TruyenFull.Me

Ky Truong Nguyet

Đạm Đài Tẫn được Lê Tô Tô cho phép, xoay người lại, tiến thêm một bước về phía Mộng Yêu, Mộng Yêu cho rằng mình nắm chắc phần thắng, chuẩn bị thi pháp mang Đạm Đài Tẫn đi.

Bất quá, không đợi pháp trận của ả kết thúc, Đạm Đài Tẫn dang rộng hai tay sang hai bên, hắc khí ngưng tụ thành một đoàn trong lòng bàn tay hắn, một tay nâng lên, hắc khí trói chặt Mộng Yêu khiến ả không thể động đậy, hắc khí ở tay kia kéo ả lại, ngay sau đó bàn tay to trực tiếp bóp chặt cổ ả ta.

"Ngươi, sao Tà Cốt lại có thể nghe lời ngươi, ngươi rõ ràng không phải Ma Thần!" Cho đến khi bị bóp chặt cổ họng, Mộng Yêu cũng không hiểu được vấn đề trong đó.

Mộng Yêu trước kia ở Hoang Uyên đi theo Sơ Ma một đoạn thời gian, Sơ Ma và Đế Miện đã từng nói đến phương thức hồi sinh của mình thì có nhắc tới Ma Thai, Ma Thai thân mang Tà Cốt, trừ Ma Thần ra cũng chỉ có Ma Thai có thể điều khiển và sử dụng Tà Cốt, ngay cả Thần Minh cũng không thể. Nhưng nàng đã thăm dò người trước mắt này, mặc dù hắn có Tà Cốt, nhưng lại có rất ít oán niệm, kẻ đã trải qua lễ rửa tội của thoại bản mà Ma Thần tạo ra, làm sao có thể không oán không hận, sao Tà Cốt có thể sạch sẽ như vậy, hơn nữa tại sao Ma Thai lại có Thần Tủy.

"Ngươi đoán đúng một nửa, ta đã từng là Ma Thai, Tà Cốt nhận ta, cũng nguyện ý nghe lời ta."

Mộng Yêu bị lý luận vòng vo này làm cho không rõ ràng, hiện giờ bị Tà Cốt hút lấy, đã biết một thân tu vi của mình coi như phế đi. Đạm Đài Tẫn cố gắng khống chế Tà Cốt hấp thu ma khí của Mộng Yêu, ma khí va chạm xung quanh Tà Cốt, giống như muốn xé rách trong thân thể, loại cảm giác này cũng không dễ chịu, trên trán thậm chí đã lầm tấm mồ hôi.

Lê Tô Tô ở bên cạnh nhìn thấy vô cùng lo lắng nhưng lại không thể quấy rầy, chỉ có thể cẩn thận quan sát xung quanh xem có dị động khác hay không, tránh cho Đạm Đài Tẫn tẩu hỏa nhập ma.

Nghìn năm trước, khi Đạm Đài Tẫn dùng Tà Cốt hấp thu sức mạnh, căn bản không thể khống chế khát vọng của thân thể đối với ma khí, đã đem Mộng Yêu hút sạch sẽ, lần này Thần Tủy có thể ảnh hưởng đến Tà Cốt, chỉ cần hắn muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể dừng lại việc hấp thu ma khí. Bởi vậy khi pháp lực của Mộng Yêu chỉ đủ để duy trì được hình thái cơ bản của ả thì Đạm Đài Tẫn dừng lại.

Bởi vì ma khí của Mộng Yêu đã bị tiêu hao hết, không cách nào duy trì kết giới, kết giới lúc này dần dần tiêu tán. Mà thân thể Mộng Yêu cũng trở nên vô lực, khoảnh khắc Đạm Đài Tẫn buông tay, ả liền tê liệt ngã xuống đất mất đi ý thức. Đạm Đài Tẫn trấn áp Tà Cốt muốn tiếp tục hấp thu ma khí, cắn nát đầu ngón tay của mình, nhỏ xuống một giọt máu lên thân thể Mộng Yêu, thân thể Mộng Yêu trong chốc lát bị kim quang bao phủ, tản ra thành nhiều điểm kim tinh, hòa vào bầu trời đêm tối tăm.

"Vãng sinh đi, đi vào luân hồi của chính mình." Đạm Đài Tẫn khi hấp thụ ma khí của Mộng Yêu, dùng thần thức đọc được những trải nghiệm trước khi ả hóa yêu, gặp người không tốt đẹp, bị người tính kế, sau khi chết oán khí không tan, hóa thành yêu thân. Vốn không phải là người tội ác tày trời, nên được cứu rỗi chuộc tội.

"Đạm Đài Tẫn, chàng thế nào rồi?" Lê Tô Tô thấy Mộng Yêu tiêu tán, vội vàng tiến lên đỡ Đạm Đài Tẫn.

Đạm Đài Tẫn đang muốn nói chuyện, chợt nghe thấy giọng nói của Tiêu Lẫm và Bàng Nghi Chi, hai vợ chồng nhìn nhau, một đám người đều ngã trên mặt đất, chỉ có hai người bọn họ đứng, dễ dàng bị nghi ngờ vô căn cứ, quên đi, cứ giả ngất vậy. Vì thế hai người cùng ngã xuống đất, trước khi nhắm mắt, Đạm Đài Tẫn còn tựa đầu Lê Tô Tô lên vai mình, sợ thê tử bị đụng vào đầu.

Tiêu Lẫm đưa Đạm Đài Tẫn, Lê Tô Tô và Diệp Băng Thường về Diệp phủ. Oánh Tâm hắn từng gặp trong cung, sai người đưa nàng về Thịnh vương cung, sau đó hắn vẫn canh giữ bên cạnh Diệp Băng Thường.

Hiện tại những người được cứu từ núi Bán Chẩm Sơn đều chưa có ai tỉnh lại, đến bây giờ bọn họ vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng lúc hắn nhìn thấy Diệp Băng Thường cũng ngã trên mặt đất, lập tức cảm thấy trái tim mình như sắp ngừng đập.

Tiểu sư thúc kiểm tra qua yêu lực lưu lại trên kết giới, kết luận kẻ tạo ra kết giới chính là Mộng Yêu, Mộng Yêu chuyên bắt người trải qua đau khổ hoặc trong lòng có nhiều hận ý, Tiêu Lẫm thế nào cũng không thể tưởng tượng người trên đầu quả tim của hắn sẽ là một trong hai loại người này. Nhưng bất kể thế nào, hắn đều nguyện ý tin tưởng Diệp Băng Thường vô tội, có lẽ là Mộng Yêu bắt nhầm rồi.

Đang lúc suy nghĩ, bàn tay mềm mại trong tay động đậy, Diệp Băng Thường chậm rãi mở mắt.

Nàng làm sao vậy, tại sao Tiêu Lẫm lại ở đây?

Tiêu Lẫm thấy Diệp Băng Thường tỉnh, vội hỏi nàng cảm thấy thế nào.

Diệp Băng Thường thấy trong mắt Tiêu Lẫm tràn đầy lo lắng, nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó. Đúng, tối hôm qua nàng ta ở trong phòng ngủ, mơ thấy khi còn bé Diệp Tịch Vụ bắt nạt mình, cướp đi điểm tâm của mình, sau đó trong mông lung cảm thấy thân thể nhẹ nhõm, kế tiếp liền rơi vào mộng cảnh càng sâu.

Nàng mơ thấy từ nhỏ người nhà đã phân biệt đối xử với mình và Diệp Tịch Vụ, thứ tốt vĩnh viễn đều do Diệp Tịch Vụ chọn trước, còn lại nàng mới có phần. Quần áo, trang sức, son phấn, tất cả nàng đều có thể không quan tâm, nàng cực khổ học tập thi thư, chăm chỉ làm nữ công, thầm nghĩ ngày sau thành thân sẽ gả cho một phu quân có thể khiến cho mình nở mày nở mặt trước Diệp Tịch Vụ, không nghĩ tới Diệp Tịch Vụ ngay cả Tiêu Lẫm mà nàng thích cũng muốn cướp, nàng không cam lòng. Sau đó nàng có được sợi tơ kia, mị lực của nàng từ đó tăng lên gấp bội, ánh mắt Tiêu Lẫm cũng không thể rời khỏi người nàng được nữa. Mà Tiêu Lẫm cũng cự tuyệt tình cảm của Diệp Tịch Vụ như nàng mong muốn, rốt cuộc, nàng có thể thắng một lần.

Giờ phút này nhìn thấy ánh mắt thâm tình của Tiêu Lẫm khi nhìn nàng, nàng không để ý đến thân thể khó chịu, ngồi dậy, ôm lấy Tiêu Lẫm, nước mắt rơi lã chã, khóc đến Tiêu Lẫm luống cuống không biết làm sao.

"Điện hạ, ta rất sợ."

"Băng Thường, ta phát hiện nàng cũng bị Mộng Yêu bắt đi, ta thật sự rất lo lắng, hiện tại nàng không có việc gì, thật tốt quá."

"Điện hạ, kiếp này ta không muốn rời xa ngài nữa, chẳng sợ vào phủ làm nô làm tỳ, ta cũng nguyện ý."

"Băng Thường, nàng yên tâm, ta lập tức đi xin phụ vương tứ hôn, nhất định phong quang (cảnh tượng, quang cảnh náo nhiệt, nở mày nở mặt) nghênh đón nàng vào cửa, nàng phải chờ ta."

Một đôi tình nhân giờ phút này ôm chặt lấy nhau.

---

Mộng Yêu bắt đi quá nhiều người nhốt ở Bán Chẩm Sơn, hai người bọn họ nằm trên mặt đất gần một canh giờ mới được sắp xếp nâng lên xe ngựa, Lê Tô Tô nằm trên mặt đất cũng bởi vì thần lực hao tổn mà ngủ thiếp đi, sau khi lên xe lại ngủ đến hôn thiên địa ám, ngay cả khi trở lại Diệp phủ, lão phu nhân đứng ở bên cạnh nàng khóc cũng không tỉnh, lúc mở mắt mặt trời đã ngã về tây.

Lê Tô Tô ngồi dậy, phát hiện Đạm Đài Tẫn đang an tĩnh nằm bên cạnh nàng, hơi thở đều đặn, hẳn là đã ngủ rồi. Sau khi ngồi xuống điều tức phát hiện pháp lực của mình quả thật đã trở lại.

Sau đó nàng chuyển ánh mắt sang Đạm Đài Tẫn, giấc ngủ của hắn vẫn luôn luôn chập chờn dễ tỉnh, vừa rồi nàng làm ra nhiều động tác như vậy cũng không thấy hắn tỉnh lại, không phải là bị ma khí trong Tà Cốt cắn trả chứ.

Lê Tô Tô quỳ gối bên cạnh Đạm Đài Tẫn, lột từng tầng từng tầng y phục của Đạm Đài Tẫn ra, thẳng đến khi lộ ra lồng ngực mới dừng lại, quả nhiên Phượng Hoàng ấn ký đã biến mất không thấy tăm hơi.

Từ sau khi trở lại ngàn năm trước, pháp lực của Đạm Đài Tẫn biến mất, nàng liền phát hiện Ấn Ký Phượng Hoàng trước kia luôn rõ ràng hiện tại thường xuyên chợt ẩn chợt hiện, trước nàng đã từng suy đoán, Phượng Hoàng ấn ký có liên quan đến pháp lực trong cơ thể Đạm Đài Tẫn, hiện giờ pháp lực cùng thần ấn lần này lại cùng nhau biến mất, càng xác minh suy đoán của nàng.

Lê Tô Tô chạm vào vị trí của Tà Cốt, thứ này làm cho nàng vừa yêu vừa hận, hận nó trói buộc vận mệnh của Đạm Đài Tẫn, cũng yêu nó dẫn dắt nàng và Đạm Đài Tẫn gặp nhau, yêu nhau.

Thấy Đạm Đài Tẫn vẫn chưa tỉnh, Lê Tô Tô nhẹ nhàng muốn cởi y phục của Đạm Đài Tẫn ra, kiểm tra xem trên người hắn còn vết thương nào hay không, cũng để hắn ngủ một cách thoải mái hơn, đánh giá từ trên xuống dưới một lần, không thấy có vết thương nào, Lê Tô Tô rốt cục yên lòng. Thuận tiện lại dùng môi khắc lên ngực Đạm Đài Tẫn một Ấn Ký Phượng Hoàng màu vàng kim.

Sửa sang lại cho Đạm Đài Tẫn xong, Lê Tô Tô lại cởi bỏ áo khoác của mình, nghĩ bản thân cũng không đói lắm, dứt khoát ngủ thêm một lát, đói bụng lại đi phòng bếp tìm đồ ăn. Vì thế đặt cánh tay Đạm Đài Tẫn ở bên trong giường xuống, tự mình nằm xuống, sau đó lại để tay của Đạm Đài Tẫn vòng qua cổ mình, sau khi làm đầy đủ các bước mới phát hiện đã quên nụ hôn chúc ngủ ngon mỗi ngày trước khi đi ngủ, cho nên ngẩng đầu lên định hôn Đạm Đài Tẫn một cái, không ngờ vừa ngẩng đầu, liền đối diện với ánh mắt thâm tình của Đạm Đài Tẫn, nghĩ đến chuyện mình muốn làm, lại cảm thấy xấu hổ.

"Không phải chàng đang ngủ sao?" Lê Tô Tô che giấu suy nghĩ của mình hỏi.

"Tô Tô chạm vào ta như vậy làm sao ta còn có thể ngủ được? Pháp lực của nàng đã khôi phục rồi phải không?."

Vợ chồng nhiều năm, Lê Tô Tô sao có thể không nhìn ra dục vọng trong mắt Đạm Đài Tẫn, nhìn chằm chằm một lúc lâu, thở dài một hơi, Lê Tô Tô dứt khoát cởi vạt áo của mình, nhét cả người vào trong chăn.

Đạm Đài Tẫn vừa thấy liền nhịn không được, nhấc chăn lên, đem chính mình cũng chôn vào.

Bữa tối của hai người hẳn là cũng không cần phải ăn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me