TruyenFull.Me

Kookmin Trans Xuan Quang Xa Tiet

Điện thoại của Park Jimin vang lên, anh thuận tay ném qua cho Jeon Jungkook: "Không có mật khẩu, tự mở ra đi. Manh mối mà tôi nhờ người điều tra hẳn là có kết quả rồi."

Jeon Jungkook không hiểu nhưng vẫn mở điện thoại ra, phát hiện một người liên lạc có tên là "Anh" gửi tới một đoạn video, hiển thị là CCTV trong cửa hàng của Ga Cheong Mun.

Mở video, phát hiện lúc 10 giờ 25 phút sáng Ga Cheong Mun đã nhận được một cuộc điện thoại, sau đó bị người ta kéo lên một chiếc xe tải van màu trắng đầy thô bạo, không nhìn thấy biển số xe.

Jeon Jungkook hỏi: "Video này cậu lấy từ đâu? Đây là CCTV cá nhân, ngay cả cảnh sát chúng ta cũng không có quyền điều tra, cậu lấy được nó từ đâu?"

Park Jimin nhún vai: "Cậu cũng thấy rồi đấy, tôi có bạn bè học ở mảng này, anh ấy nhẹ nhàng tấn công vào mạng cục bộ trong cửa hàng của Ga Cheong Mun mà thôi, đừng làm quá lên."

Jeon Jungkook trợn trắng mắt: "Tự mình xâm nhập vào mạng cá nhân là phạm pháp, cái này không có hiệu quả pháp lý, cậu làm pháp y không thể nào không biết được?"

Park Jimin cong môi cười như không cười, giơ một ngón tay ra đặt ở bên môi: "Suỵt, video này sẽ không dùng làm bằng chứng cho phiên tòa, chỉ là cung cấp cho chúng ta một số phương hướng tìm kiếm Ga Cheong Mun mà thôi."

Mặc dù Park Jimin nói không sai, video này không liên quan gì đến phiên tòa. Nhưng Jeon Jungkook vẫn có chút tức giận, kìm nén một lúc lâu mới nói ra được một câu: "Đừng làm càn."

Đuôi lông mày của Park Jimin khẽ cử động, trêu đùa nói: "Đội trưởng Jeon đang lo lắng cho tôi đấy à?"

Jeon Jungkook lại hiếm khi không tiếp lời, cậu cảm thấy mình càng ngày càng không hiểu Park Jimin.

Một người sao có thể dễ thay đổi như vậy? Nhiều lần thăm do sự khoan nhượng của cậu một cách vô ý vô tứ, khá có vẻ được cưng chiều mà sinh hư.

Jeon Jungkook mở miệng hỏi: "Park Jimin, rốt cuộc người nào mới là cậu chứ?"

Giọng nói của cậu rất nhỏ, nhỏ đến mức vừa nói ra khỏi miệng đã tan biến vào cánh đồng, khiến cho người ta nghi ngờ lỗ tai của mình. Mấy người ngồi sau cũng không nghe rõ, chỉ có Park Jimin nghe được câu hỏi của Jeon Jungkook vô cùng rõ ràng.

Anh bình thản trả lời: "Người nào cũng đều là tôi."

Jeon Jungkook tự biết mình lỡ lời, cậu ngậm miệng không nói nữa, nhét điện thoại vào túi áo của Park Jimin, sau đó cúi đầu không biết đang nhắn tin cho ai.

Mà một nhân vật chính khác trong cuộc đối thoại cũng bắt đầu im lặng, bầu không khí đột nhiên trở nên rất lúng túng.

Mấy người ngồi sau đưa mắt nhìn nhau, không dám nói chen vào.

Còn hai ông thần ngồi trước thì rất ăn ý mà đồng thời mở cửa sổ, chuẩn bị vứt sự lúng túng vào trong cơn gió rít gào. Nói chung, hai người đã đạt đến một loại đồng thuận kỳ lạ nào đó.

Cùng lúc đó, trong một phân xưởng của nhà máy da Vạn Hòa, Ga Cheong Mun bị trói chặt, tiếp đó bị ném vào trong góc giống như một miếng giẻ lau.

Một người đàn ông đi tới, bực mình đá cô ấy một cái: "Kẻ phản bội, ăn cơm đi. Ngày nào cũng phải nhìn thấy món hàng lỗ vốn là mày, xúi quẩy chết mất."

Kẻ phản bội ở trong miệng hắn ta... Ga Cheong Mun gắng gượng chống người ngồi dậy, cười khẩy nói: "Hôm nay nỡ thương hại tao rồi à?"

Cô ấy nheo mắt nhìn những thứ không rõ là gì ở trong bát, lại nằm xuống.

Người đàn ông đột ngột túm tóc cô ấy, kéo cô ấy lên từ trên mặt đất, buộc cô ấy phải ngẩng đầu lên: "Ga SunHui, tao cảnh cáo mày, mày đừng có mà được nước lấn tới."

Ga SunHui, cũng chính là Ga Cheong Mun cứ ngửa đầu nhìn hắn ta như vậy, cô ấy nhìn mãi nhìn mãi rồi bỗng nhiên bật cười, tiếng cười chói tai, vang vọng trong phân xưởng trống không. Khắp mặt Ga SunHui đầy những vết máu, giống hệt như một con quỷ bò ra từ địa ngục, cô ấy hỏi: "Tao được nước lấn tới sao? Mày đoán xem điều kiện để được nước lấn tới của tao là gì? Nếu như tổ chức vẫn muốn tình báo của kẻ phản bội, thì tổ chức sẽ không thể giết chết tao."

Người đàn ông nghiến răng ném cô ấy xuống đất, cơ thể của người phụ nữ đập xuống đất phát ra một tiếng "bịch".

Người đàn ông đang định nhấc chân lên đạp cô ấy, hắn ta đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, hắn ta cười nịnh hót với đầu dây bên kia. Sau khi cúp điện thoại, người đàn ông hừ lạnh một tiếng: "Mày nghĩ mày có giá trị lắm sao, chẳng qua chỉ là quân cờ bị vứt bỏ trong cuộc đấu giữa hai bên mà thôi."

Ga Cheong Mun không còn phản ứng nữa, cú va chạm vừa rồi khiến một chiếc đinh nhỏ ở dưới máy tiện phía sau đâm vào phần bụng của cô ấy, miệng vết thương dường như khá sau, rất đau. Cô ấy có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể đang dần mất đi.

Mấy người lái xe đến nhà máy da Vạn Hòa, Jeon Jungkook nhìn chằm chằm về phía trước một lúc lâu, bỗng nhiên nói: "Đừng đi cửa chính, đi vòng vào từ phía sau."

Park Jimin nhanh nhẹn sang số giảm tốc độ, rẽ vào một con đường cỏ dại mọc um tùm, đi lướt qua một chiếc xe khác đang chạy ra...

SUV màu đen, số đuôi 516.

Bọn họ dừng xe cách đó không xa, Jeon Jungkook nhảy xuống xe trước, khom lưng đứng ở bên tường cửa hông, cậu nhỏ giọng nói với những người khác: "Tùy cơ ứng biến. Nếu có gì đó không ổn, lập tức gọi cho đội 2 và đội 3. Tôi đã báo với bọn họ rồi, nhận được điện thoại sẽ đến ngay, đến lúc đó mọi người nhớ vứt điện thoại ra xa một chút, bọn họ sẽ định vị để tìm đến nơi này, đừng để đối phương làm hỏng điện thoại."

Mấy người gật đầu, Jeon Jungkook cầm chắc khẩu súng, cậu hít một hơi thật sâu, đầu tiên là nháy mắt với Park Jimin để anh theo sát mình, sau đó mở cửa xông vào trong.

Trong phân xưởng trống rỗng không có một ai, Jeon Jungkook hơi hạ súng xuống một chút, thử mở một cánh cửa, cửa không khóa, vì thế cậu quả quyết mở cửa, họng súng nhắm thẳng vào bên trong, là hai nhân viên đang đánh bài.

Hai nhân viên giật mình nhảy lên: "Ôi trời ôi trời! Chúng tôi chỉ tìm chút niềm vui sau khi tan làm thôi, không phải đánh bạc đâu!"

Jeon Jungkook thở dài, hạ thấp súng xuống một chút, cậu đang định lên tiếng để làm ổn định cảm xúc của người dân, ánh sáng trắng ở bên cạnh chợt lóe, kèm theo đó là một tiếng hô "Tránh ra", cậu theo bản năng nghiêng người, chợt nhìn thấy một con dao găm bay qua, cắm vào bức tranh treo trên tường trong ký túc xá nhân viên, trúng ngay mắt của người phụ nữ trong bức tranh.

Jeon Jungkook lùi về phía sau một bước, nhỏ giọng dạy bảo: "Thằng nhóc này, nếu cậu đâm trúng tôi thì phải làm sao?"

Park Jimin hờ hững nói: "Tính chuẩn rồi, sẽ không đâm vào cậu."

Cậu còn muốn nói gì đó, nhưng lại nghe thấy tiếng vang ầm ầm trong phòng, vách tường ký túc xá nhân viên mở ra, để lộ một lối vào tối như hũ nút. Mấy nhân viên thay đổi dáng vẻ cà lơ phất phơ vừa rồi, rút thứ gì đó từ trong túi ra và vung nó...

Là dao bấm.

Jeon Jungkook bảo vệ Park Jimin ở phía sau lưng, thấp giọng nói: "Trốn ở sau nhóm anh Lee đi."

Park Jimin bật cười: "Muộn rồi, nhóm anh Lee đã chia nhau ra đi tìm người ở phân xưởng khác. Nơi này chỉ có hai chúng ta thôi."

Jeon Jungkook suýt chút nữa nghẹt thở, cậu nhanh chóng nói: "Lùi ra sau!"

Lời nói còn chưa dứt, một người đàn ông ở trước mặt đã cầm dao đâm về phía cậu, Jeon Jungkook nghiêng người né tránh, ném súng cho Park Jimin. Một tay giữ lấy bàn tay đang cầm dao của người đàn ông, khuỷu tai còn lại đánh mạnh vào xương sườn của người đàn ông, mu bàn tay hướng lên trên đánh vào mặt người đàn ông, lại bị tránh đi.

Phía sau phát ra tiếng gào thét, Jeon Jungkook cúi người xuống, tránh được phần lớn lực của con dao, nhưng lưỡi dao vẫn sượt qua da trên lưng, bộ đồng phục cảnh sát bị rạch toạc, đồng thời cũng cắt qua làn da của cậu, máu chảy ra từ lớp da bị rách, đau rát như lửa đốt.

Jeon Jungkook dùng sức chân đạp vào đầu gối của người đánh lén sau lưng, nhân lúc người nọ đau đớn mà thoát ra khỏi thế gọng kìm của hai người.

Park Jimin đi tới, đứng bên cạnh cậu hỏi: "Có đau không?"

Jeon Jungkook không kịp trả lời câu hỏi của anh: "Cậu qua bên cạnh một chút, đừng đến phá đám!"

Kẻ địch ở phía bên kia đã tới gần, Jeon Jungkook không có thời gian tranh luận, cậu giữ chặt cổ tay một người, bẻ tay cướp dao. Nhưng không kịp ngăn cản một người khác chạy về phía Park Jimin, cậu đang định thoát ra thì lại bị người bên này quấn tay quấn chân.

Park Jimin thở dài, ngượng ngùng mỉm cười với người đàn ông kia, dao của người đàn ông còn chưa vung ra, một giây sau nắm đấm của anh đã rơi vào bụng dưới của người đàn ông. Một cú móc ngang, góc độ xảo quyệt, lực cực mạnh, đánh cho người đàn ông sắp phun ra cả dịch mật, liên tục lùi về phía sau, con dao cũng tuột khỏi tay.

Park Jimin vặn cổ tay mình rồi nói: "Jeon Jungkook, anh đây đã từng nói với cậu lúc trước anh học tán thủ chưa?"

Jeon Jungkook chọc mạnh một cái, khớp cùi chỏ trúng vào dạ dày của kẻ địch, có thể thoát thân, cậu chạy đến cạnh Park Jimin nhìn một lượt từ trên xuống dưới trước rồi hỏi: "Không bị thương chứ?"

Park Jimin vỗ vai cậu: "Xin lỗi nhé, vừa nãy bận gọi điện không giúp được cậu, làm cậu thiệt thòi rồi."

Jeon Jungkook nghe xong một lúc lâu mới hiểu được anh đang nói đến vết thương nhỏ ở sau lưng, cậu còn chưa kịp nói chuyện, đã nghe thấy tiếng báo động đinh tai nhức óc... Hai người kia kéo chuông báo động phòng cháy chữa cháy của nhà máy, đại khái là một loại ám hiệu liên lạc nào đó của cứ điểm này.

Park Jimin trả súng cho Jeon Jungkook: "Trả cậu trả cậu, để ở chỗ tôi vướng chết mất. Cậu không sợ hồi nãy tôi cướp cò à?"

Jeon Jungkook nhếch miệng cười: "Chưa mở khóa an toàn."

Hai người ở bên cạnh có lẽ là cảm thấy bị xỉ nhục tinh thần, lấy ra một thứ màu đen ở lưng quần. Sau khi nhìn rõ, Jeon Jungkook chỉ cảm thấy đỉnh đầu lạnh lẽo, mắng to:

"Mẹ nó, thằng cháu này có súng."

Park Jimin lần này thật sự định trốn sau lưng Jeon Jungkook: "Tôi có thể đánh tay không, còn vũ khí nóng thì tôi chịu."

Jeon Jungkook ném cho Park Jimin một khối sắt vừa lấy ra ở trong túi áo, cau mày nói: "Trong đội đã thống nhất xin súng, trước khi xuất phát vẫn cầm cho cậu, không nắm chắc thì đừng nổ súng lung tung, có thể đánh tay không thì đừng dùng hỏa lực nghe chưa?"

Park Jimin cầm lấy khẩu súng, thành thạo mở chốt an toàn và nói: "Nếu tôi nói mặc dù đã lâu không dùng súng thật, nhưng tôi là thành viên của câu lạc bộ bắn súng thì cậu có tin không?"

Ngũ quan của Jeon Jungkook nhanh chóng chắp vá ra một vẻ mặt kinh sợ.

Park Jimin cười: "Cậu đoán xem cuộc sống sau khi tan làm của tôi phong phú ra sao."

—tbc—

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me