Ky Truong Nguyet
Giữa trưa ngày hôm sau, xe ngựa dừng ở cửa Diệp phủ, Đạm Đài Tẫn vẫn duy trì bộ dáng hôn mê được khiêng về phòng. Lê Tô Tô diễn trò thì diễn nguyên bộ, một đường khóc sướt mướt đi theo phía sau, giống như Đạm Đài Tẫn đã cưỡi hạc về Tây.
Các thái y cũng đi theo vào Diệp phủ, sau khi chẩn đoán xong thì kê đơn thuốc, viết xong cách dùng thuốc uống và thuốc trị vết thương ngoài, dặn dò từng chi tiết cho hạ nhân của Diệp phủ và Lê Tô Tô, sau đó cáo từ rời đi.Thấy người đều đi hết, Đạm Đài Tẫn thẳng tắp từ trên giường ngồi dậy, lưu loát bước xuống đất, đem Lê Tô Tô đang đóng cửa dùng sức ôm vào lòng, đặt lên giường."Chàng buông ta ra." Lê Tô Tô còn chưa hết giận."Ta không buông, ta sai rồi, nàng đừng không để ý tới ta." Đạm Đài Tẫn biết lần này bản thân có chút quá đáng, vì để ôm được ái nhân vào lòng, mặt cũng không cần liền làm nũng.Hơi thở ấm áp của Đạm Đài Tẫn phả vào cổ Lê Tô Tô, cảm giác tê dại trong cơ thể lập tức truyền lên trán, vì thế nàng giãy dụa, cố gắng thoát khỏi vòng tay của nam nhân. Đúng lúc này, có tiếng bước chân vang lên, Lê Tô Tô vội vàng nhét Đạm Đài Tẫn nằm trở lại giường, đắp chăn cho hắn, tiếng gõ cửa lập tức truyền đến."Niếp Niếp(cách gọi trẻ em một cách thân mật), ta là tổ mẫu." Lê Tô Tô sửa sang lại quần áo, vỗ vỗ gò má phiếm hồng, quay đầu lại nhìn thoáng qua Đạm Đài Tẫn vẫn đang nhìn chằm chằm vào nàng, dùng khẩu hình nói một câu 'Nhắm mắt lại', mới đi mở cửa cho Diệp lão phu nhân.Sau khi Diệp lão phu nhân đi vào, thấy Lê Tô Tô không có việc gì, bà yên tâm hỏi: "Nghe nói A Tẫn hộ giá bị thương, ta đến xem xem, mang cho hắn vài thứ, đều là đồ đại bổ, bảo Xuân Đào nấu cho hắn dùng."Đi săn mùa thu thường kéo dài mấy ngày, mới ngày thứ hai cô gia đi ra ngoài đã bị khiêng trở về, Diệp lão phu nhân không khỏi cảm thấy có chút đau lòng, cô gia này bình thường tuy rằng không thích nói chuyện, nhưng đối với cháu gái mình vô cùng sủng ái, bởi vậy lão phu nhân cũng chậm rãi coi hắn như cháu trai của mình mà đối đãi.Trước khi đi, Diệp lão phu nhân đi tới bên giường, thấy Đạm Đài Tẫn không có sức sống nằm ở trên giường, lại dặn dò cháu gái chăm sóc người thật tốt, lau nước mắt đi ra ngoài.Sau khi tiễn tổ mẫu đi, Lê Tô Tô ngồi xuống giường, hung hăng đấm vào đùi Đạm Đài Tẫn, "Đều là chàng, làm tổ mẫu khóc rồi."Đạm Đài Tẫn mở mắt nói: "Đúng, đúng, đều là lỗi của ta, chờ tới khi trần ai lạc định (mọi chuyện đã định), ta lại đi dập đầu với tổ mẫu thêm mấy cái được không?" Ngàn năm trước hắn hộ giá bị thương, cũng chỉ có Diệp lão phu nhân nhớ tới hỏi thăm hắn, dập đầu với lão phu nhân, lão phu nhân tuyệt đối chịu nổi.Lê Tô Tô đẩy bàn tay Đạm Đài Tẫn đang sờ trên eo mình ra, cởi vạt áo bên ngực phải của hắn, vén băng gạc che vết thương lên, đau lòng thổi một hơi, dùng thuốc thái y để lại, một lần nữa băng bó lại vết thương."Thân thể đang khỏe mạnh, giờ lại có vết thương." Nói không tiếc nuối là giả, khi Đạm Đài Tẫn tuẫn táng Đồng Bi Đạo, trên người có rất nhiều vết sẹo, có vết sẹo khi còn bé ở Thịnh vương cung bị đánh để lại, có vết sẹodo bị Diệp Tịch Vụ đánh để lại, có vết sẹo do bị thương khi giao chiến với Thịnh quốc, có vết sẹo do bị Lê Tô Tô đâm Diệt Hồn Đinh, có vết sẹo do chiến đấu với Công Dã Tịch Vô để lại.... Bây giờ đã tu luyện ra thân thể mới, lại bắt đầu bị thương."Sao vậy, Tô Tô ghét bỏ ta rồi sao?"'"Chàng có thể tu luyện ra thân thể phải cảm tạ ta, quyền sở hữu thuộc về ta, thân thể dùng như thế nào chàng cũng phải hỏi ta trước, nếu không ta sẽ nhét chàng vào Hộ Tâm Lân." Lê Tô Tô giả bộ tức giận nói với Đạm Đài Tẫn."Được được được, đều do nàng định đoạt." Đạm Đài Tẫn giữ chặt tay nàng.Lê Tô Tô không nói thêm gì nữa, rút tay ra, lấy chăn và gối từ trên giường, trải lên nhuyễn tháp, nói: "Trước khi vết thương của chàng lành lại, ta sẽ ngủ ở đây."Đạm Đài Tẫn lập tức mất bình tĩnh, ngồi dậy nói: "Không được, nàng đem ta một mình ném ở trên giường, chẳng lẽ không sợ miệng vết thương của ta rách ra, tóe máu tại chỗ, máu chảy thành sông, huyết nhục mơ hồ, máu... máu... máu chảy cạn luôn rồi.... Ưm ưm!""Được rồi, chàng câm miệng đi." Lê Tô Tô xông tới che miệng hắn."Vậy nàng lên đây ngủ với ta." Đạm Đài Tẫn theo sức Lê Tô Tô, kéo nàng lên giường."Chàng đợi một chút, ta còn chưa cởi quần áo." Lê Tô Tô muốn xuống giường, lại bị Đạm Đài Tẫn đè lại nói: "Ta cởi cho nàng."Cởi quần áo xong, hai vợ chồng liền ngủ, chỉ đơn thuần là ngủ bù.Ngày thứ tư sau khi Đạm Đài Tẫn và Lê Tô Tô trở về Diệp phủ, những người tham gia săn bắn khác của Diệp phủ cũng đã trở lại, Diệp Khiếu và Diệp Trạch Vũ vào phủ liền lập tức tới thăm Đạm Đài Tẫn, thấy hắn khôi phục rất nhanh, liền yên tâm. Diệp Băng Thường cũng tới một chuyến, nói Tiêu Lẫm đưa cho nàng một lọ kim sang dược thượng hạng, cố ý bảo nàng đưa tới.Lê Tô Tô trong lòng cười nhạo, cũng không dám dùng đồ nàng cho, nếu thật sự có tâm cũng không đến mức mã hậu pháo* như thế này. Nhưng ngoài mặt vẫn phải nói lời cảm tạ, sau khi tiễn Diệp Băng Thường đi, Lê Tô Tô cảm thấy khuôn mặt mình sắp cứng lại vì cười.(*Mã hậu pháo (thuật ngữ cờ tướng): nói vuốt đuôi, ví với hành động không kịp thời, chẳng giúp ích được gì) Ngày thứ hai sau khi cuộc săn bắn của Thịnh vương kết thúc, thánh chỉ mà Đạm Đài Tẫn chờ cuối cùng cũng tới, giống như lần trước, phạm vi hoạt động của hắn đã tự do hơn một chút.Ngày hôm sau, Lê Tô Tô đem Đạm Đài Tẫn , người gần như đã sinh khí dồi dào, ăn mặc trang điểm trông yếu ớt hơn để vào cung tạ ơn Thịnh vương."Bệ hạ, thần còn có một chuyện khẩn cầu bệ hạ ân chuẩn.""Ồ? Chuyện gì?" Thịnh vương ngẩng đầu hỏi Đạm Đài Tẫn."Thị nữ Oánh Tâm ở cùng thần trong cung lúc trước, khi đó tinh thần thần đã có chút điên loạn, không biết tình hình hiện tại của nàng thế nào?""Nàng hẳn là vẫn còn ở nơi đó." Thịnh vương nào có thể chú ý đến một thị nữ, ánh mắt liếc về phía nội thị bên cạnh, nội thị nhận được lệnh trả lời Đạm Đài Tẫn."Không biết bệ hạ có thể cho phép thần đi thăm một chút hay không.""Vậy ngươi đi đi, đây cũng là chuyện thường tình." Thịnh Vương đồng ý."Thần tạ ơn bệ hạ." Đạm Đài Tẫn cùng Lê Tô Tô hành lễ với Thịnh vương rồi bước ra khỏi ngự thư phòng, đi về phía cung điện đã từng ở.Ngàn năm trước, Lê Tô Tô đã từng một mình đến gặp Oánh Tâm, khi đó nằng cho là Đạm Đài Tẫn tá ma giết lừa*, không nghĩ tới là do Oánh Tâm đã phản bội trước, lần thứ hai gặp mặt ngược lại không còn sự đồng tình lần đầu tiên.(Tá ma giết lừa, thành ngữ Hán ngữ, ý là sau khi mài xong đồ, dỡ cối kéo con lừa xuống giết chết. Đó là một phép ẩn dụ để chỉ việc đuổi những người đã làm điều gì đó cho mình đi.)Đạm Đài Tẫn nhìn Oánh Tâm điên điên khùng thu mình trong góc tường, trong lòng đột nhiên cảm thấy khổ sở. Ngàn năm trước hắn không có thất tình, không hiểu vì sao Oánh Tâm lại phản bội hắn, bây giờ hắn khi có dục vọng, có điểm yếu, ngược lại hiểu rõ được tâm tình của Oánh Tâm lúc đó.Đạm Đài Tẫn phóng ra một luồng thần lực vào trán Oánh Tâm, Oánh Tâm dần dần bình tĩnh lại, lặng yên chìm vào giấc ngủ. Sau đó Đạm Đài Tẫn từ trên người móc ra một ít tiền bạc đặt ở bên cạnh Oánh Tâm rồi nắm tay Lê Tô Tô đi ra khỏi cung.Lê Tô Tô nghiêng đầu nhìn Đạm Đài Tẫn, trong con ngươi đen nhánh kia có nỗi bi thương không thể hóa giải, có lẽ là nghĩ tới mẫu thân đã khuất của hắn, Kinh Lan An cứu hắn một mạng lại rời hắn mà đi, cùng với Oánh Tâm vì muốn xuất cung về nhà mà sẵn sàng hạ độc hắn.... Lê Tô Tô không biết nên an ủi từ đâu, chỉ có thể dùng sức nắm chặt tay hắn, Đạm Đài Tẫn cũng nắm lại tay nàng, hai người cùng đi ở giữa những bức tường đỏ ngói xanh.Trở lại phòng Diệp phủ, Lê Tô Tô muốn hỏi chuyện tiếp theo sẽ xảy ra là gì để chuẩn bị trước. Vì thế mở miệng hỏi: "Đạm Đài Tẫn, tiếp theo nên làm gì?"Đạm Đài Tẫn ngẩng đầu nhìn Lê Tô Tô: "Tiếp theo? Thần nữ nên cho ta mượn pháp lực.""Này này, ta không có ý đó." Lê Tô Tô cuống quýt trốn về phía sau, nàng là muốn hỏi chính sự, Đạm Đài Tẫn này mạch não sao lại cong vẹo như vậy chứ."Ồ? Nhưng ý của ta chính là như vậy." Trải qua chăm sóc tỉ mỉ cùng dược liệu hỗ trợ, vết thương Đạm Đài Tẫn đã khỏi hẳn, hiện tại điều duy nhất hắn muốn làm chính là ôm lấy tiểu thê tử của mình, vì thế nhanh chóng bày ra kết giới, đem Lê Tô Tô chặn ở trên giường.Nhưng hắn quá nóng vội, không chú ý tới một con quạ đen đang đậu trên bệ cửa sổ đang mở ra của hắn.Tiếp theo chính là quá trình mượn pháp lực từ góc nhìn của nha nha (quạ quạ)!Ta là một con quạ, một con quạ sống ở Thịnh Quốc. Cách đây rất lâu, ta có biết một nam nhân có thể trò chuyện với chim muông. Lúc đó, hắn ta sống ở một nơi rộng lớn nhưng trống trải, không có thức ăn không nói, còn luôn có người đánh hắn. Trước kia mỗi tháng ta đều bay tới nói chuyện với hắn một lát và mang cho hắn một ít đồ ăn. Nhưng lần này ta đã hơn ba tháng không nhìn thấy hắn, ta cho rằng hắn lại bị người ta đánh, sau đó ta nghe lão bà của ta nói hắn đã lấy vợ và chuyển đi chỗ khác. Ôi, hình như chính là nơi này, hắn ở phòng nào nhỉ? Nhìn thấy hắn rồi! Ta muốn lặng lẽ tới gần, dọa hắn một trận.Thì ra hắn không phải ở một mình, đúng rồi, hắn đã xuất giá, nhưng một người đàn ông làm sao có thể xuất giá chứ, một con quạ công như ta là cưới lão bà mà.Ai, bên cạnh hắn có người, không tiện nói chuyện, ta vẫn là lần sau lại đến tìm hắn thì hơn. Ôi trời! Đầu ta đau quá, phía trước là cái gì, kim quang thật chói mắt, tốt nhất ta nên đổi chỗ khác đi.Cái thứ quỷ quái gì thế này, đó một vòng tròn lớn vây kín cả căn phòng, tôi không ra được! Lão bà còn ở nhà chờ ta, nếu về muộn ta sẽ bị đánh chết mất!Mệt mỏi quá, Quạ Quạ đã bay vài vòng cũng không thể đi ra ngoài, quên đi, nhìn xem hai người bọn họ làm gì.Nam nhân kia đem nữ nhân đè ở phía dưới, cũng không sợ đem người ta áp hỏng, còn dùng miệng cắn môi nữ nhân kia, đem đầu lưỡi của mình đút cho người ta ăn, chính bản thân mình còn ăn không đủ no, lại đi quan tâm người khác.Cắn một hồi người này bắt đầu cởi quần áo của nàng ra, thuận tiện cởi quần áo của mình ra chỉ để lại quần, không công bằng a, dựa vào cái gì người ta đều cởi hết, còn ngươi thì giữ lại một cái. Bất quá, hai người này thật trắng, nhất là cô gái kia, so với lão bà của ta còn trắng hơn nhiều.Tay hắn cũng không thành thật, chạm vào giữa hai chân nữ nhân kia, không biết là chạm vào cái gì, nàng nhỏ giọng hừ một tiếng, người này hình như còn rất vui vẻ, lại tiếp tục ăn môi.Trời sắp tối rồi, ta vẫn nên tìm xem có đường ra hay không đi.Quạ Quạ mệt chết rồi, cánh đều mỏi cũng không tìm được lối ra, chỉ có thể quay lại nhìn hai người bọn họ.Người nam nhân này vừa ngẩng mặt lên từ giữa hai chân của nữ nhân, hai má nữ nhân đỏ bừng, thân thể cũng phiếm hồng, có phải do quá nóng hay không.Sau đó hình như hắn nói cái gì mà ướt rồi, nữ nhân nghe thấy vậy liền lấy cánh tay che mặt mình lại, gật gật đầu, tiếp theo người này liền cởi hết quần áo của mình.Ở giữa hai chân còn có một cây gậy, so với hai chân Quạ Quạ cộng lại còn dài hơn.Ai, trời tối rồi, có lẽ tối nay ta không thể về nhà được.Chờ ta quay đầu lại, cây gậy không thấy đâu nữa, hai người bọn họ giống như dính liền một chỗ, pháp thuật làm cây gậy biến mất này thật thần kỳ.Nhưng pháp thuật này có vẻ không vui lắm, cô gái kia hình như rất đau khổ. Hai người bọn họ giống như bị định thân, hồi lâu vẫn không nhúc nhích, nhưng nếu nhìn kỹ, có thể thấy nam nhân kia vẫn di chuyển về phía trước.Kế tiếp, hai người bọn họ bắt đầu đánh nhau, nam nhân đánh nhau rất giỏi, nữ nhân đã sắp khóc rồi, bất quá thanh âm của nàng thật dễ nghe, nếu như lão bà của ta cũng dùng thanh âm này nói chuyện với ta thì tốt rồi.Quạ Quạ đói quá, buồn ngủ quá, cũng rất nhớ lão bà.Vừa rồi có phải ta ngủ quên không, trời đã hoàn toàn tối, trong phòng cũng tối như bên ngoài, nhưng nương theo ánh trăng, ta vẫn thấy hai người bọn họ còn đang đánh nhau, chỉ là nữ nhân đang quỳ, còn nam nhân đang đánh nàng từ phía sau. Giọng nàng khàn khàn, đoán chừng là do khóc quá lâu, không nghĩ tới cái tên ăn không đủ no này đánh người ác như vậy. Lại qua thật lâu, nữ nhân bây giờ chỉ có thể phát ra thanh âm nức nở rất nhỏ, nam nhân nói câu gì đó, nữ nhân gọi hắn là Đạm Đài Tẫn, sau đó nam nhân lại dùng sức đánh vài cái rồi gầm nhẹ một tiếng, trong phòng mới an tĩnh lại. A, thì ra hắn tên là Đạm Đài Tẫn.Ai, thế giới của ta cuối cùng yêntĩnh, nhưng phải khi nào ta mới có thể về nhà đây.Tẫn: Nói, ngươi đã thấy được bao nhiêu rồi!Quạ: Nhìn từ đầu đến đuôi đi.Tẫn: Ta cảnh cáo ngươi, nếu dám nói ra, ta sẽ nhổ lông ngươi ra hầm canh!Nha: Ô ô, lão bà cứu ta!
Các thái y cũng đi theo vào Diệp phủ, sau khi chẩn đoán xong thì kê đơn thuốc, viết xong cách dùng thuốc uống và thuốc trị vết thương ngoài, dặn dò từng chi tiết cho hạ nhân của Diệp phủ và Lê Tô Tô, sau đó cáo từ rời đi.Thấy người đều đi hết, Đạm Đài Tẫn thẳng tắp từ trên giường ngồi dậy, lưu loát bước xuống đất, đem Lê Tô Tô đang đóng cửa dùng sức ôm vào lòng, đặt lên giường."Chàng buông ta ra." Lê Tô Tô còn chưa hết giận."Ta không buông, ta sai rồi, nàng đừng không để ý tới ta." Đạm Đài Tẫn biết lần này bản thân có chút quá đáng, vì để ôm được ái nhân vào lòng, mặt cũng không cần liền làm nũng.Hơi thở ấm áp của Đạm Đài Tẫn phả vào cổ Lê Tô Tô, cảm giác tê dại trong cơ thể lập tức truyền lên trán, vì thế nàng giãy dụa, cố gắng thoát khỏi vòng tay của nam nhân. Đúng lúc này, có tiếng bước chân vang lên, Lê Tô Tô vội vàng nhét Đạm Đài Tẫn nằm trở lại giường, đắp chăn cho hắn, tiếng gõ cửa lập tức truyền đến."Niếp Niếp(cách gọi trẻ em một cách thân mật), ta là tổ mẫu." Lê Tô Tô sửa sang lại quần áo, vỗ vỗ gò má phiếm hồng, quay đầu lại nhìn thoáng qua Đạm Đài Tẫn vẫn đang nhìn chằm chằm vào nàng, dùng khẩu hình nói một câu 'Nhắm mắt lại', mới đi mở cửa cho Diệp lão phu nhân.Sau khi Diệp lão phu nhân đi vào, thấy Lê Tô Tô không có việc gì, bà yên tâm hỏi: "Nghe nói A Tẫn hộ giá bị thương, ta đến xem xem, mang cho hắn vài thứ, đều là đồ đại bổ, bảo Xuân Đào nấu cho hắn dùng."Đi săn mùa thu thường kéo dài mấy ngày, mới ngày thứ hai cô gia đi ra ngoài đã bị khiêng trở về, Diệp lão phu nhân không khỏi cảm thấy có chút đau lòng, cô gia này bình thường tuy rằng không thích nói chuyện, nhưng đối với cháu gái mình vô cùng sủng ái, bởi vậy lão phu nhân cũng chậm rãi coi hắn như cháu trai của mình mà đối đãi.Trước khi đi, Diệp lão phu nhân đi tới bên giường, thấy Đạm Đài Tẫn không có sức sống nằm ở trên giường, lại dặn dò cháu gái chăm sóc người thật tốt, lau nước mắt đi ra ngoài.Sau khi tiễn tổ mẫu đi, Lê Tô Tô ngồi xuống giường, hung hăng đấm vào đùi Đạm Đài Tẫn, "Đều là chàng, làm tổ mẫu khóc rồi."Đạm Đài Tẫn mở mắt nói: "Đúng, đúng, đều là lỗi của ta, chờ tới khi trần ai lạc định (mọi chuyện đã định), ta lại đi dập đầu với tổ mẫu thêm mấy cái được không?" Ngàn năm trước hắn hộ giá bị thương, cũng chỉ có Diệp lão phu nhân nhớ tới hỏi thăm hắn, dập đầu với lão phu nhân, lão phu nhân tuyệt đối chịu nổi.Lê Tô Tô đẩy bàn tay Đạm Đài Tẫn đang sờ trên eo mình ra, cởi vạt áo bên ngực phải của hắn, vén băng gạc che vết thương lên, đau lòng thổi một hơi, dùng thuốc thái y để lại, một lần nữa băng bó lại vết thương."Thân thể đang khỏe mạnh, giờ lại có vết thương." Nói không tiếc nuối là giả, khi Đạm Đài Tẫn tuẫn táng Đồng Bi Đạo, trên người có rất nhiều vết sẹo, có vết sẹo khi còn bé ở Thịnh vương cung bị đánh để lại, có vết sẹodo bị Diệp Tịch Vụ đánh để lại, có vết sẹo do bị thương khi giao chiến với Thịnh quốc, có vết sẹo do bị Lê Tô Tô đâm Diệt Hồn Đinh, có vết sẹo do chiến đấu với Công Dã Tịch Vô để lại.... Bây giờ đã tu luyện ra thân thể mới, lại bắt đầu bị thương."Sao vậy, Tô Tô ghét bỏ ta rồi sao?"'"Chàng có thể tu luyện ra thân thể phải cảm tạ ta, quyền sở hữu thuộc về ta, thân thể dùng như thế nào chàng cũng phải hỏi ta trước, nếu không ta sẽ nhét chàng vào Hộ Tâm Lân." Lê Tô Tô giả bộ tức giận nói với Đạm Đài Tẫn."Được được được, đều do nàng định đoạt." Đạm Đài Tẫn giữ chặt tay nàng.Lê Tô Tô không nói thêm gì nữa, rút tay ra, lấy chăn và gối từ trên giường, trải lên nhuyễn tháp, nói: "Trước khi vết thương của chàng lành lại, ta sẽ ngủ ở đây."Đạm Đài Tẫn lập tức mất bình tĩnh, ngồi dậy nói: "Không được, nàng đem ta một mình ném ở trên giường, chẳng lẽ không sợ miệng vết thương của ta rách ra, tóe máu tại chỗ, máu chảy thành sông, huyết nhục mơ hồ, máu... máu... máu chảy cạn luôn rồi.... Ưm ưm!""Được rồi, chàng câm miệng đi." Lê Tô Tô xông tới che miệng hắn."Vậy nàng lên đây ngủ với ta." Đạm Đài Tẫn theo sức Lê Tô Tô, kéo nàng lên giường."Chàng đợi một chút, ta còn chưa cởi quần áo." Lê Tô Tô muốn xuống giường, lại bị Đạm Đài Tẫn đè lại nói: "Ta cởi cho nàng."Cởi quần áo xong, hai vợ chồng liền ngủ, chỉ đơn thuần là ngủ bù.Ngày thứ tư sau khi Đạm Đài Tẫn và Lê Tô Tô trở về Diệp phủ, những người tham gia săn bắn khác của Diệp phủ cũng đã trở lại, Diệp Khiếu và Diệp Trạch Vũ vào phủ liền lập tức tới thăm Đạm Đài Tẫn, thấy hắn khôi phục rất nhanh, liền yên tâm. Diệp Băng Thường cũng tới một chuyến, nói Tiêu Lẫm đưa cho nàng một lọ kim sang dược thượng hạng, cố ý bảo nàng đưa tới.Lê Tô Tô trong lòng cười nhạo, cũng không dám dùng đồ nàng cho, nếu thật sự có tâm cũng không đến mức mã hậu pháo* như thế này. Nhưng ngoài mặt vẫn phải nói lời cảm tạ, sau khi tiễn Diệp Băng Thường đi, Lê Tô Tô cảm thấy khuôn mặt mình sắp cứng lại vì cười.(*Mã hậu pháo (thuật ngữ cờ tướng): nói vuốt đuôi, ví với hành động không kịp thời, chẳng giúp ích được gì) Ngày thứ hai sau khi cuộc săn bắn của Thịnh vương kết thúc, thánh chỉ mà Đạm Đài Tẫn chờ cuối cùng cũng tới, giống như lần trước, phạm vi hoạt động của hắn đã tự do hơn một chút.Ngày hôm sau, Lê Tô Tô đem Đạm Đài Tẫn , người gần như đã sinh khí dồi dào, ăn mặc trang điểm trông yếu ớt hơn để vào cung tạ ơn Thịnh vương."Bệ hạ, thần còn có một chuyện khẩn cầu bệ hạ ân chuẩn.""Ồ? Chuyện gì?" Thịnh vương ngẩng đầu hỏi Đạm Đài Tẫn."Thị nữ Oánh Tâm ở cùng thần trong cung lúc trước, khi đó tinh thần thần đã có chút điên loạn, không biết tình hình hiện tại của nàng thế nào?""Nàng hẳn là vẫn còn ở nơi đó." Thịnh vương nào có thể chú ý đến một thị nữ, ánh mắt liếc về phía nội thị bên cạnh, nội thị nhận được lệnh trả lời Đạm Đài Tẫn."Không biết bệ hạ có thể cho phép thần đi thăm một chút hay không.""Vậy ngươi đi đi, đây cũng là chuyện thường tình." Thịnh Vương đồng ý."Thần tạ ơn bệ hạ." Đạm Đài Tẫn cùng Lê Tô Tô hành lễ với Thịnh vương rồi bước ra khỏi ngự thư phòng, đi về phía cung điện đã từng ở.Ngàn năm trước, Lê Tô Tô đã từng một mình đến gặp Oánh Tâm, khi đó nằng cho là Đạm Đài Tẫn tá ma giết lừa*, không nghĩ tới là do Oánh Tâm đã phản bội trước, lần thứ hai gặp mặt ngược lại không còn sự đồng tình lần đầu tiên.(Tá ma giết lừa, thành ngữ Hán ngữ, ý là sau khi mài xong đồ, dỡ cối kéo con lừa xuống giết chết. Đó là một phép ẩn dụ để chỉ việc đuổi những người đã làm điều gì đó cho mình đi.)Đạm Đài Tẫn nhìn Oánh Tâm điên điên khùng thu mình trong góc tường, trong lòng đột nhiên cảm thấy khổ sở. Ngàn năm trước hắn không có thất tình, không hiểu vì sao Oánh Tâm lại phản bội hắn, bây giờ hắn khi có dục vọng, có điểm yếu, ngược lại hiểu rõ được tâm tình của Oánh Tâm lúc đó.Đạm Đài Tẫn phóng ra một luồng thần lực vào trán Oánh Tâm, Oánh Tâm dần dần bình tĩnh lại, lặng yên chìm vào giấc ngủ. Sau đó Đạm Đài Tẫn từ trên người móc ra một ít tiền bạc đặt ở bên cạnh Oánh Tâm rồi nắm tay Lê Tô Tô đi ra khỏi cung.Lê Tô Tô nghiêng đầu nhìn Đạm Đài Tẫn, trong con ngươi đen nhánh kia có nỗi bi thương không thể hóa giải, có lẽ là nghĩ tới mẫu thân đã khuất của hắn, Kinh Lan An cứu hắn một mạng lại rời hắn mà đi, cùng với Oánh Tâm vì muốn xuất cung về nhà mà sẵn sàng hạ độc hắn.... Lê Tô Tô không biết nên an ủi từ đâu, chỉ có thể dùng sức nắm chặt tay hắn, Đạm Đài Tẫn cũng nắm lại tay nàng, hai người cùng đi ở giữa những bức tường đỏ ngói xanh.Trở lại phòng Diệp phủ, Lê Tô Tô muốn hỏi chuyện tiếp theo sẽ xảy ra là gì để chuẩn bị trước. Vì thế mở miệng hỏi: "Đạm Đài Tẫn, tiếp theo nên làm gì?"Đạm Đài Tẫn ngẩng đầu nhìn Lê Tô Tô: "Tiếp theo? Thần nữ nên cho ta mượn pháp lực.""Này này, ta không có ý đó." Lê Tô Tô cuống quýt trốn về phía sau, nàng là muốn hỏi chính sự, Đạm Đài Tẫn này mạch não sao lại cong vẹo như vậy chứ."Ồ? Nhưng ý của ta chính là như vậy." Trải qua chăm sóc tỉ mỉ cùng dược liệu hỗ trợ, vết thương Đạm Đài Tẫn đã khỏi hẳn, hiện tại điều duy nhất hắn muốn làm chính là ôm lấy tiểu thê tử của mình, vì thế nhanh chóng bày ra kết giới, đem Lê Tô Tô chặn ở trên giường.Nhưng hắn quá nóng vội, không chú ý tới một con quạ đen đang đậu trên bệ cửa sổ đang mở ra của hắn.Tiếp theo chính là quá trình mượn pháp lực từ góc nhìn của nha nha (quạ quạ)!Ta là một con quạ, một con quạ sống ở Thịnh Quốc. Cách đây rất lâu, ta có biết một nam nhân có thể trò chuyện với chim muông. Lúc đó, hắn ta sống ở một nơi rộng lớn nhưng trống trải, không có thức ăn không nói, còn luôn có người đánh hắn. Trước kia mỗi tháng ta đều bay tới nói chuyện với hắn một lát và mang cho hắn một ít đồ ăn. Nhưng lần này ta đã hơn ba tháng không nhìn thấy hắn, ta cho rằng hắn lại bị người ta đánh, sau đó ta nghe lão bà của ta nói hắn đã lấy vợ và chuyển đi chỗ khác. Ôi, hình như chính là nơi này, hắn ở phòng nào nhỉ? Nhìn thấy hắn rồi! Ta muốn lặng lẽ tới gần, dọa hắn một trận.Thì ra hắn không phải ở một mình, đúng rồi, hắn đã xuất giá, nhưng một người đàn ông làm sao có thể xuất giá chứ, một con quạ công như ta là cưới lão bà mà.Ai, bên cạnh hắn có người, không tiện nói chuyện, ta vẫn là lần sau lại đến tìm hắn thì hơn. Ôi trời! Đầu ta đau quá, phía trước là cái gì, kim quang thật chói mắt, tốt nhất ta nên đổi chỗ khác đi.Cái thứ quỷ quái gì thế này, đó một vòng tròn lớn vây kín cả căn phòng, tôi không ra được! Lão bà còn ở nhà chờ ta, nếu về muộn ta sẽ bị đánh chết mất!Mệt mỏi quá, Quạ Quạ đã bay vài vòng cũng không thể đi ra ngoài, quên đi, nhìn xem hai người bọn họ làm gì.Nam nhân kia đem nữ nhân đè ở phía dưới, cũng không sợ đem người ta áp hỏng, còn dùng miệng cắn môi nữ nhân kia, đem đầu lưỡi của mình đút cho người ta ăn, chính bản thân mình còn ăn không đủ no, lại đi quan tâm người khác.Cắn một hồi người này bắt đầu cởi quần áo của nàng ra, thuận tiện cởi quần áo của mình ra chỉ để lại quần, không công bằng a, dựa vào cái gì người ta đều cởi hết, còn ngươi thì giữ lại một cái. Bất quá, hai người này thật trắng, nhất là cô gái kia, so với lão bà của ta còn trắng hơn nhiều.Tay hắn cũng không thành thật, chạm vào giữa hai chân nữ nhân kia, không biết là chạm vào cái gì, nàng nhỏ giọng hừ một tiếng, người này hình như còn rất vui vẻ, lại tiếp tục ăn môi.Trời sắp tối rồi, ta vẫn nên tìm xem có đường ra hay không đi.Quạ Quạ mệt chết rồi, cánh đều mỏi cũng không tìm được lối ra, chỉ có thể quay lại nhìn hai người bọn họ.Người nam nhân này vừa ngẩng mặt lên từ giữa hai chân của nữ nhân, hai má nữ nhân đỏ bừng, thân thể cũng phiếm hồng, có phải do quá nóng hay không.Sau đó hình như hắn nói cái gì mà ướt rồi, nữ nhân nghe thấy vậy liền lấy cánh tay che mặt mình lại, gật gật đầu, tiếp theo người này liền cởi hết quần áo của mình.Ở giữa hai chân còn có một cây gậy, so với hai chân Quạ Quạ cộng lại còn dài hơn.Ai, trời tối rồi, có lẽ tối nay ta không thể về nhà được.Chờ ta quay đầu lại, cây gậy không thấy đâu nữa, hai người bọn họ giống như dính liền một chỗ, pháp thuật làm cây gậy biến mất này thật thần kỳ.Nhưng pháp thuật này có vẻ không vui lắm, cô gái kia hình như rất đau khổ. Hai người bọn họ giống như bị định thân, hồi lâu vẫn không nhúc nhích, nhưng nếu nhìn kỹ, có thể thấy nam nhân kia vẫn di chuyển về phía trước.Kế tiếp, hai người bọn họ bắt đầu đánh nhau, nam nhân đánh nhau rất giỏi, nữ nhân đã sắp khóc rồi, bất quá thanh âm của nàng thật dễ nghe, nếu như lão bà của ta cũng dùng thanh âm này nói chuyện với ta thì tốt rồi.Quạ Quạ đói quá, buồn ngủ quá, cũng rất nhớ lão bà.Vừa rồi có phải ta ngủ quên không, trời đã hoàn toàn tối, trong phòng cũng tối như bên ngoài, nhưng nương theo ánh trăng, ta vẫn thấy hai người bọn họ còn đang đánh nhau, chỉ là nữ nhân đang quỳ, còn nam nhân đang đánh nàng từ phía sau. Giọng nàng khàn khàn, đoán chừng là do khóc quá lâu, không nghĩ tới cái tên ăn không đủ no này đánh người ác như vậy. Lại qua thật lâu, nữ nhân bây giờ chỉ có thể phát ra thanh âm nức nở rất nhỏ, nam nhân nói câu gì đó, nữ nhân gọi hắn là Đạm Đài Tẫn, sau đó nam nhân lại dùng sức đánh vài cái rồi gầm nhẹ một tiếng, trong phòng mới an tĩnh lại. A, thì ra hắn tên là Đạm Đài Tẫn.Ai, thế giới của ta cuối cùng yêntĩnh, nhưng phải khi nào ta mới có thể về nhà đây.Tẫn: Nói, ngươi đã thấy được bao nhiêu rồi!Quạ: Nhìn từ đầu đến đuôi đi.Tẫn: Ta cảnh cáo ngươi, nếu dám nói ra, ta sẽ nhổ lông ngươi ra hầm canh!Nha: Ô ô, lão bà cứu ta!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me