TruyenFull.Me

Kokoinui When All That S Left Is Just Silence

Inui bị tai nạn. Lúc anh đang sang đường có một chiếc xe bán tải lớn đã bất ngờ lao đến và tông thẳng vào người anh. Inui ước chừng mình phải văng xa tới ba mét và trước khi anh có thể kịp nhìn rõ người lái hay biển số hiệu thì chiếc xe đã rất nhanh chóng quay đầu bỏ đi. Anh vốn không phải người có tính đa nghi nhưng anh cứ có cảm giác như chuyện này đã được ai đó sắp đặt sẵn. Lúc xảy ra vụ tai nạn trời hoàn toàn ngớt mưa, tầm nhìn không hề bị giảm. Nếu không phải là do tài xế buồn ngủ, sử dụng chất có cồn hay là một tay gà mờ lái thì chỉ còn giả thuyết của anh là có khả năng. Có ai đó đã sắp đặt chuyện này để hãm hại anh. 

Inui không quá bất ngờ, bởi vì đây cũng không phải lần đầu tiên chuyện này xảy ra. Có một vài "chiếc xe" cứ thích bay vào anh như có lực hút vậy, nhưng những lần trước anh đều may mắn thoát được, còn lần này thì không. Inui mù mờ nhìn trời đất, đấy là một thế giới đảo nghiêng điên cuồng hoặc do mắt anh bị hoa. Vết thương trên cơ thể loang lổ máu tràn lan trên mặt đường, đau nhói, đau đến muốn chết vậy mà anh chẳng hề cố gắng kêu la. Là do cổ họng đã bỏng rát hay thực chất Inui Seishuu cũng chẳng cảm thấy được gì? Một người bình thường có thể thản nhiên chịu đựng cơn đau ấy sao?

Những người có mặt ở hiện trường đã ngay lập tức gọi xe cấp cứu đến nhưng tình hình của anh có vẻ đang không mấy khả quan. Anh có thể không qua khỏi, một bác sĩ cầm máu cho anh đã nói như vậy với những người khác. Và rồi họ đều lo lắng nhìn anh, không ngừng nói anh hãy cố giữ mình tỉnh táo với những ánh mắt đầy thương cảm.

Nhưng Inui không quan tâm.

Đối với anh cái chết là một thứ gì đó quá đỗi bình thường. Đã là con người thì sớm muộn cũng sẽ chết, chẳng ai có thể tránh khỏi được. Anh cũng không phải ngoại lệ vì anh chả phải là thánh thần. Anh chẳng thể hiểu tại sao mọi người lại sợ hãi cái chết đến như vậy, phải chăng vì họ luôn khao khát được sống? Sống thì có gì tốt đẹp sao? Điểm khác biệt giữa anh và họ là ở chỗ đấy.

Inui vẫn luôn muốn chết.

Trong nhận thức của mình, anh mặc định rằng sinh mạng này không phải là của anh. Nó vốn chưa bao giờ thuộc về anh. Anh đang sống là nhờ sinh mạng của người khác, anh đã cướp đi cơ hội được sống của chị gái mình. Vì nếu giả chăng năm đó Kokonoi Hajime không nhìn nhầm anh với Inui Akane thì người chết trong vụ hỏa hoạn đáng ra phải là anh. Thời thế thay đổi cũng là lúc những nỗi đau khôn nguôi cuộn trào trong lòng người ở lại. Lúc được cứu ra anh có thể nghe đồng thời cả trái tim mình và trái tim Kokonoi cùng vỡ vụn. Trong đêm tối rừng rực ánh lửa thiêu đốt ruột gan ấy, Inui Seishuu đã mất đi người chị gái duy nhất của mình.

Kokonoi chưa từng có ý định cứu anh, Inui tủi thân nhưng không quá buồn bã. Đúng là anh đã từng khao khát một câu trả lời từ gã cho câu hỏi nếu thời gian có trở lại đưa cả hai về vụ hỏa hoạn năm ấy, gã sẽ chọn anh hay chị Akane, nhưng bây giờ anh cũng chẳng còn mấy thiết tha với nó nữa. Anh hiểu tại sao gã làm vậy vì nếu là anh trong tình thế ấy, anh cũng sẽ lựa chọn cứu Akane, chưa kể gã còn yêu chị ấy hơn cả việc anh dành tình thương cho chị mình.

Inui vẫn tự dằn vặt bản thân rằng cái chết của chị Akane là do anh. Anh bị ám ảnh với điều đó, ám ảnh với việc thi thoảng lại trông thấy thấp thoáng những ảo giác chị đứng giữa đám cháy nở một nụ cười thật đẹp dẫu cho toàn thân đang bị thiêu đốt đến tàn lụi nhưng khi quay đầu mọi hình ảnh lại đều vỡ tan trong tầm mắt. Inui ghét chính mình kinh khủng, ghét chính mình vì đã vô tình cướp đi cơ hội sống của chị gái để chị phải chết thảm thay cho bản thân.

Inui Seishuu yêu Kokonoi Hajime.

Nhưng Inui Seishuu cũng thương Inui Akane.

Vậy nên anh chấp nhận để Kokonoi dùng mình tìm kiếm bóng hình của người chị gái đã khuất. Lí do anh giữ gã lại bên cạnh không phải để lợi dụng năng lực kiếm tiền vô hạn của gã, không bao giờ. Nhưng anh lại cũng chưa bao giờ phản đối gã mỉa mai điều đó. Vì đấy là thứ tối ưu nhất anh có thể dùng để che giấu đi tình cảm của mình. Gã vĩnh viễn đừng biết cũng được. Anh vẫn ổn, hãy cứ lợi dụng anh đi, anh chịu được mà. Dẫu rằng lí trí đang sụp đổ và trái tim đang dần tan nát theo năm tháng, anh vẫn gắng gượng nói ba chữ mình ổn mà.

Thế nhưng Kokonoi Hajime đã bỏ đi.

Rời bỏ anh để bước sang một con đường khác, có lẽ chính bản thân gã cũng đã bắt đầu cảm thấy mệt mỏi. Và Inui cũng chẳng buồn can ngăn.

Cứ đi đi, tìm kiếm ánh sáng mới cho riêng mình. Con người mà, đâu thể cứ mãi gò bó ở yên một chỗ đâu? Nhưng dù là vậy, chính anh lại là người tự giam cầm mình với quá khứ. Anh vẫn tiếp tục sống với cái ý nghĩ rằng bản thân là nguyên do cho cái chết của chị Akane. Suốt chín năm, chưa một lần nào anh có thể yên bình mà chợp mắt. Những cơn ác mộng, những nỗi sợ bủa vây, những lần anh tự tưởng tượng ra cái chết của chính mình. Một cái chết tê tái và đầy đau đớn. Anh đã chờ đợi cái chết đến với bản thân, gào thét trong bóng đêm rằng xin hãy cho tôi được chết.

Và cái chết đã đến, dù rất muộn màng.

Anh đứng giữa nơi giao thương của sự sống và cõi lìa đời. Người lái đò hỏi anh có còn điều gì nuối tiếc không, đồng thời cho anh một cơ hội để quay đầu.

Nuối tiếc?

Anh có nuối tiếc điều gì không?

Có một điều duy nhất, đó là đã chẳng thể chết thay cho người chị gái.

Còn việc thổ lộ tình cảm với Kokonoi anh đã tự hứa là sẽ chôn vùi đi tất thảy rồi. Anh không hề cảm thấy hối hận vì đã chẳng nói cho gã biết, dẫu sao nếu được trở lại anh cũng sẽ lựa chọn giấu đi mà thôi.

Hết rồi phải không?

Phải, hết rồi.

Cái chết anh mong muốn đang rất gần, chỉ cần anh bước lên con đò và rồi tất cả sẽ kết thúc.

Thế nhưng khi anh vừa tiến bước thì có một thứ đã níu anh lại. Là một người. Khoảnh khắc anh chợt trông thấy gương mặt hoảng sợ của Kokonoi, gã đang không ngừng nói rằng "Inupee, hãy cố lên!" và ngay khi thân xác anh được đẩy vào phòng cấp cứu, dường như anh đã trông thấy gã bật khóc.

Gã khóc vì anh sao?

Kokonoi Hajime, con người vô tâm ấy mà cũng có ngày bật khóc vì anh sao?

Inui đã từng trông thấy gã khóc. Gã khóc vào ngày chị Akane mất và gã khóc trong những cơn ác mộng anh vẫn mơ thấy hằng đêm, gã gào thét lên những âm thanh đầy đau đớn bên cơ thể đã lạnh ngắt của người con gái gã yêu nhất. Đó, là lần duy nhất anh được nhìn thấy gã khóc. Kokonoi cũng giống như anh, luôn cố gắng giấu nhẹm cảm xúc của mình đi. Dù là vui hay buồn cũng không chịu nói hẳn là vì cả hai đã chịu đựng quá nhiều tổn thương nên thiết nghĩ có gì cứ để trong lòng cũng ổn mà. Nhưng ô kìa, gã đang khóc. Chẳng biết là khóc cho anh hay là khóc cho người duy nhất còn lưu giữ hình bóng của Akane trên cõi đời này, thế mà lại đủ để khiến anh lưỡng lự.

Mọi thứ chợt rơi vào tĩnh lặng. Inui đã được cứu sống bởi những bác sĩ trong phòng cấp cứu. Khi anh hé mở đôi mắt, bên ngoài trời đang mưa. Những giọt nước tí tách thi nhau thả mình xuống đất trời. Tầm tã và rào rạt vậy mà anh lại chẳng nghe thấy gì cả. Có thể là do tai anh đã bị ù đi vì trận hôn mê kéo dài thế nhưng anh biết mình đã sai. Anh cất tiếng gọi Draken đang say ngủ bên cạnh, anh gọi hoài, gọi hoài.

Không phải vì sợ hắn không nghe thấy mà là vì anh chẳng thể nghe được giọng nói của chính mình. Anh không thể nghe được bất cứ một âm thanh nào cả.

Thời khắc Inui nhận ra điều đó cả thế giới như sụp đổ dưới chân anh, nghị lực sống cuối cùng cũng bị phá tan trong chớp mắt. Anh ôm đầu gào thét.

Hết rồi, hết thật rồi.

Tiếng hét kinh hoàng đánh thức Draken khỏi cơn mơ, hắn trông thấy phản ứng này của anh liền hoảng hồn mà lập tức gọi bác sĩ. Họ cho anh một liều thuốc an thần và lần thứ hai anh tỉnh dậy, anh trông thấy Draken vẫn đang ngồi bên cạnh mình, trên tay còn cầm sẵn bút giấy. Hắn viết vào tờ giấy rồi giơ ra, hắn hỏi anh cảm thấy trong người ổn không. Inui chỉ nhìn chằm chằm hắn chẳng đáp. Draken biết, đấy là một ánh mắt đầy tuyệt vọng như thể đã chẳng còn thiết tha gì với cõi đời này. Sau đó, hắn ngậm ngùi thông báo cho Inui một tin, một tin không mấy bất ngờ. Vụ tai nạn đã tác động mạnh vào màng nhĩ của anh khiến anh mất đi thính lực vĩnh viễn. Điều này đã làm cho anh suy sụp hoàn toàn. Inui có cảm giác như mình đã bị bỏ lại trong một thế giới cô độc đầy bóng đêm dù rằng Draken vẫn ở bên cạnh và cố gắng giao tiếp với anh qua những trang giấy. Anh thậm chí còn quên mất điều gì đã lôi kéo mình lại được từ cõi chết và cũng chẳng thèm để tâm khi Draken đề cập đến việc một ai đó đã thanh toán toàn bộ viện phí, bỏ ra rất nhiều tiền để anh được chuyển vào phòng vip ngay sau khi đủ điều kiện rời khỏi phòng ICU (*). Người ấy đã bỏ đi trước lúc hắn đặt chân đến bệnh viện. Có lẽ là một ai đó tốt bụng. Inui mệt mỏi nhắm mắt.

Dù là ai thì ngoài biết ơn anh cũng chẳng biết làm gì nữa, anh thực sự kiệt sức mất rồi.

Rốt cuộc thì đến sự sống cũng muốn chối từ anh.

Sau chín năm trôi dạt trong những miền kí ức hoang hoải, có lẽ anh cũng nên tìm kiếm một lối thoát cho riêng mình.

-

(*) ICU (Intensive Care Unit), hay còn gọi chăm sóc đặc biệt, là khu vực điều trị cho các bệnh nhân nặng, có đội ngũ bác sĩ, y tá chuyên khoa theo dõi thường xuyên từng bệnh nhân. Tại đây, máy móc được sử dụng để theo dõi mọi chỉ số của bệnh nhân, từ nhịp tim, thân nhiệt đến tỉ lệ trong máu.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me