TruyenFull.Me

[ KNY X AllGiyuu ] Đồng Nhân.

Baby Kyojuro

Shinawachi

( KyoGiyuu / Kyojuro x Giyuu — Trẻ con )

---

Giyuu thở dài khi bước vào Đại Phủ Bướm, nơi luôn thơm mùi thảo dược và ẩn chứa vô số điều anh không muốn dính vào. Nhưng lần này, anh không thể từ chối đến Điệp phủ—

Anh bước qua cánh cửa quen thuộc, chậm rãi đến khu chữa trị. Trước mắt anh, Shinobu đang nở nụ cười "không mấy đáng tin", một tay đẩy ra trước mặt anh... một đứa trẻ.

Một đứa trẻ tóc vàng rực rỡ, hai mắt đỏ ấm áp như mặt trời nhỏ, đang nhìn anh chằm chằm với vẻ mặt vừa mong đợi vừa... có chút ương bướng.

"Đây là gì?" Giyuu lạnh nhạt hỏi.

"Phu phu~," Shinobu cười khúc khích, "Anh ấy là Rengoku đấy, Tomioka-san."

"...Cô đùa."

"Không đâu," cô nhún vai, tay che miệng cười như thể thưởng thức một món ăn ngon. "Trong lúc làm nhiệm vụ, Rengoku-san đã không may bị một con quỷ dùng huyết thuật làm cơ thể teo nhỏ. Cả trí óc cũng vậy... giờ anh ấy chỉ như đứa trẻ 6 tuổi thôi."

Giyuu nhìn "đứa trẻ" đang bĩu môi với mình.

Kyojuro, đứa trẻ này, bỗng nhiên giang tay ra, mặt hớn hở:
"Ông chú đen đen! Bế!!"

"..."

Shinobu cố nhịn cười đến đỏ mặt.

"À, mà," cô tiếp lời, "Thuốc giải cần ba ngày điều chế. Anh ấy phải được chăm sóc đặc biệt trong thời gian đó... và..."
Cô bước đến, khéo léo đẩy Kyojuro nhỏ vào sát người Giyuu.
"...anh ấy hình như rất thích Tomioka-san, nhỉ? Không chịu rời ra đâu."

Kyojuro, như chứng minh lời đó, nhanh chóng ôm chặt lấy chân Giyuu như một con gấu nhỏ.

"Đi theo chú đen đen!" Cậu bé hét lên.

Giyuu trừng mắt nhìn Shinobu, như muốn hỏi: Cái quái gì đang xảy ra vậy?

Shinobu chỉ mỉm cười ngọt ngào:
"Thế nên, Tomioka-san... hãy làm một 'người giám hộ' tốt nhé."

Không cho anh phản đối, cô quay lưng bỏ đi, để lại Giyuu và một cục vàng bám dính không rời.

---

Trên đường trở về Thủy Phủ, Giyuu ôm cục phiền phức trong lòng, tay chân cứng đơ như không biết xử lý thế nào.

Kyojuro nhỏ liên tục ngọ nguậy, đôi mắt tròn xoe nhìn anh, thỉnh thoảng còn với tay chạm nhẹ vào cổ áo Giyuu như xác nhận rằng anh vẫn ở đó.

Giyuu cau mày.

"Không được quậy."

"Không quậy," Kyojuro lập tức ngoan ngoãn, nhưng lại vùi mặt vào ngực anh, dụi dụi như mèo con.

Giyuu bất giác siết nhẹ vòng tay, sợ cậu rơi xuống.
Trong lòng anh... có cái gì đó lăn tăn, mềm mềm, khó chịu nhưng cũng kỳ lạ ấm áp.

Anh khẽ thở ra một hơi.

Có lẽ... ba ngày cũng không đến nỗi tệ..?

Đó là Giyuu nghĩ thế...

Nhưng bây giờ..

Căn nhà Thủy phủ yên tĩnh của mình hôm nay lại có thể... ồn ào như vậy, bởi một đứa trẻ.

Từ lúc bế Kyojuro nhỏ về, anh như bị biến thành một bảo mẫu bất đắc dĩ.

Vừa đặt chân vào sân, cậu bé vàng óng trong tay anh đã lăn tăn chạy đi, hí hửng khám phá mọi ngóc ngách.
Giyuu thở dài, nhưng vẫn bước chậm theo dõi, phòng ngừa việc "tiểu Kyojuro" tự làm mình bị thương.

"Chú đen đen!!"
Tiếng gọi trong trẻo vang lên từ bờ hồ nhỏ trước sân.
Kyojuro nhỏ vẫy tay loạn xạ, đôi mắt tròn xoe lấp lánh dưới ánh nắng.

Giyuu bước tới.
"Không được đến gần nước," anh nhắc nhở.

Kyojuro bĩu môi, trề môi ra như con cá nhỏ.
"Nhưng nước lấp lánh quá..."

"Không được."
Giyuu cau mày, tay nhẹ nhàng nắm lấy cổ áo lôi cậu bé về.

Bị kéo lui nhưng Kyojuro nhỏ không giận, trái lại, cậu cười toe toét, ngẩng đầu nhìn Giyuu như thể anh là siêu anh hùng vừa cứu mình.

Ánh mắt đó làm Giyuu có chút bối rối.

...Cái cảm giác này... thực sự rất nguy hiểm.

---

Khi vào nhà, vấn đề khác lại phát sinh: ăn uống.

Giyuu vụng về ngồi đối diện với Kyojuro nhỏ, trên bàn là bát cháo đơn giản anh nấu vội.

Cậu bé nhìn chằm chằm cái bát, rồi quay sang nhìn Giyuu, gò má phồng lên.

"Không thích."

"Phải ăn."

"Không ngon."

"...Ăn."
Giọng Giyuu vẫn đều đều, nhưng ánh mắt anh có phần kiên nhẫn hiếm thấy, nhưng lại dành cho một đứa trẻ.

Kyojuro nhỏ mím môi, hai chân đạp nhẹ dưới gầm bàn như muốn phản kháng, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn bưng bát cháo lên.

Nhìn cậu ăn từng muỗng nhỏ, Giyuu mới lặng lẽ thở ra, cảm giác như vừa thắng một trận chiến lớn.

Nhưng rồi... Kyojuro nhỏ bất ngờ đứng dậy, bưng bát chạy vòng quanh bàn như trẻ con chơi đuổi bắt.

"Ngon rồi!" Cậu bé cười khanh khách.

Giyuu chống trán, chẳng biết nên khóc hay cười.

---

Buổi tối, Giyuu chuẩn bị một cái futon nhỏ cho Kyojuro trong phòng khách.

Anh đang bận buộc dây cửa sổ thì nghe tiếng kéo chăn sột soạt phía sau.
Quay đầu lại, Giyuu thấy Kyojuro nhỏ đã lặng lẽ... chui vào futon lớn của anh.

"..."
Cả hai nhìn nhau.

"Chú đen đen," Kyojuro gọi, giọng ngái ngủ, "Cháu sợ tối..."

Giyuu không nói gì.

Nhưng rồi, sau vài giây im lặng, anh bước tới, kéo nhẹ chăn phủ lên cả hai.

Kyojuro nhỏ vui vẻ rúc vào bên cạnh anh, đôi tay bé nhỏ vòng lấy tay anh như con mèo con tìm hơi ấm.

"Ấm quá," cậu lầm bầm.

Giyuu lặng lẽ nhìn trần nhà.
Anh không chắc tim mình có chịu nổi ba ngày thế này không.

---

Ngày hôm sau.

Giyuu thức dậy, phát hiện Kyojuro nhỏ... đang nằm đè lên ngực mình, miệng lẩm bẩm mấy câu vô nghĩa trong giấc mơ.

"...Chú đen đen là mạnh nhất... thích chú đen đen nhất..."

Giyuu khựng lại.

Anh cảm giác má mình nóng bừng, dù bên ngoài trời sáng sớm vẫn còn lành lạnh.

Nhẹ nhàng, Giyuu đưa tay lên, vén mớ tóc vàng rối bời khỏi trán cậu bé.

"...Thật là phiền phức."

Nhưng giọng anh lại mềm đến mức ngay cả bản thân cũng không nhận ra.

---

Ban ngày, Kyojuro nhỏ tiếp tục bám lấy Giyuu như keo.

Khi Giyuu tập luyện — cậu bé ngồi xổm trên tảng đá gần đó, mắt lấp lánh theo từng đường kiếm.
Khi Giyuu lau dọn nhà cửa — cậu lon ton cầm giẻ lau, lau loạn xạ khắp nơi.

Thậm chí, lúc Giyuu ngồi pha trà, Kyojuro nhỏ cũng lén thả thêm... ba viên kẹo Giyuu mua vào ấm trà vì "cho ngọt hơn".

Giyuu uống một ngụm, suýt ho sặc.

Kyojuro nhỏ lén nhìn, rồi cười khúc khích, hai má đỏ bừng.

Giyuu thở dài, xoa đầu cậu bé.

"Đừng nghịch."

"Cháu muốn chú cười mà," Kyojuro nhỏ lí nhí.

Giyuu ngẩn ra.

---

Đêm thứ hai.

Kyojuro nhỏ ôm chặt Giyuu hơn hôm qua, tay bé xíu bấu lấy vạt áo anh, như sợ nếu buông ra thì Giyuu sẽ biến mất.

Giyuu nằm yên, nghe tiếng thở đều đều của cậu bé bên cạnh, lòng bỗng mềm nhũn.

Anh siết nhẹ cánh tay, kéo cậu bé lại gần hơn.

"...Ngủ ngon," anh thì thầm.

Lần đầu tiên sau nhiều năm, Giyuu ngủ một giấc bình yên đến vậy.

Sáng sớm. Một cơn gió nhẹ thổi qua Thủy phủ.

Giyuu tỉnh giấc, theo thói quen đưa tay vỗ nhẹ cạnh mình — nơi mỗi sáng đều có một nhóc vàng bám dính lấy anh như sam.

Nhưng lần này, tay anh đụng phải... một thứ rắn chắc và ấm nóng.

"...?"

Mở mắt ra, Giyuu sững người.

Trước mắt anh là một Kyojuro trưởng thành — cơ thể rắn chắc, cơ bắp hiện rõ từng đường nét, và... hoàn toàn trần truồng ngoại trừ mấy mảnh vải rách nát treo tạm trên vai!

"..."
"..."

Ánh mắt Giyuu quét nhanh — từ bờ vai rộng, ngực săn chắc, đến bắp tay vạm vỡ đang vô tình gác lên người mình.

Ngay khoảnh khắc ấy, khuôn mặt Giyuu đỏ bừng.

Vội vã quay đầu đi, Giyuu siết chặt tay nắm chăn, giọng run nhẹ:
"R-Rengoku... Ngươi... ngươi lớn lại rồi!"

Kyojuro lơ mơ mở mắt, ánh mắt vàng ươm còn ngái ngủ.

"Chào buổi sáng, Tomioka-San!"

Cậu cười rạng rỡ như chưa hề nhận ra tình huống... kỳ cục này.

---

Giyuu rời khỏi giường gần như lập tức, suýt nữa thì vấp chân vào chăn.

Anh bước nhanh tới tủ đồ, kéo ra vài bộ yukata dự trữ — nhưng nhìn vóc dáng Kyojuro, anh biết thừa chẳng bộ nào vừa.

Sau một hồi lục lọi, cuối cùng Giyuu tìm được một bộ yukata hơi to do trước đây mua nhầm.

Anh ném nó về phía Kyojuro, quay mặt đi, và lạnh nhạt nói:

"Mặc vào đi."

"Nhưng... Tomioka-San đã thấy hết rồi mà?"
Kyojuro bông đùa, tay cầm yukata mà còn cố ý chọc.

Giyuu nghiến răng, cắn chặt lưỡi mình để không phun máu mũi tại chỗ.

"Khoác. Vào. Mau."

Tiếng Giyuu trầm xuống, rõ ràng là cảnh cáo.

Kyojuro bật cười, ngoan ngoãn mặc yukata vào, dù khổ vải vẫn hơi chật — bắp tay cậu gần như muốn rách đường may.

---

Sau buổi sáng hỗn loạn đó, Giyuu nghĩ rằng, cuối cùng, mình cũng sẽ được yên.

Ai ngờ đâu, Kyojuro vẫn cứ ở lì lại Thủy phủ.

Cậu dọn dẹp vườn, luyện kiếm trong sân, ăn chung bàn, ngủ chung nhà...
Y như thể Thủy phủ là chỗ ở chính thức của mình vậy.

Ba ngày.
Năm ngày.
Một tuần.

Giyuu dần dần phát hiện — mọi góc trong nhà đều có dấu vết Kyojuro để lại.

Một bó hoa dại cắm trong chiếc bình nước.
Một thanh kiếm treo ngay ngắn bên cửa.
Một đôi guốc lớn hơn bình thường nằm trước hiên.

Thủy phủ — vốn tĩnh lặng và lạnh lẽo — giờ đây... như thể thực sự có hai người cùng sống.

---

Tối hôm đó, khi ngồi pha trà, Giyuu khẽ thở dài.

Kyojuro ngồi bên cạnh, chống cằm nhìn anh chăm chú, như thể Giyuu là cảnh đẹp nhất trần gian.

Ánh mắt ấy khiến Giyuu khẽ cau mày.

Anh đặt tách trà xuống bàn, hắng giọng:

"...Ngươi không có nơi nào khác để về sao?"

Kyojuro nháy mắt.

"Không có. Ở đây vui mà."

"...Ngươi không bận luyện kiếm hay làm nhiệm vụ, về phủ của mình?"

Kyojuro cười toe:

"Ở đâu có Tomioka-San, ở đó là nhà."

Giyuu siết chặt tay áo.
Anh cảm giác trái tim mình vừa trượt một nhịp.

---

Không nhịn được, Giyuu quay mặt đi, lạnh lùng nói:

"Ngươi không thấy phiền à?"

"Không."

"Ta thấy phiền."

Kyojuro im lặng một lúc.

Giyuu nghĩ rằng cậu cuối cùng cũng sẽ biết điều mà rời đi.

Nhưng rồi — một bàn tay to ấm áp nhẹ nhàng đặt lên đầu anh.

Kyojuro nhỏ giọng, gần như thì thầm:

"Phiền cũng được.
Miễn là được ở cạnh Tomioka-San."

Giyuu ngẩn ra.

Ánh mắt vàng ươm ấy — vẫn là ánh mắt từng ngước nhìn anh khi còn bé — giờ đây ấm áp, trưởng thành, và chân thành không đổi.

Tim anh đập thình thịch trong lồng ngực.

---

Đêm đó, khi Giyuu trằn trọc mãi không ngủ được, anh chợt nhận ra:

Mình chưa từng thực sự muốn đuổi Kyojuro đi.

Ngay từ khoảnh khắc bé con ấy ôm lấy anh, anh đã biết.
Rằng một khi người này bước vào tim mình... sẽ không bao giờ ra được nữa.

"Em thích anh, Tomioka-San!" Ngay khoảnh khắc đó Kyojuro liền tỏ tình, lời nói và ánh mắt đều tỏ ra sự trân thành tuyệt đối.

Khi nghe được 3 chữ "Em thích anh" trái tim của anh đã bắt đầu loạn nhịp, khuôn mặt điềm đạm ấy, bây giờ lại phủ một lớp ửng hồng và cả đôi môi đang muốn nói lời từ chối nhưng lại không thể.

1 giây.

2 giây.

Chụt!

Một nụ hôn không dài từ Kyojuro phủ lên đôi môi ấy của Giyuu...

"N-ngươi!"

"Chú cho phép cháu được yêu chú nhé?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me