TruyenFull.Me

Kookmin Trans Xuan Quang Xa Tiet

Lòng ta đã thích đã ưa, dẫu rằng chín chết có chừa được đâu*.

— [Ly tao]

*Nhượng Tống (thế danh Hoàng Phạm Trân, 1904-1949) dịch.

Tôi đã từng suy nghĩ về một câu hỏi: Công lý rõ ràng, quả báo thích đáng rốt cuộc có ý nghĩa gì.

Hoặc nói cách khác, công lý là gì? Quả báo đến từ đâu?

Mặc dù bây giờ là thế kỷ 21, nhưng tôi cũng không thể mong đợi Quan Âm Bồ Tát vác khẩu pháo hạng nặng 105mm để trả thù cho tôi, đúng chứ?

Nếu công lý không phải thần phật, vậy thì công lý là gì?

Trong xã hội này, luôn có những người tự hào là anh minh thần vũ, khoe khoang là sứ giả của chính nghĩa, có thể dùng bàn phím làm vũ khí để ra lệnh một cách ngạo mạn, có lẽ họ cho rằng một cái miệng có thể đảo lộn được trắng đen phải trái, một vài câu chữ có thể định tội một người xa lạ là xấu xí khó coi.

Nếu như công lý tồn tại, vậy những người này có đại diện cho công lý không?

Câu trả lời của tôi là, thế giới này vốn dĩ không có công lý.

Công lý hẳn là nên bảo vệ con người, phải chịu trách nhiệm cơ bản đối với mọi người, phải đối xử công bằng chính trực với tất cả mọi người, tiếp nhận mọi suy nghĩ bất kể đúng hay sai.

Đây vốn là điều không thể tồn tại.

Nếu có công lý, vậy còn cần cảnh sát làm gì.

Cái từ cảnh sát này, khi nó qua lại trên đôi môi, tôi cảm thấy vô cùng kính trọng, rất nhiều người nghĩ rằng cảnh sát chính là chúa cứu thế. Điều này là không đúng, cực kỳ không đúng.

Nếu như cảnh sát mang lại công lý cho người dân, vậy công lý của cảnh sát là do ai bảo vệ?

Mặc dù thiêng liêng bất khả xâm phạm, mặc dù đang bảo vệ quyền lợi của vô số người. Thế nhưng, đối với công chúng, việc bảo vệ người khác là lẽ đương nhiên. Cho dù bạn bị thương nặng bởi vì một mình xông vào ổ ma túy, cho dù bạn gặp nguy hiểm để cứu nhóm người nào đó, thì đây đều là những trách nhiệm mà bạn phải gánh vác, hoan hô reo hò vì bạn xong rồi lại vẫn cứ không biết sống chết.

Tôi không nói tốt cho tất cả các sĩ quan cảnh sát, chỉ cần là nơi ánh nắng chiếu đến thì chắc chắn sẽ có bóng râm, trong đội ngũ thiêng liêng ấy cũng có không ít những khối u ác tính. Nhưng tôi tin rằng ánh sáng luôn rộng lớn hơn bóng tối, người tốt cũng luôn luôn nhiều hơn kẻ xấu. Rất nhiều cảnh sát trên thế giới này đang phải gánh chịu áp lực lớn hơn chúng ta tưởng tượng.

Bởi vì hễ có chuyện xấu xảy ra, phản ứng đầu tiên của công chúng luôn là cảnh sát, như thể cảnh sát chính là công lý, mà một khi những chuyện xấu này không được vẹn toàn bởi vì một vài nguyên nhân nào đó, vậy thì tất cả mọi người sẽ đứng trên cùng một chiến tuyến, cùng nhau chỉ trích. Bất luận có ngưỡng mộ, có tin tưởng đến đâu, cảnh sát chắc chắn là nhân vật bị trách mắng đầu tiên.

Bởi vì công chúng phó thác quyền lực cho cảnh sát, mọi việc không thể giải quyết nhất định là trách nhiệm của cảnh sát. Ai ai cũng rêu rao cần một lời giải thích, nhưng thực sự cần giải thích thì có mấy người?

Chẳng qua chỉ là dây máu ăn phần*, đục nước béo cò.

*Dây máu ăn phần: Tìm cách dây vào, tham gia vào việc của người khác đang làm, để hòng được chia lợi (hàm ý khinh bỉ).

Trên thế giới này, không ai muốn có công lý tồn tại hơn cảnh sát. Ít nhất công lý rõ ràng, quả báo thích đáng có thể trở thành niềm an ủi trong lúc tức giận nhưng lại bất lực.

Câu chuyện này, có liên quan đến quả báo, nhưng quả báo không phải là do công lý mang đến, mà là được đúc thành từ mạng sống.

Mà cái mạng này, là bị những cái miệng của vô số người ép chết.

—tbc—

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me