Kookmin Meo Con
- Bé con...... _ Hắn vuốt mấy sợi tóc đang rũ trên trán cậu, vén gọn vào một bên. - Làm sao tôi có thể ghét em đây? Jungkook miết nhẹ ngón tay qua bờ mi có chút đỏ và ẩm ướt. Jimin của hắn sao lại ngốc đến thế này, sao cậu lại nghĩ rằng hắn ghét cậu chứ. - Xin lỗi em, tôi sẽ không như thế nữa, tha lỗi cho tôi được không? Theo thường lệ thì Jimin không phải người nhỏ mọn hay để bụng, ngược lại còn khá dễ dãi ở khoản này bởi vì chỉ cần Jungkook chịu dỗ dành thì cậu sẽ không giận hắn được đâu. Những tưởng lần này cũng thế, Jimin sẽ mềm lòng mà bỏ qua cho hắn. Nhưng không, cậu đã lắc đầu thay vì cúi đầu chấp thuận như những lần trước. - Chú định...ăn xong rồi quẹt mỏ chứ gì. _ Jimin phụng phịu hờn dỗi, môi cũng bĩu ra như vịt con. Jungkook nghe xong thì sửng sốt. Ai, là ai đã dạy cho bé con của hắn nói như vậy? Hắn mà biết được thì người đó bay đầu. - Quẹt mỏ gì chứ, tôi nào phải loại người đó. Là ai nói với em như vậy? Jimin cúi đầu đáp thật nhỏ. - Là mẹ nói. _ Thấy Jungkook không trả lời, cậu lại bổ sung thêm. - Mẹ nói như vậy là không tốt, chú đừng như vậy nha, mẹ sẽ...sẽ thiến chú luôn đó. Thì ra là mẹ hắn đã nói với Jimin như thế. Jimin thành thật thuật lại lời của mẹ Jeon, tuy rằng cậu không hiểu hết ý trong câu nói của bà nhưng cậu biết Jungkook thì hiểu, bởi vì Jungkook rất thông minh mà.- Tôi không như vậy, tuyệt đối không. _ Không phải vì sợ mất của quý mà vốn dĩ hắn cũng không hề có ý định phản bội cậu. Jungkook hôn lên trán người thương, nụ hôn chỉ phớt qua như chuồn chuồn lướt, sau đó nắm lấy tay cậu thỏ thẻ. - Em có tin tôi không? - Jimin tin chú. _ Cậu đáp rất nhanh, không ngần ngại, không suy nghĩ. - Vậy thì về nhà với tôi đi, thật sự rất nhớ em đó. - Jimin...cũng nhớ chú lắm. - Ha..... _ Hắn bật cười, bé con thật quá đáng yêu rồi. - Vậy chúng ta xuống dưới chào ba mẹ rồi về nha, sáng nay tôi chưa ăn gì cả, muốn ăn đồ em nấu. Mèo nhỏ nghe thế liền vui vẻ gật đầu đồng ý. Nhưng rồi cậu nhớ ra một chuyện. - Chú không đi làm ạ? - Hôm nay nghỉ, muốn ở nhà với em. - Vậy Jimin sẽ nấu thật nhiều món ngon cho chú luôn. - Có được ăn em không? Nụ cười gian tà này Jimin đã thấy qua rồi, chẳng tốt lành gì cả. - Sao ạ? _ Cậu hỏi lại. - À...ý tôi là em có muốn ăn kem không, lát về chúng ta sẽ mua luôn. Mười điểm cho sự nhanh nhạy của anh Jeon. - Có có, Jimin thích ăn kem lắm. Bé con phấn khích đến mức reo lên, cậu chồm tới câu cổ hắn, còn chủ động thơm vào má hắn một cái nữa. Jungkook cũng thuận tay mà ôm lấy thân thể nhỏ không buông. Không tự nhiên mà Jimin hành động như vậy, cũng là do cậu quá vui và vì quá nhớ Jungkook mà thôi. Huống hồ bình thường họ thân mật còn hơn thế này, hôm nay chỉ khác ở chỗ Jimin là người chủ động thôi. Nhận thấy bản thân có phần phấn khích hơi quá, một giây sau cậu liền chuyển sang chế độ ngượng ngùng. Hai tay đang ôm cổ hắn có dấu hiệu muộn rụt lại, nhưng Jungkook nào chịu như thế. Hắn ôm cậu chặt thêm chút nữa, nghiêng đầu chui rút vào hõm cổ thơm tho của người kia mà hôn cắn. Jimin cũng không có ý phản đối, chỉ một lát sau trên cổ đã điểm lên đầy dấu hôn đỏ rực khó mà che đậy. Tình hình có vẻ không khả quan nếu hai người cứ dây dưa thế này, ai mà biết nơi nào đó đã vươn cờ khởi nghĩa đâu chứ. Jungkook đã thôi day cắn, chỉ hôn lên môi cậu một cái rồi tách ra. - Chúng ta xuống dưới nào. Cả hai tung tăng dắt nhau xuống lầu. Ông bà Jeon đang ngồi ở phòng khách nói chuyện gì đó có vẻ vui lắm, nhưng khi vừa thấy mặt hắn thì lại trở về vẻ nghiêm túc ban đầu. - Chịu xuống rồi đó hả, định dắt con dâu tôi đi đâu? _ Bà Jeon gặp hắn liền hắng giọng, không mấy thân thiện mà cất lời. Nhìn thôi cũng biết thằng con bà lại giở trò chiếm tiện nghi của Jimin nữa rồi, còn lộ liễu đến mức này thì hết nói nỗi, cũng may là đằng nào hai đứa cũng thành vợ chồng. Jungkook chưa kịp lên tiếng thì Jimin đã chạy đến chỗ bà Jeon đang ngồi mà thì thầm. - Jimin về nhà với chú, mẹ đừng la chú nữa nha....- Con không giận Jungkook nữa sao? - Jimin....không giận chú nữa. Haizz, thật sự bất lực. Con dâu bà mê con trai bà quá rồi, nên vui hay nên buồn đây? Thế nhưng đừng tưởng dễ qua mặt bà, Jimin dễ dụ chứ bà thì không nhé. Cậu có thể không chấp nhất nhưng bà thì còn lâu, vốn dĩ Jungkook vẫn nên có lời giải thích thỏa đáng cho sự bận rộn gần đây của hắn.Cảm thấy thật thương cho con dâu của bà. Ai lại có thể nỡ lòng nào làm tổn thương đứa trẻ đang yêu và ngoan ngoãn thế này chứ. Nếu Jungkook mà dám làm gì có lỗi với Jimin thật thì lời bà đã nói trước đó nhất định không phải nói suông. Jeon Jungkook không còn là Jeon Tổng mà sẽ được gọi là Jeon Thái giám.Jungkook cũng tự biết thân phận mình, dâu dễ dầu gì mà qua ải nên đành tìm kế quản binh. - Con đưa Jimin về, buổi tối con sẽ gọi.Coi như hắn biết điều, ba mẹ Jeon cũng không làm khó mà để hắn dắt Jimin đi. Cả hai lễ phép chào ba mẹ rồi nắm níu tay nhau trở về nhà. Trông Jimin như lấy lại mùa xuân khiến ông bà cũng yên tâm phần nào. Jungkook nhắn cho thư kí dời lại hết tất cả lịch trình ngày hôm nay, sau đó ghé qua siêu thị mua nguyên liệu. Rảo mấy vòng liên tục, Jimin vô tình thấy một quầy trưng bày rượu trái cây, nhìn rất ngon mắt và còn thơm nữa. Cậu kéo tay Jungkook lại chỉ chỉ. .- Chú...cái đó nhìn ngon quá. _ Mắt cậu sáng rực nhìn về phía mấy chai rượu nho trên kệ. - Jimin muốn uống sao? Bé con liền gật đầu. - Dạ. - Là rượu đó, không phải nước trái cây đâu. Ở bên kia có nước trái cây, tôi dắt em đi lấy nhé. Jimin trong phút chốc gương mặt liền ỉu xìu, cậu thích cái đó, muốn cái đó, nhưng không dám cãi. Jungkook cũng nhận ra điều đó, mỗi lần như thế môi cậu đều chu ra nhìn thấy ghét muốn chết, chỉ tiếc là không thể lập tức cắn lấy thôi. Hắn đành quay sang hỏi lại cậu một lần nữa. - Thật sự muốn uống cái kia hả? - Dạ. Thiết nghĩ dù sao cũng là rượu trái cây thôi, cùng lắm thì cũng như nước trai cây lên men vậy, cho Jimin thử một chút cũng không vấn đề gì. - Được rồi, mua cho em. - Cảm ơn chú. _ Jimin thích thú kêu lên, miệng toe tóet cười xinh với hắn. Jungkook xoa đầu rồi nắm tay cậu kéo đi. Nụ cười của Jimin thật đẹp, thật hồn nhiên, chỉ mong cậu có thể luôn tươi cười như thế thì hắn cũng thấy vui lây.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me