Kookmin Trans Xuan Quang Xa Tiet
Không biết đã ngủ bao lâu, Jeon Jungkook mơ mơ màng màng tỉnh dậy, Park Jimin đang ngồi cạnh giường nghiên cứu giấy chứng tử của Park Sam.Jeon Jungkook khàn giọng hỏi: "Jimin cậu tới rồi à? Tôi đã ngủ bao lâu rồi? "Park Jimin bình thản nói: "Bây giờ là sáu giờ sáng. "Jeon Jungkook đột ngột bật dậy, vết thương sau lưng đau đến mức làm cậu phải nhe răng trợn mắt. Khó khăn lắm cậu mới duy trì được biểu cảm, lúc này chợt thấy nước biển đã truyền xong, có lẽ là Park Jimin gọi y tá rút ra cho cậu. Jeon Jungkook thầm phàn nàn: Mày chẳng nên thân gì cả, ngủ một giấc là bảy tám tiếng đồng hồ.Cậu có hơi xấu hổ đáp lời: "Ha ha, cậu dậy sớm thế."Khóe miệng Park Jimin cong lên: "Cũng tạm, không ngủ."Anh ngẩng đầu lên, ấn nút gọi ở trên tường: "Dậy rồi thì truyền nước của ngày hôm nay đi. Tối qua tôi đã tìm được một vài thứ, cảm thấy những thông tin này dù ít dù nhiều cũng có thể giúp tôi tìm được hướng đi của Park Sam.""Bây giờ ít nhất phải biết được ông ấy đã chết thật hay chưa, nếu đã chết rồi thì ở đâu, nếu bị vứt xác thì vứt ở nơi nào, nếu đã chôn thì chôn ở chỗ nào, nếu hỏa táng thì nơi hỏa táng nào phụ trách. Hoặc biết đâu ông ấy vẫn chưa chết, vậy thì hiện giờ ông ấy đang ở đâu."Park Jimin dừng lại một chút rồi nói thêm: "Tôi nói như vậy có phải là có hơi tuyệt tình quá không?"Jeon Jungkook vỗ lên tay anh: "Không đâu."Cậu cân nhắc một hồi rồi nói: "Tối qua khi ở trên xe cứu thương, tôi đã nghĩ rõ được một vài chuyện.""Tại sao X nhất định phải bắt Yang Yujin đi, rồi tại sao lại không giết anh ta, lúc trước bọn chúng cũng có thái độ như vậy với Ga SunHui, bởi vì Ga SunHui là kẻ phản bội, vậy liệu có phải Yang Yujin cũng là kẻ phản bội hay không?"Park Jimin nghiêng người để y tá truyền nước biển cho Jeon Jungkook, chờ y tá rời đi rồi mới tiếp lời: "Có khả năng, tổ chức cần những con tin này để uy hiếp Aeacus, đồng thời những con tin này nói không chừng sẽ khai ra danh sách những kẻ phản bội khác khi bị tra tấn. Đối với bọn chúng thì những lúc như vậy người sống có ích hơn người chết nhiều."Jeon Jungkook gật đầu: "Còn cả A Bing kia nữa, tôi cảm thấy cô ấy cũng là một thành viên của Aeacus. Nếu không cô ấy cũng chẳng có lý do gì để từ bỏ cơ hội tiếp tục ở lại Tân Đông Đô, giả mạo ở trong tổ chức, bằng lòng đánh cược cả mạng sống để cứu tôi... mà tôi còn là một cảnh sát."Park Jimin nhíu mày: "A Bing?"Lúc này Jeon Jungkook mới nhớ ra cậu vẫn chưa kịp kể cho Park Jimin nghe chuyện đã xảy ra vào tối hôm qua. Để tránh cho Park Jimin lại tức giận, cậu cố gắng nói ngắn gọn: "Ừ, cái tên Park Sam giả kia muốn xúi giục tôi, kết quả đột nhiên trở mặt, một nhân viên phục vụ nữ ở Tân Đông Đô đã giúp tôi thoát ra ngoài."Sự nghi ngờ của Park Jimin nhanh chóng biến thành thực chất: "Nếu A Bing này thật sự là thành viên của Aeacus, thì cô ấy giúp cậu cũng không phải là không thể. Nhưng cái tên... 'hiệu trưởng' kia, nếu ông ta đã muốn xúi giục cậu, tại sao lại đột nhiên trở mặt với cậu? Ông ta có phản ứng gì bất thường không?"Jeon Jungkook cười gượng nói: "Ông ta nhận được một cuộc điện thoại, có thể cấp trên của ông ta là Hắc Bạch Vô Thường."Park Jimin hỏi: "Thái độ của ông ta khi nghe cuộc gọi đó như nào?"Jeon Jungkook nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi nói: "Rất cung kính, cực kỳ khiêm nhường. Tôi nghĩ là cấp trên của ông ta gọi, nghe điện thoại xong thì trở mặt, sau đó lập tức rời đi. Chắc là 20 phút sau khi ông ta rời đi, tôi đã nhảy ra khỏi tòa nhà ở Tân Đông Đô 20."Park Jimin nhún vai: "Ông ta vốn muốn xúi giục cậu, nhưng sau khi nghe điện thoại thì trở mặt. Chỉ có mấy khả năng thôi, thứ nhất, có người nói với ông ta là A Bing đã giúp cậu truyền tin ra ngoài, cậu hoàn toàn không có suy nghĩ phản bội, cho nên dứt khoát diệt trừ cậu. Nhưng tôi nghĩ với mức độ an ninh của Tân Đông Đô, nếu như ông ta biết A Bing là kẻ phản bội, 20 phút này đủ để trở mặt vớ A Bing, cô ấy không có cơ hội giúp cậu chạy trốn. Vả lại người nói cho ông ta biết loại tin tức này sẽ không thể nào là người tai to mặt lớn gì cả, ông ta không cần phải cung kính.""Thứ hai, cái tên 'cấp trên' gọi cho ông ta, xuất phát từ một nguyên nhân nào đó, ra lệnh cho ông ta lập tức diệt trừ cậu."Jeon Jungkook nhớ lại: "Kế hoạch của ông ta không thể là bí mật, có thành viên mới gia nhập vào tổ chức, cấp trên này không thể không biết, nhưng tại sao tên đó lại ngăn cản, còn nhất định phải lấy mạng của tôi? Tôi nhớ sau khi ông ta nghe điện thoại xong, ông ta đã nói với tôi 'Thật tiếc vì chúng ta không thể trở thành bạn bè', có phải vì mệnh lệnh này đã khiến ông ta không thể không từ bỏ kế hoạch xúi giục tôi phản bội giữa chừng không? "Park Jimin: "Có khả năng, nhưng cũng không chắc chắn. Những chuyện này chỉ dựa vào việc chúng ta đoán sẽ không có kết quả, nếu đã bắt được người rồi thì sao lại không hỏi?"Jeon Jungkook đang muốn tiếp lời, Park Jimin lại cắt ngang: "Cậu đừng mơ, ngoan ngoãn ở yên trong bệnh viện cho tôi."Jeon Jungkook lập tức mở to hai mắt: "Không phải cậu cũng tăng ca à? Tại sao không cho tôi đi giải cứu thế giới?!"Park Jimin ngoài cười nhưng trong không cười: "Tôi xuất viện rồi mới bắt đầu tăng ca, cậu vẫn nên im miệng lại dùm tôi đi. Nếu không lần sau tôi sẽ lấy cậu ra để mài dao trước khi giải phẫu đấy."Jeon Jungkook hậm hực ngậm miệng lại, cậu vẫn luôn cảm thấy hôm qua sau khi cậu đánh vào mông Park Jimin, Park Jimin rất nóng nảy, nhanh chóng lấp đầy kỹ năng oán giận người khác, đương nhiên kỹ năng này chỉ nhắm vào một mình cậu mà thôi.Như thể nhận ra sự bất mãn của Jeon Jungkook, Park Jimin thở dài: "Tuy không cho phép cậu đích thân có mặt, nhưng tôi không ngại phát sóng trực tiếp độc quyền cho cậu."Mắt Jeon Jungkook lập tức sáng lên, Park Jimin vỗ lên bàn tay không truyền nước biển của cậu: "Cậu ngủ tiếp đi, ngủ dậy rồi lại tính xem bữa sáng ăn cái gì."Anh nhé tay phải của Jeon Jungkook vào trong chăn, chỉnh chậm tốc độ truyền nước. Jeon Jungkook vốn còn chưa tỉnh ngủ, cậu bèn dứt khoát nhắm mắt lại ngủ tiếp, trong lúc mơ mơ màng màng, dường như cậu cảm giác được có người đang kẹp góc chăn của mình, cố gắng híp mắt lẩm bẩm: "Park Jimin... cậu có thể đối xử với tôi tốt một chút không..."Cậu tựa như nghe thấy người nọ dừng một chút, rồi nhỏ giọng trả lời: "Không phải tôi đối xử với cậu khá tốt sao?"Jeon Jungkook cũng không nghe rõ người trả lời cậu là ai, thế nhưng cũng có thể đoán được chính là Park Jimin. Jeon Jungkook tốn sức suy nghĩ mấy giây, đưa ra được kết luận giống nhau, tin tưởng gật đầu.Park Jimin mỉm cười, đưa tay ra sờ trán cậu: "Ngủ đi."Lời nói tương tự, nhưng người nói khác nhau có lẽ sẽ có cảm giác khác nhau. Năm tám tuổi, mẹ nói với cậu "Ngủ đi", Jeon Jungkook nhất định sẽ chơi với Ultraman của mình trong bóng tối. Năm mười tám tuổi, dì quản lý ký túc xá nói với cậu "Ngủ đi", Jeon Jungkook nhất định sẽ bật đèn pin đọc tiểu thuyết không biết tên. Mà năm hai mươi tám tuổi, Park Jimin nói với cậu "Ngủ đi", cậu vậy mà lại thật sự ngủ thiếp đi.Cái cảm giác yên tâm không thể nói rõ này, có lẽ là hiện tượng mà tri thức dự trữ cả một đời của Jeon Jungkook cũng không thể giải thích được...Nghe thấy giọng nói của Park Jimin, cậu cảm thấy yên ổn. Cảm nhận được hơi thở của Park Jimin, cậu không còn lo lắng ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì.Mặc dù không biết bất ngờ và ngày mai cái nào sẽ đến trước, nhưng ít nhất vào lúc này, Park Jimin vẫn còn ở bên cạnh.—tbc—bỏ bê fic này lâu quá suýt thì quên hết nội dung =))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me