TruyenFull.Me

Kookmin Hoa No Rang Dong


Au: Ame

--

Thứ ánh sáng chói mắt vừa vụt tắt, hoàng tử Christian đã ngay lập tức cảm thấy rợn sống lưng và cánh tay thì đau điếng. Cậu mở mắt ra, thấy bản thân đang ở trong một khu rừng rậm rạp trắng xoá toàn tuyết. Đấy là không gian, còn cơ thể thì đang bị trói lại bằng một thứ dây kì lạ. Nó mỏng, nhưng cậu không còn cảm nhận được ma pháp của mình.

“Buông ra!! Các người mau buông ta ra!! Dám bắt cóc Hoàng tộc Helormondia, Thần Helen sẽ trừng trị các người!!”

Ginie nhăn mày, tâm trạng y vẫn còn rất tệ vì kế hoạch không thành, Vante lại còn bị thương rất nặng. Mặc dù sự hiện diện của một đứa con khác của Thần đã làm nó bớt đi đôi chút, nhưng sự nhiều lời của cậu lại khiến y thêm khó chịu.

Hoàng tử bé nhắm chặt mắt sợ hãi khi vó ngựa dương cao ngay trước mặt mình, giọng nói đanh thép của người thừa kế tương lai khiến cậu thấy áp lực.

“Nếu còn biết suy nghĩ thì im lặng đi, hoàng tử Christian à. Thần sẽ trừng trị kẻ có tội, chứ không trừng trị kẻ đi tìm lối thoát cho một đất nước đâu. Mà kẻ có tội, thì tôi nghĩ chính cậu cũng biết mà.”

Đôi con ngươi xanh nhạt thuần khiết thoáng rung động, ngơ ngác nhìn lên người đang ngồi trên lưng ngựa. Chợt, chất giọng trầm ấm bình yên chảy vào tai cậu.

“Ginie, có thể em ấy không biết. Đức Vua Maxmiliam rất yêu quý những đứa con của mình, nên việc làm độc ác đó, hẳn sẽ không để em ấy biết đâu.”

Người ấy vẫn ôn hoà nhẹ nhàng như thế, vẫn là người cậu yêu. Thế nhưng tại vì sao, chúng ta lại ở trong tình huống này. Khi mà niềm tin của hoàng tử bé đã muốn sụp đổ. Muốn sụp đổ, vì cậu còn chờ một lí do nữa.

Trái tim Christian đập dồn, rồi nó chết đứng khi âm điệu lạnh lẽo của Đại hoàng tử Ginie vang lên.

“Không biết cũng chính là một cái tội, Ian à.”

Cả người cậu cuộn lên từng đợt run rẩy, trong lòng bắt đầu hoang mang. Câu chuyện ở đây là về việc làm của Đức Vua? Ngài đã giấu cậu làm chuyện gì? Là chuyện lớn như thế nào…lại khiến cho Đại hoàng tử nước Selraftimon phẫn nộ đến thế? Đến mức…Selraftimon phải bắt cóc Hoàng tộc Helormondia…

Tiếng ho vang lên thu hút sự chú ý của mọi người. Vante ngã ngồi trên ngựa, miệng không ngừng nôn ra máu tươi. Ánh mắt Ginie xót xa.

“Lập tức cầm máu cho cậu ấy. Chúng ta phải trở về Hoàng cung ngay lập tức.”

Y nhăn mày nhìn xung quanh, lại mở la bàn ra xác định vị trí.

“Chết tiệt làm sao thưa phượng hoàng vĩ đại. Cô đã ban cho chúng tôi rất nhiều khổ cực đấy.”

“Cách xa bao nhiêu?” Ian vẫn điềm tĩnh hỏi, mặc cho Ginie đang vật lộn để kìm nén cơn tức giận.

“500 deli. Ta đang ở rừng Foisyeh rồi. Khốn kiếp!”

Christian giật mình khi lửa giận của người kia chiếu đến mình. Cậu nhắm tịt mắt, sợ hãi quay đầu qua chỗ khác.

“Em xin lỗi…Ginie.”

Người đang bị thương nặng, Vante khó khăn lên tiếng sau khi được uống thuốc. Ginie lắc đầu, gấp la bàn lại sau đó sắp xếp lại vị trí của đoàn sứ giả. Lần nữa bắt gặp ánh mắt của Ginie, Christian biết mình sắp không xong rồi.

“Còn cậu ta, Lexus phụ trách đi.”

“Ginie, để em.”

Ginie nheo mắt nhìn Ian, nhận lại được nụ cười mỉm của cậu. Chỉ vậy thôi, và người nhỏ dễ dàng ngồi gọn trong vòng tay của anh.

Tuy không nói gì nhưng Ginie vẫn đưa cái nhìn cảnh giác cho Ian trước khi họ xuất phát.

Ngồi trên lưng ngựa, trong vòng tay của người mình thương, chàng hoàng tử bé không còn thấy sợ, cũng không còn nghĩ về những chuyện khiến cậu hoang mang, mà chỉ còn thất vọng. Thất vọng vì biết anh chỉ tiếp cận để lợi dụng mình. Thất vọng vì mình chẳng biết gì mà cứ ngây ngô yêu.

Thấy cậu chẳng nói gì, cơ thể cũng cứng ra như đá, Ian nghĩ cậu sợ và thời tiết lúc này thì quá khắc nghiệt cho cơ thể của cậu do ma pháp đã bị phong ấn. Vậy nên anh cố gắng ôm lấy cậu kề sát vào mình nhiều hơn, dùng áo choàng che cho cậu, dùng hơi ấm của mình làm dịu đi sự lạnh giá nơi cậu.

Christian nghe thấy, người ở bên tai mình thì thầm.

“Đừng sợ, sẽ không ai hại em hết. Có ta ở đây rồi.”

Có ta ở đây rồi.

Hoàng tử bé muốn bật khóc. Chết tiệt thật. Cậu dù có thất vọng thì vẫn không thể hết yêu người này được. Chỉ cần một câu nói thôi, vậy mà cậu có thể ngay lập tức tha thứ cho anh.

Chẳng thể nghĩ nhiều nữa, khi vòng tay của người quá ấm áp.

Giữa đêm đông tuyết rơi dày đặc, đoàn người Selraftimon lao đi như gió. Thật ra người ở đất nước này có một cái hay. Đó chính là họ từ khi sinh ra đã có một cơ thể rất khoẻ mạnh và thể chất vượt trội hơn nhiều so với con người ở các đất nước khác. Đối với họ, gió tuyết thế này cũng chỉ như vài hạt mưa mà thôi. Chẳng qua là lạnh hơn vài phần.

Đi được một đoạn đường dài, hoàng tử Ginie thấy tình trạng của Vante ngày càng không ổn, đành hạ lệnh dừng lại và đốt lửa trại. Đêm nay sẽ là đêm đầu tiên quý hoàng tử Christian được trải nghiệm cảm giác ngủ ngoài trời.

Nhìn ngọn lửa sáng bừng lên giữa đêm tối dày đặc tuyết rơi, mọi người trong đoàn chia nhau chút đồ ăn, sau đó lẳng lặng ngồi túm lại với nhau thành từng nhóm nhỏ.

Ian có lấy giúp cậu một chút thức ăn khô và nước uống. Thế nhưng cậu chỉ uống được nước, còn thức ăn thì quá khó khăn để nuốt. Tuy kén chọn khó chiều như vậy, nhưng Ian vẫn mỉm cười với cậu.

Nhờ có anh luôn quanh quẩn bên cậu, che chở và bảo bọc cho cậu nên Christian chẳng còn chút sợ hãi nào hết. Vì cậu tin Ian. Mà hơn hết, nhìn vào tình hình hiện tại thì việc làm hại cậu là hoàn toàn không cần thiết và thậm chí có thể gây bất lợi cho họ. Nói chung, cậu sẽ an toàn mà thôi. Và chị gái cậu nhất định sẽ sớm đến đây để đưa cậu về, Christian tin chắc là vậy.

Trong khi đó, ngay phía đối diện nơi cậu đang ngồi, Vante đang dựa vào một gốc cây to, khó khăn hô hấp. Anh được Ginie giúp uống nước, thế nhưng cơn đau khiến anh không thể ngừng nhăn nhó và ngày một nhợt nhạt đi vì nôn ra máu. Christian biết ma pháp mà Elizabeth đã dùng với anh là gì.

Đó là ma pháp Thánh Kim cổ. Một loại ma pháp Thánh không dùng để chữa trị mà dùng để đả thương người khác. Nó rất mạnh, mạnh đến mức có thể đánh nát toàn bộ lục phủ ngũ tạng của một người chỉ trong một đòn, hay có thể tạo thành một hiện vật cứng cáp, xuyên thủng trái tim của bất kì ai. 

Trong trường hợp này Vante là một ma pháp sư. Mà các ma pháp sư may mắn còn có một loại năng lượng ma pháp luôn tuần hoàn di chuyển trong cơ thể, nó tạo thành một lớp bảo vệ đối với cơ thể. Elizabeth giáng một đòn đó, có lẽ đã tổn thương đến mạch ma pháp trong cơ thể rồi. Có thể là nứt, cũng có thể là vỡ tan. Như thế, ma pháp sẽ tràn ra, di chuyển tán loạn trong cơ thể, gây đau đớn cho ma pháp sư, làm hỏng cơ thể một cách chậm rãi và cuối cùng là giết chết một ma pháp sư khan hiếm. Thứ khiến các ma pháp sư được cho là may mắn hơn chính là thời gian. Họ còn có thời gian để chữa trị. Nhưng đối với một đòn đó của Elizabeth, Christian cá rằng sẽ không có thứ ma pháp trắng nào có thể chữa trị được nó đâu. Chỉ có… ma pháp Thánh mà thôi.

Nghĩ đến việc sẽ có một người phải chết, lại còn ở ngay trước mắt mình trong khi hoàn toàn vẫn còn cơ hội để cứu chữa, hoàng tử bé quả thật không thể chịu nổi. 

Vì Thần Helen, Đức Mẹ cao quý với năng lực chữa lành mạnh mẽ, đã luôn căn dặn những đứa con của mình. Rằng bất cứ sinh mạng nào cũng đều quý giá, và hãy cứu lấy nó khi có thể. Rằng những đứa con được thừa hưởng sức mạnh từ Người, phải thay Người chăm sóc lấy vạn vật trên mảnh đất xinh đẹp này.

Vì thế mà sau một hồi bồn chồn suy nghĩ về thiệt hơn, về địch ta, Christian cuối cùng cũng đưa ra quyết định.

“Này… có thể thả tôi ra được không?”

Hơn nữa, dù đúng là cậu thích tuyết thật. Nhưng không có ma pháp Thánh chảy trong người, hai chân cậu đã lạnh buốt rồi.

“Tại sao chứ?” Ginie cau mày hỏi lại, khoé miệng trên môi anh khẽ nhếch như vừa nghe được thứ gì đó buồn cười lắm.

Christian thật sự vẫn có chút e dè người này. Cậu siết lấy chiếc áo choàng của Ian, mạnh dạn nói.

“Nếu không chữa cho anh ấy ngay lúc này thì có anh ấy sẽ không qua khỏi đêm nay đâu. Mà chỉ có tôi, mới có thể chữa cho anh ấy.”

_______

25/8/2024

Ame: đây là chuyên mục bắt vợ đầy ngoạn mục, xin hãy đón xem.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me