Kookmin Dai Thinh Suy Vong
Dẫu Cao thị đã bị giải vào Đại Lý Tự tra khảo, song Thái hậu vẫn chưa hả dạ. Bao năm qua, bà ta ngồi trên phụng vị mẫu nghi thiên hạ, cao cao tại thượng, nhưng mỗi khi nhìn thấy người đàn bà mang họ Cao kia, trong lòng vẫn như có một cái gai không thể nhổ bỏ. Hôm nay, cuối cùng cũng có cơ hội đạp kẻ thù xưa xuống bùn, Thái hậu sao có thể bỏ qua?Cao thị tuy thân phận đã thành tội, bị giam tại Đại Lý Tự mấy ngày không ánh mặt trời, song thần sắc vẫn nhàn nhã, sống lưng thẳng tắp như tùng lâm. Không chút son phấn, không còn trâm ngọc, nhưng nơi đáy mắt vẫn còn phảng phất khí chất cao môn quý phi một thời.Sáng nay, trời còn chưa sáng hẳn, mưa bụi mờ sương. Đột nhiên, cỗ kiệu phượng loan sơn son thếp vàng của Thái hậu lại xuất hiện trước viện giam nhỏ cuối cùng trong khu hậu lao.Không trống, không chiêng, không truyền báo - chính là một màn thị uy âm hiểm.Cửa gỗ mở ra, người trong kiệu chậm rãi bước xuống. Thái hậu mặc triều phục thêu loan phụng, dáng vẻ uy nghi, từng bước đi nhẹ nhàng nhưng giẫm lên nền đá như đinh đóng cột.Bà ta dừng trước song sắt, ánh mắt nhìn Cao thị không phải phẫn nộ… mà là khinh khỉnh, châm biếm, như thể đang nhìn một tên hề ngã từ trên sân khấu cao cao tại thượng xuống bùn lầy thấp kém."Ai gia vốn tưởng cả đời này không còn cơ hội nhìn ngươi trong bộ dạng thất thế như này nữa. Không ngờ…ông trời còn thương ta."Cao thị khẽ nhếch môi, nở một nụ cười nhàn nhạt:"Thì ra, kẻ thắng trận lại chẳng yên lòng đến thế. Ngồi cao đến vậy rồi mà vẫn phải đích thân tới xem ta sống ra sao ư?"Ánh mắt Thái hậu thoáng trầm xuống, nhưng nhanh chóng lại cười khúc khích như gió xuân thổi qua cành liễu:"Sống? Giờ ngươi cũng có quyền nghĩ đến ư? Một kẻ không cứu nổi con ruột, lại còn nuôi ra một đứa nghiệt chủng dâm tiện dám quyến rũ quân vương. Ai gia thật muốn hỏi, Cao thị ngươi… là không biết dạy, hay là cố ý dạy như thế?""Tên phản tặc Điền Chính Hoan mà ngươi tự hào đang ngày đêm chịu nhục ở Tây Vực kia kìa."Cao Thái phi không nổi giận, chỉ ngẩng đầu mỉm cười, ánh mắt bình thản đến lạ lùng:"Ít ra ta còn sinh ra một nam tử có cốt khí làm đế vương. Không như ai kia, dốc hết tâm cơ bám chân tiên đế, cuối cùng lại sinh ra một kẻ chỉ biết tàn sát huynh đệ tông thất chiếm đoạt ngôi báu.Tiên đế khi còn tại thế, đã ba lần định lập chiếu chỉ phong Chính Hoan làm Đông Cung Thái tử. Nhưng cuối cùng thì sao? Vì bọn người họ Lý của ngươi ngăn cản, đổi trắng thay đen, bức tiên đế đến mức phế bỏ ý định. Giờ thì hay rồi, con ta bị gán là phản nghịch, ta bị đẩy vào đây, còn ngươi... lại đắc ý đứng trên thiên hạ."Thái hậu siết nhẹ ống tay áo, mắt long lên sòng sọc, nhưng vẫn cố giữ khẩu khí mạnh mẽ:"Cao thị, ngươi đừng quên, hôm nay ngươi là tội nhân, còn Ai gia là Quốc mẫu. Ngươi nói một câu không cẩn thận, Ai gia lập tức cho người lột lưỡi.""Ô," Cao thị nghiêng đầu, giọng mềm mại như rót mật, "Bổn cung cứ nghĩ người đường đường là mẫu nghi thiên hạ, ít nhiều cũng hiểu đạo lý. Nào ngờ lại dùng uy quyền để bịt miệng kẻ khác."Thái Hậu hừ lạnh, bà ta đã sớm không giữ được bình tĩnh:"Vậy còn tên nghiệt chủng Phác Trí Mân của ngươi? Hắn thì sao? Giống ngươi như khuôn đúc. Năm xưa ngươi dùng sắc mê hoặc tiên đế, giờ hắn lại học được trò đó để quyến rũ thánh thượng. Một trò hề tái diễn sau mấy mươi năm!"Cao thị thở hắt ra, khẽ nhếch môi: "Ngươi nói Mân nhi là kẻ dâm tiện dụ dỗ hoàng thượng? Vậy bổn cung hỏi lại… nếu tên cẩu hoàng đế đó không có lòng tà, sao lại rình rập một nam tử mà lại còn là đệ đệ hắn? Hắn là quân vương, không phải kẻ ngu si, sao lại dễ dàng 'bị dụ'? Trừ phi chính hắn tâm niệm bất chính trước."Thái hậu hít sâu một hơi, cười mỉa:"Không ngờ ngươi đến lúc chết vẫn còn cái lưỡi bén như dao. Nhưng mà yên tâm… Ai gia sẽ không để ngươi chết quá sớm đâu. Ta muốn mỗi ngày ngươi đều phải chứng kiến từng đứa con ngươi bị hủy hoại, từng tiếng chửi rủa ngoài kia dội thẳng vào họ Cao các ngươi. Cái gọi là 'dòng dõi trâm anh' ấy… sẽ do chính tay Ai gia đạp nát."Cao thị cười lớn, âm thanh chát chúa như chuông bạc giữa đêm, chấn động cả viện giam nhỏ:"Ta từng nghe người xưa nói: 'Lòng dạ đàn bà hiểm độc nhất trong chốn hậu cung'. Nay nhìn ngươi, bổn cung tâm phục khẩu phục. Có điều... ngươi nên nhớ: những kẻ hả hê quá sớm, thường là kẻ đầu tiên gục xuống khi thiên hạ đổi màu."Thái hậu lạnh lùng quay người bỏ đi, từng bước nặng nề, phượng bào kéo dài quét qua nền gạch ẩm lạnh. Cánh cửa sắt sau lưng khép lại "rầm" một tiếng. Vừa bước ra khỏi gian ngục ẩm mốc, tiếng cười khinh bỉ nghèn nghẹt của Cao thị vẫn văng vẳng như chọc vào tai. Ánh mắt Thái hậu sẫm lại, hằn rõ từng tia đỏ rực như máu đông. Móng tay bà ta bấm sâu vào lớp da trắng bệch, máu rịn ra nhưng bà không buồn lau, chỉ nghiến răng:"Khẩu khí còn lớn như vậy… cũng là vì chưa biết sợ."Bà ta đứng yên giây lát, rồi quay ngoắt lại, ánh mắt lạnh như mũi đao băng, phất tay áo ra hiệu. Giọng nói cất lên nhẹ như gió thoảng, nhưng khiến đám nội quan đứng gần rùng mình, sống lưng toát lạnh:"Truyền lệnh Ai gia. Ngay lập tức... thi hành Trư Nhân hình cho Cao thị."Nội quan cầm quạt vàng khẽ giật mình, nhưng chưa kịp phản ứng, Thái hậu đã nghiêng đầu, chậm rãi hỏi:"Sao? Ngươi định chống Ai gia?""Trư Nhân… là cổ hình chỉ dùng với phản nghịch tru di…" – Hắn run rẩy, chưa nói hết câu đã bị ánh mắt như khoét vào tim gan kia đâm thẳng đến.Thái hậu cười nhạt, không mảy may giận dữ, nhưng lời nói lại như lưỡi dao cùn mài vào xương sống:"Thì Cao thị là phản nghịch đấy.""Dưỡng một đứa hồ ly dụ quân vương, sinh một đứa phản tâm đòi ngai vị. Chẳng lẽ còn chờ nó tự tay cầm kiếm đâm vào ngực Ai gia mới dám xử sao?"Bà ta sải bước chậm rãi, giày gấm dẫm lên nền gạch loang lổ máu cũ, nói từng chữ như niệm chú gọi quỷ:"Trư Nhân hình – không giết ngươi, nhưng sẽ khiến ngươi sống chẳng bằng chết. Lột tóc, cạo mày, cắt lưỡi, khoác da lợn thối, treo giữa sân lao cho chó gặm chân. Mỗi ngày khoét một mảng thịt nhỏ, rút máu viết tội trạng dâng lên.""Để cả hậu cung biết, ai dám chống đối Ai gia… sẽ bị biến thành súc sinh."Giọng bà ta ngưng một lát, rồi thì thào một cách tàn nhẫn:"Chết… là ân huệ. Còn Ai gia, chưa muốn cho ả chết."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me