Kookv Huong Tao
Taehyung ngồi trò chuyện với Jimin được một lúc, khi Jimin bắt đầu chuyển sang trò chuyện với anh chủ tiệm tóc thì Taehyung cũng gà gật ngủ. Hai người họ có vẻ rất hợp ý, Taehyung nghe Jimin cứ cười suốt.Lúc anh chủ tiệm bảo đi gội đầu để xả thuốc trên tóc, Taehyung vẫn còn trong cơn ngái ngủ, anh thấy bầu trời đang chuyển màu táo chín qua ô cửa kính nhỏ phía bên kia chỗ ngồi.Taehyung ngáp một cái, nói "Anh làm nhanh một chút, em sắp phải đi rồi."Anh chủ tiệm lại cười tươi như mặt trời giữa trưa bảo xong ngay.Những sợi tóc theo hơi gió của máy sấy dần xõa ra. Taehyung ngắm mái tóc mới của mình trong gương, mặt anh bắt đầu chuyển đỏ không khác gì bầu trời bên ngoài. Anh kiên nhẫn đợi anh chủ tiệm vuốt vuốt chỉnh chỉnh thêm một chút, đến khi câu xong rồi vang lên Taehyung thấy mình thà chết còn hơn.Tóc Taehyung xoăn tít bung ra không khác gì tô mì tôm nở, tưởng như chỉ cần cắm cái nĩa vào là có thể ăn được luôn. Jimin ngồi ở trên ghế đợi che miệng cố không cười lớn, còn Taehyung thì cứ trơ mắt nhìn anh chủ tiệm mong mỏi một lời giải thích."Anh nói chỉ uốn một chút thôi mà?"Anh chủ tiệm vẫn giữ nụ cười trên môi, gật đầu bảo "Anh hơi quá tay, nhưng mà nhìn em đáng yêu lắm.""Đáng yêu con khỉ. Ai cần đáng yêu. Anh trả lại tóc bình thường cho em đi." Taehyung nổi quạu, mặt mày tối sầm như muốn đứng dậy choảng nhau tới nơi.Jimin vội chạy tới xoa vai Taehyung an ủi "Cậu đừng hoảng, duỗi ra là bình thường lại ngay thôi.""Vậy thì duỗi đi." Taehyung khoanh tay tựa lại ghế ngồi, vẻ mặt vẫn còn rất cau có.Anh chủ tiệm chần chừ, xoa mấy sợi tóc xoăn của Taehyung trong tay "Không làm được ngay đâu. Tóc em mới uốn xong còn yếu lắm, phải đợi ba bốn ngày sau mới duỗi lại được.""Em không quan tâm, em muốn tóc em bình thường lại ngay bây giờ. Nếu không em sẽ không trả tiền cho anh."Mặc dù khách hàng đã quả quyết yêu cầu nhưng anh chủ tiệm vẫn đứng yên không muốn làm, nghề nào cũng vậy, ngoài tay nghề giỏi thì còn phải có lương tâm, một khi tóc bị tổn thương thì rất khó để phục hồi. Anh chủ tiệm nhíu mày cân nhắc một hồi rồi nói:"Thôi em không trả tiền cũng được. Đợi vài hôm tóc khỏe một chút rồi ra anh làm lại."Taehyung tức giận đứng lên muốn choảng anh chủ tiệm thật, nhưng được Jimin nhanh tay ôm vào lòng, sau đó bất lực ở trong lòng Jimin khóc nức nở."Như thế này làm sao mình dám đi gặp Jungkook được chớ.. nhìn như thằng ngốc."Jimin vỗ nhẹ lên lưng Taehyung, lặp lại mấy lần "Không có ngốc.""Cậu nói xạo mình, ảnh đâu có xịn, ảnh dởm thấy mồ. Ảnh nói uốn một chút mà thành ra tô mì tôm luôn.""Mình xin lỗi.""Còn bày đặt Hope cái gì, đổi tên thành hopeless đi."Jimin liếc mắt nhìn anh chủ tiệm một cái, sau đó lại vỗ lưng bạn bảo "Ừm, nên đổi tên, nên đổi.."Taehyung khóc một trận đã đời mới chịu để Jimin dắt đi, trong lòng ấm ức không thèm chào anh chủ tiệm cắt tóc dởm một tiếng. Vẻ mặt anh chủ tiệm không còn tươi cười được nữa, nhìn hai người rời đi mà trong lòng thấy vô cùng có lỗi. Anh thấy đầu tóc xoăn tít đó đáng yêu muốn chết, còn định xin chụp một kiểu ảnh để làm bảng quảng cáo treo trước tiệm, đảm bảo sẽ hot lắm cho xem. Anh chủ tiệm tiễn hai người ra tận cửa, sau đó lại đứng nhìn bảng hiệu nhấp nháy có chữ Hope chính giữa to đùng tiếp tục trầm ngâm, không biết mình có thực sự nên đổi tên hay không..Taehyung ngồi trong tiệm bánh ngọt của Jimin sầu não nghe tiếng chuông nhà thờ rung, nắng đã chuyển thành cam nhạt đổ dài lên cái bóng của anh dưới sàn, Taehyung lấy chân dẫm lên mái tóc xù to như tổ chim của mình một cách chán ghét. Giờ này lẽ ra anh đã đến trung thâm thể thao đón Jungkook, không biết em ấy có chờ anh không hay bị cô giáo mới có mái tóc xoăn vừa phải kia kéo đi ăn uống rồi.Chơi chán với cái bóng, Taehyung nằm dài lên bàn cậy sáp nến, chuông điện thoại reo mấy lần cũng không phát hiện. Jimin đem một ly nến thơm hương chanh xả đặt lên bàn, nhắc Taehyung nghe điện thoại. Anh nhìn tên người gọi đến liền chột dạ, nhìn Jimin lắc đầu cầu cứu.Jimin nhướng mày "Cậu mà không nghe Jungkook sẽ đến đây tìm đó."Taehyung bất đắc dĩ cầm điện thoại lên nghe, máy vừa kết nối đã nghe thấy giọng Jungkook đầy lo lắng "Anh đang ở đâu vậy?"Taehyung cậy một mảnh sáp tròn nhỏ giọt trên bàn, uể oải đáp "Ở tiệm Jimin.""Sao nghe giọng không có tinh thần gì hết vậy? Có chuyện gì hả?""Không có.""Vậy em sang đó rồi cùng về nhé?""Không." Taehyung nói nhanh, sau đó sợ Jungkook phát hiện mình gấp gáp che dấu thì lại hạ giọng "Em đừng sang, tối nay anh hẹn với Jimin đi uống rượu rồi."Đầu bên kia không nghe tiếng Jungkook đáp lại, một lúc lâu sau cậu mới nói "Khi nào thì về?"Taehyung ngước lên nhìn Jimin một cái, nói tiếp "Muộn lắm. Em đừng đợi, để cửa cho anh là được rồi."Taehyung nghe Jungkook thở hắt ra sau đó không nói tiếng nào mà cúp máy..Kim Taehyung đối với quán rượu có cây sake lớn phía trước này rất giống với Jungkook, là kiểu thích ngay từ lần đầu gặp mặt. Anh những tưởng ngày đầu tiên bước vào anh sẽ hồi hộp lắm, sẽ không thể ngồi yên mà đi xung quanh chụp vài kiểu hình đăng lên mạng xã hội khoe bạn bè. Nhưng thực tế lại không phải vậy, hôm nay Taehyung chỉ ngồi thu mình trong một góc vừa uống rượu vừa bứt tóc mình.Jimin không thể cứ nói mãi những câu đừng buồn hay không sao đâu, những lời đó nói nhiều quá sẽ thành sáo rỗng. Nỗi buồn là cảm xúc cá nhân, cách chia buồn hiệu quả nhất chính là cứ ngồi bên cạnh nghe Taehyung oán trách anh chủ tiệm tóc cho đến khi nào chán thì thôi. Dù rất nhiệt tình hùa theo từng lời bạn nói, nhưng trong lòng Jimin vẫn cảm thấy anh chủ tiệm tóc là một người đáng tin cậy. Con người mà, ai lại không một hai lần lầm lỡ. Taehyung rõ ràng không biết uống nhưng vẫn cứ nốc hết ly này đến ly khác ra vẻ rất thạo, uống đến ly thứ ba đã ngả nghiêng, rượu rót hết ra ngoài. Jimin không nghĩ một chàng trai thành phố sành điệu như Taehyung lại có tửu lượng thấp như vậy. Hôm nay quán rượu mời một ban nhạc trẻ đến biểu diễn, mấy hàng ghế người ngồi đông đúc hưởng ứng theo âm nhạc rộn ràng, chỉ có bàn hai người không khí nặng nề như một thế giới khác.Jimin dặn dò Taehyung ngồi nghiêm chỉnh đợi mình đi vệ sinh một lúc. Taehyung vừa gật đầu vừa xua tay bảo "Cậu đừng có lo, muốn đi bao lâu cũng được."Vậy mà lúc Jimin trở về thấy Taehyung đang giật mic của cậu ca sĩ nhạc trẻ trên sân khấu để hát opera. Jimin vô cùng bất đắc dĩ lên sân khấu kéo cậu bạn mượn rượu làm càn của mình xuống, cúi đầu xin lỗi mọi người rồi kéo Taehyung về. Đứng trước tấm mành vải trắng, Taehyung dùng dằng không chịu đi, chống nạnh ưỡn ngực lên bảo Jimin chụp cho mình một tấm.Jimin không còn cách nào đành phải lôi điện thoại ra chụp hình cho Taehyung. Men rượu càng lúc càng ngấm sâu vào người, Taehyung liểng xiểng mãi khiến Jimin không thể chụp được một tấm hoàn chỉnh. Mồ hôi thấm ướt lưng áo sơ mi mỏng, gió mang hương đêm thổi tấm mành vải sau lưng Taehyung bay phần phật. Cố gắng lắm mới chụp được một tấm xem như là ổn, lúc Jimin ngước mắt lên đã thấy Taehyung nghiêng người ngả vào lòng một người lạ mặt.Jimin vội bước tới đỡ lấy Taehyung về phía mình, ngại ngùng nói "Xin lỗi, bạn tôi hơi say.""Không sao." Anh ta cười, hai má lúm sâu hiện lên trông có vẻ là người tử tế."Cảm ơn anh.""Có thể cho tôi xin số điện thoại bạn cậu được không? Tôi rất thích cách cậu ấy hát opera."Jimin chưa kịp lên tiếng Taehyung đã ngẩng mặt lên oang oang "Số của tôi là 0123.."Jimin hốt hoảng bụm miệng anh lại, sau đó lạnh lùng nói với anh chàng má lúm "Xin lỗi, bạn tôi có bạn trai rồi.""Mình không có bạn trai."Mặc kệ Taehyung tiếp tục cự nự rằng anh không có bạn trai, Jimin dứt khoát kéo anh đi, chạy trốn khỏi ánh mắt dò xét của người lạ. Đường về nhà Jungkook khá xa, Taehyung lại nghiêng ngả phía sau lưng, phải mất hơn nửa tiếng Jimin mới đèo được cậu bạn quý báu của mình về trả cho Jungkook. Ở trong sân, Taehyung vẫn còn tiếp tục kéo áo Jimin lớn giọng phàn nàn:"Mình chưa có bạn trai mà?""Cậu có Jungkook rồi."Taehyung đứng ngẩn người một lúc, sau đó lại gật đầu như giã tỏi "Phải ha, mình có Jungkook rồi. Có Jungkook rồi thì không cần có bạn trai nữa."Jimin xoa mái tóc vốn đã rối, đi một quãng đường dài lại càng rối hơn của Taehyung mà bật cười. Rượu làm hai bầu má của Taehyung đỏ hồng hơn bao giờ hết, đôi mắt to tròn không đồng đều của anh mơ màng như được phủ một tầng sương mỏng, cả người mềm nhũn tựa vào người Jimin. Trong đêm mùa hè lưng áo ướt đẫm, Jimin bỗng nhiên thấy lòng mình ngọt lịm.Jimin chưa kịp chạm ngón tay vào đầu mũi Taehyung, anh đã vội rời khỏi để nhào vào lòng Jungkook. Nhìn vòng tay trống trơn của mình, Jimin thấy nhẹ nhõm nhiều hơn là hối tiếc.Jungkook ngửi thấy mùi rượu nồng thì nhăn mũi kéo Taehyung ra, cau mày mắng "Anh uống bao nhiêu vậy hả?"Taehyung không biết sợ mà ôm cứng cánh tay Jungkook, tựa cằm lên vai cậu nói "Em Jeon, anh nhớ em quá!""Tóc của anh bị gì vậy?"Jimin vội xen vào "Em đừng có nhắc, vì cái này mà cậu ấy đòi đi uống rượu đó."Jungkook giương đôi mắt tràn ngập vẻ khó hiểu nhìn Jimin, Jimin cười "Anh Hope ngoài chợ lỡ tay một chút, Taehyung buồn lắm đó, nên em cứ làm bộ không để ý đi. Anh về đây."Jimin nhìn cậu bạn mình trong mắt chỉ có Jungkook thì cũng chỉ biết lắc đầu, dắt xe đạp ra về. Có lẽ Taehyung lo lắng quá nhiều rồi, Jungkook không ghét Taehyung nhiều như vậy, giữa hai người họ cũng không phải là kiểu thích đơn phương như Taehyung đã nghĩ."Anh có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?""Em Jeon đợi anh hả?""Ai thèm đợi anh.""Lúc nãy ở quán rượu có người xin số điện thoại anh đó.""Ai?""Không biết.""Anh có cho không?""Jimin không cho anh nói.""Anh không biết người ta là ai mà còn tính cho số hả?""Hôm nay em có đi gặp mặt cô giáo có mái tóc xoăn gợn như sóng vỗ mà không bị lỡ tay thành tô mì tôm kia không?""Nói cái gì đó?""Có không?""Không có.""Em không được đi, biết không?"Sao trời dày đặt sáng bừng con đường về nhà, Jimin nghe tiếng nói trong sân nhỏ dần, anh chạy theo hai con bướm đêm đang lượn lờ phía trước, cảm thấy đêm nay trời thật đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me