TruyenFull.Me

Kookmin Trans Xuan Quang Xa Tiet

Thẩm vấn không dễ dàng như trong tưởng tượng.

Không phải là vì quá ít manh mối, nạn nhân lại không có chút liên hệ gì. Mà là vì người nhà của nạn nhân không hợp tác.

Jeon Jungkook và Park Jimin thay đổi đủ các kiểu thăm dò, không nghĩ tới miệng của người nhà nạn nhân lại giống như bị hàn chết, ai cũng không chịu nói ra dù chỉ là một chút tin tức hữu dụng, làm cho mọi người đau đầu.

Jeon Jungkook cạn lời: "Mấy người này bị làm sao vậy? Chẳng nói gì thì chúng ta điều tra kiểu quái gì, có còn hi vọng oan khuất của người nhà được giải không?"

Park Jimin thở dài: "Có thể bọn họ thật sự không hi vọng. "

Jeon Jungkook nhìn anh.

Park Jimin không quay đầu lại: "Người nhà của mỗi nạn nhân đều không muốn tiết lộ thông tin có liên quan đến nạn nhân, có một vài nguyên nhân như sau: Thứ nhất, bọn họ chính là hung thủ. Thứ hai, hung thủ là người thân thiết với bọn họ. Thứ ba, quan hệ giữa bọn họ và nạn nhân không tốt, thậm chí còn đến mức ước gì đối phương chết sớm hơn một chút. Cậu nghĩ cái nào có khả năng cao nhất?"

Jeon Jungkook xoa cằm: "Rất khó nói, vụ án này hiện giờ cơ bản không có chút mục tiêu nào, không đoán được. Ông Bang ngày nào cũng gọi điện mắng tôi, bởi vì thi thể của Na DanUi bị người ta chụp ảnh đăng lên mạng, tuy đã kịp thời gỡ bỏ, nhưng vẫn tạo ra ảnh hưởng rất lớn. Cư dân mạng đều gọi hung thủ lần này là... sát thủ hoa hồng..."

Nói đến đây, Jeon Jungkook cà khịa: "Hội chứng tuổi dậy thì chắc? Sát thủ hoa hồng, tôi còn là cảnh sát trưởng chính trực đây này!"

Park Jimin thản nhiên nói: "Ai nói không có mục tiêu?"

Jeon Jungkook hoàn toàn bối rối, cậu nghe thấy Park Jimin hỏi: "Có biết chơi mạt chược không?"

Jeon Jungkook lập tức hiểu được ý tứ của anh, thành thật nói: "Không biết."

Park Jimin xoa chìa khóa trong túi, kim loại va chạm vào nhau phát ra tiếng "leng keng" rất thanh thúy, anh nói: "Vậy cậu đứng ở bên cạnh nhìn đi."

Jeon Jungkook cười nói: "Cục cưng, có còn nhớ luật cấm của cảnh sát không thế? Mặc dù đến lúc đó người bị phạt không phải là tôi, nhưng anh đây thương em."

Park Jimin ngừng một chút, nhún vai tỏ vẻ không sao cả rồi nói: "Dù sao thì tôi cũng chỉ là pháp y, đánh bạc nhỏ vui vẻ."

Nửa tiếng sau, Park Jimin và Jeon Jungkook đã ngồi trong phòng đánh bài mà Na DanUi thường lui tới, Park Jimin rất bình tĩnh đánh ra một tờ ngũ bính, dì ngồi bên cạnh anh vội vàng nói: "Đợi đã, tôi hồ rồi!"

Park Jimin ngước mắt lên, vẫn bình tĩnh móc ví ra, trước đó anh đã thua mấy ván, dì nào cũng lấy được thù lao như ý nguyện. Jeon Jungkook đỡ trán không nói nên lời, người này đúng thật là thích thể hiện, đánh thêm vài ván nữa chắc chắn sẽ thua mất cả quần. Đúng lúc này Park Jimin vừa xáo bài vừa hỏi: "Dì ơi, các dì có biết một người phụ nữ tên là Na DanUi không?"

Dì vừa giành chiến thắng ngập ngừng, hỏi: "Chàng trai trẻ, cậu hỏi cô ấy để làm gì? Na DanUi đã chết rồi, xui xẻo lắm."

Park Jimin dàn bài thành hàng ngang, lơ đãng nói: "Người phụ nữ này vẫn còn nợ tiền cháu, đột nhiên chết, cháu cũng không biết chồng cô ta ở đâu nên mới đến đây hỏi."

Jeon Jungkook đứng sau lưng anh nghẹn đến mức gần như sắp nổ tung, Park Jimin này bình thường nhìn chững chạc đàng hoàng, không ngờ khi bịa ra lời nói dối lại trơn tru như vậy.

Cậu cảm giác mình sắp không kiên trì được nữa rồi, tất cả sức lực đều dùng để duy trì vẻ mặt không biểu cảm.

Có thể là bởi vì anh đã thua quá nhiều lần, các dì đều có chút không đành lòng, dì ngồi đối diện anh do dự nhiều lần rồi mới nói: "Vô dụng thôi, cho dù cậu tìm được chồng của Na DanUi thì người ta cũng sẽ không giúp cô ấy trả nợ đâu."

Park Jimin tỏ ra vô cùng tò mò, cau mày hỏi: "Tại sao vậy ạ?"

Một dì khác tiếp lời: "Tình cảm vợ chồng bọn họ không tốt, ngày nào cũng đòi ly hôn, nhưng đến bây giờ vẫn chưa ly hôn được."

Các dì khác mồm năm miệng mười nói: "Ôi trời, Na DanUi chết rồi, cuộc hôn nhân này chắc chăn phải ly hôn, có điều chắc vẫn phải thêm một khoảng thời gian nữa? Phải đợi cảnh sát phá án trước."

Park Jimin làm ra vẻ bực tức: "Tình cảm vợ chồng không tốt thì cũng là vợ chồng, anh ta phải trả tiền cho cháu, dù sao hai người này vẫn chưa ly hôn."

Cuối cùng dì này xua tay, ghé sát vào tai Park Jimin nói: "Hai người bọn họ đánh nhau, đánh rất hung dữ ác liệt, hàng xóm láng giềng đều biết cả, chỉ là mọi người đều quen rồi. Lúc trước từng khuyên nhủ vài lần, không những không khuyên được mà còn bị liên lụy đánh, sau này không còn ai dám quan tâm nữa."

Park Jimin sững sờ: "Đánh nhau? Chồng của Na DanUi đánh cô ta sao?"

Hai dì còn lại lắc đầu, đồng thanh nói: "Không phải, là Na DanUi đánh chồng cô ta!"

Jeon Jungkook thấy thế liền vội vàng lấy giấy tờ tùy thân ra, nói: "Bọn cháu là cảnh sát, có thể phiền các dì đi cùng bọn cháu về cục để lấy lời khai không?"

Các dì thấy vậy thì bắt đầu trốn, Park Jimin bất đắc dĩ nói: "Bọn cháu không tới để điều tra việc đánh bạc, thù lao vừa nãy cháu trả cũng sẽ không đòi lại. Bọn chúa chỉ muốn ghi lại những gì các dì vừa nói mà thôi, không có ý nghi ngờ mọi người."

Một dì trong đó kinh hồn bạt vía: "Chàng trai trẻ này, cậu nhìn thành thật vậy mà sao lại gài chúng tôi?!"

Park Jimin rất xin lỗi nói: "Cháu thực sự xin lỗi, vụ án này đã rơi vào cục diện bế tắc, chúng cháu cũng không còn cách nào khác. Na DanUi chết ở chợ nông sản như vậy, cháu tin là mọi người đều biết chuyện này, áp lực của cảnh sát thật sự rất lớn. Không chỉ đơn thuần là vì để hoàn thành nhiệm vụ này, bắt được hung thủ, cũng là vì để trả lại cho mọi người một môi trường sống an toàn, làm ơn, các dì có thể giúp chúng cháu không?"

Mấy dì nhìn nhau, do dự mở miệng hỏi: "Thật sự không liên quan gì đến chúng tôi sao? Chúng tôi cứ khai ra như vậy có thể sẽ bị trả thù hay không?"

Park Jimin cam đoan nói: "Tuyệt đối sẽ không, chỉ là về cục để ghi chép lại tất cả những chuyện mà mọi người biết. Mười phút là có thể giải quyết xong. Trước khi bắt được hung thủ, bọn cháu sẽ có nhân viên chuyên môn bảo vệ mọi người."

Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm*, các dì nói với vẻ mặt đau khổ: "Vậy được rồi."

*Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm: Nhận được lợi ích từ người khác thì dù có chuyện gì cũng phải ăn nói nhún nhường hơn.

Park Jimin nhìn Jeon Jungkook, Jeon Jungkook cũng nháy mắt với anh, khách khí dẫn các dì đến phòng thẩm vấn.

Park Jimin nhìn các dì đang run cầm cập ngồi phía đối diện, không chỉ có hơi bất lực, anh hắng giọng hỏi: "Xin hỏi làm sao mà các dì biết được chuyện bạo lực gia đình của Na DanUi?"

Một dì trong đó nơm nớp lo sợ mở miệng nói: "Khi... Khi ấy chồng Na DanUi từng đến phòng đánh bài để tìm cô ấy, chúng tôi vô tình nghe được vài câu... nên mới biết được..."

Jeon Jungkook nhíu mày: "Ngoại trừ mọi người thì còn có người nào khác biết không?"

Một dì khác ngập ngừng nói: "Lúc tán gẫu khi chơi bài... có thể đã nói ra... Chúng tôi cũng không chắc lắm..."

Jeon Jungkook: "Cho nên người biết được đều là hàng xóm láng giềng và người trong phòng đánh bài? Có ai khác biết nữa không?"

Dì đối diện lắc đầu: "Chúng tôi cũng không biết, nhưng chắc là không có ai biết nữa. Hai vợ chồng bọn họ đều là người có công việc đàng hoàng, có lẽ sẽ không để cho người khác biết loại chuyện đáng xấu hổ này."

Park Jimin suy tư, sau đó hỏi: "Nếu đã như vậy, có người nào đó hay những người nào đó vốn đang chơi mạt chược trong phòng chơi bài này, sau khi Na DanUi chết thì không còn lui tới nữa không?"

Các dì cau mày suy nghĩ, sau đó thì thầm với nhau một lúc, cuối cùng kết luận: "Có!"

Jeon Jungkook hỏi: "Tên là gì? Nam hay nữ? Có đặc điểm tướng mạo gì?"

Một dì trong đó liếc mắt nhớ lại: "Nữ, hình như tên là Choi... Choi Gyeong Im, là một cô gái cao cao gầy gầy, khoảng hơn hai mươi tuổi?"

Một dì khác gật đầu nói: "Đúng vậy, chúng tôi còn thấy khó hiểu tại sao cô gái xinh đẹp như vậy lại đến chơi mạt chược cùng với mấy người già chúng tôi, cho nên có ấn tượng rất sâu sắc. Anh trai của cô ấy từng đến phòng đánh bài để tìm cô ấy, chúng tôi nghe anh trai cô ấy nói rằng cô ấy vẫn đang đi đọc."

Park Jimin nhíu mày: "Anh trai? Choi Gyeong Im có anh trai sao?"

Dì gật đầu: "Ừ, cũng là một người cao cao gầy gầy, trông cũng rất đẹp trai, vừa nhìn đã biết là người có tiền, con gái nhà tôi nói quần áo mà cậu ta mặc đều là hàng hiệu, tên Di... Di gì đó? Dù sao cũng là thứ đồ rất đắt tiền."

Jeon Jungkook chấn động, kề sát Park Jimin hỏi: "Cao cao gầy gầy, mặc hàng hiệu, trông khá đẹp trai, họ Choi. Người mà bọn họ nói chẳng lẽ là Choi Nam Gyeon sao?"

Park Jimin cũng bối rối, hình dáng này nghe có vẻ quá giống Choi Nam Gyeon. Nếu như không phải còn dễ nói, nếu thật sự là anh ta, tội phạm của sự kiện lần trước tại sao lại cuốn vào vụ án này?

Jeon Jungkook lấy lại tâm trạng, hỏi tiếp: "Vậy mọi người có biết chồng của Na DanUi không? Anh ta có biểu hiện ra cảm xúc kiểu như thù hận Na DanUi hay không?"

Các dì lắc đầu: "Chúng tôi biết chồng của cô ấy, nhưng chồng cô ấy trông rất hèn yếu, không dám nói một chữ 'không' với ý kiến của Na DanUi. "

Nói đến đây, có một dì dè dặt bổ sung thêm: "Cũng có thể là chúng tôi không biết rõ dáng vẻ phía sau của cặp vợ chồng này."

Park Jimin nhíu mày.

—tbc—

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me