Kookmin Hoa No Rang Dong
Sau khi nghỉ ngơi thêm hai giờ đồng hồ do bão tuyết quá lớn, đoàn người tiếp tục xuất phát trở về kinh thành Selraftimon.
Khí hậu nơi này thật sự rất khắc nghiệt. Tuy cũng là đầu mùa đông, thế nhưng đã có bão tuyết. Về độ lạnh thì hoàng tử bé chắc chắn là hơn vương quốc của cậu rất nhiều.
Trong lúc nghỉ ngơi, Christian đã chẳng ngần ngại mà cuộn người, rúc trong lòng Ian mà đánh một giấc ngắn. Ai bảo bọn họ sau khi cậu chữa trị cho Vante lại trói cậu lại lần nữa. Tuyết rơi dày đặc, hoàng tử bé thấy lạnh, tất nhiên sẽ chẳng cần mặt mũi nhiều như vậy. Mà quan trọng hơn, Ian là người chủ động ôm cậu trước. Christian chỉ là thuận theo thôi, cậu không có tội gì hết.
Sau đó trước khi xuất phát cậu còn có một cuộc trò chuyện ngắn với Vante. Anh đã gần như bình phục hoàn toàn và rất biết ơn cậu. Anh còn hứa sau khi về đến Hoàng cung, nếu người kia cho phép thì anh sẽ nói cho cậu về thứ ma pháp mà anh đã sử dụng. Cậu có hỏi qua về một số loại ma pháp khác, và Vante thật sự là một thiên tài đúng như những gì cậu đã nghĩ. Hiện tại thì Christian có đang thắc mắc thêm một điều nữa.
Mặc cho đoàn người lao đi xé rách màn đêm, Vante trên con ngựa riêng của anh ấy đang hôn lên chiếc nhẫn ở ngón trỏ của mình. Và chiếc nhẫn đó phát ra thứ ánh sáng màu đỏ, đặc biệt chói mắt giữa màn đêm tăm tối trộn lẫn tuyết trắng này.
Hoàng tử bé hơi nghiêng đầu, ngả trên vai Ian, mũi nhỏ vô tình cọ qua cần cổ, khiến anh nhột nhạt khó tả. Chất giọng khi kìm nén nói nhỏ lại nghe ra có chút nỉ non.
“Hoàng tử Ian, ngài Vante đang làm gì vậy?”
Ian rời mắt sang người đang cưỡi ngựa gần mình nhất trong khoảng nửa giây, rất nhanh đã có thể đưa ra đáp án cho cậu.
“Vante đang báo bình an cho người tình nhỏ của anh ấy.”
Christian ừm nhỏ trong cổ họng, suy nghĩ một chút thì nhận ra có lẽ nó là ma pháp kết nối, dùng để kiểm tra sinh tử. Nhưng cậu cũng đột nhiên nghĩ ra.
“Là người đã dạy ma pháp cho ngài ấy sao?”
Yết hầu nơi cần cổ mà cậu tựa vào khẽ rung, tiếng cười trầm của Ian vang vọng trên đầu.
“Em nhạy bén đấy, hoàng tử bé.”
Hai má Christian gợn lên một tầng mây hồng. Cậu vô thức đưa tay lên che má dù vốn biết sẽ chẳng có ai thấy. Mà đưa tay lên che thì Ian lập tức nhận ra ngay.
Anh bật cười, dùng tay trái vòng qua eo nhỏ siết chặt người phía trước vào với mình dù cho cả hai vốn đã ngồi rất gần, cảm nhận hơi ấm kề bên trong gang tấc. Và Ian đoán, có lẽ cả hai tai cậu cũng cần phải che rồi.
Đi liên tục suốt cả đêm, và khi bình minh ló rạng, họ cũng đã thành công ra khỏi khu rừng rậm rạp. Ginie quyết định dừng chân tại một quán trọ để cho người và ngựa nghỉ ngơi sau quãng đường dài.
Lần đầu tiên Christian được đến một đất nước xa lạ, có thời tiết, có con người và tập quán khác xa so với những gì thân quen mà cậu thường thấy ở nước nhà. Điều đó khiến cho đôi mắt xanh nhạt trong veo của hoàng tử bé liên tục mở lớn, long lanh thích thú.
Nhà ở đây xây với nhiều kiểu cách độc lạ hơn nước cậu. Người dân ở đây cao lớn và khoẻ mạnh hơn nhiều so với người dân Helormondia. Bão tuyết vẫn đang phủ trắng trời, vậy mà họ vẫn ra ngoài và làm việc, sinh hoạt, đi kiếm thức ăn. Còn một điều nữa ngoài tuyết trắng khiến Christian thật ấn tượng. Đó chính là quốc kì màu tím in hình một con rắn độc đang ngậm kiếm trong miệng. Tuy đã nhìn thấy nó trong sách và trong một vài lễ hội có sự góp mặt của cả đại lục, thế nhưng nó kì thực chẳng thể sánh được với chiếc cờ kia. Trên ngọn tháp cao nhất của thị trấn, bức tượng rắn quấn quanh đỉnh tháp nhọn, sống động uốn lượn quanh thân cờ, nhe nanh hung dữ như muốn bảo vệ ngọn quốc kì mang sắc tím huyền bí đang tung bay giữa bão tuyết trắng trời. Đó là sắc tím đẹp nhất mà Christian từng thấy.
Vào trong quán trọ ấm áp, cậu có thể thấy người dân ở đây đang tụ tập đông đúc uống rượu và ăn sáng, bầu không khí rất náo nhiệt dù cho đang là mùa đông và vào sáng sớm. Người dân Helormondia sẽ chẳng như vậy đâu. Vì trời lạnh, họ sẽ ở thẳng trong nhà ngủ nướng một chút, sau đó thức dậy thưởng thức vài món bánh ngọt rồi cùng gia đình sưởi ấm bên bếp lửa mà thôi.
Ginie đi ở đầu đoàn lâu lâu lại quay lại nhìn cậu. Sau khi vào đến phòng riêng của quán rồi bất ngờ tiến lại gần làm Christian giật mình. Nhưng vẫn là không thể tránh khỏi móng vuốt của sói. Ginie nhéo nhéo hai má cậu rồi nâng lên khiến cả gương mặt nhỏ phải ngẩng lên theo, mũ trùm của áo choàng trước đó Ian đội cho cậu cũng rơi xuống. Y cứ nhìn mãi, rồi đột nhiên chép miệng.
“Quả nhiên rất tốt.”
“Hả?”
Christian vẫn còn ngơ ngác chưa hiểu gì thì mái tóc bạch kim mượt mà là thứ tiếp theo chịu trận. Bàn tay to lớn của Ginie luồn vào tóc cậu, hơi thô bạo mà vò loạn. Hoàng tử bé lần đầu tiên trong đời bị đối xử như vậy thì không chịu nổi mà kêu lên một tiếng. Nhờ tiếng kêu đó mà cậu rất nhanh đã thoát khỏi móng vuốt sói và rơi vào vòng tay ấm áp quen thuộc.
Ginie mang ánh mắt nhìn thấu hồng trần lia đến tình cảnh lúc này là Ian đang ôm người nhỏ vào lòng, bàn tay dịu dàng đưa lên giúp cậu vuốt lại mái tóc xinh đẹp đang rối mù. Mà hoàng tử bé dường như đã rất quen thuộc, dựa dẫm để người ta giúp mình vuốt tóc. Đôi môi dày không hẹn mà cong lên.
“Anh biết rồi nhé Ian.”
Christian vẫn là không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Chỉ có Ian là cười cười ngại ngùng, sau đó dùng ánh mắt ra hiệu bí mật với y. Ginie gật đầu, rồi lại thở dài.
Tình cảm đến cứ như một trò đùa vào thời khắc này. Sai người, sai cả thời điểm. Nhưng y biết, Ian là người sẽ chẳng quan tâm đến những điều đó. Vì tình cảm của anh đơn thuần, và cũng không đơn thuần. Điều đó rất khó nói. Nên Ginie chỉ có thể im lặng coi như một lời ủng hộ, chỉ cần cậu vẫn có đủ lý trí, để phần không đơn thuần kia đừng trỗi dậy. Vậy là được.
Được Ian khoác cho một chiếc áo choàng lông mới ấm áp hơn, hoàng tử bé vui vẻ đến quên cả tình hình hiện tại rằng mình đang là con tin bị bắt giữ. Nhưng nhìn cậu đơn thuần như vậy, mọi người xung quanh mới có thể buông lỏng cảnh giác hơn để mà thực sự nghỉ ngơi. Hơn nữa, cũng đã có Vante rồi.
Vante trở lại phòng từ bên ngoài, mỉm cười với Ginie trước khi thông báo.
“Em đã liên lạc với Jay rồi. Ta có thể mở cổng không gian một lần nữa với sự giúp đỡ của anh ấy.”
Mở cổng không gian tốn rất nhiều ma pháp, vậy mà Vante có thể làm điều đó một lần nữa, dù cho đã có sự giúp đỡ, thì cũng rất tuyệt. Không có mấy ma pháp sư có thể làm nó liên tục trong một thời gian ngắn như vậy. Trong mắt Christian lại ánh lên vài phần ngưỡng mộ đối với anh.
Trong khi đó, Ginie tiếp nhận thông tin và cùng Vante trao đổi về nơi sẽ mở cổng không gian. Sau một vài địa điểm không hợp lí, họ cuối cùng đã chọn tháp canh của thị trấn này để mở ma pháp trận. Nơi đó cũng có sự hỗ trợ của ma pháp, và nó sẽ không thu hút sự chú ý của người dân xung quanh.
Sau khi được Ian chăm cho một bữa ăn ngon lành và uống một vài cốc rượu đặc sản ở đây, hoàng tử bé ấm bụng cùng cả đoàn lại đội tuyết lớn mà hướng đến tháp canh cách đó không xa. Mà tháp canh đó, chính xác là toà tháp có con rắn khổng lồ mà khi nãy cậu đã nhìn thấy. Càng đến gần, Christian càng thấy choáng ngợp vì sự to lớn của nó.
Ian thấy cậu liên tục ngước lên nhìn thì lại không nhịn được mà trêu chọc cậu, sau đó còn tinh tế giúp cậu che má và che tai. Hoàng tử bé chẳng thể làm gì hơn ngoài mặc người nọ cười bên tai mình. Rất đáng ghét.
Lúc Vante niệm chú pháp, Christian không kiềm được mà đến gần. Lúc đó cậu lại phát hiện ra một điều vô cùng quan trọng sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của Vante trong mắt cậu sau này. Đó chính là Vante không hề niệm chú. Nhưng ma pháp vẫn được khởi tạo. Và cậu, thật sự thấy biết ơn vì bản thân đã không để một thiên tài như vậy chết đi.
Lần này cổng ma pháp mở lớn hơn cả lần trước nên việc di chuyển cũng trở nên dễ dàng hơn. Và trong sau khoảnh khắc ngắn ngủi cậu cảm nhận cơ thể mình lơ lửng trong không gian, thì khung cảnh tráng lệ đã hiện ra trước mắt cậu.
Lần này thì Christian biết. Nơi này, là Hoàng cung Selraftimon._______1/9/2024 Phúc lợi ngày hoàng tử Ian của chúng ta ra đờiii, chương thứ 2 đến nè.Dù chương này tui thấy nó vẫn cấn cấn nhưng cuối cùng cũng quyết định đăng, vì các bồ iu đoóoo:33
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me