TruyenFull.Me

Ky Truong Nguyet

Kim Long nhận Đạm Đài Tẫn làm chủ, trước kia từng đi theo Ma Thần. Đế Miện, chủ nhân của U Hồn, thường ra vào Ma Vực, cũng từng qua lại với Kim Long.

"Năm xưa, chủ nhân vì muốn ta chữa thương mà đã tạo ra một miếng ngọc bội, giữ nguyên thần của ta bên trong. Dù không thể cử động, nhưng long hồn chưa diệt, nhờ vậy ta mới có thể sống được."

"Trường Huyên, ngươi lại đi theo tên nhóc này sao? Ngươi không thấy mình đã nhận nhầm chủ rồi ư?" Đế Miện nghe vậy bèn hỏi lại. Kim Long thoáng nhìn Đạm Đài Tận đang lặng lẽ điều khí, đôi mắt trầm xuống. "Ta biết rõ hắn không phải Độ Quân, nhưng trong người hắn có Tà Cốt – đó là thứ thuộc về Độ Quân, ta đương nhiên phải trông chừng."

"Ngươi có biết lần này hắn muốn hủy đi Tà Cốt hay không?" Đế Miện giận dữ gầm lên. Đó là thứ y khao khát suốt vạn năm qua. Nếu Trường Huyên có thể giúp y, vậy y vẫn còn hy vọng thống nhất tứ châu tam giới.

Nghe cuộc đối thoại giữa Đế Miện và Kim Long, Lê Tô Tô không khỏi căng thẳng. Bây giờ, thần lực của Đạm Đài Tẫn đã chẳng còn lại bao nhiêu. Nếu Kim Long cưỡng ép rút Tà Cốt ra, nàng tuyệt đối không thể vừa bảo vệ hắn vừa chống lại Kim Long.

Lúc này, Đế Miện đã phân rõ ý đồ của cả hai bên, nàng chỉ có thể đợi Kim Long đưa ra quyết định. Nếu Kim Long xông đến, nàng chắc chắn sẽ không do dự mà đứng về phía Đạm Đài Tẫn.

Thời gian một nén hương trôi qua, Lê Tô Tô cảm giác như đã trải qua vạn năm. Sau khoảng không tĩnh lặng tưởng chừng vĩnh viễn, cuối cùng, thanh âm của Kim Long cũng vang lên.

"Ta dĩ nhiên muốn giữ lại những gì Độ Quân để lại. Nhưng Tà Cốt kia chính là thứ khi sinh thời ngài ấy chưa kịp tiêu diệt. Chỉ còn thiếu máu con của long phượng làm dẫn, ngài đã có thể tiêu diệt nó hoàn toàn!" Trường Huyên than một tiếng.

Lê Tô Tô thất thần, trong lòng dậy sóng. Không ngờ năm xưa Ma Thần lại muốn tiêu hủy Tà Cốt. Đế Miện bên cạnh cũng biến sắc, không thể tin nổi.

"Vì sao Ma Thần lại muốn tiêu hủy Tà Cốt?" Đế Miện không thể tin được, đó chẳng phải là chìa khóa để mở ra tuyệt thế sát khí – Đồng Bi Đạo hay sao?

"Bởi vì Độ Quân đã tìm ra cách hóa giải tà khí, oán hận và đau khổ được truyền vào hắn. Hắn không còn cần đến Tà Cốt để hấp thu những oán niệm ấy nữa, cũng chẳng cần hủy diệt tất thảy để làm lại từ đầu."

"Vậy vì sao các vị thần lại ra tay tiêu diệt ngài ấy?" Lê Tô Tô thắc mắc.

"Là vì có kẻ đã đưa tin sai đến Thượng Thanh Thần Vực. Khi xưa, Độ Quân dùng Tà Cốt và ba đại ma khí để hiến tế, chẳng qua là muốn thử xem liệu khi thiếu một số điều kiện, có thể tiêu hủy Tà Cốt được không." Trường Huyên giải thích.

"Thế sao Ma Thần không chịu nói rõ ràng?" Lê Tô Tô lại hỏi.

"Vì hắn phát hiện ra rằng những thứ hiện có không thể tiêu diệt được Tà Cốt, mà Thượng Thanh Thần Vực lại bắt đầu tấn công hắn. Theo tin báo từ lính trinh thám, chiến thần Minh Dạ dường như đã tìm ra cách phong ấn hoặc hủy diệt Tà Cốt. Nếu mục đích đã giống nhau, cớ sao lại không thử tin hắn một lần?"

"Ma thần không thể tự mình phong ấn Tà Cốt sao?" Lê Tô Tô hỏi.

"Khi Tà Cốt rời khỏi thân thể, nó sẽ mang đi phần lớn sức mạnh, chỉ dựa vào Độ Quân thì không thể phong ấn nổi Tà Cốt."

"Vì sao trận chiến giữa thần ma lại khốc liệt như vậy?" Lê Tô Tô chẳng thể hiểu nổi. Khi ấy, Độ Quân đã quyết định phong ấn hoặc hủy diệt Tà Cốt, tại sao chiến hỏa vẫn tiếp tục, khiến các vị Thần phải lần lượt ngã xuống?

"Là bởi... bởi vì Phượng Uyên gặp chuyện. Độ Quân từ đó không còn hy vọng sống, chỉ muốn đưa vạn vật trở về thời điểm hỗn độn."

"Phượng Uyên ư?" Đó là ai? Có quan hệ gì tới Ma Thần? Lê Tô Tô tròn mắt hỏi, trong lòng tràn đầy thắc mắc.

"Phượng Uyên có lẽ chính là ánh sáng duy nhất trong quãng đời dài đằng đẵng của ngài ấy."

Trường Huyên vẫn mơ hồ nhớ đến thiếu nữ hồng y với nụ cười rạng rỡ, bên hông luôn treo một chiếc lục lạc nhỏ.

"Ánh sáng duy nhất trong đời...." Lê Tô Tô lặp lại câu nói ấy. Trước kia, Đạm Đài Tẫn cũng từng nói rằng Diệp Tịch Vụ chính là ánh sáng duy nhất trong đời chàng. Để rồi khi mất đi Diệp Tịch Vụ, chàng cũng suýt nữa đi theo nàng....

Lời đối thoại của Trường Huyên cùng Lê Tô Tô, Đạm Đài Tẫn đều nghe rõ ràng. Sau khi điều khí xong, hắn nắm lấy tay Lê Tô Tô, lúc này nàng mới bừng tỉnh.

"Chàng thấy thế nào rồi?" Lê Tô Tô vận dụng thần lực dò xét Tà Cốt, thấy nó đã ổn định, Trảm Thiên Kiếm cũng an tĩnh nằm trong thức hải của Đạm Đài Tẫn. Nàng cuối cùng cũng yên lòng thở phào nhẹ nhõm.

"Ta không sao nữa rồi." Đạm Đài Tẫn chậm rãi đứng lên, phủi bụi trên y phục, đưa mắt nhìn Đế Miện – kẻ đã mất hết đường lui, trầm giọng nói: "Nhạc phụ đại nhân, hãy buông bỏ chấp niệm với Tà Cốt đi. Đợi khi chúng tiêu diệt Tà Cốt xong, sẽ quay lại đưa người ra khỏi Hoang Uyên."

Nói xong, hắn dắt tay Lê Tô Tô rời khỏi hang động. Nhờ có Kim Long che chở, cả hai không còn bị lũ yêu ma ở Hoang Uyên ngăn cản.

Chỉ trong chớp mắt, họ đã phi thân lên đến bên ngoài Hoang Uyên. Lê Tô Tô lấy ra Ngọc Khuynh Thế, tay trái cầm ngọc, tay phải kết ấn, đẩy viên ngọc lên chính giữa bầu trời trên Hoang Uyên. Khi nàng hoàn thành pháp trận, Ngọc Khuynh Thế lập tức bừng lên ánh sáng màu tím. Những vệt sáng đan dệt thành lưới, nhẹ nhàng phủ trọn lấy Hoang Uyên. Dần dần, ánh sáng nhạt đi, cho đến khi tất cả trở về với bóng đêm sâu thẳm.

Ngọc Khuynh Thế đã trở thành kết giới mới, Lê Tô Tô hoàn thành di nguyện mà Tắc Trạch đã gửi gắm.

"Xin được giới thiệu lại, ta là Đạm Đài Tẫn – phu quân của Phượng Hoàng Thần Nữ Lê Tô Tô, hiện là quân vương của Cảnh Quốc, là người đang nắm giữ Tà Cốt, và cũng là chủ nhân của Hoang Uyên ngàn năm sau."

Đạm Đài Tẫn chăm chú nhìn Kim Long Trường Huyên, kẻ vẫn đang hướng mắt về phía Hoang Uyên, một lần nữa giới thiệu chính mình.

Trường Huyên quan sát Đạm Đài Tẫn từ đầu đến chân, sau đó nói: "Ta là Trường Huyên. Từ nay về sau nguyện nhận ngài làm chủ, mong rằng ngài có thể bù đắp tiếc nuối của Độ Quân."

Nói xong, hắn lại nhìn chằm chằm Lê Tô Tô hồi lâu, rồi cất giọng cảm thán:

"Chậc, thật là kỳ quái!"

Lê Tô Tô nghe vậy, liền nghi hoặc hỏi:

"Ta? Có gì không ổn sao?"

Hắn thong thả đáp lời:

"Thông thường, sinh mệnh của kẻ khác đều có khởi đầu và kết thúc rõ ràng. Ngắn thì như phàm nhân, chỉ mười mấy năm hay vài chục năm. Dài thì như thần tiên, có thể kéo dài cả vạn năm. Nhưng khi ta nhìn số mệnh của hai người các ngươi, không những kéo dài đến vạn năm mà còn có một khoảng trống mờ mịt phía trước, phía sau lại càng dài đến vô tận. Bản long sống đã mấy vạn năm, chưa từng thấy ai có mệnh cách kỳ lạ như vậy. Hơn nữa, số mệnh hai người còn quấn lấy nhau từ đầu tới cuối, gần như thành một sợi dây thừng rối rắm. Nói đi, rốt cuộc các ngươi là ai? Sợ là không chỉ có kiếp này, mà cả những kiếp trước và kiếp sau cũng chưa từng hiện rõ?"

Đạm Đài Tẫn đến nay đã sống hơn ngàn năm, nghe nói hai người còn mấy vạn năm tuổi thọ, trong lòng vui mừng, nghĩ rằng ít nhất hắn và Tô Tô còn có thể bầu bạn bên nhau thêm mấy vạn năm nữa.

Ngay từ khi chào đời Lê Tô Tô vốn là một quả trứng Phượng Hoàng, tuy sinh ra giữa thời đại Thần - Ma đại chiến, nhưng nàng vẫn ẩn mình trong vỏ trứng suốt một thời gian dài. Nếu tính theo thời điểm phá vỏ, thì nàng cũng chỉ lớn hơn Đạm Đài Tẫn chừng vài trăm năm tuổi. Nghĩ đến việc bản thân vẫn còn mấy vạn năm tuổi thọ, nàng bất giác cảm thấy quá lâu, e rằng sẽ già đến mức rất khó coi. Nhưng khi ánh mắt chạm phải nụ cười của Đạm Đài Tẫn, nàng lại cảm thấy thời gian ấy quá ngắn, chẳng đủ để họ sánh bước bên nhau trọn đời.

"Tô Tô, xem chừng nàng phải cùng ta đời đời kiếp kiếp trói buộc cùng một chỗ rồi." Đạm Đài Tẫn nói, vòng tay ôm chặt Lê Tô Tô trước mặt, tham lam tận hưởng mùi hương dịu dàng tỏa ra từ thân thể tiểu thê tử.
Sợi dây số mệnh của họ dây dưa chẳng có điểm dừng, quấn quýt lấy nhau thì đã sao, để nó hóa thành một vòng tròn mới là tốt nhất.

"Ta nói này... Hai người các ngươi có thể thu ta về trước được không? Bình thường chỉ có thể nghe mà không thể thấy cũng còn chịu được. Nay còn bắt ta tận mắt chứng kiến cảnh ân ái của hai người, chẳng phải là quá đáng lắm sao?"

Lê Tô Tô vừa nghe xong, hai má liền ửng đỏ, rụt rè thò đầu ra, dè dặt hỏi:

"Ngươi.... ngươi vẫn luôn nghe thấy sao?"

"Phải! Nghe rõ mồn một!" Trường Huyên còn cố tình nhấn mạnh.

Thế thì còn gì nữa! Lúc Đạm Đài Tẫn cởi y phục, ngọc bội vẫn luôn để trong tẩm điện. Như vậy, mọi chuyện ban ngày hay ban đêm của hai người, chẳng phải đều bị hắn nghe không sót chút nào sao.... Lê Tô Tô xấu hổ đến mức chỉ muốn độn thổ, vội vàng chui vào lòng Đạm Đài Tẫn, nhất quyết không chịu ló ra nữa.

Đạm Đài Tẫn cũng thoáng lộ vẻ xấu hổ, đưa tay đỡ lấy ngọc bội, rồi ôn tồn nói với Trường Huyên:

"Thật là thất lễ, ta và phu nhân tình sâu ý đậm, lần tới ngươi nhớ bịt tai lại là được."

Trường Huyên ngước nhìn móng vuốt rồng của mình, trầm tư suy nghĩ về khả năng dùng nó để bịt tai. Sau đó, hắn lại ngoảnh đầu nhìn Hoang Uyên ngàn năm trước, nơi hắn từng cùng Độ Quân và Phượng Uyên chung sống. Ánh mắt lưu luyến, sau đó hắn hóa thành một luồng kim quang, bay vào trong ngọc bội.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me