TruyenFull.Me

Kny Ghi Chep Hanh Trinh Tim Kiem Tuyen Sinh Ton Toi Uu Cua Tomioka Giyu

Số lần tử vong: +9

"Tôi đi cùng với cô." Tomioka Giyu nhíu mày. Kocho Shinobu mím môi, im lặng một lúc lâu rồi mới nhượng bộ, khẽ lên tiếng: "Được thôi nhưng chủ yếu để tôi ra tay chém quỷ."

"Tomioka-san chỉ cần đứng bên cạnh quan sát là được." cô nhấn mạnh. Tomioka Giyu lập tức quay người rời đi, không nói đồng ý cũng chẳng phủ nhận.

"... Mau theo kịp đi, sau đó chúng ta sẽ đến nơi Kanzaburo đã nói." Thấy Kocho Shinobu vẫn chưa di chuyển, Tomioka Giyu không nhịn được mà quay đầu lại nhìn cô.

"Ừm!" Kocho Shinobu vui mừng đến mức đôi lông mày khẽ nhướn cao.

Theo sự hiểu biết của cô về Tomioka Giyu, câu trả lời như vậy cơ bản chính là đồng ý với đề xuất vừa rồi của cô. Trừ phi gặp phải con quỷ vượt xa khả năng của mình, bằng không Tomioka Giyu sẽ hoàn toàn giao mọi chuyện cho cô xử lý.

Tốc độ của họ cực kỳ nhanh. Quãng đường mà người thường phải mất ba giờ để đi, họ chỉ mất một giờ đã đến nơi. Nếu như ngay từ đầu Tomioka Giyu không để Kocho Shinobu tự mình di chuyển, mà trực tiếp mang cô và chạy hết sức thì tốc độ còn có thể nhanh hơn nữa.

Theo thông tin mà trưởng làng thu thập và tổng hợp, con quỷ đang chiếm cứ tại nguồn nước. Vì vậy họ bỏ qua ngôi làng ở chân núi, men theo lòng sông đã bắt đầu khô cạn, chạy thẳng về phía thượng nguồn.

Cho đến hiện tại, ngoài việc chưa phát hiện dấu vết của quỷ, cũng chưa thấy có vấn đề gì bất thường...

Tomioka Giyu khẽ nhíu mày: "Kocho."

"Ừm, Tomioka-san cũng đã chú ý thấy rồi phải không?" Kocho Shinobu đứng thẳng người, đưa mắt quan sát xung quanh: "Dù dòng sông gần như đã cạn nhưng cây cối xung quanh lại không hề héo úa."

Thực vật nằm ở độ cao so với mặt biển lại không phải lúc nào cũng có nguồn nước thường là loài lá kim. Chúng sinh trưởng chậm nhưng có khả năng chống chịu môi trường khắc nghiệt, và việc thiếu nước cũng không ảnh hưởng nhiều đến sự tồn tại của chúng.

Thế nhưng, thực vật ở nơi này không chỉ không héo úa, mà dựa trên cảm giác từ lớp bùn đất dưới chân, lượng nước dường như còn quá nhiều.

Hai người trao đổi ánh mắt, trong lòng đều hiểu rằng bọn họ đã rất gần mục tiêu.

Sau khi băng tuyết mùa đông tan chảy, cho dù con quỷ có cách nào đó để ngăn chặn dòng nước khiến các ngôi làng hạ lưu không thể gieo trồng thì lượng nước bị chặn cũng sẽ không tự nhiên biến mất.

Vì vậy, chỉ cần môi trường xung quanh bắt đầu xuất hiện dấu hiệu nước bất thường, điều đó có nghĩa là bọn họ sắp đến được sào huyệt nơi con quỷ ẩn náu.

Bùn đất sẫm màu dính chặt vào đế dép, mỗi khi nhấc chân lên đều phát ra tiếng lép nhép. Tomioka Giyu ra hiệu cho Kocho Shinobu giữ dép của mình khô ráo để có thể hỗ trợ bất cứ lúc nào, còn bản thân cậu thì đi trước đến khu vực có lượng nước nhiều hơn.

Nhưng cảm giác và mùi vị này... Bùn đất dưới chân dính và đặc hơn nước thông thường, trong không khí còn thoang thoảng mùi máu tanh — Tomioka Giyu lập tức ngẩng đầu, và đúng lúc chạm phải một đôi mắt mở trừng trừng.

Tomioka Giyu nhanh chóng đặt tay lên chuôi kiếm bên hông. Nhìn kỹ hơn một chút mới nhận ra đó không phải sinh vật sống, mà là một xác chết.

Người chết trông khoảng hơn ba mươi tuổi, nằm ngửa, vắt ngang lên một thi thể khác. Đôi mắt trợn to, tóc rối tung che lấp vầng trán, trước ngực bị khoét một lỗ lớn, có lẽ là tim hoặc một cơ quan trọng yếu đã bị moi đi. Ngoài vết thương này, những phần còn lại của cơ thể vẫn nguyên vẹn.

Nhìn vào trang phục, có lẽ đây là thanh niên trong làng được cử lên núi thám thính tình hình.

Tomioka Giyu cụp mắt xuống. Từ khi trưởng làng viết thư, thông qua nhiều vòng chuyển giao để gửi đến Đội Diệt Quỷ, đã qua tròn một tháng kể từ khi có người đầu tiên lên núi. Trong khoảng thời gian này vẫn có người tiếp tục lên núi, hoặc là muốn vượt qua đỉnh núi sang nơi khác, hoặc là muốn hái rau dại, săn bắt thú rừng... nhưng tất cả đều không có tin tức trở về. Chỉ vỏn vẹn hơn một tháng, số người chết do quỷ gây ra đã đủ để chất thành một ngọn núi xác người.

Nhìn ngọn núi thi thể được xếp theo một quy luật nhất định, Tomioka Giyu buông tay khỏi chuôi kiếm, khụy gối ngồi xuống, chạm vào khoảng trống giữa các thi thể.

... Có lẽ, không phải vì số người chết quá nhiều mà tạo nên núi xác này, mà chính ngọn núi xác khổng lồ này là kết quả mà con quỷ mong muốn.

____
Vút! Một luồng gió mạnh đột ngột ập tới.

Nếu không nhờ trực giác được mài dũa từ vô số lần giằng co giữa lằn ranh sinh tử, Tomioka Giyu suýt chút nữa không kịp đỡ đòn.

"Tomioka-san!" Giọng của Kocho Shinobu vang lên đầy lo lắng. Tomioka Giyu vung kiếm, hất văng con quỷ. Dựa vào lực phản lại từ đòn chém, cậu không chắc Kocho Shinobu đang gọi mình vì lo lắng, hay là nhắc nhở nhớ để con quỷ lại cho cô xử lý.

Có lẽ là vế sau. Tomioka Giyu nhìn Kocho Shinobu nhẹ nhàng bay tới, đuổi theo con quỷ vừa bị hất văng đi không xa. Những nhát đâm nhanh đến hoa cả mắt lao thẳng vào cơ thể con quỷ — Tay, chân, bụng, mắt phải, cổ, tim. Sáu vị trí lần lượt bị đâm xuyên. Con quỷ vừa mới kịp định thần, định bật dậy phản công, thì toàn thân tê liệt, ngã vật xuống đất, hoàn toàn không thể cử động, vì độc tố giấu trong lưỡi kiếm của Kocho Shinobu đã phát huy tác dụng.

"Gì... tại... sao..." Cảm giác suy yếu này đối với quỷ mà nói đã lâu lắm rồi chưa từng trải qua. Hắn thậm chí còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra, cơ thể đã thoát khỏi sự kiểm soát của hắn.

"Ta cũng muốn hỏi vì sao đấy." Kocho Shinobu không thèm nhìn con quỷ đang co giật tay chân trên mặt đất như một con gián, mà dời ánh mắt về ngọn núi xác người. "Rõ ràng ngươi đã giết nhiều người đến thế, vì sao ngươi lại yếu đuối ngoài dự liệu của ta như vậy, quỷ tiên sinh?"

Với số lượng người chết này, e rằng đã đủ để lọt vào nhóm Thập Nhị Quỷ Nguyệt rồi. Ấy vậy mà biểu hiện vừa rồi — Bị Tomioka Giyu chỉ một nhát kiếm hất văng đi, sức mạnh thậm chí không hơn nổi một con người bình thường. Sau khi bị đánh bay, hoàn toàn không kịp phản ứng và lập tức bị Kocho Shinobu đâm xuyên cơ thể. Tất cả đều cho thấy hắn chỉ mạnh hơn người thường đôi chút, đến mức một kiếm sĩ hạng Ất trở lên, chịu chút thương, vẫn có thể dễ dàng chém chết hắn.

Tạch.

Tomioka Giyu tuốt kiếm khỏi vỏ, nhìn chằm chằm con quỷ với đôi mắt tràn đầy sự không cam lòng. Cậu vẫn lựa chọn thức thứ năm, chiêu thức khiến đối phương ra đi không đau đớn, tiễn hắn một đoạn đường cuối cùng.

"Tomioka-san, tại sao lại ra tay?" Kocho Shinobu nhíu mày, giọng không vui: "Rõ ràng tôi đã hạ con quỷ đó rồi cơ mà." Cô nhìn về phía núi xác người rồi lạnh giọng tiếp tục: "Chỉ cần nhìn nơi này thôi là có thể hiểu hắn đã giết bao nhiêu người. Nếu đã vậy, để hắn chịu thêm chút đau đớn, bắt hắn phải thành thật sám hối trước những người mà hắn sát hại, chẳng phải tốt hơn sao?"

"... Trước khi quỷ thật sự chết, không được sơ suất." Tomioka Giyu vung kiếm hất sạch máu rồi thu vào vỏ. Cậu không tin quỷ sẽ ăn năn hối cải như lời Kocho Shinobu nói, nhưng cậu cũng biết nếu nói thẳng suy nghĩ này ra, cô ấy sẽ không chịu chấp nhận.

Ánh mắt Tomioka Giyu chuyển sang ngọn núi xác người. Cậu không kìm được mà muốn thở dài. Mặc dù tình trạng các thi thể trông không khác gì vừa mới chết, nhưng nơi này là vùng núi cao, thời tiết chỉ vừa mới bắt đầu ấm lên. Trong điều kiện như thế này, xác chết một tháng trông vẫn như mới chết ba ngày.

Đây chính là những người dù cậu có cố gắng thế nào cũng không thể cứu được. Qua con số khủng khiếp trước mắt, Tomioka Giyu nhận thức rõ ràng giới hạn sức mạnh của mình.

"... Hãy sắp xếp lại cho họ một chút. Bảo trưởng làng cử người lên đưa họ về." Để họ được trở về bên người thân, có một ngôi mộ hoàn chỉnh để gia đình tưởng nhớ, đó là việc cuối cùng Tomioka Giyu có thể làm cho họ.

Sau khi tháo dỡ ngọn núi xác, Kocho Shinobu ra hiệu cho Tomioka Giyu nhìn về phía nguồn nước. Dòng nước bị núi xác chắn lại nay đã trở về dòng chảy cũ, ban đầu còn mạnh đến mức cuốn trôi đi vài thi thể.

Tomioka Giyu lập tức lao tới vớt các thi thể lên chỗ đất bằng phẳng. Kocho Shinobu giúp sửa sang lại y phục cho họ, còn cậu thì để quạ truyền tin gửi thư cho trưởng làng, bảo dân làng lên núi đưa người về.

"Xong rồi."

Kocho Shinobu khép đôi mắt trợn trừng của người cuối cùng, cúi đầu, giấu đi vẻ mặt của mình. Nhưng Tomioka Giyu cảm nhận rõ rệt cơn giận dữ từ cô, giống như ngọn núi lửa âm ỉ chưa tìm được cơ hội phun trào, chỉ chờ đến ngày bùng nổ.

"Kocho, vì sao cô lại tức giận?"

"... Tomioka-san không thấy tức giận sao?" Giọng nói nhẹ nhàng của Kocho Shinobu vang lên. Dù trong lòng vẫn ngập tràn phẫn nộ, cô lại cố học theo cách nói chuyện của chị gái, giấu hết mọi cảm xúc dưới một vỏ bọc cố định. Ngoài những người thực sự thân quen, hầu như không ai có thể nhìn thấu suy nghĩ thật sự của cô. "Chỉ vì sự tồn tại của quỷ... bao nhiêu gia đình đã bị phá nát."

Kocho Shinobu cúi đầu, nhìn người đàn ông cuối cùng mà cô vừa khép đôi mắt trợn trừng lại. Có lẽ anh ta là chồng của ai đó, là cha của ai đó, hoặc là con trai của ai đó. Nhưng bất kể thân phận là gì, tất cả đều bị bóp chết ngay tại khoảnh khắc này, mọi khả năng, mọi tương lai đều chấm dứt hoàn toàn.

"Có lẽ vậy." Câu trả lời của Tomioka Giyu mơ hồ khó đoán. Kocho Shinobu không xác định được ý tứ thật sự của cậu. Cô còn chưa kịp suy xét sâu hơn, thì Tomioka Giyu đã quay người, bước về con đường xuống núi: "Đi thôi. Chúng ta còn một nhiệm vụ khác."

Kocho Shinobu im lặng bám theo phía sau. Cô cố gắng duy trì tốc độ ngang với Tomioka Giyu, nhưng cơ thể còn quá nhỏ và chưa đủ sức mạnh, chẳng bao lâu đã đuối sức trước tốc độ kéo dài và vượt quá khả năng bản thân.

Trước khi Kocho Shinobu kịp cố gắng gồng mình, Tomioka Giyu đã vớt lấy cô, dùng tốc độ cực nhanh lao vút qua rừng núi.

"'Có lẽ vậy'... là có ý gì?" Kocho Shinobu điều chỉnh hơi thở, cất giọng hỏi. "Nếu là câu trả lời bình thường, thì chỉ có hai loại 'Đúng, tôi cũng rất tức giận' hoặc 'Không, tôi không thấy tức giận' thôi phải không."

Trên đường đi lúc đến đây, cô từng thấy khó chịu khi bị kẹp dưới cánh tay của Tomioka Giyu mà chạy, nhưng giờ đây không chỉ đã thích nghi mà còn có thể tập trung sắp xếp suy nghĩ, đem thắc mắc trong lòng nói ra.

"..." Tomioka Giyu vừa chạy vừa đáp lại: "So với việc giận quỷ, tôi thà giận sự bất lực của chính mình."

Trong suy nghĩ của Kocho Shinobu, đáp án này chưa từng tồn tại. Cô giận quỷ đến mức không thể nguôi ngoai, còn Tomioka Giyu thì không hề oán hận quỷ sâu đậm như cô. Cơn giận của cậu dành cho bản thân quá lớn, đến mức so với nó sự giận dữ với quỷ trở nên không đáng kể.

Chính vì sự bất lực của mình, rất nhiều người đã liên tục chết đi, và những người cậu đáng lẽ phải bảo vệ được, cậu lại chưa từng bảo vệ được một ai. Mỗi lần chứng kiến sự mất mát của người khác, Tomioka Giyu chỉ cảm thấy nỗi buồn đau xé lòng.

"À, vậy hả? Không hổ là trụ." Kocho Shinobu hờn dỗi nói, không muốn tiếp tục trò chuyện.

Trong tình cảnh bị đối phương ôm chạy, cô vẫn thốt ra lời này, dù biết Tomioka Giyu không phải người khéo dùng ẩn ý nhưng vẫn không kiềm được cảm giác khó chịu như thể anh ta đang ám chỉ rằng cô chưa đủ năng lực vậy. Nghĩ lại thì việc đối phương không để cô đi thực hiện nhiệm vụ này một mình, có lẽ chính là vì cho rằng cô chưa đủ khả năng...

"Đến nơi rồi." Tomioka Giyu theo chỉ dẫn của Kanzaburo, nhanh chóng đến điểm mục tiêu của nhiệm vụ rồi đặt Kocho Shinobu xuống đất.

Trước mắt họ chỉ còn lại những căn nhà đổ nát cùng cảnh tượng các ẩn tất bật khiêng người bị thương từ đống tàn tích ra ngoài.

Quỷ hẳn là đã bị tiêu diệt, mặt trời cũng đang leo dần lên đỉnh núi mà họ vừa vượt qua, từng chút ánh sáng rọi xuống những người vừa được cứu ra.

Kocho Shinobu vội vàng chạy đến quan sát. Với kinh nghiệm nhiều năm phụ giúp tại Điệp Phòng, các ẩn vừa thấy cô đã kéo cô đến bên những người vẫn còn thoi thóp hơi thở.

Trong lúc đó, Tomioka Giyu lặng lẽ nhìn Kocho Shinobu lướt qua một người vừa được khiêng ra, nhưng người ẩn kéo cô đi không hề có ý định để cô cứu chữa người này. Dường như người đó đã sớm tắt thở.

Tomioka Giyu siết chặt nắm đấm. Cậu nhạy bén nhận ra người kia có mái tóc trắng quen thuộc, trên khuôn mặt có một vết sẹo chạy ngang dù bị máu che lấp khiến nó mờ đi nhưng trong mắt Tomioka Giyu, vết sẹo ấy như bằng chứng cuối cùng buộc cậu phải đối diện với sự thật tàn nhẫn này. —Người chết là... Shinazugawa Sanemi.

Chuyện gì đang xảy ra thế này? Tại sao cậu ấy lại chết ở đây? Rõ ràng... rõ ràng ít nhất cậu ấy phải còn sống để trở thành Phong Trụ, cùng nhau xông vào Vô Hạn Thành mà... Tại sao...?

"Nghe nói là Hạ Huyền Nhất, Ubume."

"Không có ai sống sót sao?"

"...Có nhưng lượng máu mất quá nhiều, không biết có thể sống nổi hay không."

Phút chốc, Tomioka Giyu như bừng tỉnh khỏi vũng lầy cảm xúc. Cậu nắm chặt vai một Ẩn vừa đi ngang qua, giọng run rẩy hỏi: "Là... từ khi nào...?"

"C...cái gì ạ?" Người Ẩn bị dọa sợ, sức nắm của Tomioka Giyu rất mạnh. Nhưng nhìn thấy chiếc cúc vàng chỉ có Trụ mới có, cùng gương mặt đáng sợ của đối phương, anh ta đành nuốt xuống tiếng kêu kinh hãi: "Ngài... ngài vừa hỏi gì ạ?"

"Bọn họ bắt đầu chiến đấu từ khi nào?" Sắc mặt Tomioka Giyu vẫn vô cùng khó coi, nhưng đôi mắt lại sáng rực như con sói cắn chặt lấy miếng thịt, bấu víu vào chút hy vọng cuối cùng.

"Ờ... chắc khoảng năm tiếng trước?" Ẩn không dám chắc. Từ lúc nhận được tin nơi này xảy ra chiến đấu, họ đã luôn ở gần đó chờ lệnh cho đến khi tiếng động lắng xuống mới vội vàng lao vào cứu người.

"Cảm ơn." Tomioka Giyu gật đầu, buông tay ra. Ẩn còn chưa kịp thở phào, đã thấy đối phương từ từ rút thanh kiếm bên hông ra, đặt lên cổ mình — và không chút do dự, vạch một nhát ngang qua cổ.

"Đ...đợi đã—!" Ẩn đưa tay ra nhưng chưa kịp ngăn cản, thì đã bị máu của Tomioka Giyu bắn tung tóe khắp người.

____

"Xin lỗi." Ngay khi nhìn thấy chị gái ở bờ sông bên kia, Tomioka Giyu lập tức mở miệng xin lỗi mà không chút do dự.

Dù biết điều đó là vô ích, cậu đã từng thử một lần trước đây. Khi Tomioka Tsutako nghe lời xin lỗi ấy, cô không giống như Kocho Kanae ôm lấy Kocho Shinobu mà ngược lại chỉ càng thêm tức giận.

Tomioka Giyu thấy đau nhói trong lòng, nhưng vẫn cố gắng gượng nở một nụ cười: "Xin lỗi... vì đã không thể cứu được chị." Cậu bước lên một bước, nước lạnh lẽo ngập đến mắt cá chân. Chỉ cần có thể tiến thêm về phía chị dù lạnh đến mấy cũng chẳng hề gì: "Xin lỗi... còn rất nhiều người giống như chị, bị quỷ giết hại... mà em cũng không cứu được."

Rõ ràng cậu đã sở hữu thứ sức mạnh đến cả thần linh cũng phải ghen tị, vậy mà vẫn không thể cứu được tất cả mọi người. Ngay cả Shinazugawa Sanemi, người lẽ ra không nên chết, cũng đã gục ngã giữa đường.

"Em sẽ đưa mọi thứ trở lại đúng quỹ đạo. Sau đó... chị có thể tha thứ cho em, để cho em được đến tìm chị không...?"

Dù không nhận được câu trả lời, Tomioka Giyu vẫn cảm thấy một lực đẩy vô hình ép cậu lùi về phía sau. Trong lòng cậu hiểu rõ, đây là lời từ chối lặng lẽ của Tomioka Tsutako — Và rồi, cậu lại nghe thấy giọng Kocho Shinobu đang gọi mình.

"Tomioka-san? Anh có sao không?"

____________

Lựa chọn 2 thất bại ❌

Tiếp theo nên làm gì mới được đây?

Ở phần bình luận lần trước, tui đã diễn đạt chưa rõ ràng. Tui nên nói là "chọn phương án có số phiếu cao nhất", để tránh việc mọi người đều chọn giống nhau, khiến tui không thể cho những người đoán đúng được quyền bỏ qua lựa chọn chính xác và tránh bị đao.

Dù sao thì... cũng chẳng ai đoán trúng con đường đúng để tránh bị đao cả...

Lần này, nếu có ai đoán đúng thì rất xin lỗi, tui có lẽ phải đợi đến khi viết xong mới có thể trả lời các bạn (để tránh tiết lộ nội dung). Thật sự rất xin lỗi ಥ_ಥ

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me