TruyenFull.Me

Kny Anh Nang Cua Anh Xa Luyen Iguro Obanai X Kanroji Mitsuri

Thực ra, giấc mơ này Kanroji đã thấy rất nhiều lần, nếu không muốn nói là thường xuyên. Nhưng cô cũng chẳng bận tâm lắm về nó. Đơn giản là vì cô luôn dành suy nghĩ của mình cho những  chuyện ăn, chơi và ngủ... 

Vậy mà hôm nay, khi nghe Iguro kể lại, cô mới dường như cảm nhận được nỗi đau chia ly của 2 người bọn họ, và nước mắt cô rơi từ lúc nào không hay. Cô không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt anh, nhưng bọn họ thực sự cũng quá đáng thương rồi.

- Tội nghiệp quá...! Hức... Hức...!

Bỗng có một bàn tay đặt lên đầu cô vỗ nhẹ.

- Được rồi! Nếu cô muốn khóc thì cứ khóc đi! - Một giọng nói dịu dàng vang lên. Lúc này, cô thực sự không thể kìm được nữa, úp mặt vào lồng ngực người kia mà khóc lớn.

- Oaaaaa... Oaaaa...!

Sau một hồi, Kanroji lấy tay dụi dụi mắt, ngước nhìn anh, mặc dù Iguro đang quay sang hướng khác, nhưng cô vẫn có thể thấy vành tai anh đang đỏ ửng. 

Bất giác, cô thấy mặt mình nóng ran và tim cô đập nhanh hơn, cô bối rối không biết nói gì.

- Ừm... Cô ổn chưa? - Anh lên tiếng trước.

- A! Tôi... Tôi không sao! - Kanroji ngại ngùng trả lời.

- Vậy... Tôi muốn hỏi lại lần nữa! Giấc mơ như thế, cô đã bao giờ thấy chưa?

- Thực ra, tôi rất hay mơ thấy nó, chỉ là tôi không để ý lắm. Có chuyện gì sao, anh Iguro?

- Hai người cùng mơ thấy một giấc mơ như nhau, lại còn rất thường xuyên. Chuyện này cũng quá dọa người rồi đi! - Iguro trầm ngâm. 

Kanroji cảm thấy dáng vẻ nghiêm túc của anh bây giờ, thực sự rất ngầu nha. Cô mỉm cười.

- Nè Iguro, theo như anh kể thì cô gái đó đã nói "nếu có kiếp sau" đúng không? Vậy sao chúng ta không thử bắt đầu từ đó?

- Ừ nhỉ! Thế mà tôi không nghĩ ra! Cô thật thông minh! - Anh như sực tỉnh, nhưng rồi lại ỉu xìu, - Quan trọng là chúng ta bắt đầu thế nào đây? - Anh chán nản.

- Tôi nghe nói ở phố bên cạnh có một thầy bói rất thiêng. Hay là chúng ta thử đến đó được không? - Kanroji nhìn anh.

- Thầy bói á? Mấy cái mê tín dị đoan ấy liệu có tin được không? - Tính đa nghi của Iguro nổi lên.

- Chưa thử sao biết được. Với cả ngoài cách đấy ra cũng đâu còn cách nào nữa!

- Vậy chúng ta đi luôn đi! - Iguro cầm tay Kanroji định kéo đi.

- Không được! - Cô lắc đầu.

- Hả? Tại sao? Chính cô là người đưa ra ý kiến này mà! - Anh ngạc nhiên.

- Không phải bây giờ, bởi vì... - Cô dừng lại một chút, rồi chỉ tay lên đồng hồ, - Đã 18 giờ rồi đó.

- V... Vậy hả? Tôi không để ý. - Anh ngại ngùng thả tay cô ra. - Nếu đã muộn thế thì tôi xin phép v...

- Khoan đã! Sao anh đi vội thế, ở lại ăn cơm với tôi đi. Trước khi anh đến tôi đã mua rất nhiều đồ rồi. - Kanroji níu áo anh, nhìn anh bằng ánh mắt mong chờ.

- Cái này... Thôi được rồi. - Anh thở dài bất lực nhìn cô gái đang tung tăng nhảy chân sáo vào bếp trước mặt mình. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me