Kny X Allgiyuu Dong Nhan
( SaneGiyuu / Sanemi x Giyuu — Sở Thích Cá Nhân )---Giyuu có một sở thích mà chính em cũng cảm thấy rất ngại ngùng khi nghĩ tới nó…Đó là cậu rất thích úp mặt vào ngực của Sanemi.Và cậu rất thích ôm Sanemi nữa.Có lẽ là vì cơ thể đầy cơ bắp kia, rắn chắc và ấm áp.Giyuu không rõ từ bao giờ mình lại có thói quen này...Chắc có lẽ là do một lần tình cờ, khi em bị thương trong một lần nhiệm vụ cùng Sanemi đã kéo em vào lòng để đỡ cậu. Cảm giác ấy… thật kỳ lạ. Không giống với bất cứ thứ gì mà Giyuu từng trải qua trước đây.Lồng ngực của Sanemi rộng rãi và vững chãi, đủ để khiến người ta cảm thấy an toàn.Em không giỏi thể hiện cảm xúc, cũng không giỏi nói ra những suy nghĩ của mình. Nhưng khi ở gần Sanemi, khi em có thể tựa đầu vào ngực hắn và lắng nghe nhịp tim nhịp nhàng kia, mỗi lần như thế em cảm thấy lòng mình yên bình hơn hẳn.Sanemi không phải là một kẻ tinh tế, nhưng hắn không phải kẻ ngốc.Ban đầu, hắn cảm thấy hơi lạ khi Giyuu cứ thích dựa vào hắn mỗi khi họ ở cạnh nhau. Nhưng rồi, theo thời gian, hắn nhận ra rằng mình không hoàn toàn ghét cảm giác này.Thậm chí, hắn còn cảm thấy… có chút vui vẻ?Có một lần, Sanemi bất ngờ hỏi:“Này, Tomioka. Mày thích ôm tao đến vậy à?”Giyuu lập tức cứng người, tai đỏ bừng. Em vội buông hắn ra, lúng túng tránh ánh mắt của hắn.Hắn nhìn biểu cảm hiếm thấy đó của Giyuu, không nhịn được mà bật cười lớn. Hắn đưa tay kéo Giyuu lại, để cậu tựa đầu vào ngực mình như mọi khi.“Ngốc. Nếu thích thì cứ ôm đi.”Giyuu khẽ ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt chớp nhẹ.Còn Sanemi chỉ nhếch môi, vòng tay ôm lấy em chặt hơn một chút.“Tao không phiền đâu.”Em im lặng một lúc, rồi chậm rãi vòng tay ôm lại Sanemi, áp mặt vào lồng ngực hắn.Hơi ấm quen thuộc bao trùm lấy em, nhịp tim mạnh mẽ kia vững chãi như thường lệ.Em khẽ nhắm mắt.Ừm, có lẽ sau này… Em sẽ không cần phải giấu sở thích này nữa._______Sở Thích Của SanemiSanemi có một sở thích mà ai nghe đến cũng ngượng chín mặt...Hắn thích ngắm nhìn khuôn mặt của Giyuu.Không phải theo cách kỳ lạ gì đâu. Chỉ là, gã nhận ra rằng mỗi khi Giyuu không để ý, hoặc khi cậu ngủ say, trông cậu có vẻ… nhẹ nhàng hơn. Không còn đôi mắt lạnh lùng vô cảm thường ngày, không còn vẻ mặt lúc nào cũng như đang đắm chìm trong suy nghĩ.Giyuu lúc ngủ trông rất ngoan, khiến người ta muốn trêu chọc ngay mà thôi.Và hắn đúng là một kẻ thích trêu chọc người của mình.Hắn thích nghịch mái tóc của Giyuu, kéo nhẹ vài lọn tóc, đôi khi còn mân mê chúng giữa các ngón tay. Mái tóc của em không mềm mượt như con gái, nhưng lại rất dễ chịu khi chạm vào. Mỗi khi làm như vậy, Giyuu chỉ khẽ nhíu mày, nhưng không bao giờ phản kháng.Có lần Sanemi thử bện một đoạn tóc của Giyuu lại, nhưng rồi ngay sáng hôm sau, cậu đã phát hiện và nhìn hắn bằng ánh mắt khó hiểu. Sanemi chỉ cười trêu chọc:“Mày không thấy đẹp sao?”Tất nhiên là Giyuu không đáp, nhưng sau đó, em bắt đầu buộc một phần tóc của mình lên mỗi khi ở bên Sanemi.Sanemi biết em không nói ra, nhưng em đã quen với sự trêu chọc của hắn.Ngoài mái tóc ra, Sanemi cũng có một sở thích khác—bóp vào ngực của Giyuu.Không phải theo cách quá mức đâu, chỉ là bóp nhẹ vào, hoặc thỉnh thoảng chọc thử một cái khi Giyuu không để ý.“Này, sao ngực mày lại mềm vậy?”. . .Giyuu lập tức đỏ mặt, hất tay Sanemi ra, nhưng hắn chỉ cười lớn.“Cậu… đừng có chạm vào lung tung.” Giyuu lẩm bẩm, tai bắt đầu đỏ bừng.Sanemi chỉ khoanh tay, nhìn em. “Mày ôm tao suốt ngày được, còn tao chỉ chạm một chút đã bị cấm sao?”Giyuu chỉ im lặng, không biết phản bác thế nào.Còn hắn thì lại cười đắc ý, lại vươn tay vò nhẹ mái tóc em.“Đừng lo, tao sẽ không chạm lung tung nữa.”Giyuu bắt đầu thở phào nhẹ nhõm...Nhưng rồi, ngay giây tiếp theo, Sanemi lại vỗ nhẹ lên ngực cậu một cái nữa, cười lớn:“… Chỉ là tao không hứa khi nào sẽ dừng thôi.”Giyuu: “…”Có lẽ em nên quen dần với sở thích này của gã mất..
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me