TruyenFull.Me

Ky Truong Nguyet

"Điện hạ, ngài đã thức giấc chưa?" Giọng nói của Kinh Lan An vang lên ngoài cửa.

"Mời vào." Đạm Đài Tẫn buộc lại thắt lưng cho Lê Tô Tô, giúp nàng ngồi xuống rồi mới để Kinh Lan An vào.

"Điện hạ, viên yêu đan hôm qua là ta sai huynh đệ trong Di Nguyệt tộc tạm thời đi săn được, số lượng không nhiều, tuổi cũng không dài. Hôm nay ta sẽ sai người đi săn thêm." Kinh Lan An ngồi đối diện với Đàm Đài Tẫn nói.

"Ừm, tuy tuổi đời ngắn nhưng cũng có thể duy trì được một thời gian. Cảm ơn Lan An cô cô đã vì ta lo lắng." Đàm Đài Tẫn rót một chén trà, đặt trước mặt Kinh Lan An.

Kinh Lan An nhìn Đạm Đài Tẫn, khi bà rời đi người trước mắt này vẫn còn là một đứa trẻ, cậu bé năm đó nay đã lớn thành một thiếu niên tuấn tú. Thời gian trôi qua, vạn vật thay đổi, con người cũng thay đổi, trong lòng bà không khỏi dâng lên một cảm xúc khó tả.

Kinh Lan An thấy Đạm Đài Tẫn từ dưới gầm bàn lấy ra một chiếc hộp nhỏ, sau khi mở ra liền thấy bên trong có một chiếc trâm cài tóc tinh xảo. Hắn cười nói: " Huyên Thảo mọc trước thềm Bắc Đường, người ta thường ví Huyên Thảo giống như mẫu thân. Ta từ nhỏ đã không có mẫu thân, đối với ta Lan An cô cô cũng giống như thân sinh mẫu thân của ta vậy. Bây giờ ta tặng chiếc trâm này cho cô cô, cám ơn cô cô đã nuôi dưỡng ta bao năm nay." Không đợi Kinh Lan An từ chối, Đạm Đài Tẫn đã đem trâm cài vào búi tóc của bà.

Kinh Lan An tạ ơn Đạm Đài Tẫn ban cho rồi rời khỏi phòng. Vừa quay người đi, trong mắt bà dâng nên một tầng sương mù. Lựa chọn của bà liệu có đúng hay không?

Bầu trời u ám và mưa lớn dần kéo đến.

"Đàm Đài Tẫn, chàng có làm gì với trâm cài tóc đó không?" Lê Tô Tô nhìn chằm Đạm Đài Tẫn hỏi một câu khẳng định

Đạm Đài Kim thẳng thắn thừa nhận: "Đúng vậy. Ngàn năm trước ta đã thả một con nhện độc, chỉ cần bị nó cắn chắc chắn sẽ chết. Lần này ta chỉ thả một con nhện ngủ, chỉ cần ngủ một giấc sẽ không sao."

"Chàng dự định xử lý thế nào?" Lê Tô Tô lại hỏi.

"Đợi Đạm Đài Minh Lãng lên thuyền, ta sẽ bắt sống hắn và Phù Ngọc!"

"Ý của chàng là Phù Ngọc cũng sẽ tới?"

"Ừm, ngàn năm trước Lan An sai người đưa cho ta một viên yêu đan có độc. Sau này, bà ấy lấy cớ cần cập bến để đón nàng, nhưng thực ra đã bí mật sắp xếp để Đạm Đài Minh Lãng và Phù Ngọc lên thuyền, Lan An vì con gái mà phản bội ta, ta hết lần này đến lần khác xác nhận tâm ý nhưng bà ấy lại nói với ta, cho dù là ai cũng sẽ lựa chọn bỏ rơi ta, cho nên ta thả nhện độc giết chết bà ấy. Lúc đó ta bị kim độc làm mù mắt, lại trúng độc của yêu đan, cơ hồ mất toàn bộ sức chiến đấu, chỉ có thể rút máu giải độc rồi nhảy khỏi thuyền để bảo toàn tính mạng, sau đó thì bị nàng bắt được."

Lê Tô Tô chỉ biết rằng năm đó Kinh Lan An đã phản bội hắn, nhưng nàng không biết rằng bà ấy đã nói những lời tàn nhẫn như vậy. Nhớ lại thảm trạng lúc đó của Đạm Đài Tẫn khi bị nàng nhặt được, nàng càng thấy đau lòng cho hắn hơn.

"Điện hạ, mưa gió quá lớn, thuyền không thể tiến thêm được nữa. Chúng ta chỉ có thể cập bến trước để chờ mưa tạnh." Tiếng gõ cửa của Cảnh Lan Nam cùng với thanh âm của bà truyền đến.

Hai người trong phòng nhìn ra bên ngoài, con thuyền quả thực đang lắc lư kịch lệt, quả thực cần phải dừng thuyền lại.

"Được." Đạm Đài Tẫn đồng ý, trong lòng thầm nghĩ, Đạm Đài Minh Lãng nhất định đã mai phục ở phụ cận, chỉ chờ hắn rơi vào bẫy.

"Đàm Đài Tẫn, chàng nhất định phải cẩn thận đừng rơi vào bẫy của bọn họ, không nên đối đầu trực tiếp với Phù Ngọc. Một mình ta đối phó ả là đủ rồi." Lê Tô Tô nhẹ giọng cảnh cáo.

Nghe vậy, Đạm Đài Tẫn gật đầu nói được. Với trình độ tu luyện hiện tại của mình, nếu đối đầu trực tiếp với Phù Ngọc, hắn rất có thể sẽ thua. Mặc dù hắn không nỡ để Lê Tô Tô gặp nguy hiểm, nhưng đây là chính là biện pháp tốt nhất trong tình hình hiện tại .

Một tiếng trầm đục vang lên, thuyền lớn tới gần chỗ nước cạn, đã không còn chịu ảnh hưởng của sóng cuộn và gió lớn. Ngoại trừ âm thanh cập bờ, trên thuyền cũng truyền đến tiếng huyên náo "Các ngươi ai?." Ngay sau đó là tiếng binh khí giao tranh vang lên chói tai. Đạm Đài Tẫn cùng Lê Tô Tô ở phòng không đi ra ngoài, Đạm Đài Tẫn thấp giọng nói một câu: "Đến rồi."

Cùng với hai tiếng rít, hai mũi tên xuyên qua cửa sổ đâm vào vách tường đối diện, phía cuối mũi tên có khắc chữ "Cảnh".

"Thiếu chủ!" Xuyên qua lỗ thủng mà tên bắn qua, hai người ở trong phòng nhìn thấy Nhập Bạch Vũ đang lo lắng muốn thoát khỏi vòng vây của binh lính để chạy tới bảo hộ Đạm Đài Tẫn, lại bởi vì phải đối phó xung quanh vây mà không thể thoát thân.

"Bạch Vũ, ta không sao, chính ngươi phải cẩn thận!" Đạm Đài Tẫn nâng chân đá bay mũi tên đang bắn tới, Lê Tô Tô lập tức dựng lên kết giới che chắn cho cả hai.

Những mũi tên này bây giờ không thể làm tổn thương đến bọn họ, nhưng ngay sau đó một đoàn hắc khí xông tới mở ra một lỗ thủng trên kết giới.

Lê Tô Tô một tay sửa chữa lại toàn bộ kết giới, tay kia phát ra thần lực màu vàng, bởi vì mục tiêu quá nhỏ, không thể xác định có đánh trúng địch hay không, nhưng bù lại, kẻ thù cũng không thể xác định vị trí của hai người.

Mưa bên ngoài phòng dần dần dừng lại, âm thanh chiến đấu cũng dần ngừng.

"Đệ đệ tốt của ta, toàn bộ người của ngươi đã bị ta bắt hết, ngươi còn không chịu lộ diện sao?" Giọng nói xa lạ vang lên. Tuy nhiên, cả hai người trong phòng đều nhận ra chủ nhân của giọng nói đó - Đạm Đài Minh Lãng.

Thấy trận chiến đã dừng lại, Lê Tô Tô thu lại kết giới, với tình hình này, nghĩ không đi ra cũng không được, phu thê hai người nhìn nhau, Lê Tô Tô đi trước bước ra ngoài, Đạm Đài Tẫn đi theo phía sau nàng.

"Yêu, quả thật là cái mỹ nhân, nghe nói ngươi chính là đệ muội (em dâu) của ta, lần đầu gặp mặt, ngu huynh có mang theo lễ gặp mặt muốn tặng cho ngươi, mong rằng ngươi không cần ghét bỏ." Phù Ngọc tiến lên từng bước đem một cái hộp gấm đưa tới trước mặt Lê Tô Tô.

Lê Tô Tô do dự một chút, sau đó cầm lấy hộp gấm, nhẹ nhàng mở ra, liếc nhìn một cái, sau đó lập tức đóng lại. Thứ được đặt trong hộp chính chính là cơ quan phóng độc châm mà Đạm Đài Tẫn đã nhắc tới.

"Đàm Đài điện hạ, không, Cảnh Vương quá khách khí rồi, phu quân bình thường tặng ta trâm cài đã đủ dùng rồi. Lễ vật của Cảnh Vương, thứ cho thần nữ không dám nhận. "

Lê tô tô một tay cầm hộp gấm, muốn trả lại cho Phù Ngọc. Phù Ngọc nhìn thoáng qua Đạm Đài Minh Lãng, đưa tay nhận lấy hộp gấm, khi hai người trao nhau, tay đều ở dưới hộp gấm, cổ tay áo của Phù Ngọc bay ra một cây độc châm. Phát giác được điều bất thường, Lê Tô Tô nhanh chóng rút tay lại, nhưng da vẫn bị kim độc cào xước, một dòng máu đỏ tươi theo đầu ngón tay chảy xuống.

"Tịch Vụ!" Đạm Đài Tẫn nhất thời nóng vội muốn chạy tới xem tình hình.

"Ta không sao." Lê tô tô dùng tay kia vận ra một cỗ thần lực, từ khuỷu tay dọc xuống dưới cánh tay muốn bức ra huyết độc, tính toán theo tốc độ máu chảy và thời gian trúng độc, chất độc nhiều nhất sẽ đi đến khuỷu tay.

"Không nghĩ tới ngươi dĩ nhiên là người của tiên môn." Phù Ngọc nói, Phù Ngọc xuất thân từ tiên môn, chỉ có thể nhìn ra đó là pháp thuật tiên môn, chứ không biết rằng Lê Tô Tô sử dựng chính là thần lực.

"Xem ra đệ đệ của ta thật sự đã cưới được một thê tử tốt, không biết một mình ngươi có thể đối phó những thuộc hạ này của ta hay không." Đạm Đài Minh Lãng lui về sau một bước. Hắn đã mang tới rất nhiều người, không tin rằng Đạm Đài Tẫn vẫn có thể sống sót rời đi.

***

Ngoại Truyện: Đạm Đài Tẫn Và Lê Tô Tô Làm Gì Trong Khoang Thuyền.

Tô: Thế nào, không muốn xem, ta sẽ không múa.

Tẫn: Đừng nha, muốn nhìn muốn nhìn, ta chỉ muốn thêm một chiếc khăn che mặt, gia tăng thêm một chút cảm giác xinh đẹp mông lung.

Nội tâm Tô os: E rằng thẩm mỹ của Đạm Đài Tẫn có vấn đề, trở về nhất định phải tìm đại phu kiểm tra cho hắn.

---

Thuyền đang đi trên sông, cảnh vật xung quanh đều giống nhau, Lê Tô Tô xem một lúc, cảm giác mới lạ qua đi, nàng đưa ánh mắt trở lại khoang thuyền.

"Thật nhàm chán, ngàn năm trước chàng nhốt ta dưới khoang thuyền, một mình chàng ngồi trong phòng không cảm thấy nhàm chán sao?" Lê Tô Tô vừa vuốt thẳng váy vừa hỏi Đạm Đài Tẫn.

"Hửm? Khi nàng tỉnh lại, ta xuống tìm nàng nói chuyện, về phòng liền hấp thụ yêu đan. Sau đó...." Đạm Đài Tẫn dừng lại, chuyện sau đó Lê Tô Tô đã biết.

"Ồ, đúng, chàng thưởng thức ca múa, nhìn thấy rất nhiều nhạc cơ ở trước mặt chàng lúc ẩn lúc hiện." Lê Tô Tô nghiến răng, nàng còn bị Đạm Đài Tẫn gây khó dễ, muốn nàng khiêu vũ cho hắn xem.

"Ừm.... Cái đó.... Ta chỉ là nghe một khúc nhạc. Ngoài nàng ra, ta không hề để ý đến ai đang nhảy múa cả." Đạm Đài Tẫn nhanh chóng kêu oan cho mình. Những nhạc cơ kia vốn đến để ca múa, nhưng bọn họ đều che kín mặt, chính mình ngay cả mặt mũi của họ còn chưa thấy.

"Đúng rồi, chàng có biết những nhạc kia thường bàn tán gì về chàng không?" Lê Tô Tô chợt nhớ những gì nàng đã nghe được khi cải trang lẫn vào đội ngũ nhạc cơ.

"Hả? Bọn họ đã nói gì?"

"Các nàng ấy bảo chẳng cần biết chàng tuấn tú ra sao, chỉ muốn biết chàng thích kiểu người nào mà thôi. Có vẻ như có rất nhiều người muốn leo lên người chàng đấy." Lê Tô Tô nhấn mạnh mấy chữ cuối, nếu Đàm Đài Tẫn mà gần thêm một chút nữa thì nàng sẽ cắn hắn cho xem.

"Nhưng nàng là người duy nhất trèo được lên người ta." Đàm Đài Tẫn ôm lấy tiểu thê tử đang ghen tuông từ ghế bên cạnh đặt lên đùi mình.

"Tô Tô, nàng có thể múa cho ta xem lần nữa được không? Đã hơn một ngàn năm ta không được thấy nàng nhảy múa!"

"Ta múa thật sự rất kém. Nếu chàng muốn xem, hãy nhờ Kinh Lan An tìm giúp chàng." Lê Tô Tô muốn đứng dậy khỏi đùi Đạm Đài Tẫn nhưng lại bị hắn giữ chặt lại.

"Ta chỉ muốn xem nàng múa! Điệu múa của nàng ngàn năm trước đều đã nhảy vào lòng ta. Cho dù ta biết nàng sắp siết cổ ta, ta cũng không đành lòng để nàng dừng lại!" Đạm Đài Tẫn giống như một con mèo lớn, dụi đầu vào vai của Lê Tô Tô.

Lê Tô Tô bị hắn mạnh mẽ quấy rầy suốt một khắc (15 phút), cuối cùng cũng đồng ý múa thêm một lần nữa.

Trọng Vũ biến thành đàn Không, Đạm Đài Tẫn sử dụng một tia thần lực khiến nó tự chuyển động tấu một khúc nhạc.

Lê Tô Tô vừa muốn bắt đầu nhảy múa, nhưng bị Đạm Đài Tẫn ngăn lại.

"Thế nào, không muốn xem, ta sẽ không múa." Lê Tô Tô vươn tay lấy lại Trọng Vũ.

"Đừng nha, muốn nhìn muốn nhìn, ta chỉ muốn thêm một chiếc khăn che mặt, gia tăng thêm một chút cảm giác xinh đẹp mông lung."

"Đạm Đài Tẫn, chàng học được những thứ này từ đâu vậy?!"

Đạm Đài Tẫn cười ha hả, đem khăn lụa mỏng đeo lên mặt Lê Tô Tô, đàn Không phát ra tiếng nhạc du dương, Lê Tô Tô bắt đầu nhảy múa.

Kỳ thực, nàng không hề biết múa, chỉ di chuyển theo bản năng, một cái quay đầu khi xoay người lại, phát hiện Đạm Đài Tẫn đang sửng sốt nhìn nàng, trong lòng lẩm bẩm, e rằng thẩm mỹ của Đạm Đài Tẫn có vấn đề, trở về nhất định phải tìm đại phu kiểm tra cho hắn

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me