TruyenFull.Me

Kookmin Dai Thinh Suy Vong

Chỉ sắc phong vừa truyền xuống, Vương phủ bắt đầu được tân trang chỉnh tề. Cảnh tượng rầm rộ ấy khiến không ít bách tín qua đường phải ngoái lại nhìn. Chẳng mấy khi trong kinh thành có một vương phủ mới được dựng, lại là phủ cho một vị thân vương được cho là hoàng đệ thân thích duy nhất còn sót lại của hoàng đế.

Phác Trí Mân thu dọn đồ đạc nhanh gọn, không mang theo mấy thị tòng cũ, cũng không đem theo vật gì từ Khánh Ninh cung. Y đến, sống gần hai mươi năm trong hoàng cung, giờ đi, tựa như cánh chim lìa tổ, chỉ mang theo một lồng sáo cũ và mấy cuốn sách đã đọc đến mòn góc.

Trên con đường lát đá xanh dẫn ra cổng phụ của hoàng cung, mấy cỗ xe ngựa phủ rèm tím trầm dần dần khuất sau hàng tùng già. Trong khung cảnh trầm mặc ấy, các vị đại thần được cử cung tiễn Thận Thân Vương đều giữ lễ nghi chỉnh tề, song trong mắt mỗi người, đều ẩn hiện vài tia dò xét.

Chờ cho đoàn xe rời khỏi tầm mắt, một vị lão thần vuốt nhẹ râu bạc, khẽ thở dài:

"Thận Thân Vương, nghe thì thật tôn vinh...Chẳng qua, là thận trọng mà sống thôi."

Một vị khác chắp tay sau lưng, chậm rãi bước dưới hành lang đá sỏi, giọng hòa theo gió mà truyền nhẹ:

*Vương gia xưa nay điềm đạm, không bè phái, tranh đoạt... Vậy mà cuối cùng vẫn phải rời cung, lập phủ riêng. Phong tước vương hầu có vẻ là ân điển, song trong mắt lão phu... giống như răn đe nhiều hơn."

Một viên quan trẻ tuổi còn chưa hiểu rõ sự đời, khẽ hỏi:

"Răn đe... điều gì ạ?"

Vị lão thần nghiêng đầu, giọng thấp như gió lướt mặt hồ:

"Cửu tử đoạt đích đã yên, những vị hoàng tử từng thất thế phần lớn đều từng có qua lại với Thận Thân Vương. Hoàng thượng lưu y trong cung, e không ổn. Mà không thể vô cớ ra tay giết. Chi bằng giao cho phủ riêng, chẳng xa, lại dễ theo dõi."

Có người bật cười nhẹ, không rõ là giễu cợt hay đồng tình:

"Gần để dễ bề thăm hỏi, hay là dò xét... thì còn tùy lòng thánh thượng."

"Kiếp người không tranh, không đoạt, cuối cùng vẫn không tránh khỏi bị nghi kỵ."

Rồi giữa làn gió cuối thu lướt qua, một lời nói rất khẽ, chẳng rõ là ai cất lên:

"Có chắc là...chưa từng không tranh?"

Mọi người đều im lặng. Chỉ có tiếng gió lật tà áo quan phục, cuốn theo ý niệm chưa thành hình, lặng lẽ tan vào bóng chiều chạng vạng trong cung.

Thận Vương phủ toạ lạc nơi Tây Uyển, không gần chính điện trung cung cũng chẳng cách xa chốn quyền lực. Cảnh vật an tĩnh, hành lang uốn cong men theo bờ hồ, từng viên đá trứng ngỗng lát đường còn phảng phất mùi cỏ dại. Phủ viện rộng rãi, kiến trúc trầm ổn thanh nhã, tường trắng ngói đen, vừa đủ cho một người sống kín đáo như y an nhiên tự tại.

Với kẻ khác, bị "ban phủ" chính là một dạng đày ải ngầm, là vinh quang ngoài mặt nhưng thực chất bị gạt khỏi quyền trường. Nhưng với Phác Trí Mân, lại như cơn gió đầu thu – chẳng lạnh, chẳng nóng, y chỉ lặng lẽ đi theo số mệnh.

Thế nhưng… đâu ai hay, từ lúc y bước chân ra khỏi hoàng cung, ánh mắt nào đó vẫn dõi theo từng bước.

Khi thì lấy cớ ban tơ lụa đông sắp, khi lại viện cớ hỏi thăm chứng hàn y từng mắc năm ngoái. Thoạt trông như quan tâm hiền đệ, nhưng chỉ Điền Chính Quốc mới biết, hắn đang dò xét.

Dò xem Bát đệ, sau khi thoát khỏi chính vụ, có thật chỉ muốn sống đời thư nhàn? Hay đang thảnh thơi uống trà bên hồ, chờ đợi những con cờ khác lật bài?

Bởi hắn biết rõ, những vị tông thân đang bị lưu đày kia… không phải loại dễ nằm im. Mà Phác Trí Mân, y không tranh, nhưng cũng chưa từng thật sự đứng về phía nào.

Và chính cái "không đứng về phía nào" ấy… mới là điều khiến hoàng đế Điền Chính Quốc không thể yên tâm.

Sau mỗi khi thượng triều, Điền Chính Quốc đều hỏi qua Lý Trị một câu:

"Tây Uyển hôm nay thế nào? Có an ổn không?"

Lý Trị từng không nhịn được mà hỏi:

"Hoàng thượng còn chưa dứt nghi ngờ về Thận Vương sao?"

Hắn không trả lời ngay. Chỉ đứng sau bình phong, tay nhẹ đặt lên mép bàn thư, giọng trầm mặc:

"Trẫm không nghi ngờ hắn. Trẫm chỉ... không hiểu được hắn."

Hắn có thể nhìn thấu lòng tham của tam hoàng, đoán được dã tâm của thất hoàng, có thể chế ngự từng nhóm quyền thần đang ngấm ngầm đỡ lưng cho phe cánh cũ của chúng. Chỉ riêng Phác Trí Mân - vị đệ đệ luôn sống lặng lẽ, cung kính, chưa từng dâng sớ, cũng chưa từng tỏ ý quy phục ai - khiến hắn phải tự mình hỏi han, từng chút một.

Là nghi ngờ ư? Không. Là để lòng mình an.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me