TruyenFull.Me

Lam Nhi Cong Tu Kieu The Sap Cuoi Cua Ngai La Ke Lua Dao Vong Tien Edit

Giờ Mão ngày hôm sau, vì còn mang thương tích nên Lam Vong Cơ ngủ sâu hơn thường lệ. Khi tỉnh dậy, y phát hiện Ngụy Vô Tiện lại không có trong Tĩnh Thất. Chẳng lẽ lại rời đi mà không từ biệt? Y lập tức nhìn về phía án thư, nhưng trên bàn không có thư từ gì cả. Lam Vong Cơ nhanh chóng khoác thêm ngoại bào, vừa ra khỏi sân thì thấy hướng nhà bếp nhỏ phía xa xa bốc lên một làn khói đen.

Lam Vong Cơ lập tức chạy nhanh đến. Trong bếp, chỉ thấy một mình Ngụy Vô Tiện đang luống cuống dập lửa, mặt mũi bị khói hun đen thui, đáy nồi cũng bị cháy thủng.

May mà lửa chưa bốc to, Lam Vong Cơ dùng thuật pháp nhanh chóng dập tắt, sau đó bước vào, xoay quanh Ngụy Vô Tiện một vòng để kiểm tra kỹ lưỡng, lo lắng hỏi:
"Ngụy Anh, có bị thương không?"

"Không... không có, không bị thương." Ngụy Vô Tiện vẫn chưa hoàn hồn, suýt nữa thì đốt cả Vân Thâm Bất Tri Xứ, vội nói: "Lam Trạm, xin lỗi, là ta không cẩn thận..."

Lam Vong Cơ lại cẩn thận kiểm tra thêm lần nữa, xác định hắn không bị bỏng mới nhẹ nhõm thở ra. Sau khi trở về Tĩnh Thất, y lấy khăn lau mặt cho hắn cẩn thận.

Vừa được y lau rửa, Ngụy Vô Tiện vừa vội vàng giải thích:
"Lam Trạm, sáng nay ta dậy sớm định làm cơm cho ngươi ăn, nguyên liệu đã chuẩn bị xong rồi, ta cho vào nồi nấu, nhưng không hiểu sao quá buồn ngủ, ngồi một lát đã ngủ quên mất..."

Lam Vong Cơ nhẹ giọng đáp:
"Không bị thương là tốt rồi. Về sau, đừng xuống bếp nữa."

Về sau... còn có về sau sao...

Ngụy Vô Tiện không ngờ Lam Vong Cơ chẳng hề trách cứ một câu, chỉ toàn là quan tâm và an ủi, lại còn nhẫn nại giúp hắn lau mặt, dịu dàng đến vậy.

Mà bản thân hắn thì thế nào? Là một kẻ nói dối, một tên trộm, đầy tính toán, tu vi thì kém, học hành chẳng đâu vào đâu, đến nấu ăn cũng có thể làm cháy thủng cả đáy nồi, đã vậy còn không sinh được con, cũng chẳng thể bị đánh dấu hoàn toàn. Không những thế, còn gây họa hết lần này đến lần khác... Một loại cảm giác bất lực trào dâng, khiến Ngụy Vô Tiện cảm thấy mình càng lúc càng rời xa Lam Vong Cơ. Có lẽ... chẳng còn cái gọi là "về sau" nữa.

Không lâu sau, Ôn Tình đến. Lam Vong Cơ dẫn Ngụy Vô Tiện cùng nàng đi gặp phụ thân, thúc phụ và huynh trưởng để xin giúp đỡ.

Sau khi mấy người trong Lam gia nghe rõ ngọn ngành sự việc, tuy việc trộm Tuyết Liên Quả là sai, nhưng qua một tháng sống chung, cộng thêm mục đích trộm quả là để cứu người, có thể thấy Ngụy Vô Tiện không phải hạng đại gian đại ác, thậm chí còn rất thiện lương, chỉ là phương pháp hành sự quá cực đoan.

Ôn Tình hỏi xem còn đan dược nào luyện từ Tuyết Liên Quả không, nàng muốn mượn một viên đem về nghiên cứu, thử tìm dược liệu khác có thể thay thế để phục chế dược hiệu của đan.

Khi nghe Ôn Tình tự xưng là hậu nhân của Kỳ Hoàng Ôn thị, các trưởng bối đều kinh ngạc. Tộc Kỳ Hoàng Ôn thị xưa kia đã bị Ôn Nhược Hàn hủy diệt, nay lại có hậu nhân kế thừa y thuật, như vậy không phải là hoàn toàn vô vọng. Dù có thể chỉ phục chế được năm phần hiệu quả, nhưng cũng là một biện pháp bù đắp đáng giá. Vì thế, Thanh Hành Quân cho phép Lam Hi Thần dẫn Ôn Tình đến Tàng Dược Các lấy thuốc.

Thanh Hành Quân rất có cảm tình với Ngụy Vô Tiện, thậm chí còn đề nghị Lam Vong Cơ đưa hắn ra ngoài lánh mặt một thời gian, chờ Ôn Tình phục chế được đan dược rồi quay lại nhận tội, có thể lấy công chuộc tội mà giảm nhẹ hình phạt. Nhưng Ngụy Vô Tiện kiên quyết muốn tự mình đứng ra chịu trách nhiệm, hắn nhất định phải lập tức ra mặt nhận sai với các trưởng bối.

Vì vậy, mấy người Lam gia chỉ còn cách đến trước mặt Đức Thiện Quân giải trình sự việc, cố gắng xin giảm nhẹ hình phạt cho hắn.

Tại từ đường Lam thị, chư vị trưởng lão và tiền bối đức cao vọng trọng đều đã có mặt đông đủ. Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện và Ôn Tình cùng quỳ dưới đường, chờ bị thẩm tra.

Ngụy Vô Tiện, từ đêm qua đến nay, có lẽ vì lo lắng quá độ trong nhiều ngày liền, tinh thần lẫn thể xác đều kiệt quệ. Sáng nay lúc nấu cơm, chưa từng có lần nào hắn buồn ngủ đến vậy, mí mắt không thể nào mở nổi, mới dẫn đến việc ngủ gật và đốt cháy nồi. Giờ khắc này, triệu chứng ấy càng rõ rệt hơn...

Sau khi nghe rõ toàn bộ nguyên do và quá trình sự việc, lại biết Ôn Tình sẽ cố gắng tìm cách cứu vãn, nhưng Đức Thiện Quân đương nhiên không thể dễ dàng bỏ qua cho Ngụy Vô Tiện. Bản thân ông vốn đã cực kỳ nghiêm khắc, lại không mấy hài lòng với cuộc hôn sự của cháu trai từ đầu. Sau đó lại nghe Tô Thiệp nói rằng Ngụy Vô Tiện hoàn toàn dựa vào dối trá và sắc dụ mà vào được Vân Thâm Bất Tri Xứ, nhờ vận may mới được gả cho Lam Vong Cơ để xung hỉ thay Lam Khải Nhân. Thêm nữa, qua phản ánh của các tiên sinh, thì từ sau khi thành thân đến nay, hắn liên tục phạm phải gia quy, thậm chí đến chữ viết còn không ra hồn, nay lại còn dám trộm tiên quả trân quý của Lam thị. Dù vừa rồi đã nghe về thân thế của Ngụy Vô Tiện, biết hắn là ân nhân thuở nhỏ của Lam Vong Cơ, cũng hiểu rằng hắn trộm quả là vì cứu người, lại càng biết chính nhờ hắn xung hỉ mà Lam Khải Nhân mới giữ được mạng, nhưng Đức Thiện Quân vẫn thấy tội không thể tha, nhất định phải mượn cơ hội này mà nghiêm khắc giáo huấn.

Đức Thiện Quân nói:
"Cho dù Ôn cô nương sau này có thể tìm được cách bù đắp, thì hình phạt này cũng không thể miễn. Phạt Ngụy Anh ba trăm trượng giới xích, lập tức thi hành."

"Ngụy Anh lĩnh phạt!" Ngụy Vô Tiện lúc này đã khó chịu đến mức gần như ngất đi, nhưng hắn hiểu rõ mình trộm thứ quý giá đến vậy của người ta, hình phạt chỉ là giới xích thôi thì đúng là còn nhẹ, hắn còn từng nghĩ đến chuyện bị chặt tay gãy chân kia kìa.

Lam Vong Cơ lập tức xin tha:
"Thúc công! Ngụy Anh vẫn chưa kết đan, sợ là không chịu nổi ba trăm giới xích, Vong Cơ xin được chịu thay!"

Đức Thiện Quân hoàn toàn không lay chuyển, nghiêm mặt nói:
"Vong Cơ, hôm qua ngươi đã nhận ba trăm giới thước rồi. Hôm nay là phạt Ngụy Anh, quy củ của Lam thị ngươi quên rồi sao? Trừng phạt phải rõ ràng, không thể thay thế lẫn lộn!"

Nghe đến đây, sắc mặt vốn đã không tốt của Ngụy Vô Tiện càng thêm trắng bệch, mồ hôi lấm tấm trên trán, mắt hoa lên, cơ thể mềm nhũn không chống đỡ nổi nữa, liền ngã quỵ xuống đất, giọng thều thào:
"Lam Trạm, ngươi... ngươi bị đánh ba trăm giới thước rồi sao?"

Lam Vong Cơ vội đỡ lấy hắn, thấy môi và mặt hắn đều trắng bệch không còn chút máu, liền ôm chặt vào lòng đầy xót xa, quay sang nói với Đức Thiện Quân:
"Thúc công, Ngụy Anh thân thể không khỏe, Vong Cơ khẩn cầu thay hắn chịu phạt!"

"Hừ!" Đức Thiện Quân hừ lạnh, vung tay áo quát:
"Đánh! Vậy thì đánh cả hai!"

"Không! Lam Trạm..." Ngụy Vô Tiện cố đẩy Lam Vong Cơ ra, không muốn để y bị đánh thêm nữa, nhưng sức lực đã cạn, không sao đẩy được người kia vẫn như núi mà che chở lấy hắn. Đệ tử chấp hành hình phạt đã vung giới xích, quất xuống lưng Lam Vong Cơ.

"Bốp! Bốp!" Mới đánh được hai trượng, Ngụy Vô Tiện đã hôn mê.

"Ngụy Anh!? Ngụy Anh!!" Lam Vong Cơ gọi to.

Thanh Hành Quân cũng không nhịn nổi nữa, cất tiếng:
"Dừng tay, Vô Tiện đã ngất rồi!"

Ôn Tình lập tức bước lên, day nhân trung cho Ngụy Vô Tiện. Hắn chậm rãi mở mắt, nhưng thần trí vẫn mơ hồ, miệng lẩm bẩm:
"Đều là lỗi của ta... sao lại phải đánh Lam Trạm..." rồi lại lần nữa hôn mê.

Lam Vong Cơ gấp giọng hỏi:
"Ôn cô nương, rốt cuộc Ngụy Anh bị sao vậy?"

Ôn Tình bắt mạch, rất nhanh liền thở phào nhẹ nhõm, rồi nói:
"Chúc mừng Lam Nhị công tử, A Tiện đã mang thai rồi."

Đôi mắt Lam Vong Cơ chớp khẽ, thoáng tròn lên, dường như không tin vào tai mình, lại xác nhận:
"Đã mang thai rồi?"

Ôn Tình gật đầu:
"Không sai, đã gần một tháng rồi. A Tiện thể chất yếu, thai lại không ổn định, không thể chịu thêm kích thích nữa, nếu không sẽ có nguy cơ sảy thai."

Lúc này ai nấy đều lộ rõ vẻ vui mừng, kể cả Đức Thiện Quân cũng không ngoại lệ. Mấy vị y giả của Lam gia cùng bước lên bắt mạch xác nhận, đều đồng tình với chẩn đoán của Ôn Tình, cho rằng nhất định phải dưỡng thai cẩn thận. Nếu tiếp tục đánh phạt hoặc để thai phụ chịu kích thích quá lớn, e rằng thai nhi sẽ không giữ được.

Ánh mắt của mọi người đồng loạt đổ dồn về phía Đức Thiện Quân, khiến ông chịu áp lực không nhỏ. Dẫu sao đó cũng là huyết mạch đời sau trực hệ của Lam thị. Ông tuy cứng nhắc, nghiêm khắc nhưng không phải người tàn nhẫn, đương nhiên cũng không nỡ tiếp tục trách phạt.

Huống hồ nghĩ lại, Ngụy Vô Tiện quả thực đã cứu Lam Vong Cơ, cũng gián tiếp cứu được Lam Khải Nhân, tuy có hành vi trộm cắp nhưng bản tâm không xấu. Nghĩ đến tình nghĩa cũ, có thể xem như lấy công chuộc tội cũng không phải không thể. Quan trọng nhất là vì đứa trẻ trong bụng hắn, bây giờ quả thực không thể đánh được nữa.

Đức Thiện Quân nói:
"Miễn cho Ngụy Vô Tiện hình phạt ba trăm giới xích, đổi thành chép Nhã Chính Tập ba trăm lần. Vong Cơ, người của ngươi thì tự mình dạy dỗ cho tốt, nếu về sau còn xảy ra chuyện trộm cắp nữa, hình phạt sẽ tăng gấp đôi, rõ chưa?"

Lam Vong Cơ gật đầu:
"Vâng, đa tạ thúc công."

Lam Khải Nhân dặn:
"Vong Cơ, đưa Ngụy Anh về Tĩnh Thất nghỉ ngơi. Sau đó triệu tập toàn bộ y giả đến hội chẩn, nhất định phải bảo đảm Ngụy Anh và đứa trẻ trong bụng được bình an vô sự!"

"Vâng, thúc phụ." Y lại nhìn về phía phụ thân và huynh trưởng, thấy Lam Hi Thần mỉm cười đầy ý tứ, Thanh Hành Quân cũng gật đầu hài lòng. Lam Vong Cơ liền ôm Ngụy Vô Tiện rời khỏi từ đường, quay về Tĩnh Thất.

Từ cuối giờ Thìn, Ngụy Vô Tiện vẫn mê man bất tỉnh. Trong khoảng thời gian ấy, mấy lượt y giả đến chẩn mạch, đưa thuốc. Tuy thai khí do nhiều ngày suy nghĩ lo lắng mà không ổn định, nhưng chỉ cần nghỉ ngơi điều dưỡng chu đáo thì không có gì đáng ngại.

Hắn ngủ rất không yên, liên tiếp gặp ác mộng, còn lẩm bẩm gọi tên Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ vẫn luôn ôm hắn trong lòng, dịu dàng khẽ nói:
"Ngụy Anh, ta ở đây."

Gần đến giờ Dậu, Ngụy Vô Tiện mới tỉnh lại. Hắn cảm thấy rõ ràng bụng trống rỗng, nhưng dạ dày lại cuồn cuộn như sóng trào, cả người khó chịu vô cùng. Vừa mở mắt ra đã chạm phải ánh mắt dịu dàng như nước của Lam Vong Cơ.

"Lam Trạm..." Ngụy Vô Tiện áy náy cực độ. Cả người hắn tuy khó chịu, nhưng lưng lại không đau chút nào. Vậy chắc chắn là Lam Vong Cơ lại thay hắn chịu phạt rồi. Hắn gắng chống người dậy, vươn tay vào trong cổ áo y:
"Thương tích của ngươi... để ta xem một chút..."

Lam Vong Cơ đỡ lấy eo hắn, ổn định động tác:
"Ngụy Anh, ta không sao. Thúc công không phạt giới xích nữa."

"Thật không? Ta không tin!"

"Ngụy Anh, thật đấy."

"Vậy ngươi cởi áo cho ta kiểm tra! Thúc công sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy?"

Lam Vong Cơ khẽ mỉm cười:
"Ngụy Anh, bởi vì ngươi mang thai rồi."

"Cái gì!?" Mắt Ngụy Vô Tiện tròn xoe, kinh ngạc đến mức suýt hét lên:
"Nói... nói bậy! Tình tỷ từng bảo ta không thể mang thai mà!"

"Ôn cô nương cũng không giải thích được rõ ràng. Nhưng hiện giờ đúng là có rồi, đã gần một tháng. Tất cả y giả của Lam thị đều xác nhận."

Ngụy Vô Tiện sững sờ hồi lâu, khẽ đặt tay lên bụng mình. Suốt một tháng qua, vì trộm quả mà nơm nớp lo sợ, lại vì nghĩ rằng mình không thể sinh con cho Lam Vong Cơ mà sinh lòng tự ti, thêm vào đó tu hành không tiến bộ, bài vở không theo kịp, mà quy củ và các tiên sinh Lam thị lại nghiêm khắc vô cùng. Trớ trêu thay, cũng chính trong khoảng thời gian ấy, tình cảm của hắn dành cho Lam Vong Cơ lại ngày một sâu đậm, khiến nội tâm càng thêm rối ren. Tất cả những áp lực ấy như một tảng đá đè nặng lên ngực hắn, khiến hắn gần như không thể thở nổi.

Nhưng giờ đây, khi biết các bậc trưởng bối đều không phạt mình nữa, lại còn phát hiện bản thân đang mang thai, Ngụy Vô Tiện cảm thấy như thể mọi áp lực đều đã được gỡ bỏ — hắn có thể sinh con cho Lam Vong Cơ, điều tưởng như không thể giờ đã thành hiện thực. Trở ngại lớn nhất đã được hóa giải, còn như tu vi hay bài vở, hắn tin rằng mình hoàn toàn có thể nỗ lực để làm tốt hơn, để xứng đáng với Lam Vong Cơ.

Ngụy Vô Tiện mừng đến phát khóc:
"Thật tốt quá rồi, Lam Trạm, chúng ta có con rồi!"

"Ừm..." Lam Vong Cơ cũng vô cùng vui mừng. Tuy không hẳn chỉ vì đứa trẻ, mà bởi vì nhờ có hài tử này, Ngụy Vô Tiện gần như đã nhận được đặc xá. Mọi người đều vui, Ngụy Anh cũng vui, vậy thì với y mà nói, đó chính là viên mãn.

Hai người ôm chặt lấy nhau hồi lâu, rồi Lam Vong Cơ mang cháo và cơm đến, đút cho Ngụy Vô Tiện ăn, vừa ăn vừa trò chuyện. Nhờ đứa trẻ này, mọi muộn phiền trong lòng Ngụy Vô Tiện đều tiêu tan, bầu không khí trong Tĩnh Thất cũng trở nên tươi sáng hẳn.

"Ngụy Anh, ngươi ăn nhiều một chút, Ôn cô nương nói thân thể ngươi yếu, thai khí vẫn còn chưa ổn, thời kỳ mang thai cần phải tĩnh dưỡng."

"Ừm, Lam Trạm, ta nghe lời ngươi! Với lại ta còn định từ ngày mai sẽ bắt đầu luyện chữ, ngươi dạy ta nha!"

"Được." Lam Vong Cơ đặc biệt thích dạy Ngụy Vô Tiện luyện chữ, vì như thế có thể ôm hắn trong lòng, còn có thể nắm tay hắn, thật thân thiết.

"Còn nữa, bây giờ ta có thai rồi, có thể luyện khí được không?"

"Dĩ nhiên là không."

"Ồ... Vậy đành đợi đến khi sinh xong vậy. Lam Trạm, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ nhanh chóng tu thành Kim Đan!"

"Ừm." Ngụy Vô Tiện có linh căn thượng phẩm, vạn người có một, Lam Vong Cơ hoàn toàn không lo lắng gì.

"Về phần bài vở ta cũng phải mau chóng bù đắp, ngày mai ta vẫn đi nghe giảng như thường!"

"Không được, Ngụy Anh, ngươi chỉ cần an tâm nghỉ ngơi."

"Ồ... Vậy còn gì không được làm nữa không? Ngươi nói hết cho ta biết đi, với lại ba nghìn điều gia quy kia, ta sẽ cố gắng không phạm, thật đó, cố gắng thôi."

"Không cần gò bó bản thân quá, phạm quy rồi thì..."

"Hửm? Lam Trạm, vừa rồi ngươi nói gì?"

"Không có gì." Lam Vong Cơ nghĩ đến chuyện sáng nay Ngụy Vô Tiện nấu cơm suýt đốt cháy cả hậu sơn mà vẫn còn sợ hãi, cuối cùng vẫn quyết định phải lập vài quy tắc cơ bản cho hắn, ít nhất để đảm bảo sự an toàn của chính hắn:
"Không được xuống bếp."

Ngụy Vô Tiện nhớ đến cảnh mình làm cháy thủng nồi, đỏ mặt lên. Nhưng quy định này lại khiến hắn thấy thật ấm lòng, cảm thấy đó là sự quan tâm và che chở không chút giấu giếm từ Lam Vong Cơ:
"Được được, sau này ta không nấu nữa."

"Nhị ca, còn gì không được nữa không?"

"Không được giấu chuyện với ta, không được đối xử khách sáo với ta, không được không dùng bạc của ta, sính lễ đã đưa cho ngươi, không được nghĩ đến chuyện trả lại."

Ngụy Vô Tiện phì cười:
"Được được được, Nhị ca, sau này ta đều nghe lời ngươi."

Lam Vong Cơ tiếp tục nói:
"Không được chỉ để lại một phong thư rồi bỏ đi, không được... rời xa ta..."

Mắt Ngụy Vô Tiện đỏ hoe, hắn cảm thấy bản thân gặp được Lam Vong Cơ chính là ba đời có phúc, nắm lấy tay y, khẽ nói:
"Lam Trạm, sau này chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa."

"Ừm..." Lam Vong Cơ cũng thấy mình thật may mắn. Bảy tuổi năm ấy, đúng lúc tuyệt vọng bơ vơ, y gặp được hắn; mười bảy tuổi năm nay, hắn lại quay trở về bên y.
"Ngụy Anh, không bao giờ rời xa nữa."



— HOÀN —

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me