TruyenFull.Me

Lam Dieu Tam Bo Khuc Phong Da Han

Ký ức của Diệp Thứ Hành bay đi xa rất xa... Ước chừng nửa tiếng sau, hắn mới nhớ được lần đầu tiên Lãnh Liệt gọi hắn "Diệp cảnh quan" là khi nào.

Thời điểm đó, tình trạng của bọn họ giống như kẻ thù hễ gặp nhau là đỏ mắt, mỗi tiếng "Diệp cảnh quan", "Lãnh cảnh quan" đều tràn ngập sự trào phúng. Sau đó, dường như mỗi lần sử dụng danh xưng kia với hắn, Lãnh Liệt đều cười đến mức vô cùng "dâm đãng." Bây giờ người kia một lần nữa gọi hắn là "Diệp cảnh quan", thế nhưng lại mang theo vẻ mặt nghiêm túc.

Hoàn toàn không hề có lấy một chút ý tứ châm chọc nào chứ đừng nói là dâm đãng! Rốt cuộc là sao? Chẳng lẽ Lãnh Liệt lại thay đổi nhân cách rồi? Diệp Thứ Hành nghĩ mình nên vui mừng vì điều này. Hôm hay Lãnh Liệt không hề "thú hóa", ít nhất nhìn qua cũng thấy bình thường.

Trong lúc Diệp Thứ Hành suy tư, Lãnh Liệt ở trong phòng khách cũng đang làm trò tương tự. Hắn không hiểu nổi vì sao người đàn ông lạ mặt kia lại xuất hiện ở đây với mình, không biết nơi này là nơi nào, càng không hiểu nổi tại sao mình lại đau nhức khắp người, đặc biệt là trên mặt lại rát tấy một mảng... Chờ chút! Lãnh Liệt cảm thấy có điểm không hợp lý. Hắn giơ tay lên, phát hiện ngoại trừ vết tích trên mặt thì ở tay cũng có vài vết thương nhỏ đã qua xử lý.

"Chết tiệt! Tại sao trên người tôi lại có nhiều vết thương vậy chứ?" Lãnh Liệt cắn răng một cái, không ngờ lại chạm vào vết thương trên mặt khiến hắn lập tức hít vào một hơi khí lạnh. Má nó!

"Rốt cuộc cậu đã làm gì tôi?"

Diệp Thứ Hành trừng mắt, cực kì phẫn nộ nhìn Lãnh Liệt. Anh nói rằng mình bị thương chằng chịt khắp người, vậy tôi thì sao? Vết thương của anh mới là nhẹ đấy!

Lãnh Liệt nhìn lướt qua bốn phía. Hắn hoàn toàn không biết nơi này.

"Tại sao tôi lại ở chỗ này?" Hắn quay ra hỏi Diệp Thứ Hành.

Diệp Thứ Hành bị người trước mặt làm cho hồ đồ luôn. Lãnh Liệt lại bị nhân cách phân liệt rồi? Hắn cảm thấy có điểm kì lạ, nhưng nghĩ mãi vẫn không biết lạ ở chỗ nào. Chính vì đầu óc đang rối bời cho nên dù nghe được câu hỏi của Lãnh Liệt, Diệp Thứ Hành cũng không có ý định trả lời, hoặc là, hắn căn bản không biết phải trả lời như thế nào.

Nhìn cái mặt đần thối vô cùng ngu si của đối phương, Lãnh Liệt nhíu mày hỏi: "Cậu bắt cóc tôi?"

"Hả?" Diệp Thứ Hành sửng sốt, cảm thấy câu hỏi này có chút quen thuộc, như thể tiếp theo sẽ có một vấn đề. Lại nhìn đến vẻ mặt hoài nghi của Lãnh Liệt, hắn liền lắc đầu theo bản năng: "Không, tôi đâu có muốn cưỡng gian anh..."

Hai chữ "cưỡng gian" vừa được nói ra bỗng chốc khiến bầu không khí trở nên tĩnh lặng.

Diệp Thứ Hành hận không thể tát cho mình một cái. Hắn đang nói cái quái gì vậy? Thật là!

Lãnh Liệt bị Diệp Thứ Hành dọa cho sững sờ một hồi. Có điều quay sang nhìn vẻ mặt hối hận muốn chết của đối phương, hắn lại cảm thấy rất thú vị. Người muốn cưỡng gian hắn không ít, đây là lần đầu tiên hắn nghe có người tự nói ra khỏi miệng như thế này. Hắn bật cười: "Cậu muốn cưỡng gian tôi?"

"Không phải, tôi... tôi..." Diệp Thứ Hành lắp bắp, nhất thời không biết phải làm như thế nào, dường như cả mặt trời đang hiện lên trên mặt hắn. Hắn thực sự đã từng muốn "cưỡng gian" Lãnh Liệt, nhưng mà kết quả lần nào cũng ngược lại hết á!

"Vậy tại sao cậu lại đưa tôi tới chỗ này?" Lãnh Liệt lại nói: "Tôi không nhớ là mình đã cùng cậu đến đây".

"Đúng là tôi đưa anh đến, nhưng mà..." Anh rõ ràng tự nguyện đi theo tôi! Diệp Thứ Hành cảm thấy có nói ra thì người trước mặt cũng sẽ không tin, hơn nữa dù cho mình có đến trăm miệng cũng không thể giải thích. Có một số việc càng biện bạch thì càng rắc rối, cái này gọi là càng lau càng đen.

"Nhưng mà cái gì?" Lãnh Liệt khoanh tay trước ngực, ra vẻ như đang thẩm vấn tội phạm: "Sáng sớm tôi thức dậy liền phát hiện mình đang ở một nơi vô cùng xa lạ, vết thương chằng chịt khắp người, hơn nữa lại không nhớ tối qua đã xảy ra chuyện gì, mà người duy nhất ở đây cùng tôi chỉ có cậu, còn nữa..." Lãnh Liệt lướt nhìn qua phía sau Diệp Thứ Hành, thấy trên ngăn tủ có một khung ảnh, trên hình là ảnh Diệp Thứ Hành mặc đồng phục cảnh sát đang cười rất tươi trong ngày tốt nghiệp. "Vậy nơi này là nhà cậu?"

Lãnh Liệt là một người thông minh, điểm này không có ai không biết, Diệp Thứ Hành cũng biết rất rõ. Nhưng hắn thật không ngờ con người này biết bản thân mình bị "bắt cóc" lại còn có thể bình tĩnh đến vậy, hơn nữa còn có thể đứng đây phân tích tình cảnh hiện tại. Là người kia quá tự tin vào bản thân hay không tin tưởng lão Diệp hắn? Vậy chẳng lẽ hắn chẳng có tí lực sát thương nào sao?

"Nơi này đúng là nhà của tôi..."

Diệp Thứ Hành còn chưa nói hết, Lãnh Liệt đã chen trước: "Thực sự quá bừa bộn!"

Cái gì?!

"Móa, bừa bộn còn không phải do anh đập phá sao!" Diệp Thứ Hành rống lên một tiếng. Cái kẻ gây ra chuyện này còn dám không biết xấu hổ mà nhận xét như thế, còn không chịu nhớ xem ban đầu là ai sống chết muốn nương nhờ cái ổ chó này không chịu rời đi?

"Tôi đập phá?" Lãnh Liệt nhíu mày rồi nhìn cánh tay mình: "Ngày hôm qua tôi với cậu đã ẩu đả sao?"

Không phải ẩu đả, là anh đánh tôi thì có! Diệp Thứ Hành nghiến răng.

"Chẳng trách..." Lãnh Liệt nhớ tới vết đấm trên mặt mình rồi cảm nhận sự đau đớn trên đó, nhận thấy đối phương hẳn là không nhẹ tay: "Cậu cũng thật tàn nhẫn, rốt cuộc tôi đã chọc gì tới cậu?"

"Thế này cũng gọi là ra tay tàn nhẫn?" Diệp Thứ Hành hoàn toàn nổi giận, từ cảm giác oan ức chuyển thành uất ức: "Anh xem anh đã đánh tôi thành cái gì rồi!" Nói đoạn liền vén áo sơ-mi lên, quay lưng về phía Lãnh Liệt: "Thấy chưa! Đến cùng thì ai mới là người tàn nhẫn đây?"

Thấy Diệp Thứ Hành quay lưng lại, trong phút chốc, ánh mắt Lãnh Liệt lạnh đi rất nhiều.

Cái lưng trơn bóng hiện tại đã bị đầy rẫy những vết thương to nhỏ, ngang dọc tứ tung tàn phá, có chỗ còn rách da. Vết thương vẫn còn sưng đỏ, hẳn là mới khép miệng không lâu.

Lãnh Liệt chậm rãi đi về phía Diệp Thứ Hành: "Thật sự đều là tôi làm ư?" Hắn hoàn toàn không nhớ rõ.

"Phí lời! Lẽ nào là tôi tự làm?" Diệp Thứ Hành nghiêng đầu lườm Lãnh Liệt một cái, lại thấy đối phương đã đứng sau mình từ lúc nào, mắt nhìn mình như đang nghiệm thi... Đệt! Hắn thật sự ghét cái kiểu so sánh này.

"Anh... Anh mới là kẻ ra tay độc ác! Nhìn tay tôi đây này, vết thương dài đến 5cm! Tôi đánh anh là để tự vệ thôi!" Diệp Thứ Hành bị Lãnh Liệt nhìn đến phát cáu, định mặc lại áo sơ-mi thì lại cảm thấy trên lưng đột nhiên nóng lên khiến cho hắn sợ đến mức đứng chôn chân tại chỗ.

Lãnh Liệt đang sờ hắn!

Nói chính xác thì ngón tay của Lãnh Liệt đang lần dọc theo vết thương trên lưng hắn, xem xét hình dạng và độ dài.

Không biết tại sao, nhìn qua những vết thương của Diệp Thứ Hành, Lãnh Liệt lại cảm thấy đau đớn hơn.

Diệp Thứ Hành đột nhiên thấy lúng túng.

Cứ như tình nhân cùng nhau chơi SM, người kia đột nhiên nảy sinh dục vọng lưu lại dấu vết hoan ái thì người này kêu lên: "Anh xem anh làm em thành ra thế này có phải rất vui không? Sao lại độc ác như vậy chứ?"

Người kia vuốt vuốt những vết thương đó rồi nói: "Không phải em mới nãy còn thích anh dùng sức sao? Lại còn nói rất thoải mái nha~!"

Ngừng ngừng! Lạc đề mất rồi!

Khi Diệp Thứ Hành thôi suy nghĩ lung tung cũng là lúc Lãnh Liệt dừng động tác lại. Diệp Thứ Hành lên tiếng hỏi: "Anh muốn làm gì...?" Âm thanh vừa khàn khàn vừa có chút run rẩy không thể nào khống chế.

"Diệp cảnh quan, tôi không hiểu vì sao cậu lại làm tất cả những chuyện này. Tuy rằng tôi không thể nhớ được đã có chuyện gì xảy ra, nhưng tôi tin cậu cũng biết rằng chỉ bằng lời nói của một bên thì sẽ không nhận định được bất cứ chuyện gì." Lãnh Liệt bình tĩnh nói. Lời nói kia quả thực khiến cho Diệp Thứ Hành cảm thấy vết thương trên lưng hắn như được lăn thêm một lần trên vụn thủy tinh.

Thật nhục nhã! Đây chính là xúc phạm trí thông minh và nhân phẩm của hắn mà!

"Cút con mẹ nó đi!" Diệp Thứ Hành như con thú nhỏ đột nhiên bị giẫm phải đuôi mà tức giận xù lông. Hắn quay phắt người chỉ thẳng vào mặt Lãnh Liệt: "Bà nội nhà anh, muốn cùng tôi chơi trò cảnh sát phá án sao? Tôi cũng là cảnh sát đấy nhá! Đừng tưởng rằng anh mất trí nhớ thì cái gì cũng không cần phải chịu trách nhiệm. Phân liệt thì có gì ghê gớm? Anh chính là kẻ có dạng chân ra cũng không ai thèm! Họ Lãnh kia, anh nhớ kĩ cho tôi, món nợ này tôi nhất định sẽ tính sổ rõ ràng! Đợi đến khi anh khỏe lại rồi, tôi sẽ đánh anh đến mức bà nội cũng không nhận ra luôn!"

Nhìn Diệp Thứ Hành khua chân múa tay, khuôn mặt tức giận đến đỏ bừng, Lãnh Liệt khó hiểu hỏi: "Cậu đang nói cái gì vậy? Mất trí nhớ? Nhân cách phân liệt cái gì chứ?"

Lần này đến lượt Diệp Thứ Hành bối rối. Hắn chậm rãi buông tay, hít sâu một hơi rồi quyết định hỏi vấn đề đơn giản nhất.

"Anh... biết tôi là ai không?" Hắn hỏi.

Lãnh Liệt cau mày: "Cảnh sát Diệp, cậu lại đang đùa tôi sao? Tất cả những thứ này là trò đùa dai của cậu sao?"

"Có quỷ mới đùa anh! Có ai lại đùa dai đến mức biến mình trở thành cái bộ dạng này sao?" Diệp Thứ Hành chỉ ra sau lưng mình. Hắn thấy thế này cũng đánh đổi quá lớn rồi đó!

"Này! Hiện tại anh có phải là Lãnh Liệt không? Nói ra thì chúng ta cũng nên thương lương một chút đi."

Lãnh Liệt nhất thời hóa đá, tròn mắt nhìn Diệp Thứ Hành: "Tôi chính là Lãnh Liệt! Cậu còn muốn tôi nói rõ ràng cái gì nữa?"

"Tôi biết, đương nhiên tôi biết!" Diệp Thứ Hành vò tóc. Mỗi một nhân cách xuất hiện đều nói mình là Lãnh Liệt. "Ý tôi là muốn hỏi về đặc điểm của cá thể, kiểu như.. anh là Lãnh Liệt ôn nhu, Lãnh Liệt quỷ súc, Lãnh Liệt phúc hắc hay là Lãnh Liệt lạnh lùng...?"

"Diệp Thứ Hành, có phải cậu đang tổ chức càn quét tội phạm hay đang không có chuyện gì làm, cho nên mới dùng mấy thứ ý nghĩ kì lạ đi trêu đùa tôi?" Từ 'Diệp Thứ Hành' được thốt ra, không một chút khách sáo.

Nghe vậy, Diệp Thứ Hành hết sức vui mừng, bởi Lãnh Liệt còn nhớ tên hắn!

"Tôi chính là Lãnh Liệt, tổ trưởng tổ trọng án có văn phòng nằm ở phía tây sở cảnh sát. Có muốn tôi lấy chứng minh thư và thẻ cảnh sát ra cho cậu xem không?" Hai từ cuối cùng làm cho Diệp Thứ Hành chấn động đến mức đầu óc ong ong.

Có điều, bị Lãnh Liệt quát mắng một lúc, Diệp Thứ Hành rốt cuộc cũng tỉnh táo đôi chút. Cả tối qua lẫn sáng nay, hắn đều bị người giày vò. Đêm qua, hắn vì bị tên Lãnh Liệt kia phá hỏng tâm trạng mà cả người mệt mỏi, tiếp đó vì mất máu quá nhiều mà ngủ không ngon giấc, bây giờ thì lại bị tên Lãnh Liệt này quát tháo một trận. Ánh mắt sắc như dao đâm cùng vẻ mặt khó chịu của đối phương khiến hắn nhớ tới lần đầu tiên bọn họ gặp mặt. Lần đó, thời điểm nhìn thấy ánh mắt này cũng là lúc hắn kéo quần lót của Lãnh Liệt xuống, sau đó, ánh mắt Lãnh Liệt nhìn hắn không phải hết sức tà khí thì cũng là tràn ngập dục vọng!

Lẽ nào, căn bản hắn đã đi nhầm đường ngay từ ban đầu? Đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, Diệp Thứ Hành thoáng cái trông giống như bị sét đánh, cả người bất giác trở nên run rẩy.

"Anh... anh... anh..." Hắn lắp bắp mãi không thể nói ra câu hoàn chỉnh.

"Tôi làm sao?" Thấy đối phương chuyển biến quá nhanh, Lãnh Liệt nhất thời không kịp phản ứng.

"Anh có còn nhớ chúng ta đã quen nhau như thế nào không?" Hiện tại vấn đề này hết sức quan trọng đối với hắn.

Vẻ mặt Lãnh Liệt có phần là lạ, thiếu kiên nhẫn nói: "Không nhớ rõ."

Không nhớ rõ? Diệp Thứ Hành suy nghĩ một chút rồi đi tới phía sau Lãnh Liệt. Thấy người nọ nhất thời không có phản ứng, hắn liền đưa tay về phía hông của đối phương...

"Cậu làm gì vậy?" Lãnh Liệt vừa nói xong, còn chưa kịp quay đầu lại đã cảm thấy nửa người dưới đột nhiên mát lạnh.

Diệp Thứ Hành ngang nhiên kéo quần của Lãnh Liệt xuống. Cái quần này là hắn cho Lãnh Liệt mượn sau vụ ẩu đả, dạng quần thun thể thao, đặc điểm lớn nhất là dễ dàng kéo xuống. Còn quần lót thì sao? Không có nhá! Hắn lười cho cái tên này mặc!

Lần này đến phiên Lãnh Liệt rơi vào trạng thái bị sét đánh, tay nắm đến trắng bệch, cúi đầu nhìn Diệp Thứ Hành đang ngồi chồm hỗm trên mặt đất.

Ha ha! Thật sự là biểu cảm của Lãnh Liệt bây giờ giống hệt lúc đó! Diệp Thứ Hành cười đến rực rỡ: "Anh có nhớ không?"

Mô phỏng lại cảnh từng diễn ra có thể sẽ giúp kí ức tái hiện.

Mặt Lãnh Liệt đỏ bừng, không biết là do tức giận hay xấu hổ, tuy rằng cái thái độ thứ nhất nghe có vẻ khả thi hơn. Hắn phải rất rất kiềm chế mới có thể gạt đi ý định đạp bay người đàn ông này, bởi hắn biết thượng cẳng chân hạ cẳng tay là hành vi của kẻ hèn hạ. Chiếc quần bị kéo xuống như thể muốn dứt ra khỏi người hắn. Gân xanh trên trán Lãnh Liệt đều nổi cả lên: "Cậu nhất định phải luôn khiến tôi mất mặt đến mức một chút thể diện cũng không còn sao?"

"Lãnh Liệt, tôi phải XXOO anh! Anh rõ ràng còn nhớ rõ mà bày đặt ra vẻ!" Diệp Thứ Hành kích động đến ngồi bật dậy, mãnh mẽ vỗ vai Lãnh Liệt.

"A!" Thân thể Lãnh Liệt nghiêng về một bên, nhìn thoáng qua trông cũng thật giống như đang bị thương.

Thật con mẹ nó chẳng khác nào tan mây lại được thấy trăng sáng! Diệp Thứ Hành muốn rơi lệ. Tháng ngày đau khổ cuối cùng cũng kết thúc, tên khách làng chơi chết tiệt đã trở về! Tuy rằng đầu óc không còn được linh hoạt như xưa, nhưng chỉ cần người trở về là tốt rồi. Dù sao hắn cũng không chịu nổi mấy chục "Lãnh Liệt" luân phiên nhau làm trò quỷ!

"Cái này..." Đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, Diệp Thứ Hành bèn lấy tay chọt chọt vào người Lãnh Liệt.

"À, có chuyện này hi vọng anh sẽ không để ý, tôi chỉ muốn biểu lộ tâm tình thôi." Nếu không muốn Lãnh Liệt bị dọa sợ, chuyện này cứ nói trước thì tốt hơn.

Lãnh Liệt nhướn lông mày, cuối cùng thả lỏng hai vai: "Cậu lại muốn làm gì? Còn chưa chịu nói rõ ràng tại sao cậu lại bắt cóc tôi?" Nguồn : we btruy en onlin e.com

"Chuyện đó không quan trọng!" Diệp Thứ Hành xoa xoa tay, cười vô cùng bỉ ổi: "Quan trọng là — cái này!" Dứt lời, hắn liền bổ nhào lên người Lãnh Liệt mà hôn lên! Tên kia mặc dù cả người vẫn còn xanh xanh tím tím, nhưng cái mặt thì vẫn đẹp trai vô cùng.

"Cậu! A~~~!" Bị hôn không kịp trở tay, cả thân thể Lãnh Liệt đều mất thăng bằng mà ngã xuống sàn nhà, đương nhiên lần này là hắn làm đệm lót.

Sau khi hôn hít làm phiền đủ loại, Diệp Thứ Hành bèn trưng ra cái mặt cực kì ngây thơ, cười hỏi: "Anh có nhớ quan hệ giữa hai chúng ta là loại gì không?"

"Cậu... cậu cút xuống cho tôi!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me