Kookmin Dai Thinh Suy Vong
Gió đầu đông về sớm, phủ kín bầu trời Trường An một màu xám tro lạnh. Sương mờ giăng kín sân rồng, như cũng muốn che đi sự u ám của triều chính những ngày đầu tân đế lên ngôi.Điền Chính Quốc ngự chính giữa đại điện Kim Loan, đằng sau lưng là thiên mệnh, phía trước là trăm quan cúi đầu. Đôi mắt hắn chậm rãi đảo qua, lặng như nước, không mang hỉ nộ.Đến cuối triều, hắn giơ tay nhận lấy tấu thư vàng, giọng nói trầm ổn vang lên giữa không gian tĩnh lặng:“Trẫm nay sắc phong Bát hoàng tử Phác Trí Mân làm Thận Thân Vương, thưởng vương phủ riêng tại Tây Uyển. Không cần can dự triều chính, không nắm binh quyền, chỉ lĩnh lễ nghi vương gia tông thất. Tứ ban năm thị, cấp bổng theo chế.”Bên dưới, bá quan dập đầu đồng thanh: “Hoàng thượng hiếu nghĩa huynh đệ, vạn tuế vạn vạn tuế.”Sau buổi thượng triều, đám quần thần lẳng lặng rời kinh. Khi đã không còn tai mắt nội giám. Nữu Hổ thị lang thấp giọng nói:“Phong thân vương mà không ban quyền, không cho đất thực ấp lớn… thì khác gì ban một chiếc lồng son?”Vương Tể tướng cười khẽ: “Chữ ‘Thận’ ấy... quả là cao tay. Tân đế đã nhọc tâm nhiều rồi!”Một người khác lại chen lời: "Chỉ là...Bát điện hạ trước nay không màng chính sự, sao nay lại bị ‘dè dặt’ như vậy?”Không ai đáp. Mà có lẽ ai cũng hiểu, có những chuyện trong cung, chỉ cần hiểu là đủ - không nên nói ra.Lý Trị – cựu phụ hắn, Quốc sư đương triều – chắp tay bước lên một bước, dè dặt hỏi:“Hoàng thượng,” giọng Lý Trị chậm rãi, “Bát điện hạ xưa nay cẩn trọng, không tranh không đoạt. Giờ sắc phong vương tước, e làm hắn suy nghĩ nhiều rồi.”Điền Chính Quốc vẫn chưa ngồi xuống, chỉ đứng trước án thư, mắt nhìn bức họa sơn thuỷ chưa hoàn thành. Hắn nói khẽ:“Trẫm biết hắn không tranh. Cũng biết hắn không muốn.”Rồi hắn quay đầu, ánh mắt ấy bỗng trầm xuống một tầng, như lớp sương phủ kín non cao.“Nhưng chính vì hắn không tranh, nên mới dễ bị lôi vào thế tranh. Trẫm ban cho hắn hiệu ‘Thận’ – không phải để khen hắn đức độ, mà là mong hắn sống thận trọng, giữ mình yên phận. Tốt nhất đừng nghĩ gì xa xôi như các huynh đệ khác.”Lý Trị mím môi. Không phải vì nghi ngờ Phác Trí Mân, mà vì không hiểu - từ khi nào, một bát hoàng tử không màng đoạt đích, lại khiến Điền Chính Quốc phải nhọc lòng cảnh cáo?Còn Điền Chính Quốc, nhìn làn khói trà bốc lên trong chén ngọc trên tay, ánh mắt vẫn vững như đá, sâu không thấy đáy.Rồi hắn đặt chén trà xuống, tay khẽ gõ thành bàn như suy ngẫm điều gì. Một lúc sau, hắn nói:"Thời cuộc thay đổi, lòng người khó dò, sống thận trọng là còn đường sống. Ta không muốn hắn cũng dính vào vũng bùn cửu tử đoạt đích, càng không muốn có người mượn danh hắn mà làm loạn thiên hạ.”Lý Trị không nói thêm gì nữa, chỉ lẳng lặng nghe và gật đầu một cái thật nhẹ.---Khi thánh chỉ rời cung, trời vẫn chưa thôi u ám. Những lớp sương cuối cùng còn lưu luyến trên mái hiên vàng. Đội ngũ truyền chỉ được giao cho nội thị, thị vệ và phu kiệu dài dằng dặc, cờ hiệu giăng rợp trời, nghênh ngang đi qua lục cung đông tây trong thành như một vết mực đỏ hằn giữa nền trời xám tro.Phủ Bát hoàng tử nằm phía Tây thành, không gần đại điện, lại không quá xa. Một vị trí... chẳng phải vinh hiển, cũng chẳng là thất sủng.Trong phủ, Phác Trí Mân khi ấy đang ngồi dưới mái hiên, tay lật chậm một trang sách cổ, bên cạnh là chậu bách hợp trắng vừa nở, hương nhè nhẹ thoảng theo gió sớm.Một gia nhân vội vã chạy vào từ cổng với vẻ hớt hải:“Điện hạ! Có… có thánh chỉ!”Câu nói như viên đá ném vào mặt hồ yên lặng. Sân phủ phút chốc xôn xao, kẻ gọi người chạy, nội bộc hoảng loạn bày hương án, châm lư trầm.Phác Trí Mân khẽ khựng tay lật sách, rồi chậm rãi khép lại. Y không hỏi điều gì, chỉ bình tĩnh đứng dậy, chỉnh lại vạt áo, bước ra tiền viện.Khi y tới nơi, đội truyền chỉ đã dàn sẵn trước cổng. Cờ ngũ sắc phấp phới, một kiệu ngọc phủ lụa vàng chói lọi nằm giữa sân như đang cười lạnh trong sương giá.Nội thị đứng đầu là Trịnh công công – người từng hầu hạ mấy triều hoàng đế – tay cầm thánh chỉ, giọng vang vọng:“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết:
Trẫm nối ngôi tổ tông, thừa mệnh trời đất, lòng luôn mong quốc thái dân an, xã tắc vững bền, các hoàng tự đều là cốt nhục hoàng gia, nên thưởng phạt phân minh, để giữ nghiêm gia pháp, rõ đạo vương ân.Bát hoàng tử Phác Trí Mân từ nhỏ tính tình khiêm tốn, học rộng hiểu sâu, không màng danh lợi, giữ mình thanh tĩnh, chẳng tranh quyền, không mưu đoạt. Nay thiên hạ vừa định, trẫm mong lấy lễ mà đãi hiền, lấy đức mà vinh thân.Đặc biệt sắc phong Phác Trí Mân làm Thân Vương phong hiệu 'Thận', cấp vương phủ tại Tây Uyển, bổng lộc theo chế thân vương, cho giữ lễ nghi hoàng thất, không cần can dự triều chính, miễn báo tấu.Cố mong vương gia giữ lòng thanh thản, an ổn sống yên, làm gương cho các hoàng tự khác. Khâm thử.”Âm thanh thánh chỉ vừa dứt, trong sân phủ vẫn còn lặng như tờ. Mùi hương trầm chưa kịp bay cao, gió đầu đông đã cuốn thẳng về phía mái ngói, hất tung một góc rèm lụa.Phác Trí Mân quỳ lặng dưới hiên, sắc mặt không đổi. Đến khi Trịnh công công đưa chỉ vàng đến tận tay, y mới chắp tay cung kính tiếp nhận, lặng lẽ hành lễ không nhiều một phân cũng không ít một tấc.Không có một nụ cười, cũng không có ánh nhìn khó lường. Mọi thứ đều đúng mực - một cách khiến người ta càng không đoán ra điều gì.Chỉ là... không rõ vị tân đế kia thật sự muốn giữ y yên, hay là nhốt y trong một cái lồng được dát vàng.
Trẫm nối ngôi tổ tông, thừa mệnh trời đất, lòng luôn mong quốc thái dân an, xã tắc vững bền, các hoàng tự đều là cốt nhục hoàng gia, nên thưởng phạt phân minh, để giữ nghiêm gia pháp, rõ đạo vương ân.Bát hoàng tử Phác Trí Mân từ nhỏ tính tình khiêm tốn, học rộng hiểu sâu, không màng danh lợi, giữ mình thanh tĩnh, chẳng tranh quyền, không mưu đoạt. Nay thiên hạ vừa định, trẫm mong lấy lễ mà đãi hiền, lấy đức mà vinh thân.Đặc biệt sắc phong Phác Trí Mân làm Thân Vương phong hiệu 'Thận', cấp vương phủ tại Tây Uyển, bổng lộc theo chế thân vương, cho giữ lễ nghi hoàng thất, không cần can dự triều chính, miễn báo tấu.Cố mong vương gia giữ lòng thanh thản, an ổn sống yên, làm gương cho các hoàng tự khác. Khâm thử.”Âm thanh thánh chỉ vừa dứt, trong sân phủ vẫn còn lặng như tờ. Mùi hương trầm chưa kịp bay cao, gió đầu đông đã cuốn thẳng về phía mái ngói, hất tung một góc rèm lụa.Phác Trí Mân quỳ lặng dưới hiên, sắc mặt không đổi. Đến khi Trịnh công công đưa chỉ vàng đến tận tay, y mới chắp tay cung kính tiếp nhận, lặng lẽ hành lễ không nhiều một phân cũng không ít một tấc.Không có một nụ cười, cũng không có ánh nhìn khó lường. Mọi thứ đều đúng mực - một cách khiến người ta càng không đoán ra điều gì.Chỉ là... không rõ vị tân đế kia thật sự muốn giữ y yên, hay là nhốt y trong một cái lồng được dát vàng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me