Kookmin You Are The Reason
Trên chuyến tàu trở về Busan...Những con đường chạy dài qua khung cửa sổ, người trên tàu vừa nhìn ra phong cảnh bên ngoài vừa bàn bạc vài việc với Yoongi qua điện thoại.- Vậy mọi việc cứ thế nhé. Năm ngày nữa anh về Hàn thì mình sẽ điều chỉnh sau.Nói rồi, Jungkook đang định cúp máy thì người bên kia đã kịp ngăn lại. Vị tiền bối cùng nhà lập tức chỉnh giọng giả vờ nghiêm túc.- Này, đừng chạy nhanh như vậy. Anh nghe báo cáo rồi. Hôm qua có người tiêu gần nửa tháng lương của Daehan để đãi tiệc, mà không hề đợi anh và Jin hyung về ăn cùng.Jungkook bật cười giải thích.- Cái này là phạt nóng. Em không thể đợi tận lúc hai người về được.Vị tiền bối từ đầu kia cũng không chịu buông tha.- Còn quan trọng phạt nóng với phạt nguội? - giọng tỉnh bơ, anh nửa đùa nửa thật - Là em thiên vị người mới thì cứ nên nhận đi.Yoongi thích thú chờ đợi, cứ ngỡ sẽ lập tức nhận được nụ cười cùng cái lắc đầu từ người kia, không ngờ phản ứng của Jungkook lại hoàn toàn ngược lại. Câu hỏi vừa dứt, hơi thở vị đội trưởng trẻ có chút nhẹ nhàng. Ánh mắt xa xăm ngoài khung cửa, cậu mỉm cười.- Em không thể thiên vị được sao? - Gõ nhẹ lên mặt bàn, Jungkook hỏi ngược lại - Chẳng nhẽ em không được thiên vị người của em?Anh lập tức gật đầu.- Được - Yoongi thản nhiên - Người đội em, em muốn nâng ai dìm ai mà chẳng được. Anh chỉ lạ là sao tự nhiên em lại tốt với cậu ta như thế. Không phải hai đứa ghét nhau lắm sao?Một tiếng thở mạnh bật ra, người bên kia có phần khổ tâm trả lời.- Hai đứa em ghét nhau? Làm gì có chuyện đó! - cậu lắc đầu - Em đã bao giờ ghét anh ấy chứ? Toàn là Jimin gây chuyện với em trước thôi - nghe Yoongi dường như đang cười cười, Jungkook lại thở dài tiếp tục - Anh còn không thấy sao, ngay từ đầu anh ấy đã có ấn tượng xấu với em rồi. Bây giờ dù em có làm gì, Jimin cũng tìm được lý do để cãi nhau mà thôi. Hết từ chuyện phòng khách đến chuyện phòng ngủ, hết chuyện phòng ngủ lại sang chuyện phòng bếp. Mà dù có hết cả phòng khách, phòng ngủ, phòng bếp thì vẫn còn nhà vệ sinh, ban công, còn cái ghế, cái bàn. Cái gì vào miệng anh ấy cũng thành lỗi của em được. Sắp tới lại còn là đồng nghiệp, em đâu muốn mọi người khó xử. Cũng cố làm lành nhiều lần rồi, chỉ là người ta không chịu đấy thôi.Nghe Jungkook phân trần, Yoongi lại càng có chút ngạc nhiên hơn.- Vậy anh mới thấy lạ - anh nhún vai khó hiểu - Nếu là mấy đứa bình thường trong đội dám thái độ như thế, giờ này chắc đã bị em cảnh cáo cho vài trận rồi. Sao đến lượt Jimin thì lại không xử lý như vậy?Yoongi không hề có ý hỏi khó, nhưng đầu bên kia nghe xong lại trở nên im lặng. Jungkook áp điện thoại bên tai, mắt nhìn ra ngoài. Một ngôi nhà trơ trọi xa xa giữa cánh đồng vừa lướt qua.'Tại sao lại không đối xử giống những người bình thường khác à?"Vài giây trôi qua, chàng trai trẻ lặng lẽ.- Vì anh ấy không giống những người bình thường khác anh ạ - cậu thành thực - Jimin thích đàn ông, điều đó không bình thường.Tiếng thở từ hai đầu dây buông ra chầm chậm. Vị nhóm trưởng không hỏi nữa, Jungkook cũng nhanh chóng nói lời tạm biệt. Móc từ túi áo chiếc ví đen trơn cũ, cậu chạm nhẹ lên tấm ảnh gia đình. Mắt chìm đắm vào nó, đôi môi mỏng tự động mỉm cười.Mẹ của mấy năm trước còn trẻ quá. Khuôn mặt chẳng thấy hằn lên những nếp nhăn. Mẹ bế Hannie một bên đang phụng phịu, một bên nắm tay Junghwan nhăn nhó ôm trái bóng rổ. Jungkook bên cạnh cao hơn một cái đầu, chẳng làm gì cả cũng có thể khiến mẹ mỉm cười hạnh phúc. Thật chẳng giống trong tấm ảnh Junghwan gửi hôm trước chút nào. Cái gầy đi có thể nhờ quần áo mà che đi, nhưng nét đượm buồn trong đôi mắt ấy dẫu có bao nhiêu lớp trang điểm cũng chẳng thể làm mờ được.Cậu mỉm cười. Không hiểu sao cổ họng lại nghẹn lại như vậy. Khịt khịt mũi, Jungkook nhìn sang ông bà ngoại đang ngồi bên cạnh nhau, nom rất đẹp lão. Miệng ngoại cười chúm chím, những lọn tóc xoăn trắng xóa như hoa tuyết duyên dáng trên đầu. Dù mắt đã mờ đi nhưng trông vào đó vẫn nhìn thấy được hình bóng mẹ. Cả hai người đều có một đôi mắt rất hiền. Hiền hòa đến mức làm người ta phải dằn vặt lương tâm.Ông ngoại ngồi bên cạnh thì ngược lại, vô cùng nghiêm nghị. Dù đã lớn tuổi, ngoại vẫn có phong thái của một người lính đã từng lăn lội trên chiến trường. Hồi Jungkook còn nhỏ, ông từng kể nhiều chuyện xưa cũ, dạy rằng một người đàn ông thì phải sống ra sao. Dù đã nhiều năm trôi qua, tới giờ những lời ông kể vẫn còn khắc ghi trong tâm trí, ăn sâu vào từng hơi thở, vào cách hành động của Jungkook.Hít một hơi thật dài, cậu bỗng cảm thấy nhớ mọi người nhiều hơn thường lệ. Tính ra cũng đã gần một năm rồi, Jungkook chưa gặp lại mọi người. Nếu không phải nay là giỗ đầu của ngoại, cậu cũng chưa chắc đã quyết tâm được như vậy. Jungkook không thích người nhà căng thẳng với nhau, nhất là trước mặt mấy đứa nhỏ. Nên mấy năm nay, nếu cậu có thể tránh gặp mặt ba được càng nhiều thì càng tốt.Ngón tay dài chạm nhẹ lên khuôn mặt người đàn ông trung niên trong ảnh. Cái lạnh trong mắt ông ấy như muốn bóp nghẹt người đối diện.'Mày nghĩ như này là bình thường? Hai thằng đàn ông yêu nhau là bình thường? Nếu tao cũng như thế thì liệu còn có mày ở trên đời không?"Khóe môi khẽ nhếch lên, Jungkook mỉm cười chấp nhận. Đúng vậy, điều đó không bình thường. Nếu nó bình thường, mẹ đã không phải khóc. Nếu nó bình thường, Junghwan đã không phải lén lút nhận đồ từ anh. Nếu nó bình thường, hôm nay Jungkook đã không phải dùng hết lòng dũng cảm để trở về nhà.Nhà.Lại một hơi thật sâu, chàng trai trẻ gạt hết những phiền muộn. Chính vì bản thân hiểu điều 'không bình thường" đó, Jungkook lại càng muốn 'thiên vị" người mới đến hơn. Mỗi gia đình đều có những câu chuyện riêng, cậu cũng không muốn lấn sâu vào vấn đề của người khác. Nhưng nếu Jimin giống cậu, anh ấy hẳn cũng đã phải trải qua nhiều điều không dễ dàng. Lông mày Jungkook hơi nhếch lên. Chỉ sống chung chưa lâu, Jimin đã hiện lên trong suy nghĩ của cậu như một điều vô cùng mâu thuẫn. Anh ấy khó gần nhưng lại dễ dàng cho qua chuyện Daehan bất cẩn. Thờ ơ với cái nhìn của mọi người nhưng lại nhiệt huyết khi bắt tay vào công việc, bất kể là tập luyện ôn thi hay chỉ chuẩn bị một bữa ăn nhỏ. Jungkook thích và tôn trọng những người như thế. Nếu không phải vì hiểu lầm vừa rồi, có lẽ cậu đã có thể giúp được anh ấy nhiều hơn.
Bỏ đi, vẫn là Jungkook đã quá đa nghi. Chính bản thân cậu cũng không hiểu sao đột nhiên lại nhạy cảm như vậy. Nhưng sai thì cũng đã sai rồi. Cậu chỉ đành bù đắp phần nào hậu quả của nó mà thôi. Jimin đã nỗ lực và vất vả như vậy, Jungkook chỉ muốn cho Jimin những gì anh ấy xứng đáng.Thậm chí, nhiều hơn một chút cũng không sao cả....Cổng không đóng, trong sân có hai chiếc ô tô khá đắt tiền. Chắc là xe mới của dì và bác, Jungkook trộm nghĩ. Đứng trước cửa nhà mình, nhịp đập bên ngực trái của chàng trai trẻ có chút rộn ràng. Nửa vui mừng, nửa lo lắng. Cuối cùng cậu quyết định bấm chuông vào nhà, một tiếng thiếu niên liền vang lên qua khe cửa.- Để con mở cho!Đúng như dự đoán, cánh cửa vừa mở, Jungkook đã thấy em trai nghịch ngợm nhà mình đang đứng tròn mắt ngạc nhiên. Ánh mắt Junghwan nhìn anh vừa mừng vừa lo. Jungkook thậm chí còn đọc được suy nghĩ trong đầu nó.'Không phải đã bảo là đừng về hôm nay rồi sao? Cái ông anh này sao lại cứng đầu phiền phức vậy chứ!''Hai anh em im lặng cũng hiểu ý, cuối cùng chỉ biết thở dài nhìn nhau cười trừ. Junghwan còn chưa kịp nói gì, tiếng trẻ con từ trong nhà bỗng reo lên mừng rỡ.- Anh hai!!!Đôi mắt chàng trai trẻ đột nhiên sáng lên. Bé con trên sô pha vừa nhìn thấy thấp thoáng bóng người đã vội vàng nhảy xuống, chạy ra như một cơn lốc. Jungkook ngồi xuống một cái, cục bông nhỏ liền chui tọt vào lòng anh ôm chặt không rời.- Hannie-ah - cậu mỉm cười rạng rỡ, bế bé con lên chiều chuộng - Hannie nhớ anh không?
- Nhớơơ.Cái đầu nhỏ dụi dụi xung quanh. Jungkook nhìn em gái bé bỏng ôm cứng lấy cổ mình, trong lòng tràn đầy hạnh phúc. Lồng ngực người anh lớn như muốn tan ra.- Đừng ôm anh chặt quá - cậu nhắc nhở - Đau tay đấy.Nói rồi Jungkook định nới lỏng vòng tay nhỏ thì bé con liền nảy lên, càng dính vào cậu.- Không! - lời từ chối vô cùng kiên quyết - Không ôm hai chặt, nhỡ hai lại đi mất như mọi lần thì sao?Hơi thở bỗng khựng lại, tiếng lo sợ non nớt không hiểu sao như vừa cào xước vào tâm can cậu. Hít hà mùi bé con còn hương sữa, Jungkook biết mình đã có lỗi với mọi người rất nhiều. Vuốt nhẹ lên lưng và mái tóc tơ mềm mượt, cậu cúi xuống hôn thật lâu trên trán em gái nhỏ.- Hannie-ah... Hôm nay anh mang về nhiều quà cho Hannie lắm.Nói rồi, chàng trai trẻ vừa cùng hai nhóc em vào nhà thì đúng lúc ba người phụ nữ từ trong bếp cũng mang đồ ăn ra. Jungkook dừng lại. Cậu đứng giữa phòng khách, ánh mắt nhẹ nhàng mà kiên quyết đặt lên một người phụ nữ trông đã ngoài bốn mươi buổi. Nhìn người đó mảnh khảnh trong chiếc tạp dề còn dính vết bột, lòng Jungkook như quặn lại.Hít một hơi thật sâu vào lồng ngực, cậu mỉm cười.- Mẹ...Người phụ nữ đứng bất động nhìn Jungkook. Trong tích tắc như bừng tỉnh chính mình, bà vội vàng lau hai bàn tay, bước thật nhanh đến bên cậu. Những ngón tay gầy guộc chạm lên cơ thể chàng thanh niên như kiểm tra con trai có mất miếng da thịt nào không. Chóp mũi ửng đỏ, giọng nói hiền hòa của bà hơi nghẹn lại.- Jungkook... Mẹ tưởng con không về...Vòng tay lớn ôm lấy cả Hannie và mẹ, chàng thanh niên thì thầm.- Con xin lỗi.Nói rồi vòng tay càng chặt hơn. Không khí trong phòng đang chìm xuống, một giọng phụ nữ trầm cuối cùng cũng lên tiếng cắt ngang.- Jeon Jungkook, anh cũng giỏi quá rồi.Chàng trai trẻ nghe vậy từ từ buông tay mẹ, gật đầu một cái.- Bác ạ.Jungkook nhìn bác gái mình, một người phụ nữ góc cạnh cứng rắn. Bà liếc cậu một cái rồi ngẩng cao đầu.- Không cần bác cháu gì giờ này cả - giọng bà nghiêm nghị - Anh về nhà ngày nào tôi không quản, nhưng nay là giỗ đầu của bà. Mời anh đi cho.Mẹ Jungkook ái ngại nhìn chị gái, lại quay sang nhìn con trai. Giọng cậu vẫn đều đều.- Là con cố tình về hôm nay. Dù sao con cũng là cháu tr...
- Cái gì? - bác gái nhíu mày ngắt lời cậu - Anh còn có tư cách nói câu đấy với người nhà này? Giờ này năm ngoái anh đang ở đâu hả? Anh có thèm nhìn mặt bà trước khi mất không, hay lại bận hôn hít với gã đàn ông nào?Jungkook hít một hơi xuống bụng, tự kiềm chế chính mình.- Bác muốn con phải nói bao nhiêu lần nữa đây? Con đã nói hôm đó có lịch ghi hình. Cũng đã trở về ngay sau khi biết tin nhưng không kịp. Con phải làm sao đây? Bác cứ đàn ông với phụ nữ cái gì vậy?Mẹ cậu biết con trai ghét nhất nhắc đến điều này, liền từ tốn giải thích.- Chị đừng nói thế. Ai cũng biết sau đợt bà mất nó đã suy sụp một thời gian dài mà.Thái độ Jungkook rất dứt khoát nhưng ý định của người phụ nữ lớn tuổi cũng không hề có chút lung lay. Qua lại vài tiếng, bà đứng trước mặt cháu trai cảnh báo.- Tôi nói cho anh biết, bây giờ ba anh và ông đang trên tầng. Anh biết điều thì nói vài câu với mẹ rồi ra khỏi đây ngay. Đừng có để bố anh thấy rồi lại phá nát buổi lễ của bà - giọng bác đanh lại - Ông cũng yếu lắm rồi, nhìn thấy cái mặt anh tức điên lên thì không biết ngày này năm sau sẽ giỗ cho mấy người đâu.
- Chị...Mẹ Jungkook vịn lấy tay chị gái, ra hiệu đừng nói những điều không may. Cậu định lên tiếng thì bà thở dài quay sang nói nhỏ.- Jungkook-ah, dạo này công ty xảy ra nhiều chuyện, tâm tình ba con không được tốt. Hơn nữa bệnh tim của ông lại đang không ổn định, bác sĩ dặn không được để xúc động nhiều. Con về đúng hôm thế này, mẹ cũng không biết phải làm sao.Đôi lông mày nam tính nhìn bà nhíu lại. Cậu nắm lấy tay mẹ kiên quyết.- Cũng không thể tránh mãi được. Vậy chẳng nhẽ hôm nay là giỗ bà mà con lại không thể về?Không khí trong phòng khách nhanh chóng tăng nhiệt. Người trong nhà mỗi bên một ý, ngay cả Junghwan cũng níu tay anh trai tỏ ý lắc đầu. Còn chưa biết phải làm sao, từ cầu thang bỗng có tiếng bước chân chắc nịch. Tất cả dừng lại. Jungkook nhìn lên người đàn ông đứng giữa cầu thang, uy nghi và vững chãi như tượng tạc. Cái nhìn lạnh lẽo như muốn làm run lên từng khớp xương sống sau lưng cậu.Jungkook đã chuẩn bị rất kỹ tinh thần. Nhưng bằng một cách nào đó, những lời nói và thái độ của ông ấy vẫn như đại bác nhắm thẳng vào lòng tự tôn của cậu. Như mọi lần, tấn công phần yếu đuối nhất trong người Jungkook. Cơn tức giận cùng uất ức của cậu như muốn nổ tung khi má mẹ lăn nhẹ một vệt nước.'Cút ngay ra ngoài! Khi nào mày chưa bỏ cái thói ngỗ nghịch ấy thì đừng hòng bước chân vào cái nhà này."Từng lời đe dọa cùng ra lệnh đầy phẫn nộ như muốn nghiền nát Jungkook lại chỉ càng làm lồng ngực cậu phập phồng hơn. Giữa những lời khuyên can và nài nỉ trong phòng khách lớn, tiếng khóc thất thanh của đứa nhỏ trong ngực như muốn đốt cháy cơ thể Jungkook.- Mẹ Hannie! Bế em vào trong.
- Không!!! - cánh tay bé nhỏ giữ chặt lấy cổ cậu - Ba hư lắm. Sao ba lại không cho anh về? Hannie không ở với ba nữa. Hannie muốn ở anh hai. Không!!!Jungkook nhìn đứa em gái giãy giụa, hai hàng lông mày nhíu chặt vào nhau. Đôi tay vừa muốn đưa em để mẹ bế vào phòng tránh nghe người lớn quát tháo, lại vừa muốn ôm nó mãi như vậy, bù đắp những tháng ngày không thể gần gũi chăm sóc. Những tiếng tranh cãi lại diễn ra như bất kỳ lần nào Jungkook trở về nhà. Trước khi đồ đạc trong phòng bắt đầu không còn nguyên vẹn, cả mẹ lẫn Junghwan liền ôm lấy Jungkook cố gắng thuyết phục.- Mẹ xin con, Jungkook. Lúc nào cũng được nhưng hôm nay ông đang ở đây. Hôm nay không được.
- Hyung, nay giỗ bà anh nhịn ba đi. Khi nào ba đi công tác rồi hẵng về. Em năn nỉ đó.Nói rồi cả hai kéo cậu cùng ra khỏi cửa. Những tiếng quát mắng của ba và lời khuyên can của bác cậu bị bỏ lại phía sau. Trời đã bắt đầu tối, người phụ nữ trẻ từ bên trong bước nhanh ra đưa hộp đồ nóng hổi cho chị gái. Mẹ cậu dù không đành lòng cũng cố gắng động viên.- Jungkook-ah, con cầm theo chút đồ để ăn trên đường về Seoul rồi...
- Mẹ...Giọng cậu nghẹn lại. Người phụ nữ trung niên nhìn ánh mắt bất lực của con trai, trong lòng chìm xuống. Khẽ chạm tay vào tóc cậu, bà mỉm cười đau lòng.- Mẹ biết. Jungkook-ah, mẹ biết...Ánh trăng soi sâu vào mắt mẹ, Jungkook nhận ra nơi yếu nhất trong lòng mình chính là hai chữ người nhà....Trời bắt đầu mưa nặng hạt hơn, Jimin kéo lùi mấy chiếc ghế ngoài ban công vào cho khỏi ướt.- Tháng 11 rồi sao mưa vẫn lớn thế nhỉ?Anh ngồi trên chiếc ghế tựa nhỏ, quanh người quấn một cái chăn lông, nhàn nhạt một chút rượu cho ấm người. Hôm nay mọi người đã đi hết. Yoongi và Seokjin hyung năm ngày nữa mới về, còn Jungkook ở lại Busan chắc cũng phải ba bốn hôm.'Nếu muốn mau lành thì mấy hôm tới chạy nhảy ít thôi. Ngủ đủ giấc, ăn đủ bữa. À, đồ hôm qua vẫn còn trong tủ lạnh, anh nhớ lấy ra ăn hết nhé. Jungkook"Jimin nghịch nghịch tờ giấy note được dán từ sáng trước cửa, khẽ nhếch mép cười. Cái thằng nhóc nhiều chuyện này, cậu ta định ra dáng anh lớn với ai vậy chứ? Lo cho mình không xong còn muốn lo cho người khác. Thật là ngạo mạn. Nghĩ rồi anh nhanh chóng vo tròn mẩu giấy lại, đúng lúc đang định thẳng tay ném đi, tiếng kéo cửa từ phòng bên bỗng bất ngờ vang lớn.Jimin giật mình quay lại. Một người đàn ông trong bộ thể thao đen trùm đầu, đột nhiên xuất hiện ướt nhẹp ở ban công phòng bên cạnh. Anh ta đứng đấy chốc lát, nhận ra cái nhìn nhăn nhó của người kia liền quay đầu lại. Mắt chạm mắt. Vài giây trôi qua, Jimin còn chưa biết nên chào một tiếng hay cuốn gói vào trong thì chàng thanh niên đã vác nguyên ba lô chèo sang bên cạnh.- Yah! Yah! Yah!Người đang ôm chăn trợn tròn mắt nhìn theo cú nhảy như trong phim của Jungkook mà không khỏi kinh sợ. Cái này không phải xâm nhập bất hợp pháp thì là gì?
Anh cố né người ra xa khỏi cơ thể đang đẫm nước để tránh bị ướt. Jungkook không ngại ngần thả ba lô rơi phịch xuống đất. Tự kéo cho mình một chiếc ghế, cậu mệt mỏi ngồi xuống như từ vừa địa ngục về. Thế rồi vài giây không nói không rằng, chàng trai trẻ rót đầy soju vào chén Jimin, chính mình làm một ngụm.- Yah!!!Đến đây thì anh cũng không nhịn nổi nữa. Jimin còn định lên tiếng phàn nàn thì người kia đã lấy ra một chiếc hộp còn ấm. Nhận ra bên trong đều là thức ăn ngon lành, lại nhìn dáng vẻ chán nản của người bên cạnh, anh đành rộng lượng tạm tha thứ một lần vầy.- Khá ngon.Jimin không làm khách, liền tự thử lấy vài miếng. Jungkook không nhìn anh, mắt vẫn hướng ra ngoài, nhàn nhạt đáp lại.- Đồ cho giỗ ngoại em đấy. Chưa cúng đâu.- ...Miếng bánh đang cắn dở nhất thời nghẹn trong cổ họng. Cậu tiếp tục.- Không sao. Hồi còn sống ngoại em rất hiếu khách, sẽ không để bụng chút đồ ăn đâu.Nghe đến đây, Jimin liền đau lòng đưa tay che mặt. Cố dùng chút rượu nuốt trôi, anh quay sang nhìn cậu lắc đầu.- Ngoại cậu không để bụng nhưng tôi để bụng.Nói rồi anh không buồn động đũa nữa. Jungkook cũng không có ý mời thêm. Mưa càng ngày càng to và lạnh. Jimin chưa muốn vào phòng, cậu lại càng không có dự định đứng dậy. Tiếng mưa rộn ràng rơi xuống mép ban công. Anh đang chăm chú nhìn vài hạt nước bắn gần tới mình.- Anh có biết Milan bây giờ là mấy giờ không?Jungkook đột nhiên lên tiếng hỏi. Jimin không nhìn cậu, nhẹ tênh lắc đầu.- 3 giờ 48 phút chiều. Lệch mình đúng 7 tiếng - Jungkook ngả người ra sau cười cười.- Oh... - anh gật gù như đã biết, mắt vẫn dán lên những hạt mưa.- Anh nói xem - chàng trai trẻ quay sang nhìn Jimin - Tại sao Seoul và Milan lại phải cách nhau tận 7 tiếng nhỉ? Tại sao 7 tiếng đồng hồ có thể làm người ta xa nhau đến như thế? Tại sao mong muốn một lời hỏi han những lúc như này lại khó khăn đến như vậy? Jimin-ah, anh nói xem là tại sao?Jungkook trào ra một tràng, giọng như có gì bị đè nén. Nhìn vào mặt sự chân thành trong mắt cậu, Jimin thật thà mở lời.- Cậu mới uống một chén đã say hả?- Chắc là vậy rồi.Cậu nhìn anh bật cười rồi hít một hơi quay đi. Không gian lại im lặng, chỉ còn tiếng mưa rả rích. Nhìn bộ dạng ướt như chuột lột của Jungkook, người đang ngồi nhâm nhi sắp hết cả phần rượu của mình, Jimin không khỏi thở dài. Không phải cậu ta trước giờ lúc nào cũng tràn đầy năng lượng, thích làm phiền mọi người đấy sao? Dính mưa một chút không hiểu sao đã sầu não như vậy rồi? Jungkook dường như vẫn đang chìm trong tâm tư riêng, anh nhất thời mềm lòng tốt bụng không đuổi cậu ta đi. Một hồi, không hiểu nghĩ gì người kia lại đột nhiên lên tiếng.- Em vừa bị đuổi khỏi nhà.- Uhu - anh gật gù - Hình như tôi đâu có hỏi.- Nhưng mà em muốn nói.Jungkook liếc sang nghiêm khắc, anh đành nhường nhịn quay đi.- Được rồi, mời cậu.Jimin trông đã có vẻ ngoan ngoãn hơn, Jungkook liền đứng dậy cởi áo khoác đã ướt sạch của mình, vừa vắt nước vừa kể.- Nay là giỗ đầu của ngoại nên em quyết định về nhà. Em là con trai trưởng, đúng ra tối nay em phải mặc vest để làm lễ cho bà. Vậy mà sau mấy năm trời, ba vẫn không chấp nhận chuyện yêu đương của em. Còn chưa kịp làm gì đã nhất định đuổi em ra ngoài - ném cái áo sang phần ban công còn khô phòng mình, cậu tiếp tục - Thế là em chỉ kịp để lại quà cho mọi người rồi lại phải đi trong đêm. Anh nói xem như thế có quá quắt không? Làm sao để bình tĩnh được đây?Jungkook kể một tràng, giọng vừa thản nhiên lại vừa bực bội dễ thấy. Jimin cũng không để tâm lắm. Nhìn chiếc ví bị rơi ra từ túi áo, anh nhặt lên bâng quơ hỏi.- Đây là ba cậu hả? - Jimin chỉ tay vào người đàn ông điển trai trong tấm hình.- Ừ - cậu cũng ngó vào xem xét - Anh thấy không, nhìn thôi cũng khiến người khác bực mình rồi.Người kia khẽ nhăn nhó, Jimin bèn gật gù đồng tình.- Ừ. Giống hệt cậu.Nhìn vẻ thật thà của anh, Jungkook nhíu mày không tin. Cậu ghé vào gần hơn.- Không thể nào. Giống chỗ nào chứ?Anh quay sang nhìn gương mặt sát cạnh, lại nhìn vào người trong ảnh, ngón tay bé chỉ chỉ.- Đây này, mắt này, mũi này, trán này. Cả cái kiểu tỏ vẻ hơn người nữa này. Cái nào cũng giống hệt cậu.- Yah!Jungkook ấn nhẹ vào đầu anh một cái. Lấy lại cái ví từ tay người kia, cậu lắc đầu.- Anh chưa gặp chưa biết đấy thôi. Nói chung là đáng ghét lắm. Em mà là ngoại, em không bao giờ gả mẹ em cho ông ấy.Jimin nghe vậy liền quay sang nhìn người bên khiêu khích.- Không gả cho ông ấy mà lại có cậu chắc? - đôi môi cong cong khẽ chu lên - Đúng là sướng mà không biết hưởng.- Sướng mà không biết hưởng? - Jungkook bật cười - Anh chẳng biết cái gì cả.Gạt cái tay đang gõ lên trán mình, Jimin bực bội cãi lại.- Ừ thì tôi đúng là không biết gì. Tôi không có ba, làm sao mà biết được chứ.Câu nói vừa phát ra, bàn tay lớn liền ngừng lại. Jungkook lặng im, Jimin tiếp tục thản nhiên.- Tôi mà là ngoại tôi, tôi thà tìm đại một người để gả cho mẹ chứ không để con gái mình trốn ra khỏi nhà. Đến bây giờ bà ấy vẫn không tìm nổi cho tôi một người ba. Cậu thấy là ai sướng hơn ai?Jimin dứt lời liền quay lại với chén soju đã bị Jungkook uống một nửa, lờ đi đôi mắt hai mí xoáy sâu vào mình.Mưa vẫn rả rích, rả rích. Sự bất ngờ qua đi. Jungkook đứng nhìn cuộn chăn ngồi thu lu trên ghế, tâm trạng không hiểu sao bỗng mềm lại. Mỉm cười nhìn người bên cạnh, đôi khi cậu cảm thấy Jimin lúc thì như một chú mèo lười biếng kiêu kỳ, lúc lại như một con chihuahua vậy. Nhỏ mà rất dữ.Đôi mắt dần dần biến thành hình lưỡi liềm. Một hồi, Jungkook giơ tay vuốt mái tóc người kia nhè nhẹ, chất giọng trở nên điềm đạm an ủi.- Aigoo, con trai cưng...- ...Bàn tay ướt lạnh thấm nước xuống da đầu, Jimin liền giãy nảy lên.- Ướt!Anh càng tránh những ngón đang cố chạm vào tóc mình, Jungkook lại càng đùa dai hơn. Ôm chăn né khỏi vòng vây của người kia, Jimin chỉ hận không đủ sức ném cậu ta xuống dưới đường. Trêu một lúc, cuối cùng sợ anh chạy ra phần ban công dính nước, Jungkook cũng quyết định tha cho Jimin. Anh cũng không còn chút rộng lượng nào nữa, lập tức đuổi cậu ta về phòng mình.Jungkook chống tay lên lan can, nhảy một cái sang bên. Còn đang định nhặt chiếc áo ướt định vào trong thì người bên kia bỗng lên tiếng.- Còn cách làm sao để bình tĩnh ấy - Jimin thẳng lưng đứng nhìn - nếu cậu muốn thử cách của tôi thì hãy bắt cơ thể chịu thật lạnh vào. Đấy là cách nhanh nhất để không phải suy nghĩ gì cả.Nói rồi không đợi phản ứng từ người kia, anh lại cúi xuống ôm cả rượu lẫn đống đồ ăn vào phòng. Jungkook ngừng lại. Cậu đứng đó nhìn dáng người nhỏ nhắn lọt thỏm trong chăn đang lật đật đóng cửa mà không thể nhịn cười. Khóe môi mỏng khẽ nhếch lên, có người thì thầm trong tiếng mưa rơi nặng hạt.- Đáng yêu.____________________________End chap 12.
Bỏ đi, vẫn là Jungkook đã quá đa nghi. Chính bản thân cậu cũng không hiểu sao đột nhiên lại nhạy cảm như vậy. Nhưng sai thì cũng đã sai rồi. Cậu chỉ đành bù đắp phần nào hậu quả của nó mà thôi. Jimin đã nỗ lực và vất vả như vậy, Jungkook chỉ muốn cho Jimin những gì anh ấy xứng đáng.Thậm chí, nhiều hơn một chút cũng không sao cả....Cổng không đóng, trong sân có hai chiếc ô tô khá đắt tiền. Chắc là xe mới của dì và bác, Jungkook trộm nghĩ. Đứng trước cửa nhà mình, nhịp đập bên ngực trái của chàng trai trẻ có chút rộn ràng. Nửa vui mừng, nửa lo lắng. Cuối cùng cậu quyết định bấm chuông vào nhà, một tiếng thiếu niên liền vang lên qua khe cửa.- Để con mở cho!Đúng như dự đoán, cánh cửa vừa mở, Jungkook đã thấy em trai nghịch ngợm nhà mình đang đứng tròn mắt ngạc nhiên. Ánh mắt Junghwan nhìn anh vừa mừng vừa lo. Jungkook thậm chí còn đọc được suy nghĩ trong đầu nó.'Không phải đã bảo là đừng về hôm nay rồi sao? Cái ông anh này sao lại cứng đầu phiền phức vậy chứ!''Hai anh em im lặng cũng hiểu ý, cuối cùng chỉ biết thở dài nhìn nhau cười trừ. Junghwan còn chưa kịp nói gì, tiếng trẻ con từ trong nhà bỗng reo lên mừng rỡ.- Anh hai!!!Đôi mắt chàng trai trẻ đột nhiên sáng lên. Bé con trên sô pha vừa nhìn thấy thấp thoáng bóng người đã vội vàng nhảy xuống, chạy ra như một cơn lốc. Jungkook ngồi xuống một cái, cục bông nhỏ liền chui tọt vào lòng anh ôm chặt không rời.- Hannie-ah - cậu mỉm cười rạng rỡ, bế bé con lên chiều chuộng - Hannie nhớ anh không?
- Nhớơơ.Cái đầu nhỏ dụi dụi xung quanh. Jungkook nhìn em gái bé bỏng ôm cứng lấy cổ mình, trong lòng tràn đầy hạnh phúc. Lồng ngực người anh lớn như muốn tan ra.- Đừng ôm anh chặt quá - cậu nhắc nhở - Đau tay đấy.Nói rồi Jungkook định nới lỏng vòng tay nhỏ thì bé con liền nảy lên, càng dính vào cậu.- Không! - lời từ chối vô cùng kiên quyết - Không ôm hai chặt, nhỡ hai lại đi mất như mọi lần thì sao?Hơi thở bỗng khựng lại, tiếng lo sợ non nớt không hiểu sao như vừa cào xước vào tâm can cậu. Hít hà mùi bé con còn hương sữa, Jungkook biết mình đã có lỗi với mọi người rất nhiều. Vuốt nhẹ lên lưng và mái tóc tơ mềm mượt, cậu cúi xuống hôn thật lâu trên trán em gái nhỏ.- Hannie-ah... Hôm nay anh mang về nhiều quà cho Hannie lắm.Nói rồi, chàng trai trẻ vừa cùng hai nhóc em vào nhà thì đúng lúc ba người phụ nữ từ trong bếp cũng mang đồ ăn ra. Jungkook dừng lại. Cậu đứng giữa phòng khách, ánh mắt nhẹ nhàng mà kiên quyết đặt lên một người phụ nữ trông đã ngoài bốn mươi buổi. Nhìn người đó mảnh khảnh trong chiếc tạp dề còn dính vết bột, lòng Jungkook như quặn lại.Hít một hơi thật sâu vào lồng ngực, cậu mỉm cười.- Mẹ...Người phụ nữ đứng bất động nhìn Jungkook. Trong tích tắc như bừng tỉnh chính mình, bà vội vàng lau hai bàn tay, bước thật nhanh đến bên cậu. Những ngón tay gầy guộc chạm lên cơ thể chàng thanh niên như kiểm tra con trai có mất miếng da thịt nào không. Chóp mũi ửng đỏ, giọng nói hiền hòa của bà hơi nghẹn lại.- Jungkook... Mẹ tưởng con không về...Vòng tay lớn ôm lấy cả Hannie và mẹ, chàng thanh niên thì thầm.- Con xin lỗi.Nói rồi vòng tay càng chặt hơn. Không khí trong phòng đang chìm xuống, một giọng phụ nữ trầm cuối cùng cũng lên tiếng cắt ngang.- Jeon Jungkook, anh cũng giỏi quá rồi.Chàng trai trẻ nghe vậy từ từ buông tay mẹ, gật đầu một cái.- Bác ạ.Jungkook nhìn bác gái mình, một người phụ nữ góc cạnh cứng rắn. Bà liếc cậu một cái rồi ngẩng cao đầu.- Không cần bác cháu gì giờ này cả - giọng bà nghiêm nghị - Anh về nhà ngày nào tôi không quản, nhưng nay là giỗ đầu của bà. Mời anh đi cho.Mẹ Jungkook ái ngại nhìn chị gái, lại quay sang nhìn con trai. Giọng cậu vẫn đều đều.- Là con cố tình về hôm nay. Dù sao con cũng là cháu tr...
- Cái gì? - bác gái nhíu mày ngắt lời cậu - Anh còn có tư cách nói câu đấy với người nhà này? Giờ này năm ngoái anh đang ở đâu hả? Anh có thèm nhìn mặt bà trước khi mất không, hay lại bận hôn hít với gã đàn ông nào?Jungkook hít một hơi xuống bụng, tự kiềm chế chính mình.- Bác muốn con phải nói bao nhiêu lần nữa đây? Con đã nói hôm đó có lịch ghi hình. Cũng đã trở về ngay sau khi biết tin nhưng không kịp. Con phải làm sao đây? Bác cứ đàn ông với phụ nữ cái gì vậy?Mẹ cậu biết con trai ghét nhất nhắc đến điều này, liền từ tốn giải thích.- Chị đừng nói thế. Ai cũng biết sau đợt bà mất nó đã suy sụp một thời gian dài mà.Thái độ Jungkook rất dứt khoát nhưng ý định của người phụ nữ lớn tuổi cũng không hề có chút lung lay. Qua lại vài tiếng, bà đứng trước mặt cháu trai cảnh báo.- Tôi nói cho anh biết, bây giờ ba anh và ông đang trên tầng. Anh biết điều thì nói vài câu với mẹ rồi ra khỏi đây ngay. Đừng có để bố anh thấy rồi lại phá nát buổi lễ của bà - giọng bác đanh lại - Ông cũng yếu lắm rồi, nhìn thấy cái mặt anh tức điên lên thì không biết ngày này năm sau sẽ giỗ cho mấy người đâu.
- Chị...Mẹ Jungkook vịn lấy tay chị gái, ra hiệu đừng nói những điều không may. Cậu định lên tiếng thì bà thở dài quay sang nói nhỏ.- Jungkook-ah, dạo này công ty xảy ra nhiều chuyện, tâm tình ba con không được tốt. Hơn nữa bệnh tim của ông lại đang không ổn định, bác sĩ dặn không được để xúc động nhiều. Con về đúng hôm thế này, mẹ cũng không biết phải làm sao.Đôi lông mày nam tính nhìn bà nhíu lại. Cậu nắm lấy tay mẹ kiên quyết.- Cũng không thể tránh mãi được. Vậy chẳng nhẽ hôm nay là giỗ bà mà con lại không thể về?Không khí trong phòng khách nhanh chóng tăng nhiệt. Người trong nhà mỗi bên một ý, ngay cả Junghwan cũng níu tay anh trai tỏ ý lắc đầu. Còn chưa biết phải làm sao, từ cầu thang bỗng có tiếng bước chân chắc nịch. Tất cả dừng lại. Jungkook nhìn lên người đàn ông đứng giữa cầu thang, uy nghi và vững chãi như tượng tạc. Cái nhìn lạnh lẽo như muốn làm run lên từng khớp xương sống sau lưng cậu.Jungkook đã chuẩn bị rất kỹ tinh thần. Nhưng bằng một cách nào đó, những lời nói và thái độ của ông ấy vẫn như đại bác nhắm thẳng vào lòng tự tôn của cậu. Như mọi lần, tấn công phần yếu đuối nhất trong người Jungkook. Cơn tức giận cùng uất ức của cậu như muốn nổ tung khi má mẹ lăn nhẹ một vệt nước.'Cút ngay ra ngoài! Khi nào mày chưa bỏ cái thói ngỗ nghịch ấy thì đừng hòng bước chân vào cái nhà này."Từng lời đe dọa cùng ra lệnh đầy phẫn nộ như muốn nghiền nát Jungkook lại chỉ càng làm lồng ngực cậu phập phồng hơn. Giữa những lời khuyên can và nài nỉ trong phòng khách lớn, tiếng khóc thất thanh của đứa nhỏ trong ngực như muốn đốt cháy cơ thể Jungkook.- Mẹ Hannie! Bế em vào trong.
- Không!!! - cánh tay bé nhỏ giữ chặt lấy cổ cậu - Ba hư lắm. Sao ba lại không cho anh về? Hannie không ở với ba nữa. Hannie muốn ở anh hai. Không!!!Jungkook nhìn đứa em gái giãy giụa, hai hàng lông mày nhíu chặt vào nhau. Đôi tay vừa muốn đưa em để mẹ bế vào phòng tránh nghe người lớn quát tháo, lại vừa muốn ôm nó mãi như vậy, bù đắp những tháng ngày không thể gần gũi chăm sóc. Những tiếng tranh cãi lại diễn ra như bất kỳ lần nào Jungkook trở về nhà. Trước khi đồ đạc trong phòng bắt đầu không còn nguyên vẹn, cả mẹ lẫn Junghwan liền ôm lấy Jungkook cố gắng thuyết phục.- Mẹ xin con, Jungkook. Lúc nào cũng được nhưng hôm nay ông đang ở đây. Hôm nay không được.
- Hyung, nay giỗ bà anh nhịn ba đi. Khi nào ba đi công tác rồi hẵng về. Em năn nỉ đó.Nói rồi cả hai kéo cậu cùng ra khỏi cửa. Những tiếng quát mắng của ba và lời khuyên can của bác cậu bị bỏ lại phía sau. Trời đã bắt đầu tối, người phụ nữ trẻ từ bên trong bước nhanh ra đưa hộp đồ nóng hổi cho chị gái. Mẹ cậu dù không đành lòng cũng cố gắng động viên.- Jungkook-ah, con cầm theo chút đồ để ăn trên đường về Seoul rồi...
- Mẹ...Giọng cậu nghẹn lại. Người phụ nữ trung niên nhìn ánh mắt bất lực của con trai, trong lòng chìm xuống. Khẽ chạm tay vào tóc cậu, bà mỉm cười đau lòng.- Mẹ biết. Jungkook-ah, mẹ biết...Ánh trăng soi sâu vào mắt mẹ, Jungkook nhận ra nơi yếu nhất trong lòng mình chính là hai chữ người nhà....Trời bắt đầu mưa nặng hạt hơn, Jimin kéo lùi mấy chiếc ghế ngoài ban công vào cho khỏi ướt.- Tháng 11 rồi sao mưa vẫn lớn thế nhỉ?Anh ngồi trên chiếc ghế tựa nhỏ, quanh người quấn một cái chăn lông, nhàn nhạt một chút rượu cho ấm người. Hôm nay mọi người đã đi hết. Yoongi và Seokjin hyung năm ngày nữa mới về, còn Jungkook ở lại Busan chắc cũng phải ba bốn hôm.'Nếu muốn mau lành thì mấy hôm tới chạy nhảy ít thôi. Ngủ đủ giấc, ăn đủ bữa. À, đồ hôm qua vẫn còn trong tủ lạnh, anh nhớ lấy ra ăn hết nhé. Jungkook"Jimin nghịch nghịch tờ giấy note được dán từ sáng trước cửa, khẽ nhếch mép cười. Cái thằng nhóc nhiều chuyện này, cậu ta định ra dáng anh lớn với ai vậy chứ? Lo cho mình không xong còn muốn lo cho người khác. Thật là ngạo mạn. Nghĩ rồi anh nhanh chóng vo tròn mẩu giấy lại, đúng lúc đang định thẳng tay ném đi, tiếng kéo cửa từ phòng bên bỗng bất ngờ vang lớn.Jimin giật mình quay lại. Một người đàn ông trong bộ thể thao đen trùm đầu, đột nhiên xuất hiện ướt nhẹp ở ban công phòng bên cạnh. Anh ta đứng đấy chốc lát, nhận ra cái nhìn nhăn nhó của người kia liền quay đầu lại. Mắt chạm mắt. Vài giây trôi qua, Jimin còn chưa biết nên chào một tiếng hay cuốn gói vào trong thì chàng thanh niên đã vác nguyên ba lô chèo sang bên cạnh.- Yah! Yah! Yah!Người đang ôm chăn trợn tròn mắt nhìn theo cú nhảy như trong phim của Jungkook mà không khỏi kinh sợ. Cái này không phải xâm nhập bất hợp pháp thì là gì?
Anh cố né người ra xa khỏi cơ thể đang đẫm nước để tránh bị ướt. Jungkook không ngại ngần thả ba lô rơi phịch xuống đất. Tự kéo cho mình một chiếc ghế, cậu mệt mỏi ngồi xuống như từ vừa địa ngục về. Thế rồi vài giây không nói không rằng, chàng trai trẻ rót đầy soju vào chén Jimin, chính mình làm một ngụm.- Yah!!!Đến đây thì anh cũng không nhịn nổi nữa. Jimin còn định lên tiếng phàn nàn thì người kia đã lấy ra một chiếc hộp còn ấm. Nhận ra bên trong đều là thức ăn ngon lành, lại nhìn dáng vẻ chán nản của người bên cạnh, anh đành rộng lượng tạm tha thứ một lần vầy.- Khá ngon.Jimin không làm khách, liền tự thử lấy vài miếng. Jungkook không nhìn anh, mắt vẫn hướng ra ngoài, nhàn nhạt đáp lại.- Đồ cho giỗ ngoại em đấy. Chưa cúng đâu.- ...Miếng bánh đang cắn dở nhất thời nghẹn trong cổ họng. Cậu tiếp tục.- Không sao. Hồi còn sống ngoại em rất hiếu khách, sẽ không để bụng chút đồ ăn đâu.Nghe đến đây, Jimin liền đau lòng đưa tay che mặt. Cố dùng chút rượu nuốt trôi, anh quay sang nhìn cậu lắc đầu.- Ngoại cậu không để bụng nhưng tôi để bụng.Nói rồi anh không buồn động đũa nữa. Jungkook cũng không có ý mời thêm. Mưa càng ngày càng to và lạnh. Jimin chưa muốn vào phòng, cậu lại càng không có dự định đứng dậy. Tiếng mưa rộn ràng rơi xuống mép ban công. Anh đang chăm chú nhìn vài hạt nước bắn gần tới mình.- Anh có biết Milan bây giờ là mấy giờ không?Jungkook đột nhiên lên tiếng hỏi. Jimin không nhìn cậu, nhẹ tênh lắc đầu.- 3 giờ 48 phút chiều. Lệch mình đúng 7 tiếng - Jungkook ngả người ra sau cười cười.- Oh... - anh gật gù như đã biết, mắt vẫn dán lên những hạt mưa.- Anh nói xem - chàng trai trẻ quay sang nhìn Jimin - Tại sao Seoul và Milan lại phải cách nhau tận 7 tiếng nhỉ? Tại sao 7 tiếng đồng hồ có thể làm người ta xa nhau đến như thế? Tại sao mong muốn một lời hỏi han những lúc như này lại khó khăn đến như vậy? Jimin-ah, anh nói xem là tại sao?Jungkook trào ra một tràng, giọng như có gì bị đè nén. Nhìn vào mặt sự chân thành trong mắt cậu, Jimin thật thà mở lời.- Cậu mới uống một chén đã say hả?- Chắc là vậy rồi.Cậu nhìn anh bật cười rồi hít một hơi quay đi. Không gian lại im lặng, chỉ còn tiếng mưa rả rích. Nhìn bộ dạng ướt như chuột lột của Jungkook, người đang ngồi nhâm nhi sắp hết cả phần rượu của mình, Jimin không khỏi thở dài. Không phải cậu ta trước giờ lúc nào cũng tràn đầy năng lượng, thích làm phiền mọi người đấy sao? Dính mưa một chút không hiểu sao đã sầu não như vậy rồi? Jungkook dường như vẫn đang chìm trong tâm tư riêng, anh nhất thời mềm lòng tốt bụng không đuổi cậu ta đi. Một hồi, không hiểu nghĩ gì người kia lại đột nhiên lên tiếng.- Em vừa bị đuổi khỏi nhà.- Uhu - anh gật gù - Hình như tôi đâu có hỏi.- Nhưng mà em muốn nói.Jungkook liếc sang nghiêm khắc, anh đành nhường nhịn quay đi.- Được rồi, mời cậu.Jimin trông đã có vẻ ngoan ngoãn hơn, Jungkook liền đứng dậy cởi áo khoác đã ướt sạch của mình, vừa vắt nước vừa kể.- Nay là giỗ đầu của ngoại nên em quyết định về nhà. Em là con trai trưởng, đúng ra tối nay em phải mặc vest để làm lễ cho bà. Vậy mà sau mấy năm trời, ba vẫn không chấp nhận chuyện yêu đương của em. Còn chưa kịp làm gì đã nhất định đuổi em ra ngoài - ném cái áo sang phần ban công còn khô phòng mình, cậu tiếp tục - Thế là em chỉ kịp để lại quà cho mọi người rồi lại phải đi trong đêm. Anh nói xem như thế có quá quắt không? Làm sao để bình tĩnh được đây?Jungkook kể một tràng, giọng vừa thản nhiên lại vừa bực bội dễ thấy. Jimin cũng không để tâm lắm. Nhìn chiếc ví bị rơi ra từ túi áo, anh nhặt lên bâng quơ hỏi.- Đây là ba cậu hả? - Jimin chỉ tay vào người đàn ông điển trai trong tấm hình.- Ừ - cậu cũng ngó vào xem xét - Anh thấy không, nhìn thôi cũng khiến người khác bực mình rồi.Người kia khẽ nhăn nhó, Jimin bèn gật gù đồng tình.- Ừ. Giống hệt cậu.Nhìn vẻ thật thà của anh, Jungkook nhíu mày không tin. Cậu ghé vào gần hơn.- Không thể nào. Giống chỗ nào chứ?Anh quay sang nhìn gương mặt sát cạnh, lại nhìn vào người trong ảnh, ngón tay bé chỉ chỉ.- Đây này, mắt này, mũi này, trán này. Cả cái kiểu tỏ vẻ hơn người nữa này. Cái nào cũng giống hệt cậu.- Yah!Jungkook ấn nhẹ vào đầu anh một cái. Lấy lại cái ví từ tay người kia, cậu lắc đầu.- Anh chưa gặp chưa biết đấy thôi. Nói chung là đáng ghét lắm. Em mà là ngoại, em không bao giờ gả mẹ em cho ông ấy.Jimin nghe vậy liền quay sang nhìn người bên khiêu khích.- Không gả cho ông ấy mà lại có cậu chắc? - đôi môi cong cong khẽ chu lên - Đúng là sướng mà không biết hưởng.- Sướng mà không biết hưởng? - Jungkook bật cười - Anh chẳng biết cái gì cả.Gạt cái tay đang gõ lên trán mình, Jimin bực bội cãi lại.- Ừ thì tôi đúng là không biết gì. Tôi không có ba, làm sao mà biết được chứ.Câu nói vừa phát ra, bàn tay lớn liền ngừng lại. Jungkook lặng im, Jimin tiếp tục thản nhiên.- Tôi mà là ngoại tôi, tôi thà tìm đại một người để gả cho mẹ chứ không để con gái mình trốn ra khỏi nhà. Đến bây giờ bà ấy vẫn không tìm nổi cho tôi một người ba. Cậu thấy là ai sướng hơn ai?Jimin dứt lời liền quay lại với chén soju đã bị Jungkook uống một nửa, lờ đi đôi mắt hai mí xoáy sâu vào mình.Mưa vẫn rả rích, rả rích. Sự bất ngờ qua đi. Jungkook đứng nhìn cuộn chăn ngồi thu lu trên ghế, tâm trạng không hiểu sao bỗng mềm lại. Mỉm cười nhìn người bên cạnh, đôi khi cậu cảm thấy Jimin lúc thì như một chú mèo lười biếng kiêu kỳ, lúc lại như một con chihuahua vậy. Nhỏ mà rất dữ.Đôi mắt dần dần biến thành hình lưỡi liềm. Một hồi, Jungkook giơ tay vuốt mái tóc người kia nhè nhẹ, chất giọng trở nên điềm đạm an ủi.- Aigoo, con trai cưng...- ...Bàn tay ướt lạnh thấm nước xuống da đầu, Jimin liền giãy nảy lên.- Ướt!Anh càng tránh những ngón đang cố chạm vào tóc mình, Jungkook lại càng đùa dai hơn. Ôm chăn né khỏi vòng vây của người kia, Jimin chỉ hận không đủ sức ném cậu ta xuống dưới đường. Trêu một lúc, cuối cùng sợ anh chạy ra phần ban công dính nước, Jungkook cũng quyết định tha cho Jimin. Anh cũng không còn chút rộng lượng nào nữa, lập tức đuổi cậu ta về phòng mình.Jungkook chống tay lên lan can, nhảy một cái sang bên. Còn đang định nhặt chiếc áo ướt định vào trong thì người bên kia bỗng lên tiếng.- Còn cách làm sao để bình tĩnh ấy - Jimin thẳng lưng đứng nhìn - nếu cậu muốn thử cách của tôi thì hãy bắt cơ thể chịu thật lạnh vào. Đấy là cách nhanh nhất để không phải suy nghĩ gì cả.Nói rồi không đợi phản ứng từ người kia, anh lại cúi xuống ôm cả rượu lẫn đống đồ ăn vào phòng. Jungkook ngừng lại. Cậu đứng đó nhìn dáng người nhỏ nhắn lọt thỏm trong chăn đang lật đật đóng cửa mà không thể nhịn cười. Khóe môi mỏng khẽ nhếch lên, có người thì thầm trong tiếng mưa rơi nặng hạt.- Đáng yêu.____________________________End chap 12.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me