TruyenFull.Me

Kny Ghi Chep Hanh Trinh Tim Kiem Tuyen Sinh Ton Toi Uu Cua Tomioka Giyu

Số lần tử vong +9

Chương này có spoiler nội dung từ "Người dẫn lối của gió", đồng thời đã được cải biên rất nhiều, hãy cân nhắc trước khi đọc!

"Tomioka-san? Anh không sao chứ?"

Kocho Shinobu lo lắng nhìn Tomioka Giyu. Rõ ràng vừa nãy cô còn nhắc cậu đừng tự dưng ngẩn người ra nữa, vậy mà giờ lại không biết đang nghĩ gì mà thất thần đến thế...

Tomioka Giyu nuốt khan một cái, phải mất một lúc lâu mới tìm lại được giọng nói của mình. Cậu luôn cảm thấy trong cổ họng vẫn còn vương lại vị tanh của máu, giống như lúc cậu tự kết liễu bản thân, máu đã sặc vào khí quản:

"Không sao."

Kocho Shinobu còn chưa kịp hỏi kỹ hơn thì tiếng vỗ cánh phạch phạch của quạ truyền tin đã cắt ngang lời cô. Tomioka Giyu giơ tay, để hai con quạ đáp xuống cánh tay mình, báo cáo nhiệm vụ.

...Hạ Huyền Nhất hay con quỷ chặn nguồn nước, nên chọn cái nào đây?

"Để tôi đi đi!" Kocho Shinobu không kìm được mà lập tức lên tiếng, giọng đầy nôn nóng: "Tôi có thể tự mình hoàn thành nhiệm vụ này, sẽ không sao cả!"

Cô khao khát được mạnh mẽ hơn đến mức gần như tuyệt vọng. Đây chính là cơ hội quý giá để cô thoát khỏi sự giám sát nghiêm ngặt của người bảo hộ. Nếu không nắm chặt lấy nó thì thật quá đáng tiếc...

Tomioka Giyu nhìn Kocho Shinobu. Quả thật, con quỷ lúc nãy hoàn toàn không đáng để lo lắng. Với thực lực của Kocho Shinobu, chỉ cần nâng cao cảnh giác, cô thậm chí có thể dễ dàng chém chết nó.

Nhưng nơi Hạ Huyền Nhất xuất hiện lại có nhiều thương vong, cần một người có thể mạo hiểm trong chiến đấu để đưa những người bị thương ra khỏi chiến trường và chữa trị kịp thời.

Với xuất thân từ Điệp Phòng và đồng thời là một kiếm sĩ, Kocho Shinobu chính là lựa chọn tốt nhất cho nhiệm vụ này.

"Nhiệm vụ của cô tạm gác lại, đi theo tôi." Tomioka Giyu không để Kocho Shinobu kịp phản đối, một tay nhấc bổng cô lên, quay đầu lập tức lao đi. Trước khi cô kịp giãy giụa muốn xuống đất, cậu đã dùng một câu nói để chặn đứng mọi lời than phiền còn lại: "Ở đó có Hạ Huyền Nhất, tôi cần cô."

Ban đầu, Kocho Shinobu bị ba chữ "Tôi cần cô" làm cho choáng váng. Sau đó, cô mới kịp nhận ra điều quan trọng hơn mà cậu vừa nói: "Hạ Huyền Nhất".

"Hạ Huyền Nhất?! Làm sao anh biết được?" Cô cố gắng ngẩng đầu lên nhìn sắc mặt của Tomioka Giyu, lần đầu tiên bị người khác xách đi thế này, cảm giác cực kỳ khó chịu và lạ lẫm.

"..."

Tomioka Giyu không thể trả lời. Cậu biết điều này vì đã nghe Ẩn trò chuyện với nhau, cộng thêm trước đây từng nghe rằng Shinazugawa Sanemi đánh bại Hạ Huyền Nhất nên mới trở thành Phong Trụ. Nhưng tất cả những điều này, Kocho Shinobu ở thời điểm hiện tại chưa hề biết.

Cậu liếc nhìn cô một cái. Khi Kocho Shinobu nghĩ rằng cuối cùng cậu cũng chịu giải thích thì Tomioka Giyu vẫn giữ nguyên gương mặt không biểu cảm, chỉ thản nhiên nói: "Cô không biết cũng là bình thường thôi."

Trên trán Kocho Shinobu lập tức nổi đầy gân xanh. Nhưng trong tình huống này, cô không thể phát cáu — tốc độ của Tomioka Giyu quá nhanh. Nếu bị bỏ lại đây, không biết đường đi và cũng không đuổi kịp, thì có đến kiếp sau cô mới tìm được nơi Hạ Huyền Nhất đang ẩn nấp mất.

Từ vùng núi bên cạnh thành phố Chichibu đến núi Wanakura, người thường mất khoảng sáu tiếng đi bộ. Thế nhưng Tomioka Giyu ôm Kocho Shinobu chạy liên tục trong ba tiếng, không hề nghỉ ngơi. Trong suốt quãng đường, Kocho Shinobu đã nhiều lần đề nghị nghỉ một chút để lấy sức, hoặc đặt cô xuống để tự chạy theo một đoạn. Nhưng tất cả đều bị Tomioka Giyu từ chối.

Sau vài lần như vậy, Kocho Shinobu đành im lặng, không làm gián đoạn nhịp chạy của đối phương nữa. Trong lòng cô âm thầm quyết định: Sau khi quay về, nhất định phải tăng cường huấn luyện!

Khi khung cảnh trong ký ức hiện ra trước mắt, Tomioka Giyu mới giảm tốc độ. Từ rất xa, cả hai đã nghe thấy tiếng vũ khí va chạm dữ dội.

Kocho Shinobu vỗ nhẹ vào hông Tomioka Giyu, ra hiệu cho cậu thả cô xuống.

Tomioka Giyu làm theo nhưng vẫn không quên nhắc nhở: "Theo sát sau lưng tôi."

Kocho Shinobu gật đầu. Cô hiểu rất rõ vai trò của mình lúc này: Cố gắng để nhiều người sống sót nhất có thể, chứ không phải xông lên liều mạng đối đầu với quỷ.

Dù biết như vậy, lần đầu tiên đối diện trực tiếp với Thập Nhị Quỷ Nguyệt vẫn khiến cơ thể cô run rẩy không ngừng. Có lẽ một phần là sợ hãi nhưng nhiều hơn lại là sự phấn khích.

Chưa kịp bước vào căn nhà, cánh cửa đã bị phá tung bởi một cơ thể bị đánh bay ra ngoài. Tomioka Giyu vừa đỡ lấy người đó, vừa bất giác suy nghĩ: Lần trước họ tiêu diệt Hạ Huyền Nhất... Có phải đã dùng cách phá hủy chỗ ẩn nấp, để quỷ bị ánh mặt trời thiêu rụi không?

Người cậu đỡ được là Shinazugawa Sanemi. Đối phương vẫn còn sống, dù thở hổn hển, trên miệng vương đầy bọt máu. Cậu ta lau sạch khóe môi rồi vẫy tay ra hiệu cho họ lùi lại ngay lập tức: "Tránh ra!"

Vì tư thế nên Shinazugawa Sanemi không nhìn rõ người đang đỡ mình là ai.  Chỉ từ khóe mắt, cậu thấy được cơ thể nhỏ nhắn của Kocho Shinobu. Dù nhận ra cô mặc đồng phục đội, nhưng cậu vẫn không muốn ai khác tham gia trận chiến này, tránh những hy sinh vô nghĩa.

"Đi gọi thêm viện trợ... Gọi Trụ tới đây — ĐÓ LÀ HẠ HUYỀN NHẤT!" Cậu nghiến răng, cố gắng ép não hoạt động để nghĩ ra lý do, buộc họ phải rời đi ngay lập tức. Shinazugawa Sanemi đã chuẩn bị liều mạng chết tại đây.

Việc để viện binh rút lui đồng nghĩa với cơ hội sống sót của cậu và Masachika lại càng thấp đi, nhưng cơ hội sống sót giảm đi không đồng nghĩa với việc cậu chấp nhận để một đứa trẻ nhỏ như vậy chết tại đây.

Shinazugawa Sanemi còn định lao lên tiếp tục chiến đấu, nhưng người đang đỡ cậu lại giữ chặt vai, ép cậu đứng yên:

"Không cần thiết."

Tomioka Giyu giao Shinazugawa Sanemi cho Kocho Shinobu, sau đó chậm rãi rút thanh kiếm của mình ra. Ánh sáng trên Nhật Luân Kiếm lóe lên dưới ánh trăng, lưỡi kiếm màu xanh đậm như nuốt chửng hết mọi cảm xúc bất ổn trong lòng.

Cậu đưa mắt nhìn về phía căn nhà phía trước. Vì trần nhà bị phá hỏng, ánh trăng rải xuống khắp căn phòng, giúp Tomioka Giyu dễ dàng thấy được một kiếm sĩ tóc đen khác đang giằng co dữ dội với con quỷ bên trong.

Ngay khoảnh khắc Tomioka Giyu bước đến, khí thế tỏa ra khiến con quỷ vô thức liếc nhìn về phía cậu. Chỉ một cái phân tâm này đã bị kiếm sĩ tóc đen – Kumeno Masachika nắm bắt, anh lập tức ra đòn mạnh mẽ, khiến con quỷ ăn trọn một nhát kiếm chí mạng.

"Tôi phải đi giúp!" Shinazugawa Sanemi giằng tay ra, thoát khỏi sự kiềm giữ của Kocho Shinobu. Kocho Shinobu nhìn cánh tay máu chảy không ngừng của cậu, lập tức lên tiếng cản lại: "Khoan đã! Ít nhất để tôi băng bó vết thương cho anh..."

"Máu của tôi... với lũ quỷ này rất hữu dụng." Shinazugaawa Sanemi cau mày, tùy tiện lau sạch máu và mồ hôi trên lòng bàn tay vào quần, rồi siết chặt chuôi kiếm lại xông thẳng vào trong nhà.

Kocho Shinobu mím môi không ngăn cản hành động mà trong mắt cô gần như là đi tìm cái chết này nữa. Thay vào đó, cô dẫn những người bị thương nhưng còn tỉnh táo rời khỏi căn nhà.

Tomioka Giyu đối diện với người phụ nữ mặc kimono, khuôn mặt mang nụ cười nhân từ dịu dàng, nhưng nhíu chặt mày lại. Dù vừa bị Kumeno Masachika chém trúng một nhát, nụ cười của ả vẫn không hề biến mất, giọng nói nhẹ nhàng như đang an ủi:

"Sao vậy? Sao lại tức giận thế này...? Chẳng lẽ ta đã nói trúng tim đen của ngươi rồi à?"

"Mẹ của Sanemi... yêu thương cậu ấy vô cùng! Không giống như những lời vô căn cứ ngươi đang nói! Đừng có ở đó mà... vu khống bậy bạ!!" Kumeno Masachika giận dữ, nắm chặt chuôi kiếm, gằn từng chữ.

Ubame lùi về sau, đôi mắt đỏ tươi híp lại đầy thích thú: "Tại sao ngươi lại nghĩ ta đang vu khống nhỉ? Trên người hắn có cái khí tức... bị cha mẹ bạo hành đấy. Ta chỉ cần liếc mắt là nhận ra ngay thôi."

Ả quay sang Tomioka Giyu, giọng nói trở nên mềm mại và dụ dỗ: "Giống như thiếu niên mới đến bên kia kìa... Rất đau khổ phải không? Dù liên tục bị tổn thương, dù đau đớn và tuyệt vọng, cậu vẫn không thể làm nũng với cha mẹ... Thật khổ sở đúng không?"

Cùng với Huyết Quỷ Thuật phát động, Tomioka Giyu mơ hồ thấy bóng dáng của Tomioka Tsutako. "Nào, lại đây đi. Cho dù cha mẹ không yêu thương con cũng chẳng sao cả... Trong vòng tay ta, mọi thứ đều ổn thôi."

Lưỡi kiếm trong tay Tomioka Giyu dần buông lỏng, bước chân mất kiểm soát hướng về phía người phụ nữ đang nở nụ cười hiền hòa.

Một bước. Hai bước. Ba bước.

Ubume suýt không kiềm chế được, khuôn mặt lộ ra vẻ cười nham hiểm. Ngay lúc Tomioka Giyu chỉ còn một khoảng cách ngắn nữa là đến bên ả, sẵn sàng chắn đòn tấn công tiếp theo của Kumeno Masachika, thì cậu đột ngột xoay ngược lưỡi kiếm, từ dưới chém mạnh lên trên!

"Hơi Thở của Nước – Thức thứ Tư: Đả Triều!"

"Khụ—!!! Đồ nhãi ranh!!!" Ubume quả không hổ danh Hạ Huyền Nhất, trong khoảnh khắc lưỡi kiếm của Tomioka Giyu suýt chém vào cổ, ả liều mạng né tránh, đánh đổi cả cánh tay phải. Dù mất một cánh tay thì vẫn tốt hơn nhiều so với cái chết tức khắc dưới thanh kiếm của Tomioka Giyu.

Dù đã bị chém trọng thương, Ubume vẫn không chịu từ bỏ. Trên người Tomioka Giyu tỏa ra một luồng khí tức đầy thương tổn và đau đớn, đậm đặc đến mức dù ở cách xa, ả cũng có thể nhận ra chỉ bằng một ánh nhìn. "Tại sao vậy? Sống cùng ta... chẳng phải sẽ tốt hơn sao? Chúng ta có thể mãi mãi ở bên nhau, dù cho là cái chết cũng không thể chia cắt chúng ta."

Ánh mắt Tomioka Giyu khẽ dao động, thấy có cơ hội, Ubume lập tức dồn lực dụ dỗ thêm: "Hãy đến bên ta đi... Tất cả đau đớn sẽ rời xa con, từ nay về sau sẽ không còn phải khổ sở nữa. Ta sẽ chăm sóc con thật tốt."

"CÂM MIỆNG!! ĐỒ LỪA ĐẢO! Ngươi đã ăn biết bao nhiêu đứa trẻ rồi, còn dám mở miệng nói mấy lời dối trá đó sao?!" Kumeno Masachika gào lên, gió cuộn xoáy quanh lưỡi kiếm như muốn xé nát không khí xung quanh khi anh lao tới tấn công.

Thấy thế, Ubume vội né sang hướng khác nhưng Tomioka Giyu đã sớm chặn trước đường lui, chỉ khẽ vung kiếm một cái, đã cắt đứt đường thoát của ả.

Ubume bị ép buộc phải đón thẳng nhát chém của Kumeno Masachika, cánh tay trái bị xé toạc hoàn toàn, bay khỏi cơ thể!

"Xin lỗi." Tomioka Giyu khẽ nói, mũi cậu ngửi thấy mùi máu quen thuộc. Nhìn sắc mặt đỏ bừng khác thường của Ubume, cậu đoán chắc Shinazugawa Sanemi đang ở gần đây. Vì thế, Tomioka Giyu lặng lẽ bước lên, dùng cơ thể chắn tầm nhìn của ả, tránh để Shinazugawa Sanemi bị phát hiện.

"Chị đã nói, bây giờ... ta vẫn chưa thể đi tìm chị ấy." Tomioka Giyu thu lại tâm thần, siết chặt chuôi kiếm, chuẩn bị cho đòn tấn công tiếp theo.

"Chưa thể đi tìm cô ta ư?! Ngươi đúng là đồ ngu xuẩn! Chị gái ngươi chắc chắn đã bỏ rơi ngươi từ lâu rồi!"

Ubume gào thét, tiếng cười sắc nhọn vang vọng. Cánh tay phải vặn vẹo nhanh chóng mọc lại, lớp vải che bị xé nát, chỉ còn lại da thịt trắng nõn yếu đuối như của một phụ nữ bình thường, nhưng tất cả mọi người đều hiểu rõ sức mạnh hủy diệt mà cánh tay đó có thể tung ra.

Tomioka Giyu mím chặt môi, không nói một lời, chém mạnh về phía trước. Tiếng cười the thé của ả chói tai đến cực độ, khiến đầu cậu choáng váng, cảm xúc giận dữ dâng trào, khó mà khống chế.

— Chị sẽ không bao giờ bỏ rơi cậu! Chị chỉ là... chỉ là... 

Tâm thần hỗn loạn trong khoảnh khắc, cơ thể Tomioka Giyu lộ ra sơ hở, lập tức bị Ubume nắm lấy thời cơ! Ả đỡ gọn nhát chém của cậu, một tay bóp nát thanh kiếm xanh biếc, tiếng vỡ giòn tan như gương bị đập vụn. Ngay sau đó, ả hất chân thật mạnh, Tomioka Giyu bị đá văng ra, lưng đập thẳng vào tường, tạo ra một lỗ thủng lớn, đá vụn rơi xuống như mưa, bụi mù bao trùm lấy thân thể cậu.

Tomioka Giyu ho sặc sụa, gắng gượng đứng dậy dựa vào tường. Cậu thấy Kumeno Masachika đang chuẩn bị chém xuống Ubume, nhưng trước mặt ả lại bất ngờ xuất hiện bóng dáng một cô gái bình thường chắn đường!

"Tránh ra!!!" Kumeno Masachika gầm lên, muốn gạt cô gái ra khỏi tầm kiếm, nhưng cô đã bị Ubume tẩy não hoàn toàn tin rằng ả chính là mẹ ruột của mình.

Chỉ một câu ra lệnh, cô liều chết chắn trước mặt Kumeno Masachika, dù Ubume có định đâm xuyên cả cô lẫn anh, cô cũng tuyệt đối không chịu rời đi. Masachika nghiến răng, dùng hết sức đẩy cô gái ra xa nhưng không thể tránh khỏi đòn đánh chí mạng của Ubume, mũi nhọn xuyên thẳng qua bụng anh!

"Hơi Thở của Nước — Thức thứ Mười Một: Lặng!"

Tomioka Giyu vung kiếm lao đến, như tấm khiên kiên cố không thể phá vỡ, chắn lại toàn bộ tai họa ập đến trong khoảnh khắc sinh tử.

Mặc dù chỉ còn nửa thanh kiếm, nhưng để xóa sạch toàn bộ đòn tấn công đang ập về phía họ, khôi phục lại sự yên bình như mặt nước phẳng lặng, đối với Tomioka Giyu mà nói không hề khó.

Ubume sững người, có lẽ không ngờ rằng cánh tay vừa vất vả mọc lại lại bị chính người này phá hủy hoàn toàn một lần nữa.

Nhưng bất kể lý do là gì, Shinazugawa Sanemi không bỏ lỡ cơ hội, gầm lên một tiếng, vung kiếm chém phập xuống cổ ả!

A... Thật đáng tiếc... Không thể mãi mãi sống cùng nhiều đứa trẻ hơn nữa rồi...

Ngay cả khi hóa thành tro bụi, trên gương mặt của Ubume vẫn còn đọng lại nụ cười giả dối đến giây phút cuối cùng.

Kumeno Masachika đứng phía sau Tomioka Giyu, ngơ ngác nhìn vị trí tro tàn vừa rơi xuống, dường như vẫn không tin rằng mình còn sống sót: "Chúng ta... thắng rồi sao...?"

"Thắng, thắng thật rồi!!!" Shinazugawa Sanemi hét vang trong niềm vui sướng.  Hình ảnh này khác xa với dáng vẻ hung dữ mà Tomioka Giyu biết về cậu, thiếu đi nhiều vẻ hung thần ác sát. Sau đó, cậu ta quay đầu nhìn Tomioka Giyu, mỉm cười chào hỏi: "Này, cậu tên gì?"

"... Tomioka Giyu." Tomioka Giyu hơi ngẩn ra, bởi Shinazagawa Sanemi bình thường luôn gắt gỏng, khó chịu với cậu hiếm khi nói chuyện đàng hoàng, chứ đừng nói đến mỉm cười chào hỏi. Trước hôm nay, điều này giống như việc Himejima Gyomei đột nhiên không rơi lệ tụng kinh nữa vậy — hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi.

"Tôi tên là Shinazugawa Sanemi, còn anh ta là Kumeno Masachika." Shinazugawa Sanemi cười thật tươi, gương mặt dính đầy máu và bụi, trông có phần nhếch nhác, nhưng nụ cười lại vô cùng chân thành:

"Rất vui vì lại được gặp cậu, Tomioka!"

Trong lòng Tomioka Giyu dâng lên một cảm giác hỗn loạn, ngay cả hơi thở cũng khó khăn hơn một chút — một cảm giác rất vui mừng, chắc chắn là vui mừng... phải không?

Shinazugawa Sanemi vẫn còn nhớ cậu.
_________

Tomioka Giyu: "Cậu ấy nhớ mình... Trong lòng cậu ấy có mình!" (Không phải)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me