Lam Nhi Cong Tu Kieu The Sap Cuoi Cua Ngai La Ke Lua Dao Vong Tien Edit
Ngụy Vô Tiện nhìn thấy mọi người trong đại tạp viện, vui mừng reo lên:
"Tứ thúc, Ôn bà bà? A Dương!? Mọi người sao lại đến đây cả vậy?!"
Ôn bà bà đáp: "Mấy hôm trước, Lam Nhị công tử phái rất nhiều xe ngựa đến rước chúng ta tới."
Tiết Dương nói: "Đúng đó, lão đại, bọn ta sống ở ngôi làng phía sau phủ đệ của huynh, nhà nào cũng đẹp hết!"
Mọi người đều không biết Ngụy Vô Tiện trà trộn vào Lam thị là để trộm đồ, chỉ tưởng hắn tìm được một chốn nương thân tốt đẹp, ai nấy đều thật lòng vui mừng cho hắn.
Ngụy Vô Tiện vừa cảm kích Lam Vong Cơ hết lòng vì mình, vừa thấy hổ thẹn, bởi mục tiêu thực sự của hắn là tiên quả của Lam thị. Trộm được rồi, hắn còn phải dẫn theo cả nhóm người này rời đi, đến lúc ấy, tấm lòng của Lam Vong Cơ chẳng khác gì bị hắn phụ bạc.
Hắn cúi đầu, sắc mặt phức tạp, còn chưa kịp nghĩ nhiều thì đã bị đám tiểu đồng tiểu muội kéo đi khắp phủ, hết chỗ này đến chỗ khác tham quan.
Khi đến một gian phòng tạp vật lớn, Tiết Dương dẫn mấy đứa nhỏ đẩy cửa bước vào, Ngụy Vô Tiện nhìn qua thì thấy bên trong chất đầy đồ đạc.
"Đây là gì vậy?" Ngụy Vô Tiện nghi hoặc hỏi.
"Lễ vật sính lễ." Lam Vong Cơ đáp.
Ngụy Vô Tiện trừng lớn mắt, nghiêng đầu nhìn sang thì thấy Lam Vong Cơ đang dùng ánh mắt dịu dàng nhìn hắn.
Lam Vong Cơ nói: "Ngụy Anh, mấy hôm nay bận rộn chuẩn bị hôn sự cùng những việc này, có phần sơ sót với ngươi, sau khi thành thân, ta sẽ bù đắp cho ngươi thật tốt."
Ngụy Vô Tiện không nói được lời nào.
Quả thật mấy hôm nay hắn đều tự mình loanh quanh trong Vân Thâm Bất Tri Xứ, ít gặp Lam Vong Cơ, chỉ cùng ăn tối nói dăm ba câu nhàn nhạt. Hắn cứ nghĩ Lam Vong Cơ cũng chỉ là diễn trò ứng phó, nhưng không ngờ y lại chuẩn bị lễ vật chu đáo như thế, thành tâm như vậy, khiến lòng hắn càng nặng nề, môi run run, mi mắt khẽ chớp, không thốt nổi một lời.
Thấy hắn ngơ ngác cảm động, Lam Vong Cơ tiến lại gần, lần đầu tiên nắm lấy tay hắn, siết chặt trong lòng bàn tay, ánh mắt kiên định như đang nói: về sau có ta, mọi chuyện sẽ cùng nhau gánh vác.
Ngụy Vô Tiện cảm thấy áy náy, không dám nhìn thẳng vào mắt y, dời ánh mắt đi chỗ khác, chợt thấy Tiết Dương đang mở một hòm gỗ, bên trong là từng xấp lụa là hoa mỹ, vội kinh hãi kêu lớn: "A Dương, đừng động vào, mau đặt lại!"
Tiết Dương ngừng tay, hỏi: "Tại sao chứ? Lão đại, đây là đồ Lam Nhị công tử tặng huynh mà, huynh ấy còn nói bọn ta có thể dùng nữa."
A Tinh chen lời: "Đúng đó, lão đại, muội chưa từng mặc loại vải mềm mại đẹp đẽ thế này! Quần áo của muội vá tới ba chỗ rồi."
Ngụy Vô Tiện cuống cuồng xếp lại từng món vào chỗ cũ, nói: "Tóm lại, những thứ này không được động vào... Sau này ta sẽ nghĩ cách kiếm tiền mua đồ mới cho các ngươi."
Lam Vong Cơ nói: "Ngụy Anh, đây là quà ta tặng ngươi, cứ yên tâm mà dùng, sau này sẽ còn nhiều nữa."
Lúc này, Ôn Tình bước tới gõ cửa, dẫn bọn trẻ đi.
Lam Vong Cơ tiếp tục dẫn Ngụy Vô Tiện tham quan phủ đệ, còn đưa hắn ra sau làng xem khu dân cư mới. Các nhà đều gọn gàng sạch sẽ, còn có nơi đang tiếp tục xây dựng.
Nhưng Lam Vong Cơ càng quan tâm chu đáo, lòng Ngụy Vô Tiện lại càng nặng trĩu.
Trước khi rời đi, Ngụy Vô Tiện gọi riêng Ôn Tình và Ôn Ninh nói chuyện.
Ngụy Vô Tiện nói: "Tình tỷ, Ôn Ninh, hai người biết rõ ta tới đây để làm gì, sao lại không ngăn Lam Trạm, lại còn nhận nhiều thứ như vậy..."
Ôn Ninh đáp: "Đây là Lam Nhị công tử... tặng cho huynh... Chúng ta không thể thay huynh từ chối được..."
Ôn Tình ngập ngừng, nàng tuy rất thương Ôn Uyển, nhưng cũng không đành lòng để Ngụy Vô Tiện hy sinh hạnh phúc của mình, đành thở dài: "A Tiện, đừng trộm quả nữa, cứ thế này ở bên Lam Nhị công tử đi. Hắn thật lòng với ngươi, còn chuyện của A Uyển, tỷ sẽ nghĩ cách khác."
Ôn Uyển trong lòng Ôn Ninh nói: "Ca ca, A Uyển không cần chữa bệnh đâu, A Uyển chịu được mà..."
Ngụy Vô Tiện cười bóp nhẹ má thằng bé. Nghĩ đến đứa nhỏ này mới ba tuổi, nhưng đã chịu đựng ba năm bệnh phát vào mùa nóng, mỗi lần phát tác đều đau đớn dằn vặt mấy tháng. Tuy Ôn Tình từng nói nếu lớn lên có thể khỏi, nhưng cũng có khả năng chết yểu vì không chống nổi độc hỏa, mà dù không chết, hắn cũng không thể trơ mắt nhìn đứa bé hắn xem như con ruột, mỗi năm đều phải chịu loại thống khổ như thiêu như đốt này. Nếu hắn chưa từng biết Lam thị có tiên quả giải độc thì thôi, nhưng nay đã biết, thuốc lại gần ngay trong tầm tay, sao có thể bỏ mặc?
Câu "nghĩ cách khác" của Ôn Tình, Ngụy Vô Tiện biết chỉ là lời an ủi. Chính vì không có cách nào khác, cây quả kia trên đời chỉ có một, lại thuộc về Lam thị, hắn mới liều lĩnh trà trộn vào Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Hơn nữa, hắn chưa từng có ý định thật lòng với Lam Vong Cơ. Hắn tự thấy mình không xứng, thân mang bệnh tật, tuy là Khôn Trạch nhưng do đại bệnh năm sáu tuổi nên cơ thể để lại di chứng, tuyến thể phát triển không hoàn toàn, tín hương rất yếu. Ôn Tình từng nói hắn không thể bị đánh dấu, cũng không thể mang thai.
Một người khiếm khuyết như hắn, sao có thể xứng đáng sánh đôi cùng Lam Nhị công tử suốt đời?
Ngụy Vô Tiện cười khổ, lắc đầu: "Không đâu. Ta không muốn ở cái chốn cổ hủ Vân Thâm Bất Tri Xứ này cả đời. Lam Trạm tặng ta những thứ đó, chẳng qua vì cưới ta để xung hỉ cho thúc phụ y, nên muốn đền bù. Tình tỷ, Ôn Ninh, đám sính lễ kia chúng ta không được đụng đến. Đợi ta lấy được quả rồi rời đi, sẽ trả lại hết cùng cả căn nhà đó cho Lam thị, nguyên vẹn không thiếu thứ gì."
Hai ngày sau, hôn lễ cử hành đúng hẹn, long trọng và linh đình. Trong suốt quá trình chuẩn bị, vì sợ Lam Khải Nhân biết cháu mình vì bệnh của mình mà vội cưới vợ rồi tức giận thêm bệnh, nên mọi người đều giấu kín chuyện này.
Tô Thiệp dùng đủ trò xấu cũng không cản được Lam Vong Cơ cưới Ngụy Vô Tiện, bèn lại nghĩ ra mưu khác, toan nói hết sự thật với Lam Khải Nhân, để ông ta biết cháu mình cưới phải kẻ thế nào.
Hôm đó, mọi người đều đến dự hôn lễ, chỉ còn y sư ở lại canh bệnh cho Lam Khải Nhân. Tô Thiệp chủ động xin đổi ca với đệ tử mang thuốc, tự mình đến dâng thuốc.
Vào phòng, Lam Khải Nhân sắc mặt tái nhợt, mắt thâm quầng, cả người chẳng khác gì người đã hấp hối. Tô Thiệp nghĩ chỉ cần mình thổi thêm vài câu, e là ông ta chẳng qua nổi đêm nay, khi ấy Ngụy Vô Tiện chẳng còn là người xung hỉ mà là sao chổi rước họa.
Hắn chuẩn bị tâm lý xong, lập tức quỳ xuống, lớn tiếng:
"Lão tiên sinh! Hôm nay nhị công tử thành thân, người có biết hắn cưới ai không?"
"Vong Cơ... thành thân?" Lam Khải Nhân từ từ mở mắt, gắng gượng chống nửa người dậy, ôm ngực hỏi:
"Cưới ai?"
"Là một tên Khôn Trạch hạ đẳng tùy tiện mua ngoài đường, chẳng qua chỉ là phàm nhân chưa nhập đạo, lại là một kẻ lừa gạt! Hắn dựng nên màn kịch bán thân chôn đệ để gạt tiền nhị công tử, dây dưa bám theo y về Vân Thâm Bất Tri Xứ! Lại còn phóng túng, mấy ngày ngắn ngủi mà phạm không ít gia quy, suốt ngày chỉ biết chơi bời! Dù nhị công tử có nhận ra con người thật của hắn cũng không kịp đổi người khác, bởi vì phải gấp gáp cưới để xung hỉ cho người! Lão tiên sinh, nhị công tử vì người mà hy sinh cả hạnh phúc cả đời đấy!"
Nghe xong, sắc mặt Lam Khải Nhân từ trắng bệch chuyển sang tím tái, hơi thở nặng nề, run giọng nói:
"Tô Thiệp, đỡ ta đi lễ đường..."
Tô Thiệp mừng rỡ, mặc kệ y sư ngăn cản, dìu Lam Khải Nhân đi đến lễ đường. Vừa tới nơi thì kịp nghe người hành lễ xướng:
"Phu thê đối bái!"
Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ quay người, đối diện nhau hành lễ.
Lam Khải Nhân nhìn cảnh đó, người mềm nhũn, tay buông trước ngực, thở ra mà không thở vào, giống như hấp hối giãy giụa. Tô Thiệp thấy thế thì hả hê: vui hóa tang, Ngụy Vô Tiện sắp biến thành sao chổi rồi!
Ngay giây sau, theo sau tiếng "Lễ thành!", Lam Khải Nhân phun ra một ngụm máu đen, rồi tiếp tục nôn mấy ngụm nữa, hai mắt nhắm nghiền, ngã vật xuống đất.
Mọi người lập tức hoảng hốt xúm lại, hiện trường hỗn loạn. Y sư nhanh chóng bịt vài đại huyệt trên người Lam Khải Nhân, bắt mạch, chẩn trị.
"Thế nào rồi?" Lam Vong Cơ lo lắng hỏi. Ngụy Vô Tiện bên cạnh cũng sợ ngây người. Lẽ nào thúc phụ của Lam Trạm bị mình khắc chết rồi? Hỏng bét rồi... thế thì hắn sẽ áy náy với Lam thị cả đời mất!
Sắc mặt y sư từ căng thẳng dần chuyển sang vui mừng. Sau khi mấy vị y sư liên tiếp xác nhận, rốt cuộc kết luận rằng: huyết độc tích tụ trong cơ thể Lam Khải Nhân bao năm, dù dùng trăm phương ngàn kế cũng không trừ được, vậy mà vừa rồi đã phun ra hết. Từ nay chỉ cần tĩnh dưỡng, bệnh tình ắt sẽ chuyển biến tốt.
Tin này vừa ra, mọi người trong lễ đường đều thở phào. Vài vị trưởng bối còn khen Ngụy Vô Tiện là phúc tinh của Cô Tô Lam thị—vừa cưới về đã giúp Lam Khải Nhân khỏi bệnh, còn gì đáng quý hơn!
Lam Khải Nhân được đưa về phòng nghỉ ngơi, xác nhận không còn gì đáng ngại. Mọi người ai nấy tản đi lo việc riêng.
Còn đêm nay, chính là đêm tân hôn của Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện.
"Tứ thúc, Ôn bà bà? A Dương!? Mọi người sao lại đến đây cả vậy?!"
Ôn bà bà đáp: "Mấy hôm trước, Lam Nhị công tử phái rất nhiều xe ngựa đến rước chúng ta tới."
Tiết Dương nói: "Đúng đó, lão đại, bọn ta sống ở ngôi làng phía sau phủ đệ của huynh, nhà nào cũng đẹp hết!"
Mọi người đều không biết Ngụy Vô Tiện trà trộn vào Lam thị là để trộm đồ, chỉ tưởng hắn tìm được một chốn nương thân tốt đẹp, ai nấy đều thật lòng vui mừng cho hắn.
Ngụy Vô Tiện vừa cảm kích Lam Vong Cơ hết lòng vì mình, vừa thấy hổ thẹn, bởi mục tiêu thực sự của hắn là tiên quả của Lam thị. Trộm được rồi, hắn còn phải dẫn theo cả nhóm người này rời đi, đến lúc ấy, tấm lòng của Lam Vong Cơ chẳng khác gì bị hắn phụ bạc.
Hắn cúi đầu, sắc mặt phức tạp, còn chưa kịp nghĩ nhiều thì đã bị đám tiểu đồng tiểu muội kéo đi khắp phủ, hết chỗ này đến chỗ khác tham quan.
Khi đến một gian phòng tạp vật lớn, Tiết Dương dẫn mấy đứa nhỏ đẩy cửa bước vào, Ngụy Vô Tiện nhìn qua thì thấy bên trong chất đầy đồ đạc.
"Đây là gì vậy?" Ngụy Vô Tiện nghi hoặc hỏi.
"Lễ vật sính lễ." Lam Vong Cơ đáp.
Ngụy Vô Tiện trừng lớn mắt, nghiêng đầu nhìn sang thì thấy Lam Vong Cơ đang dùng ánh mắt dịu dàng nhìn hắn.
Lam Vong Cơ nói: "Ngụy Anh, mấy hôm nay bận rộn chuẩn bị hôn sự cùng những việc này, có phần sơ sót với ngươi, sau khi thành thân, ta sẽ bù đắp cho ngươi thật tốt."
Ngụy Vô Tiện không nói được lời nào.
Quả thật mấy hôm nay hắn đều tự mình loanh quanh trong Vân Thâm Bất Tri Xứ, ít gặp Lam Vong Cơ, chỉ cùng ăn tối nói dăm ba câu nhàn nhạt. Hắn cứ nghĩ Lam Vong Cơ cũng chỉ là diễn trò ứng phó, nhưng không ngờ y lại chuẩn bị lễ vật chu đáo như thế, thành tâm như vậy, khiến lòng hắn càng nặng nề, môi run run, mi mắt khẽ chớp, không thốt nổi một lời.
Thấy hắn ngơ ngác cảm động, Lam Vong Cơ tiến lại gần, lần đầu tiên nắm lấy tay hắn, siết chặt trong lòng bàn tay, ánh mắt kiên định như đang nói: về sau có ta, mọi chuyện sẽ cùng nhau gánh vác.
Ngụy Vô Tiện cảm thấy áy náy, không dám nhìn thẳng vào mắt y, dời ánh mắt đi chỗ khác, chợt thấy Tiết Dương đang mở một hòm gỗ, bên trong là từng xấp lụa là hoa mỹ, vội kinh hãi kêu lớn: "A Dương, đừng động vào, mau đặt lại!"
Tiết Dương ngừng tay, hỏi: "Tại sao chứ? Lão đại, đây là đồ Lam Nhị công tử tặng huynh mà, huynh ấy còn nói bọn ta có thể dùng nữa."
A Tinh chen lời: "Đúng đó, lão đại, muội chưa từng mặc loại vải mềm mại đẹp đẽ thế này! Quần áo của muội vá tới ba chỗ rồi."
Ngụy Vô Tiện cuống cuồng xếp lại từng món vào chỗ cũ, nói: "Tóm lại, những thứ này không được động vào... Sau này ta sẽ nghĩ cách kiếm tiền mua đồ mới cho các ngươi."
Lam Vong Cơ nói: "Ngụy Anh, đây là quà ta tặng ngươi, cứ yên tâm mà dùng, sau này sẽ còn nhiều nữa."
Lúc này, Ôn Tình bước tới gõ cửa, dẫn bọn trẻ đi.
Lam Vong Cơ tiếp tục dẫn Ngụy Vô Tiện tham quan phủ đệ, còn đưa hắn ra sau làng xem khu dân cư mới. Các nhà đều gọn gàng sạch sẽ, còn có nơi đang tiếp tục xây dựng.
Nhưng Lam Vong Cơ càng quan tâm chu đáo, lòng Ngụy Vô Tiện lại càng nặng trĩu.
Trước khi rời đi, Ngụy Vô Tiện gọi riêng Ôn Tình và Ôn Ninh nói chuyện.
Ngụy Vô Tiện nói: "Tình tỷ, Ôn Ninh, hai người biết rõ ta tới đây để làm gì, sao lại không ngăn Lam Trạm, lại còn nhận nhiều thứ như vậy..."
Ôn Ninh đáp: "Đây là Lam Nhị công tử... tặng cho huynh... Chúng ta không thể thay huynh từ chối được..."
Ôn Tình ngập ngừng, nàng tuy rất thương Ôn Uyển, nhưng cũng không đành lòng để Ngụy Vô Tiện hy sinh hạnh phúc của mình, đành thở dài: "A Tiện, đừng trộm quả nữa, cứ thế này ở bên Lam Nhị công tử đi. Hắn thật lòng với ngươi, còn chuyện của A Uyển, tỷ sẽ nghĩ cách khác."
Ôn Uyển trong lòng Ôn Ninh nói: "Ca ca, A Uyển không cần chữa bệnh đâu, A Uyển chịu được mà..."
Ngụy Vô Tiện cười bóp nhẹ má thằng bé. Nghĩ đến đứa nhỏ này mới ba tuổi, nhưng đã chịu đựng ba năm bệnh phát vào mùa nóng, mỗi lần phát tác đều đau đớn dằn vặt mấy tháng. Tuy Ôn Tình từng nói nếu lớn lên có thể khỏi, nhưng cũng có khả năng chết yểu vì không chống nổi độc hỏa, mà dù không chết, hắn cũng không thể trơ mắt nhìn đứa bé hắn xem như con ruột, mỗi năm đều phải chịu loại thống khổ như thiêu như đốt này. Nếu hắn chưa từng biết Lam thị có tiên quả giải độc thì thôi, nhưng nay đã biết, thuốc lại gần ngay trong tầm tay, sao có thể bỏ mặc?
Câu "nghĩ cách khác" của Ôn Tình, Ngụy Vô Tiện biết chỉ là lời an ủi. Chính vì không có cách nào khác, cây quả kia trên đời chỉ có một, lại thuộc về Lam thị, hắn mới liều lĩnh trà trộn vào Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Hơn nữa, hắn chưa từng có ý định thật lòng với Lam Vong Cơ. Hắn tự thấy mình không xứng, thân mang bệnh tật, tuy là Khôn Trạch nhưng do đại bệnh năm sáu tuổi nên cơ thể để lại di chứng, tuyến thể phát triển không hoàn toàn, tín hương rất yếu. Ôn Tình từng nói hắn không thể bị đánh dấu, cũng không thể mang thai.
Một người khiếm khuyết như hắn, sao có thể xứng đáng sánh đôi cùng Lam Nhị công tử suốt đời?
Ngụy Vô Tiện cười khổ, lắc đầu: "Không đâu. Ta không muốn ở cái chốn cổ hủ Vân Thâm Bất Tri Xứ này cả đời. Lam Trạm tặng ta những thứ đó, chẳng qua vì cưới ta để xung hỉ cho thúc phụ y, nên muốn đền bù. Tình tỷ, Ôn Ninh, đám sính lễ kia chúng ta không được đụng đến. Đợi ta lấy được quả rồi rời đi, sẽ trả lại hết cùng cả căn nhà đó cho Lam thị, nguyên vẹn không thiếu thứ gì."
Hai ngày sau, hôn lễ cử hành đúng hẹn, long trọng và linh đình. Trong suốt quá trình chuẩn bị, vì sợ Lam Khải Nhân biết cháu mình vì bệnh của mình mà vội cưới vợ rồi tức giận thêm bệnh, nên mọi người đều giấu kín chuyện này.
Tô Thiệp dùng đủ trò xấu cũng không cản được Lam Vong Cơ cưới Ngụy Vô Tiện, bèn lại nghĩ ra mưu khác, toan nói hết sự thật với Lam Khải Nhân, để ông ta biết cháu mình cưới phải kẻ thế nào.
Hôm đó, mọi người đều đến dự hôn lễ, chỉ còn y sư ở lại canh bệnh cho Lam Khải Nhân. Tô Thiệp chủ động xin đổi ca với đệ tử mang thuốc, tự mình đến dâng thuốc.
Vào phòng, Lam Khải Nhân sắc mặt tái nhợt, mắt thâm quầng, cả người chẳng khác gì người đã hấp hối. Tô Thiệp nghĩ chỉ cần mình thổi thêm vài câu, e là ông ta chẳng qua nổi đêm nay, khi ấy Ngụy Vô Tiện chẳng còn là người xung hỉ mà là sao chổi rước họa.
Hắn chuẩn bị tâm lý xong, lập tức quỳ xuống, lớn tiếng:
"Lão tiên sinh! Hôm nay nhị công tử thành thân, người có biết hắn cưới ai không?"
"Vong Cơ... thành thân?" Lam Khải Nhân từ từ mở mắt, gắng gượng chống nửa người dậy, ôm ngực hỏi:
"Cưới ai?"
"Là một tên Khôn Trạch hạ đẳng tùy tiện mua ngoài đường, chẳng qua chỉ là phàm nhân chưa nhập đạo, lại là một kẻ lừa gạt! Hắn dựng nên màn kịch bán thân chôn đệ để gạt tiền nhị công tử, dây dưa bám theo y về Vân Thâm Bất Tri Xứ! Lại còn phóng túng, mấy ngày ngắn ngủi mà phạm không ít gia quy, suốt ngày chỉ biết chơi bời! Dù nhị công tử có nhận ra con người thật của hắn cũng không kịp đổi người khác, bởi vì phải gấp gáp cưới để xung hỉ cho người! Lão tiên sinh, nhị công tử vì người mà hy sinh cả hạnh phúc cả đời đấy!"
Nghe xong, sắc mặt Lam Khải Nhân từ trắng bệch chuyển sang tím tái, hơi thở nặng nề, run giọng nói:
"Tô Thiệp, đỡ ta đi lễ đường..."
Tô Thiệp mừng rỡ, mặc kệ y sư ngăn cản, dìu Lam Khải Nhân đi đến lễ đường. Vừa tới nơi thì kịp nghe người hành lễ xướng:
"Phu thê đối bái!"
Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ quay người, đối diện nhau hành lễ.
Lam Khải Nhân nhìn cảnh đó, người mềm nhũn, tay buông trước ngực, thở ra mà không thở vào, giống như hấp hối giãy giụa. Tô Thiệp thấy thế thì hả hê: vui hóa tang, Ngụy Vô Tiện sắp biến thành sao chổi rồi!
Ngay giây sau, theo sau tiếng "Lễ thành!", Lam Khải Nhân phun ra một ngụm máu đen, rồi tiếp tục nôn mấy ngụm nữa, hai mắt nhắm nghiền, ngã vật xuống đất.
Mọi người lập tức hoảng hốt xúm lại, hiện trường hỗn loạn. Y sư nhanh chóng bịt vài đại huyệt trên người Lam Khải Nhân, bắt mạch, chẩn trị.
"Thế nào rồi?" Lam Vong Cơ lo lắng hỏi. Ngụy Vô Tiện bên cạnh cũng sợ ngây người. Lẽ nào thúc phụ của Lam Trạm bị mình khắc chết rồi? Hỏng bét rồi... thế thì hắn sẽ áy náy với Lam thị cả đời mất!
Sắc mặt y sư từ căng thẳng dần chuyển sang vui mừng. Sau khi mấy vị y sư liên tiếp xác nhận, rốt cuộc kết luận rằng: huyết độc tích tụ trong cơ thể Lam Khải Nhân bao năm, dù dùng trăm phương ngàn kế cũng không trừ được, vậy mà vừa rồi đã phun ra hết. Từ nay chỉ cần tĩnh dưỡng, bệnh tình ắt sẽ chuyển biến tốt.
Tin này vừa ra, mọi người trong lễ đường đều thở phào. Vài vị trưởng bối còn khen Ngụy Vô Tiện là phúc tinh của Cô Tô Lam thị—vừa cưới về đã giúp Lam Khải Nhân khỏi bệnh, còn gì đáng quý hơn!
Lam Khải Nhân được đưa về phòng nghỉ ngơi, xác nhận không còn gì đáng ngại. Mọi người ai nấy tản đi lo việc riêng.
Còn đêm nay, chính là đêm tân hôn của Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me