TruyenFull.Me

Kooktae Reallife Chan Chinh Nam Tay Anh

Chương 13: Yêu thương thầm lặng

Tác giả: peckanhdongdanh (11/11/18)

Em muốn trở thành ca sĩ, muốn được cất cao tiếng hát trước hàng ngàn người, nhưng em cũng muốn người bên cạnh em khi đó có cả anh..

Anh và em không phải đã hứa với nhau rằng sẽ cùng nhau tỏa sáng dưới cái tên BTS. Chúng ta đã làm được, cả anh và em, ước mơ của chúng ta đã trở thành hiện thực...


World Tour của BTS thành công vang dội, hàng loạt địa điểm biểu diễn đều chật kín người. BTS trở thành nghệ sĩ với thu nhập cao ngất, lượng album tiêu thụ lẫn lượt stream nhạc luôn lập kỉ lục. Có thể nói họ là vị vua không ngai đang thống trị Kpop thế hệ 3.

BTS đã trở lại như trước kia. Trưởng nhóm Namjoon điềm đạm trưởng thành, luôn dẫn đường cho các anh em của mình. Anh cả Seokjin vui tính, hay cười, không thiếu những câu chuyện "ông chú" thiếu muối. Yoongi trầm lặng mải mê với thế giới âm nhạc. Hoseok với khả năng mang lại vitamin năng lượng cho cả nhóm trong bất kì hoàn cảnh nào. Jimin đáng yêu giống mochi nhưng khi tức giận thì ngay cả Yoongi cũng bỏ chạy. Taehyung dường như đã trưởng thành, anh không còn như trước. Ngay cả Jungkook cũng vậy, cậu cũng học cách trưởng thành.

Bọn họ cùng làm việc, cùng nghỉ ngơi, cùng vui chơi,... Ước mơ là cất cao tiếng hát trước hàng ngàn khán giả, khát vọng là thỏa mãn cất cao đôi cánh ước mơ. Thanh xuân nỗ lực phấn đấu, thanh xuân trả giá bằng mồ hôi nước mắt, cuối cùng họ đã nhận lại quả ngọt xứng đáng.

Taehyung và Jungkook đã tiến tới một bước, giờ họ lùi lại một bước. Mọi thứ giống như ngày đầu, giống như rung động kì lạ năm ấy, giống như cách tình yêu chiếm lấy cả hai, và khoảng cách vô hình cũng vậy, mơ hồ tồn tại, mơ hồ chia cách hai tâm hồn đồng điệu. Anh và cậu xa nhau như cái cách họ yêu nhau, âm thầm không ai biết.

Taehyung liếc nhìn Jungkook đang nhún nhảy gần Seokjin, ánh mắt thoáng ôn nhu. Điện thoại trong túi rung động, anh cầm điện thoại, môi bất giác nở nụ cườ vô thức. Taehyung có một bí mật nhỏ, gần đây anh và Younghoon khá thân thiết, hai anh em có thể nói chuyện trên trời dưới đất, buổi tối thường xuyên video call.

Jimin từ đằng sau bá vai Taehyung. Giật điện thoại từ tay đứa bạn thân. Taehyung dạo này ngó lơ cậu lắm nha.

[Em xem fancam của hyung.. Đẹp phát sốt.. Muốn tham dự concert quá..

Lo luyện tập đi, ngồi đấy than vãn..

Cầu an ủi, hyung phũ quá..

Nhưng mà người đáng yêu có quyền phũ..

Em đáng yêu ý, hyung đáng sợ lắm đó

Tin không? Hyung sẽ cắn em..

Sợ da em dày làm hyung đau miệng thôi =)) =))]

Jimin bĩu môi đọc mấy tin nhắn. Hóa ra Taehyung gần đây lại có bạn mới, thảo nào tâm hồn hay treo trên cây. Trong giới showbiz, quả thật Taehyung có rất nhiều bạn, ai cũng yêu quí và thích kề cận chàng trai rực rỡ như mặt trời này.

"TaeTae.. Younghoon là ai vậy? Người ta còn sợ da dày làm cậu đau miệng kìa.." Jimin vò đầu Taehyung "Mau nói"

Taehyung cảm thấy tai hơi nóng, Younghoon dạo này toàn nói mấy câu gây hiểu lầm, tối nay nhất định phải trừng trị thằng nhóc láu cá kia một trận.

"Kim Taehyung?"

"Ừm.. À.. Younghoon là hậu bối của chúng ta, em ấy trong nhóm TheBoyz.. Còn là Fan của tớ nữa" anh cười.

Jimin như nhớ ra điều gì đó bèn cười "Là cái cậu nhóc hôm qua cậu video call đó hả.."

"Ừm"

"Nhóc này đẹp trai dã man, lại còn dẻo miệng nữa.."

Seokjin đang ăn bánh cũng dừng lại "Ô, ngoài Jihoon còn có một nhóc nữa mê Taehyungie nhà mình à" rồi dựa lưng vào cạnh bàn "Đắt show quá đi, sao không ai cảm được vẻ đẹp của anh nhỉ?"

Hoseok vươn tay lên "Hyung cho em cái bánh bên cạnh, em là fan của hyung.."

Anh huých mông "Riêng chú mày thì next nhé, ai cho ăn là làm fan người đó, anh không tiếp.."

"Yoongi hyung..." Hosek tru tréo.

Yoongi ngẩng đầu lên "Còn kêu nữa thì trong miệng sẽ là cái bút này"

Độ phũ của Yoongi ngày càng tăng, ai cũng có thể phũ, phũ không nể mặt ai.

"Ha ha ha" tràng cười đặc trưng của Seokjin vang vọng.

Jimin mặc kệ mấy hyung đang đùa nghịch quay sang ghé mặt cạnh Taehyung "Nhóc ấy đáng yêu nhỉ? Trong máy TaeTae giờ còn có cả ảnh Younghoon luôn?"

"Mình quý em ấy"

Jungkook lấy chai nước đi qua chợt nghe thấy, tay phải hơi run rẩy. Trong máy của ai đó đã từng chỉ có ảnh của cậu và anh, nhưng giờ, nó đã không còn là của riêng cậu. Khó khăn uống từng ngụm nước. Rõ ràng đã buông tay, rõ ràng đã định ranh giới giữa cả hai, nhưng ánh mắt vẫn âm thầm dõi theo bóng hình ấy, vô thức nhìn anh đến mức nhảy theo anh dù chưa đến lượt mình,...

Tiếp tục nhún nhảy trong thế giới của riêng mình, hình như cậu rất thích bài I'm Fine, bởi lẽ khi kết thúc, cậu sẽ có thể chân chính chạm vào anh, nâng anh dậy, bảo vệ anh như cách cậu từng làm trước kia.

Nhưng, trong đầu hiện lên gương mặt anh cúi đầu rơi lệ.

*Rầm* Jungkook ngã xuống đất, loa bluetooth lăn ra một góc.

"Jungkook" thanh âm lo lắng quen thuộc vang lên.

Cậu ngẩng đầu, đối diện là Taehyung. Người ấy dùng ánh mắt sợ hãi xen lẫn chột dạ nhìn cậu, bàn tay giữ lấy vai cậu chợt buông ra. Anh lui lại phía sau nhường chỗ cho các thành viên và các staff khác.

"Jungkook, em có sao không?" Seokjin quan tâm.

"Gọi nhân viên y tế đến đây" Jimin nói với staff bên cạnh.

"Em không sao.." Jungkook chấn an mọi người, Seokjin đỡ cậu lên ghế, gương mặt Jungkook tái lại, dường như khá đau đớn.

Taehyung đứng một chỗ đến ngây ngốc. Không có anh thì bên em còn biết bao nhiêu người sẵn sàng chăm sóc em. Anh nhìn bàn tay trống không, lặng lẽ nhắm mắt. Vì chột dạ nên sợ hãi tránh sang một bên, vì sợ không kiềm được mà ôm lấy em nên mới trốn sau tất cả. Jungkook à, anh không mạnh mẽ như em, anh không ổn như em vẫn thấy.

Jungkook quan sát xung quanh thấy Taehyung cúi đầu một bên. Vách ngăn đó đã chia cách anh và cậu, là anh em đấy, nhưng giữa họ vĩnh viễn là vực sâu. Người đầu tiên chạy tới là anh, người đầu tiên buông cậu ra cũng là anh.

Nhân viên y tế ngay lập tức có mặt.

"Vết thương ở chân không nghiêm trọng nhưng Jungkook, concert lần này cậu không nên biểu diễn vũ đạo, tránh vết thương trở nên nghiêm trọng hơn"

"Em có thể uống thuốc giảm đau liều mạnh không?" cậu hỏi.

"Jungkook, thuốc giảm đau liều mạnh nó chỉ khiến cậu quên đi đau đớn nhưng còn hậu quả thì tôi không dám khẳng định.."

"Concert lần này rất quan trọng.."

Chị nhân viên y tế nhìn sang năm người BTS "Mọi người khuyên em ấy đi, cố quá cũng không tốt đâu" rồi nhìn đồng hồ "Giờ tôi sẽ đi lấy thuốc cho cậu ấy.."

Các hyung khuyên nhủ Jungkook nên nghe lời nhân viên y tế, mặt khác cũng khẳng định concert ở London sẽ thành công rực rỡ.

Taehyung lúc sau mới lên tiếng "Jungkook, em nghỉ ngơi đi.. Hyung không muốn em bị thương thêm một lần nào nữa.." kí ức về concert Chile ùa về, Jungkook kiệt sức đến mức phải thở bằng máy oxi, cả người yếu ớt ngã khụy, lúc ấy anh mới hiểu, Jungkook tài năng của anh chung qui vẫn là con người, mà con người luôn có giới hạn.

Jimin vỗ vai Jungkook "Không phải em nghe lời TaeTae nhất sao? Ngoan ngoãn đi.."

"Đúng rồi, nghỉ ngơi đi" Yoongi lên tiếng.

Jungkook gật đầu. Cậu nhớ anh từng tâm sự trong Burn The Stage "Tôi đã cố gắng trưởng thành hơn mỗi ngày. Nếu có một điều thì tôi hy vọng bạn sẽ không bị thương và chuyến lưu diễn kết thúc an toàn" cậu biết câu đó là nói cho cậu nghe. Sau hôm đó anh đã khóc và trách cậu không chịu nghe lời, rồi giận cậu mấy ngày liền. Jungkook lơ đãng nghĩ về những tháng ngày đó.

"Em sẽ hát mà không biểu diễn vũ đạo" cậu nói.

Namjoon sau khi nghe chấn thương của cậu cũng lập tức có mặt. Anh bàn bạc với quản lí và các staff, concert lần này Jungkook sẽ ngồi ghế biểu diễn còn các thành viên khác sẽ luyện tập và làm quen với sân khấu và vũ đạo với đội hình sáu người.

Jungkook mím môi, nếu không tại phút lơ đãng ấy..

!!!!!

Concert London diễn ra với sự tham gia của hàng chục nghìn khán giả.

BTS mang lại sân khấu sôi động dù Jungkook không tham gia vũ đạo bất cứ ca khúc nào. Cậu yên lặng cầm mic hát, các hyung liên tục qua lại trêu chọc cậu.

Taehyung mỉm cười, Taehyung nựng cằm cậu, dịu dàng trao nụ cười xen lẫn tinh nghịch. Ánh mắt cậu chăm chú nhìn anh, ôn nhu đáp lại. Đã bao lâu rồi anh không cười với cậu như thế, đã bao lâu rồi sự ấm áp ấy lại kề bên. Từng đau lòng, từng khổ tâm,... hóa ra chỉ cần thấy nụ cười của anh, mọi thứ đều xứng đáng.

"Người giống như một cánh bướm,

Từ xa, tôi trộm liếc nhìn: nếu chúng ta chạm tay, có phải tôi sẽ mất người?

Người tỏa sáng trong bóng tối mịt mờ, đó là hiệu ứng cánh bướm,

Khi ánh sáng của người chạm vào, tôi liền quên mất thực tế" - Butterfly

Butterfly vang lên đầy cảm xúc. Jungkook khẽ liếc nhìn anh, anh không là cánh bướm, anh là mặt trời của em, là nhịp điệu khó gọi tên trong tim.

"Hãy chạy, chạy, chạy thêm lần nữa! Vấp ngã cũng chẳng sao hết

Hãy chạy, chạy, chạy thêm lần nữa! Bị thương cũng có sao đâu

Tôi đã đủ hạnh phúc rồi, mặc dù tôi vẫn không thể có được người

Cứ nguyền rủa tôi đi, cái định mệnh ngu ngốc này!!" - Run

Taehyung cất cao tiếng hát, chúng ta đã cùng chạy, nhưng đến giữa đường cả hai đã dừng lại. Anh không sợ vấp ngã, anh càng không sợ bị thương. Điều anh sợ là phá hủy tất cả mọi thứ đã gây dựng bằng mồ hôi nước mắt của em và chúng ta. Đúng vậy, chỉ cần mỗi ngày thấy em, anh đã hạnh phúc rồi, không làm người yêu vẫn có thể là anh em..

"Vì tôi quá nhút nhát không thể trở thành mặt trời của người

Nên tôi đã trở thành ánh trăng lạnh lẽo" - Blanket Kick

Jungkook nắm chặt tay, khó khăn mỉm cười. Taehyung, phía sau anh luôn có em, em không dám chắc tương lai thế nào nhưng hiện tại em sẽ dõi theo anh.

"Cảm ơn vì đã cho tôi được là chính tôi

Vì đã giúp tôi bay thật cao

Vì đã cho tôi đôi cánh

Vì đã cứu vớt cuộc đời tôi

Vì đã kéo tôi ra khỏi cái nơi thật ngột ngạt

Vì đã đánh thức tôi khỏi cơn mộng tưởng hão huyền

Khi tôi nghĩ về người, mặt trời dường như cũng bừng sáng

Vì vậy, tôi đã tống khứ nỗi buồn đi thật xa

Cảm ơn

Vì đã là chúng ta"- Save me

Mỗi bài hát của BTS đều phảng phất câu chuyện của họ. Là khi anh hát rồi nhìn cậu, là khi cậu hát rồi lén nhìn anh và mỉm cười. Định mệnh trêu đùa cả hai, nhưng họ không ghét định mệnh này, cảm ơn vì tất cả, cảm ơn định mệnh đã cho chúng ta gặp nhau.

Cuối concert, Jungkook đã khóc, một phần vì concert thành công, một phần vì sơ xuất của bản thân, một phần vì góc khuất trong tim.

Taehyung dịu dàng lau nước mắt cho cậu. Trong vô thức, miệng anh lẩm bẩm "Đừng khóc Kookie.. Em cười lên rất đẹp"

Dường như cậu cũng cảm nhận được lời này của anh, dịu dàng nở một nụ cười. Thanh xuân của chúng ta là giấc mơ được cất cao giọng hát, nhưng, trong giấc mơ đó còn là hy vọng sánh vai với người kia trên sân khấu rực rỡ.


Vài lời: Xin lỗi vì sự chậm trễ ra chương của Chân chính nắm tay anh. Tác phẩm này ít người đọc nên mình cũng không chăm chút nhiều bằng các tác phẩm khác mình đang viết. Có lẽ mình sẽ  Drop truyện này ^^!

Mình đã định viết tiếp nhưng có lẽ, chỉ đến đây thôi, Jungkook và Taehyung sẽ là thanh xuân tươi đẹp của nhau. Mình sợ những biến cố mà cả hai sẽ trải qua :) Đến đây mọi người hãy tự viết ra kết thúc cho họ nhé

Note: Chúc bạn một ngày mới tốt lành

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me