TruyenFull.Me

Kookmin Trans Xuan Quang Xa Tiet

Jeon Jungkook liếc mắt một cái đã nhìn thấy cái đầu nho nhỏ trong đám người, chạy tới hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi?"

Park Jimin đứng dậy rồi nói: "Đội trưởng Jeon, lần này lượng công việc của cậu rất lớn."

Anh hơi nghiêng người để Jeon Jungkook nhìn cái túi phía trước, miệng túi mở rộng, lộ ra các bộ phận cơ thể không hoàn chỉnh ở bên trong.

Jeon Jungkook kinh ngạc: "Phân xác?"

Park Jimin gật đầu, sau đó lại ngồi xổm xuống, dùng nhíp gắp một sợi tơ ở chỗ miệng túi mở ra, nhìn màu sắc đã biết không thuộc về cái túi dệt này. Anh hừ nhẹ nói: "Cậu có điểm đột phá rồi."

Jeon Jungkook huýt sáo: "Thị lực không tồi nha cục cưng."

Park Jimin dừng một chút, một lần nữa chọn lọc bỏ qua cách xưng hô của Jeon Jungkook đối với mình: "Nếu không nắm chặt, lỡ như tôi thả lỏng tay một chút, vật chứng mang 'tính bùng nổ' này sẽ bay đi mất đấy."

Jeon Jungkook giơ tay đầu hàng: "Được được được, để anh đây đi tìm ban giám định."

Park Jimin có hơi phiền. Anh không cảm thấy quan hệ của Jeon Jungkook với mình tốt đến mức có thể dùng đại từ nhân xưng thân mật như vậy để trao đổi. Nhưng Park Jimin không quản được cũng lười quản, cho dù đây là thói quen của Jeon Jungkook hay chỉ đơn thuần là muốn lấy anh tìm niềm vui, thì cũng không phải rất quan trọng đối với việc anh muốn làm.

Việc khẩn cấp trước mắt vẫn là phải đưa các bộ phận cơ thể về cục, mau chóng xác định nguồn gốc thi thể mới được.

Park Jimin nhờ hai sĩ quan cảnh sát giúp mình mang các bộ phận cơ thể lên xe và vận chuyển về cục, xoay người quay lại nơi đặt túi dệt vừa rồi.

Túi dệt được đặt trên bãi cỏ, trọng lượng này đè lún một mảnh cỏ nhỏ. Park Jimin ngồi xổm xuống nhìn kỹ. Lúc này Jeon Jungkook đi tới hỏi: "Nhìn cái gì vậy?"

Park Jimin nói: "Các bộ phận cơ thể được vận chuyển đến đây vào sáng nay."

Jeon Jungkook nhướng mày: "Tại sao?"

Park Jimin chỉ vào cỏ không bị đè lún ở bên cạnh rồi nói: "Nhìn đi, nếu các bộ phận cơ thể được vận chuyển đến đây vào đêm qua hoặc thậm chí là sớm hơn, thì sương hình thành vào sáng sớm hẳn là sẽ dính đầy cái túi dệt."

Anh nhún vai: "Vừa rồi cậu cũng nhìn thấy mà, trên túi dệt ngoại trừ sợi tơ không rõ nguồn gốc kia thì rất sạch sẽ, không có cái gì cả. Như vậy xem ra thời gian vứt xác là khoảng năm đến bảy giờ sáng."

Jeon Jungkook ngồi xổm xuống xem, trên cỏ không bị đè lún quả thật có giọt sương, mà trên cỏ lún xuống lại không có, chỉ còn lại một vệt nước không thành hình.

Jeon Jungkook cảm thán nói: "Người này lá gan lớn như vậy, buổi sáng vận chuyển các bộ phận cơ thể tới đây không sợ bị các ông các bà tập thể dục buổi sáng nhìn thấy sao?"

Park Jimin đứng dậy, vỗ vỗ bàn tay ẩm ướt: "Vậy nên chúng ta phải làm rõ hung thủ vận chuyển các bộ phận cơ thể tới đây như thế nào, đây là mấu chốt."

Jeon Jungkook gật đầu: "Được rồi, về cục giải phẫu đã, ít nhất phải xác định được thân phận của nạn nhân trước."

Park Jimin nói: "Được, tôi về cục, cậu tiếp tục tìm manh mối tìm nhân chứng. Công viên này chỉ có một lối vào, nói không chừng những cô chú kia sẽ thấy cái gì đó."

Park Jimin dừng một chút, tiếp tục nói: "Nếu cậu muốn biết chi tiết của thi thể trước, sau khi bên này kết thúc thì đến phòng giải phẫu tìm tôi."

Jeon Jungkook sững sờ, cười nói: "Được."

...

Park Jimin đứng cạnh bàn giải phẫu, cảm thấy đau đầu.

Xem ra, thi thể hẳn là bị hung thủ chia thành sáu phần đầu, chi trên, thân người, chi dưới, nhưng ở đây chỉ có thân người. Mặc dù có thể tiến hành so sánh khung xương, DNA, nhưng không chắc chắn trong cơ sở dữ liệu của cảnh sát có dữ liệu của nạn nhân hay không, bây giờ xem ra xác suất lớn là không có. Cho dù có, so sánh cũng phải tốn không ít thời gian.

Nếu đã như vậy, vậy thì đầu, chi trên và chi dưới đã đi đâu?

Không có cách nào xác định được nguồn gốc thi thể, vậy anh giải phẫu như thế nào?

Trong lúc Park Jimin đang bối rối, Jeon Jungkook tiến vào.

Cậu huýt sáo: "Cục cưng à, thi thể giải phẫu thế nào rồi? Có thể xác định được nguyên nhân tử vong không?"

Park Jimin cau mày nói: "Chẳng ra sao cả, vừa nãy đựng trong túi không nhìn rõ, kỳ thực trong cái túi này chỉ có thân người của nạn nhân, tạm thời vẫn chưa có cách xác định thân phận của nạn nhân, chỉ biết là nữ giới, khoảng 25 tuổi, độ cứng của thi thể đã thuyên giảm, thời gian tử vong là trên 48 tiếng. Thời gian tử vong có lẽ là... khoảng mười giờ tối ngày 29 tháng 3."

Jeon Jungkook vỗ vỗ trán: "Vậy phải làm sao bây giờ?"

Park Jimin không nhanh không chậm tiếp lời: "Có điều nguyên nhân tử vong đã xác định được đại khái. Có lẽ là chết đuối. Trong khí quản của nạn nhân có dịch và bọt màu đỏ nhạt, rất có thể là bị chết đuối. Nhưng tôi vẫn phải giải phẫu để xem tình trạng bên trong phổi mới có thể xác định."

Anh nói thêm: "Nếu như tôi đoán không sai, nạn nhân hẳn là không phải rơi cả người xuống nước, mà chỉ có phần đầu bị nhấn vào trong nước. Hồ máu tử thi trên lưng cô ấy có màu sắc bình thường, thông thường mà nói, màu sắc của hồ máu tử thi khi rơi xuống nước sẽ bởi vì áp lực nước mà nhạt đi."

"Hơn nữa." Park Jimin ngẩng đầu lên nhìn Jeon Jungkook: "Khi nạn nhân bị phân xác, là nằm ngửa."

Jeon Jungkook trầm ngâm gật đầu, Park Jimin tiếp tục nói: "Tôi xem vết đứt tứ chi của thi thể, có vẻ hung thủ cũng không am hiểu môn nghệ thuật này, tố chất tâm lý còn không tốt lắm, chặt mấy dao mới chặt đứt, vết cắt không bằng phẳng."

Jeon Jungkook nhướng mày: "Nghĩa là, tên hung thủ này xác suất lớn không phải bác sĩ và đồ tể?"

Park Jimin gật đầu: "Cho dù phải, cũng chỉ là một thực tập sinh nho nhỏ."

Anh vươn vai: "Đương nhiên, tôi không loại trừ hung thủ có năng lực chống trinh sát nhất định, cố ý chặt như vậy."

Jeon Jungkook bất lực nói: "Anh à, cậu nói chuyện có thể nói hết trong một lần hay không?"

Park Jimin nhún vai: "Bây giờ tôi đã nói hết rồi."

Anh gọi Jeon Jungkook đến giúp đỡ, Jeon Jungkook không rõ nguyên nhân, nhưng vẫn cùng anh lật thi thể lên, một hình xăm hoa hồng lộ ra, Park Jimin kéo ghế ngồi xuống nói: "Cái này có lẽ có thể giúp cho các cậu xác định nguồn gốc thi thể."

Jeon Jungkook lấy điện thoại ra chụp vài bức ảnh, thuận miệng nói: "Đúng rồi, đã tìm được mấy bác gái dây dưa với cảnh sát xinh đẹp của chúng ta, cậu thẩm vấn cùng tôi."

Park Jimin không hiểu lắm: "Cảnh sát xinh đẹp?"

Jeon Jungkook "À" một tiếng, vừa gửi ảnh chụp cho đội trưởng Jin Gihong của đội điều tra hình sự số 2 vừa nói: "Anh Hoseok đó."

Park Jimin "Ồ" một tiếng, hỏi: "Tại sao tôi lại phải đi với cậu?"

Jeon Jungkook cúi người nhìn thẳng vào anh nói: "Pháp y Park, cậu không cảm thấy hai chúng ta rất ăn ý sao?"

Park Jimin lạnh lùng: "Tôi không cảm thấy như vậy."

Jeon Jungkook hơi cong khóe mắt nhìn anh, không nói gì. Mãi cho đến khi Park Jimin bị nhìn đến mức khắp người không được tự nhiên muốn mắng người thì cậu mới đứng thẳng dậy nói: "Dù sao chúng ta cũng là người đã từng sống chung rồi mà, cục cưng."

Park Jimin cũng đứng dậy, hai người rốt cuộc cũng ở góc độ đối mắt ngang nhau. Anh hỏi Jeon Jungkook: "Là tôi làm chưa đủ tốt ở đâu sao? Tại sao tôi cảm thấy đội trưởng Jeon luôn xoi mói tôi thế? Nếu nói thẳng cho tôi biết tôi có thể thay đổi."

Lời nói rất hiền hòa, nhưng Jeon Jungkook lại nghe ra chút ý tứ nghiến răng nghiến lợi từ trong đó.

Jeon Jungkook nhướng mày: "Chỗ nào cậu cũng làm tốt cả, mỗi một chỗ đều không thể bắt bẻ. Tôi chỉ cảm thấy việc nộp đơn xin chuyển cậu tới đây chắc chắn là quyết định đúng đắn nhất mà tôi đã đưa ra."

Park Jimin có chút ngẩn ngơ, sau đó Jeon Jungkook vỗ vỗ bả vai anh tràn đầy sức sống nói: "Vì để chuyển được cậu tới đây tôi cũng đã phải tốn không ít công sức đấy, không thể giúp tôi thêm chút sao? Bằng không tôi làm sao hoàn vốn được."

Park Jimin không còn gì để nói.

Sẽ có một khoảnh khắc cảm động có thể là do đầu anh bị úng nước.

—tbc—

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me