Ky Ham Chuyen Tieu Truc Ma Cua To
-
Có lẽ mọi người trong lớp 1 chưa bao giờ thấy được hành vi nào kỳ dị đến thế.Sau một hồi yên tĩnh đến chết lặng, cả lớp đột ngột ầm ĩ hết cả lên.Cũng không có ác ý gì cả, chỉ là mặt Đinh Trình Hâm càng ngày càng đỏ, mặt Mã Gia Kỳ thì càng ngày càng đen.Tuy Đinh Trình Hâm kiêu căng thật đấy, nhưng cũng là một người biết nói đạo lý. Chuyện này cậu tự biết mình đuối lý, thật sự là nhìn Mã Gia Kỳ thì có hơi ngại, cậu xấu hổ ho một tiếng, ý đồ tự cứu mình: "Cái kia, ờm, thật ra tôi không có ý đó, chẳng qua tôi chỉ muốn nói là loài chó này không có ngụ ý tốt gì cả, cho nên các nhà thơ mới dùng nó để biểu đạt sự trung thành, không có ý gì khác đâu..."Giọng cậu càng ngày càng nhỏ, ánh mắt Mã Gia Kỳ thì càng lúc càng lạnh.Đinh Trình Hâm nói xong mấy lời cuối cùng, ngay cả bản thân cũng chả tin nổi lời bao biện này, chỉ có thể kiên trì mà rằng: "Cái kia, ờm, nếu anh không có ý gì thì tôi, ừm, tôi học trước đây."Sau đấy thì cứng ngắc quay đầu lại, cứ thế vùi đầu vào học.Cậu nghĩ rằng, miễn là cậu học đủ chăm, ba cái thứ thế tục khó nhằn kia sẽ không theo kịp mình.Nhưng mà chưa quá một buổi sáng, câu nói chí lý "Hoàng khuyển chả phải chó tốt gì" dùng tư thế sét đánh không kịp bưng tai mà truyền khắp khối 12.Không chỉ truyền khắp khối 12, mấy người đấy còn thêm mắm dặm muối, thêm dầu vào lửa, thậm chí còn biến thành "Hoàng khuyển có thể là chó tốt, nhưng Cẩu Đản không nhất định là chó hay".Thế cho nên chúa tể ngôn từ Đinh Trình Hâm cả buổi sáng đều cảm thấy sau lưng lạnh lẽo tê dại, giống như bị con mắt lạnh như băng kia lăng trì, chẳng khác nào đứng đống lửa ngồi đống than, không dám ngẩng đầu từ "biển tri thức" lên một giây nào.Mãi đến trưa, đợi tiếng chuông tan học vang lên, cậu lập tức dùng tốc độ nhanh nhất trong đời đội mũ, đeo khẩu trang, sau đấy đôi chân dài "ầm ầm" một tiếng đã xẹt qua người Mã Gia Kỳ, thừa dịp hắn còn chưa kịp chặn lại đã thoát khỏi hiện trường vụ án từ cửa sau."Không thể không nói, Đinh ca, mày đúng là nhân tài! Mày không biết đâu, sau lúc mày chuồn í, Mã Gia Kỳ ở đằng sau mày á..." Cẩu Du vừa uống trà sữa vừa chậc chậc lắc đầu.Bây giờ Đinh Trình Hâm nghe được hai chữ "Gia Kỳ" là thấy phiền, đè mũ, ngồi ở góc cửa hàng đồ ăn nhanh gần cổng trường, tức giận lườm hắn một cái: "Ăn gà rán của mày đi, nếu không tao rút lưỡi mày ra đấy!"Cẩu Du biết điều im lặng.Chu Bằng ngồi bên cạnh lại ra sức bẻ chân gà, lại cứ không sợ chết nói tiếp: "Chẳng qua Đinh ca này, mày trốn thế cũng không phải cách đâu. Bây giờ mày đang ở nhà hắn, lại ngồi trước mặt hắn, mỗi ngày ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, trốn cũng không nổi.""Nói nhảm, tao lại không biết chắc."Đinh Trình Hâm phiền chết rồi.Vốn dĩ hôm thi ngữ văn cậu lại cãi nhau vài câu với Mã Gia Kỳ, trong lòng nghẹn một bụng tức, nhìn thấy đề thi có hai chữ " Hoàng khuyển", thế là phát huy một chút, không ngờ lại bất cẩn phát huy quá mức, bị Lương Khiết nhớ rõ đã đành, lại còn công khai xử phạt trước mặt Mã Gia Kỳ nữa.Xấu hổ chết đi được.Đã thế lão âm bỉ Mã Gia Kỳ thể nào cũng ghi thù, nghẹn đầy một bụng xấu, sau đấy tung chiêu trả thù cậu.Nghĩ đến chiều mình còn phải quay về tiếp nhận cái nhìn chết chóc chằm chằm của Mã Gia Kỳ, Đinh Trình Hâm đã thấy đau đầu, chứ đừng nói là một hai tháng tới phải sớm chiều ở chung.Đinh Trình Hâm cả người cây đen, mũ đen, khẩu trang đen, ngồi trong góc, tản ra khí thế âm u, bằng mắt thường cũng thấy được cậu đang nóng nảy mất kiên nhẫn.Cẩu Du là quân sư đầu chó số 1 của Đinh Trình Hâm, mượn cơ hội này nói: "Đinh ca, mày có muốn tìm cách chuyển về lớp không?""Đúng đấy, những ngày không có mày ở đây, tao với Cẩu Du cực kỳ trống rỗng." Chu Bằng ngay cả gà rán cũng chưa nuốt xuống đã vội vàng biểu đạt lòng trung thành.Đinh Trình Hâm mặt không chút thay đổi: "Biện pháp thì cũng có, nhưng mà...""Nhưng mà sao?"Vẻ mặt Đinh Trình Hâm chết lặng: "Nhưng mà điều kiện tiên quyết là lần thi thử tiếp theo tao phải đạt ngưỡng qua môn."Cẩu Du và Chu Bằng cùng trầm mặc.Còn gần hai tháng nữa là đến lần thi thử tiếp theo, muốn cho mỗi một môn của Đinh Trình Hâm đều qua đúng là chuyện nghìn lẻ một đêm.Chẳng nói đâu xa, riêng trình độ ngữ văn "Hoàng khuyển không phải chó tốt" kia của cậu, có thể thi được 100 điểm đã là phúc đức ơn trên lắm rồi, chứ đừng nói đến 150 điểm.Vì thế sau một thời gian im lặng đáng sợ, Chu Bằng bẻ một cái đùi gà khác để trước mặt Đinh Trình Hâm, vẻ mặt đồng tình thương tiếc: "Nào, Đinh ca, ăn chút đi nào."Ăn xong lên đường.Đinh Trình Hâm chán chả thèm phản ứng lại.Ngược lại Cẩu Du ngồi bên cạnh hình như đột nhiên nhớ ra gì đấy, buông đùi gà trong tay xuống, lấy điện thoại ra ấn vài cái, đặt trước mặt Đinh Trình Hâm: "Mày vào nhóm này chưa?"Đinh Trình Hâm nhìn lướt qua một cái, nhóm [Vùng đất ngoài vòng pháp luật], sau đấy đờ đẫn dời tầm mắt: "Tao không gian lận.""Nghĩ gì thế, tao mà là loại người đấy à!" Cẩu Du ấn vài cái lên màn hình, "Mày đừng nhìn cái tên nhóm mà lầm, thật ra đây là một nhóm chia sẻ tài liệu học tập của trường Nam Vụ, bên trong có rất nhiều học thần* chia sẻ tài liệu miễn phí hoặc là có trả tiền, ví dụ như vị "soái thần" này, chính là bảo vật của nhóm đấy.""Soái thần?" (thần đẹp trai)Đinh Trình Hâm khẽ nhíu mày.Cẩu Du gật đầu: "Đúng đó, soái thần, chính là vị thần đẹp trai vô địch thiên hạ này, tài liệu của cậu ta bao quát toàn tỉnh, dự đoán đề thi cực kỳ chính xác, dùng rồi không ai không ưng cả, hơn nữa một môn 80 tệ, hai môn 150 tệ, tất tật thì 400 tệ. chỉ cần nghiêm túc học theo, thành tích tăng lên không còn là mơ tưởng nữa."Có một vị thần như thế sao?Đinh Trình Hâm nhìn avatar sặc mùi HKT kia, cảm thấy có hơi quan ngại: "Nhưng sao tao thấy ghi chú là cậu ta học lớp 11 mà?"
Có lẽ mọi người trong lớp 1 chưa bao giờ thấy được hành vi nào kỳ dị đến thế.Sau một hồi yên tĩnh đến chết lặng, cả lớp đột ngột ầm ĩ hết cả lên.Cũng không có ác ý gì cả, chỉ là mặt Đinh Trình Hâm càng ngày càng đỏ, mặt Mã Gia Kỳ thì càng ngày càng đen.Tuy Đinh Trình Hâm kiêu căng thật đấy, nhưng cũng là một người biết nói đạo lý. Chuyện này cậu tự biết mình đuối lý, thật sự là nhìn Mã Gia Kỳ thì có hơi ngại, cậu xấu hổ ho một tiếng, ý đồ tự cứu mình: "Cái kia, ờm, thật ra tôi không có ý đó, chẳng qua tôi chỉ muốn nói là loài chó này không có ngụ ý tốt gì cả, cho nên các nhà thơ mới dùng nó để biểu đạt sự trung thành, không có ý gì khác đâu..."Giọng cậu càng ngày càng nhỏ, ánh mắt Mã Gia Kỳ thì càng lúc càng lạnh.Đinh Trình Hâm nói xong mấy lời cuối cùng, ngay cả bản thân cũng chả tin nổi lời bao biện này, chỉ có thể kiên trì mà rằng: "Cái kia, ờm, nếu anh không có ý gì thì tôi, ừm, tôi học trước đây."Sau đấy thì cứng ngắc quay đầu lại, cứ thế vùi đầu vào học.Cậu nghĩ rằng, miễn là cậu học đủ chăm, ba cái thứ thế tục khó nhằn kia sẽ không theo kịp mình.Nhưng mà chưa quá một buổi sáng, câu nói chí lý "Hoàng khuyển chả phải chó tốt gì" dùng tư thế sét đánh không kịp bưng tai mà truyền khắp khối 12.Không chỉ truyền khắp khối 12, mấy người đấy còn thêm mắm dặm muối, thêm dầu vào lửa, thậm chí còn biến thành "Hoàng khuyển có thể là chó tốt, nhưng Cẩu Đản không nhất định là chó hay".Thế cho nên chúa tể ngôn từ Đinh Trình Hâm cả buổi sáng đều cảm thấy sau lưng lạnh lẽo tê dại, giống như bị con mắt lạnh như băng kia lăng trì, chẳng khác nào đứng đống lửa ngồi đống than, không dám ngẩng đầu từ "biển tri thức" lên một giây nào.Mãi đến trưa, đợi tiếng chuông tan học vang lên, cậu lập tức dùng tốc độ nhanh nhất trong đời đội mũ, đeo khẩu trang, sau đấy đôi chân dài "ầm ầm" một tiếng đã xẹt qua người Mã Gia Kỳ, thừa dịp hắn còn chưa kịp chặn lại đã thoát khỏi hiện trường vụ án từ cửa sau."Không thể không nói, Đinh ca, mày đúng là nhân tài! Mày không biết đâu, sau lúc mày chuồn í, Mã Gia Kỳ ở đằng sau mày á..." Cẩu Du vừa uống trà sữa vừa chậc chậc lắc đầu.Bây giờ Đinh Trình Hâm nghe được hai chữ "Gia Kỳ" là thấy phiền, đè mũ, ngồi ở góc cửa hàng đồ ăn nhanh gần cổng trường, tức giận lườm hắn một cái: "Ăn gà rán của mày đi, nếu không tao rút lưỡi mày ra đấy!"Cẩu Du biết điều im lặng.Chu Bằng ngồi bên cạnh lại ra sức bẻ chân gà, lại cứ không sợ chết nói tiếp: "Chẳng qua Đinh ca này, mày trốn thế cũng không phải cách đâu. Bây giờ mày đang ở nhà hắn, lại ngồi trước mặt hắn, mỗi ngày ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, trốn cũng không nổi.""Nói nhảm, tao lại không biết chắc."Đinh Trình Hâm phiền chết rồi.Vốn dĩ hôm thi ngữ văn cậu lại cãi nhau vài câu với Mã Gia Kỳ, trong lòng nghẹn một bụng tức, nhìn thấy đề thi có hai chữ " Hoàng khuyển", thế là phát huy một chút, không ngờ lại bất cẩn phát huy quá mức, bị Lương Khiết nhớ rõ đã đành, lại còn công khai xử phạt trước mặt Mã Gia Kỳ nữa.Xấu hổ chết đi được.Đã thế lão âm bỉ Mã Gia Kỳ thể nào cũng ghi thù, nghẹn đầy một bụng xấu, sau đấy tung chiêu trả thù cậu.Nghĩ đến chiều mình còn phải quay về tiếp nhận cái nhìn chết chóc chằm chằm của Mã Gia Kỳ, Đinh Trình Hâm đã thấy đau đầu, chứ đừng nói là một hai tháng tới phải sớm chiều ở chung.Đinh Trình Hâm cả người cây đen, mũ đen, khẩu trang đen, ngồi trong góc, tản ra khí thế âm u, bằng mắt thường cũng thấy được cậu đang nóng nảy mất kiên nhẫn.Cẩu Du là quân sư đầu chó số 1 của Đinh Trình Hâm, mượn cơ hội này nói: "Đinh ca, mày có muốn tìm cách chuyển về lớp không?""Đúng đấy, những ngày không có mày ở đây, tao với Cẩu Du cực kỳ trống rỗng." Chu Bằng ngay cả gà rán cũng chưa nuốt xuống đã vội vàng biểu đạt lòng trung thành.Đinh Trình Hâm mặt không chút thay đổi: "Biện pháp thì cũng có, nhưng mà...""Nhưng mà sao?"Vẻ mặt Đinh Trình Hâm chết lặng: "Nhưng mà điều kiện tiên quyết là lần thi thử tiếp theo tao phải đạt ngưỡng qua môn."Cẩu Du và Chu Bằng cùng trầm mặc.Còn gần hai tháng nữa là đến lần thi thử tiếp theo, muốn cho mỗi một môn của Đinh Trình Hâm đều qua đúng là chuyện nghìn lẻ một đêm.Chẳng nói đâu xa, riêng trình độ ngữ văn "Hoàng khuyển không phải chó tốt" kia của cậu, có thể thi được 100 điểm đã là phúc đức ơn trên lắm rồi, chứ đừng nói đến 150 điểm.Vì thế sau một thời gian im lặng đáng sợ, Chu Bằng bẻ một cái đùi gà khác để trước mặt Đinh Trình Hâm, vẻ mặt đồng tình thương tiếc: "Nào, Đinh ca, ăn chút đi nào."Ăn xong lên đường.Đinh Trình Hâm chán chả thèm phản ứng lại.Ngược lại Cẩu Du ngồi bên cạnh hình như đột nhiên nhớ ra gì đấy, buông đùi gà trong tay xuống, lấy điện thoại ra ấn vài cái, đặt trước mặt Đinh Trình Hâm: "Mày vào nhóm này chưa?"Đinh Trình Hâm nhìn lướt qua một cái, nhóm [Vùng đất ngoài vòng pháp luật], sau đấy đờ đẫn dời tầm mắt: "Tao không gian lận.""Nghĩ gì thế, tao mà là loại người đấy à!" Cẩu Du ấn vài cái lên màn hình, "Mày đừng nhìn cái tên nhóm mà lầm, thật ra đây là một nhóm chia sẻ tài liệu học tập của trường Nam Vụ, bên trong có rất nhiều học thần* chia sẻ tài liệu miễn phí hoặc là có trả tiền, ví dụ như vị "soái thần" này, chính là bảo vật của nhóm đấy.""Soái thần?" (thần đẹp trai)Đinh Trình Hâm khẽ nhíu mày.Cẩu Du gật đầu: "Đúng đó, soái thần, chính là vị thần đẹp trai vô địch thiên hạ này, tài liệu của cậu ta bao quát toàn tỉnh, dự đoán đề thi cực kỳ chính xác, dùng rồi không ai không ưng cả, hơn nữa một môn 80 tệ, hai môn 150 tệ, tất tật thì 400 tệ. chỉ cần nghiêm túc học theo, thành tích tăng lên không còn là mơ tưởng nữa."Có một vị thần như thế sao?Đinh Trình Hâm nhìn avatar sặc mùi HKT kia, cảm thấy có hơi quan ngại: "Nhưng sao tao thấy ghi chú là cậu ta học lớp 11 mà?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me