Kooktae Chung Toi La Papa Cua Tieu Bao Bao
Tuấn Chung Quốc trực tiếp lái xe đưa Tại Hưởng về khu chung cư, cả hai bước ra từ thang máy rồi đi thẳng. Tại Hưởng theo thói quen vòng vào nhà mình, dự định sẽ bấm mật khẩu để vào nhà nhưng Chung Quốc lại nhanh tay hơn, lập tức ôm ngang cậu bế vào nhà đặt lên sô pha. "A?" Tại Hưởng ngốc manh hiện tại chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngơ ngơ hỏi: "Anh đây là muốn bắt cóc người sao?" "Bắt cóc? Vợ chồng hợp pháp với nhau cũng có chuyện bắt cóc sao?" Tại Hưởng ngẩn người vài giây, xém chút nữa quên rằng bản thân đã đăng ký kết hôn cùng người đàn ông đối diện này. Tuấn Chung Quốc đặt mông ngồi xuống bên cạnh cậu, thuận lợi đem Tại Hưởng ngồi trên đùi mình, hai cánh tay siết chặt eo cậu. Kim Tại Hưởng vì khó chịu mà cố gắng đẩy đẩy người anh ra nhưng lại bị Chung Quốc đánh nhẹ vào bàn tay. "Hư!" "Hư chỗ nào??" "Còn dám cãi?" "..." Kim Tại Hưởng không biết bản thân mình có phải là vì mang thai hay không nhưng dạo gần đây cảm thấy mình rất nà nghe lời Chung Quốc, đặc biệt là cực kỳ ngoan. Chỉ cần anh nhắc nhở một chút là bắt đầu phồng má xù lông im lặng. Chung Quốc nghiêm mặt, nghiêm túc nói: "Anh có chuyện muốn nói với em." Xong còn bồi thêm một câu: "Không được không nghe lời!" "Anh là đang bức ép tôi trở thành con của anh sao?" "Gọi ba ba." "...""!!!" "Em gọi đi, anh lập tức trở thành 'daddy' của em." "Anh im đi!" Vì thấy người ngồi trong lòng mình xấu hổ đến độ mặt mũi đều đỏ bừng bừng nên anh cũng không chọc cậu nữa, lập tức đi thẳng vào vấn đề:"Đầu tiên, em phải dọn qua nhà anh ngay trong hôm nay. Thứ hai, nghỉ việc." Kim Tại Hưởng vì nghe thấy hai đề nghị hết sức nà vô lý của tên này, tức giận nói: "Anh nuôi tôi được sao? Tôi có thể dọn qua nhà anh, nhưng nghỉ việc thì không." "Anh nuôi em, cũng có thể phát lương cho em ở nhà, gấp đôi với số lương ít ỏi hiện tại của em, chọn đi." Tại Hưởng vừa nghe thấy hai từ "gấp đôi", mắt mở to, há hốc mồm nhìn anh.Quên mất, hiện tại mình có vợ rất là giàu mà! Tuấn Chung Quốc vì phản ứng của cậu, tự đắc nói: "Anh sẽ xin nghỉ việc giúp em, cũng sẽ tìm một người giúp việc đến đây chăm sóc và trò chuyện cùng em trong lúc đi làm. Sao nào? Quá lời đi?" Tại Hưởng nghe đến những phúc lợi của lời đề nghị của Chung Quốc, con tim và lí trí bắt đầu cấu xé nhau. Nên hay không nên? Chọn hay không chọn? "Hm?" "Ừm...Chắc chắn là vẫn sẽ nhận được tiền lương chứ? Gấp đôi?" cậu ấp úng hỏi lại. "Tôi nói dối em bao giờ?" "..." Kim Tại Hưởng lặng lẽ nhớ lại câu nói "Tôi sẽ không làm đau em." trong cái đêm hôm ấy. Tuấn Chung Quốc nhìn cậu, đoán ra được câu trả lời, hôn một cái "chụt" vào má của cậu. "Biến thái!"
0o0
Tại Hưởng chính thức dọn vào nhà của Chung Quốc, nhìn từng người từng người khưng đồ đạc của cậu từ phòng đối diện qua phòng bên này, cậu biết rằng mình chính thức trở thành thai phụ cần được nuôi dưỡng. Tối hôm ấy, Tuấn Chung Quốc tự mình lăn vào bếp, nấu rất nhiều món bổ, trong đó có canh súp lơ là kẻ thù không đội trời chung của cậu. Kim Tại Hưởng còn nhớ, lúc nhỏ được bố mẹ mang về quê thăm ông bà ngoại, bà ngoại có trồng một cây súp lơ trong vườn. Vì nhìn thấy quả gì mà tròn tròn lạ lạ như nấm nên đã ngắt ra cắn thử, kết quả là đắng đến độ khóc um sùm, từ đó sinh hận với loại rau củ này. "Tôi không húp canh có được không?" Chung Quốc dứt khoát từ chối. "Tôi ghét nó lắm, ước gì nó không tồn tại trên đời.." Chung Quốc không quan tâm lấy giá múc canh kèm súp lơ vào chén cậu. "Tôi thực sự không ăn được mà!!!" "Em tự mình ăn hay là để anh đút?" Kim Tại Hưởng tức giận nhìn anh, mím môi chặt nhất quyết không ăn là không ăn. Tuấn Chung Quốc đứng dậy, từ đầu bàn bên kia kèo ghế đến ngồi bên cạnh cậu, múc một muỗng canh rồi thổi thổi, đưa đến trước miệng. Bản tính của Tại Hưởng chả nhẽ anh không biết? Cứng đầu và không chịu thua, cậu ngậm chặt miệng, quay mặt về phía khác. "Ngoan, không đắng." "Anh lừa trẻ con sao?" "..." Anh thấy cậu kiên quyết không ăn, đưa muỗng lên húp hết canh, ôn nhu nói: "Nhìn này, không sao cả." Kim Tại Hưởng: "..."Chung Quốc nhìn cậu cứng đầu, bất lực thở dài, đem toàn bộ kiến thức mình đã học thuộc ra nói hết: "Thành phần dinh dưỡng trong súp lơ có sắt, có axit folic, vitamin C giúp cơ thể người mang thai hấp thụ sắt tốt hơn và đồng thời tối ưu hệ miễn dịch. Ngoài ra còn có món xà lạch dầu giấm, ngày mai tôi sẽ dặn dì giúp việc làm cho em ăn." Kim Tại Hưởng: "..." lần 2. "Anh học ở đâu ra vậy?" "Trên trang web dành cho những bà mẹ bầu." Chung Quốc không ngần ngại đáp. Sau một tiếng đồng hồ ăn uống, cuối cùng Tuấn Chung Quốc cũng đã bồi cậu ăn gần hết thức ăn trên bàn, còn cẩn thận lấy khăn ấm lau tay cậu. Xong xuôi, vì thấy thời gian còn khá sớm, biết bản thân mình ngày mai không thể đi làm, cậu liền tranh thủ chạy lại xem tivi một lát. Được một chốc, Tuấn Chung Quốc từ trong tolet bước ra, trên tay cầm một thao nước ấm tiến đến chỗ cậu. "Đưa chân ra, anh giúp em mát xa." Kim Tại Hưởng ngạc nhiên, đường đường là một Tuấn Tổng anh tuấn, hiện tại đây vì cậu mà hạ thân xuống ngồi bệt xuống đất mát xa chân cho cậu? "Còn không mau hạ chân." Cậu rụt rè đưa chân xuống đặt vào thao nước, vì là nước ấm nên cảm giác thoải mái, đã vậy bàn tay của Chung Quốc nhẹ nhàng bóp bóp, nắn nắn rất nà dễ chịu.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me