo, vội vàng đứng lên, An Tử Yến mở mắt."Sao em về được vậy, phải mau trở lại công ty thôi, còn nhiều việc chưa làm lắm, anh cũng vậy, đừng chậm trễ nữa." Cậu luống cuống tay chân vừa lấy áo vừa chạy ra cửa."Ở nhà đi.""Không được!""Trước tiên đi tắm rồi ngủ một giấc đi.""Mọi người đều bận điên cả lên, anh còn bảo em ngủ? Rõ ràng bản thân sư phụ cũng bận không gượng lại được, còn phải an ủi em, rõ ràng anh cũng đã bận tới thế, còn ở đây với em, anh bảo em ngủ, em làm sao mà ngủ nổi chứ, không được, phải đi làm, đi làm." Cậu không nói thêm bất cứ điều gì đi thẳng ra cửa, An Tử Yến căn bản không kịp ngăn cậu lại, cậu chạy xuống nhà, ánh nắng mặt trời chiếu hắt lên gương mặt cậu, còn rất nhiều việc phải làm, còn nhiều việc lắm.Cậu cảm thấy hai chân vô lực, khi sắp ngã ra sau liền được An Tử Yến ôm lấy từ phía sau, anh tức giận quát lớn: "Cho nên anh mới bảo em nghỉ ngơi đi cơ mà..." Những lời sau đó cậu không nghe thấy rõ nữa, cũng lờ mờ đoán được An Tử Yến đang mắng cậu.Lần thứ hai tỉnh dậy đã là trưa ngày hôm sau, cậu bị cơn đói làm cho tỉnh giấc, mở mắt ra thấy người ngủ cạnh mình không phải là An Tử Yến, mà là Bạch Tiểu Tư."Sao cô lại ở đây?" Cậu còn lơ mơ chưa tỉnh ngủ. Bạch Tiểu Tư nghẹn ngào: "Còn hỏi tôi tại sao ư, tối qua tính tới thăm hai người xem thế nào, chồng trước không ở nhà, cậu mở cửa cho tôi, tôi vừa vào tới phòng cậu đột nhiên khoá trái cửa lại rồi còn cười bỉ ổi, sau đó, không biết cậu nổi điên cái gì, đẩy tôi xuống giường, kết quả thì..." Bạch Tiểu Tư không nói tiếp nữa, mặt như kiểu gặp phải cơn ác mộng kinh hoàng.Mặt Mạch Đinh tái nhợt, không ngừng lắc đầu phủ nhận: "Không thể nào, tôi sẽ không làm như vậy, tôi không nhớ gì cả..." Chẳng lẽ cậu áp lực, suy sụp tới nỗi tinh thần bất thường thế này luôn à, thế nên ngay đến việc bản thân đã làm gì cũng không nhớ nổi nữa? Cậu không dám nghĩ tiếp, nếu như trong khi cậu không biết gì mà làm ra việc không bằng cầm thú thế này, vậy...Bạch Tiểu Tư thấy Mạch Đinh sắp tìm chết đến nơi rồi mới ngáp một cái trên giường: "Tôi nói này Mạch Mạch, bị lừa không biết bao nhiêu lần vậy rồi, cho tới khi nào cậu mới rút được kinh nghiệm hả, chỉ có một chút kĩ thuật vậy thôi mà cậu cũng tin được à?" Không phải người khác lừa đảo quá giỏi, là lần nào Mạch Đinh cũng tự tìm lấy một số lí do để tin vào điều đó. Bạch Tiểu Tư vươn vai, ngồi dậy trên giường: "Chồng trước bảo tôi trông cậu, không biết lúc nào thì ngủ thiếp đi mất, nhưng cậu không được nói với anh ấy chuyện tôi ngủ cạnh cậu đâu đấy, với tính chiếm hữu như thế, anh ấy không giết chết tôi mới lạ." Mạch Đinh lăn qua lăn lại trên giường: "Cô được lắm, An Tử Yến cũng được lắm, những người khác cũng được lắm, ai cũng thích lừa tôi hết, lừa người khác có gì thú vị hả!""Là lừa cậu nên mới cảm thấy thú vị đấy."Cậu ngừng lại, buồn bực nói: "Tôi còn tưởng do thần kinh tôi bất bình thường nữa chứ.""Sao vậy?""Hình như tôi không thích ứng được với công việc, gần đây công ty xảy ra chút vấn đề, nhiều chuyện quá, việc này chưa xử lí xong thì việc khác đã ập tới, ngồi trong văn phòng là bắt đầu sợ nghe thấy tiếng chuông điện thoại, cũng sợ bản thân dừng lại, càng không muốn gây thêm phiền phức cho người khác." Mạch Đinh ngồi dậy, co chân lên, vùi đầu vào giữa hai đầu gối. Những lời cậu không nói với An Tử Yến ngược lại có thể nói hết cho Bạch Tiểu Tư nghe, thật sự có rất nhiều điểm khác nhau giữa bạn bè và người yêu. Có những điều, chỉ có thể nói cho người yêu nghe, ngược lại cũng vậy.Bạch Tiểu Tư vỗ vai Mạch Đinh: "Tôi nghĩ không chỉ có mỗi mình cậu như thế đâu, rất nhiều người đều sẽ phải trải qua giai đoạn này, vào một môi trường mới, đối diện với những chuyện trước giờ chưa từng gặp qua thì đề sẽ cảm thấy lúng túng. Lúc tôi mới vào công ty cũng vậy mà, có một khoảng thời gian mệt tới nỗi thật sự muốn từ chức quách đi cho rồi, dần dần rồi sẽ quen, chúng ta không vô duyên vô cớ mà lớn lên, cũng sẽ không vô duyên vô cớ mà già đi, bất kể cậu có muốn trốn đến bất kì chỗ nào, cậu cũng không trốn thoát khỏi cuộc sống.""Đến giờ tôi vẫn không biết cuộc sống là cái gì.""Tôi nghĩ cuộc sống là ý thức của bản thân, cậu thấy đau khổ thì nó sẽ là đau khổ, cậu thấy nó tốt đẹp thì nó sẽ là thứ gì đó tốt đẹp thôi.""Tự nhiên cô văn nghệ thế tôi không quen lắm.""Có phải thấy tôi rất tao nhã không?" Bạch Tiểu Tư đứng bật dậy vươn vai: "Thật ra tôi nghĩ là vì chồng trước gần đây quá bận không động vào cậu, dẫn đến dục vọng của cậu không có chỗ phát tiết nên tích thành áp lực đấy.""Thôi tôi vẫn mời cô văn nghệ đi cho tôi nhờ!""Cậu không chịu nhận thì thôi."Mạch Đinh vội vàng kêu lên: "Không có chuyện đó thì tôi thừa nhận cái gì, tôi thế này là vì công việc, công việc, không phải là vì đói khát!" Cậu nhấn mạnh công việc hết lần này tới lần khác, có điều sau khi nói chuyện với Bạch Tiểu Tư xong, vị trí đang quằn quại thiêu cháy trong lòng kia cũng bình lặng lại không ít, cậu nhìn xung quanh: "An Tử Yến đâu?""Từ đêm qua tới giờ ở công ty suốt.""Quả nhiên sau khi được tôi dạy dỗ, An Tử Yến cũng đã bắt đầu suy nghĩ cho công ty rồi." Thần thái của cậu cứ như một vị danh sư bồi dưỡng được trụ cột quốc gia vậy. Bạch Tiểu Tư cười nhạo: "Cậu nghĩ nhiều rồi, theo như sự hiểu biết của tôi về anh ấy, đại khái chỉ là muốn sớm giải quyết được vấn đề, để cậu thoát khỏi cái trạng thái mệt mỏi vì công việc thế này thôi." Mạch Đinh tỏ ra vô cùng kiêu ngạo: "Thôi xin, anh ấy không có tốt tới vậy đâu!""Cậu soi cái mặt cậu vào nước tiểu mà xem đi.""Thế tôi cũng nên đi đây.""Hôm nay là cuối tuần, cậu không cần tới đâu." Bạch Tiểu Tư đi ra tới cửa, chặn cửa lại."Chắc chắn giờ mọi người đều đang tăng ca.""Chồng trước đã hạ lệnh phải trông coi cậu cho kỹ, nếu như cậu xuống giường một bước thì anh ấy sẽ đánh gãy chân tôi đấy.""Sao phải nghe lời anh ấy chứ, tôi xin cô đấy?""Có chuốc độc cho cậu chết ngay trên giường cũng tính là hoàn thành nhiệm vụ, tôi tuyệt đối sẽ không hy sinh đôi chân của mình."Mạch Đinh thề thốt các kiểu, còn cam đoan nếu có hậu quả gì thì cậu nhất định sẽ chịu trách nhiệm rồi mới có thể ra được khỏi cửa, trước khi đi, cậu còn đặc biệt hy vọng Bạch Tiểu Tư sẽ về dạy dỗ lại Tào Thành Nghị, để cậu ta làm sáng tỏ mọi tin đồn tung ra trong công ty.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me