TruyenFull.Me

Lam Nhi Cong Tu Kieu The Sap Cuoi Cua Ngai La Ke Lua Dao Vong Tien Edit

Ngụy Vô Tiện rời đi liền đưa Ôn Tình, Ôn Ninh trốn chạy trong đêm. Tuyết Liên Quả vị chua đắng, mà A Uyển tuổi còn nhỏ, không thể một lần nuốt trọn cả quả, dược tính sẽ quá mạnh, cần Ôn Tình điều chế thành thuốc thang, chia làm bốn phần, mỗi ngày uống hai lần liên tục trong hai ngày.

Ngụy Vô Tiện lo rằng nếu còn ở lại Hy Vân Cư, chờ đến khi sự việc bại lộ, người của Cô Tô Lam thị truy xét đến, Tuyết Liên Quả còn chưa uống hết sẽ bị thu hồi, vì vậy đành phải đưa A Uyển cùng mọi người lánh đi trước, đợi khi dùng hết quả mới đưa họ trở lại.

Hai ngày sau, A Uyển thuận lợi uống hết toàn bộ Tuyết Liên Quả. Ôn Tình bắt mạch xác nhận bệnh tình đã chuyển biến tốt, Ngụy Vô Tiện mừng rỡ không thôi, đồng thời cũng nóng ruột không yên, lo lắng không biết tình hình bên Lam Vong Cơ thế nào, trong lòng nghĩ, mình nhất định phải sớm trở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ chịu phạt.

Mấy người trở về Hy Vân Cư đã gần giờ Hợi, nhưng Ngụy Vô Tiện một khắc cũng không đợi được, hắn muốn lập tức quay lại tìm Lam Vong Cơ, nôn nóng muốn biết y có bị liên lụy hay không, có giận mình đến mức thất vọng tuyệt vọng hay không.

Ôn Tình cũng muốn cùng đi đến Cô Tô nhận lỗi. Dù sao chuyện xảy ra là vì chữa bệnh cho A Uyển, thân là người thân, nàng không thể trốn tránh, để một mình Ngụy Vô Tiện gánh hết. Nàng cũng muốn tìm cách giúp Cô Tô Lam thị nghĩ biện pháp, xem có dược liệu nào thay thế được Tuyết Liên Quả trong việc luyện đan.

Tuyết Liên Quả là độc nhất vô nhị đối với bệnh tình A Uyển, nhưng nếu chỉ để cường thân ích khí, hỗ trợ tu hành, thì vẫn có dược liệu thay thế. Tuy không thể so được về hiệu quả, nhưng còn hơn là không có gì để bù đắp.

Tuy nhiên, Ôn Tình là người ngoài, nửa đêm đến quấy rầy thì không ổn, mà Ngụy Vô Tiện lại nhớ Lam Vong Cơ đến phát điên, chờ không nổi đến sáng hôm sau, bèn quyết định một mình quay về Vân Thâm Bất Tri Xứ, Ôn Tình thì sáng mai mới lên núi.

Ngụy Vô Tiện lén trở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ, lúc này đã qua giờ Hợi, hắn len lén né tránh môn sinh tuần tra, lặng lẽ quay về Tĩnh Thất, nhưng phát hiện Lam Vong Cơ không ở đó.

Giờ này rồi, Lam Trạm có thể đi đâu được chứ? Lư hương ở góc phòng vẫn còn đang cháy, có lẽ y chỉ tạm ra ngoài, lát nữa sẽ về. Không rõ y đã nói chuyện này với thúc phụ và các trưởng bối chưa...

Ngụy Vô Tiện nghĩ, điều quan trọng nhất lúc này là phải lập tức giải thích lý do mình trộm Tuyết Liên Quả, tự mình nhận lỗi. Dù Lam Vong Cơ có giận đến mức nào, muốn đánh mắng, muốn trừng phạt thế nào, hắn đều chấp nhận.

Ngồi trong Tĩnh Thất, Ngụy Vô Tiện bồn chồn chờ Lam Vong Cơ trở lại. Khi nãy lên núi vì vội quá nên hắn chạy suốt cả đường, vốn đã mệt đến thở không ra hơi, giờ lại bất an thấp thỏm, ngồi một lát mà không thấy khá hơn, ngược lại càng thêm choáng váng, ngực nghẹn, khó chịu, thậm chí có phần buồn nôn.

Chốc lát sau, hắn nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn mà quen thuộc đang dần đến gần cửa. Cửa vừa mở ra, một giọng nói gọi khẽ:

"Ngụy Anh?"

Ngụy Vô Tiện lập tức bật dậy, nhưng do cơ thể khó chịu, chân đứng không vững, lảo đảo một cái suýt ngã xuống, may mà Lam Vong Cơ bước nhanh tới đỡ được hắn vào lòng.

Hắn vừa đứng thẳng lại liền thành khẩn nhận sai: "Lam Trạm, xin lỗi, là ta sai! Ngày mai ngươi dẫn ta đi nhận tội, thúc phụ có muốn xử phạt thế nào ta cũng không né tránh!"

Lam Vong Cơ tuy tin hắn sẽ trở lại, thư kia cũng đã hứa rõ ràng là "vài ngày sau quay về chịu tội", nhưng y vẫn luôn lo lắng hắn sẽ vì áy náy mà bỏ đi biệt tích. Giờ thấy người đã về thật, nhưng nghĩ đến những hình phạt mà hắn sẽ phải đối mặt, Lam Vong Cơ lại muôn vàn cảm xúc, môi mím chặt, thần sắc nghiêm nghị, không nói nên lời.

Thấy y không nói gì, còn cau mặt, Ngụy Vô Tiện bắt đầu hoảng: "Lam Trạm, ta sai rồi, ngươi đánh ta đi! Mắng ta, chửi ta, dạy dỗ ta gì cũng được, chỉ đừng không để ý đến ta!"

Hóa ra, ngay sáng hôm Ngụy Vô Tiện rời đi, Lam Vong Cơ đã chủ động tìm đến thúc phụ xin nhận lỗi. Sự việc quá nghiêm trọng, không thể giấu giếm, hơn nữa y yên lặng không báo cáo, thì vị y tu tới hái Tuyết Liên kia cũng đã phát hiện quả bị trộm. Vậy là hôm đó, các trưởng bối trong tộc đều được triệu tập đến từ đường nghị sự.

Ngụy Vô Tiện không có mặt, người duy nhất bị truy cứu chính là Lam Vong Cơ.

Y cố gắng gánh hết mọi tội trạng, nói là chuyện Ngụy Vô Tiện trộm quả y sớm đã biết, do mình dung túng nên mới thành ra như vậy, tất cả trách phạt, y xin một mình chịu.

Kết quả, là bị trưởng lão nghiêm khắc nhất trong tộc — Đức Thiện Quân — đưa ra hình phạt: Lam Vong Cơ phải quỳ suốt một ngày một đêm, chịu ba trăm roi giới thước. Còn Ngụy Vô Tiện, khi nào trở về sẽ bị xử lý sau, không thể miễn tội.

Cho nên, dù giờ Ngụy Vô Tiện đã quay lại, Lam Vong Cơ cũng không cười nổi. Y không biết làm sao dẫn hắn đi đối mặt với những trừng phạt nặng nề ấy. Hơn nữa, y cũng cảm thấy đau lòng khi nghĩ đến việc lúc ban đầu Ngụy Vô Tiện tiếp cận mình là có mục đích, càng giận hơn khi hắn giữ kín chuyện đó mà không chịu cùng y thương lượng.

Ngụy Vô Tiện nào từng thấy tiểu cổ bản lạnh nhạt đến vậy. Từ sau khi thành thân, Lam Trạm luôn nâng hắn trong lòng bàn tay mà yêu chiều, đối với người ngoài thì lạnh lùng, nhưng với hắn thì trước nay chưa từng không ôn nhu như nước. Ngụy Vô Tiện dè dặt hỏi:
  "Lam Trạm... ngươi có phải... không cần ta nữa rồi không..."

"Không phải. Sẽ không không cần ngươi. Ngươi trở về là tốt rồi, đừng nghĩ lung tung." Lam Vong Cơ ngữ khí pha một tia nghiêm khắc, hỏi: "Còn chuyện gì khác ngươi giấu ta không?"

"Lam Trạm... đều là ta sai, ta sẽ nói hết với ngươi. Ban đầu ta tiếp cận ngươi, là vì Tuyết Liên Quả kia... A Uyển cần nó để trị bệnh... ta thật sự... không còn cách nào khác..."

Ngụy Vô Tiện đem khởi đầu và toàn bộ diễn biến sự việc, bao gồm cả kế hoạch, rồi đến sự thay đổi tâm lý trong suốt một tháng qua, cùng tình ý dần nảy sinh khi sống chung, không hề giữ lại chút nào mà kể hết cho Lam Vong Cơ nghe.

Nghe xong, Lam Vong Cơ trong lòng thật sự không trách được hắn. Tuy rằng hắn lừa y, cũng tổn hại đến lợi ích của gia tộc, nhưng thứ hắn lấy trộm là để cứu người, chẳng phải vì tư lợi. Nếu quả ấy là của riêng y, Lam Vong Cơ đã có thể không chút do dự mà đưa cho hắn, một quả, mười quả, trăm quả cũng chẳng màng. Nhưng Tuyết Liên Quả lại là vật sở hữu của Cô Tô Lam thị, là vật quan trọng luyện đan của tộc. Ngày mai, phải đối mặt với các trưởng bối thế nào đây?

Thấy Lam Vong Cơ mày nhíu chặt, im lặng không nói, Ngụy Vô Tiện trong lòng thấp thỏm, nghĩ có lẽ Lam Trạm đã thất vọng tột cùng về mình – một kẻ dối trá, lại còn là kẻ trộm. Ngày mai khi gặp các trưởng bối, có khi mình sẽ bị đuổi khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ mất.

Dù trước kia từng nói, nếu y không còn thích mình nữa thì hãy thôi mình đi, không cần nể tình xưa lúc nhỏ, Ngụy Vô Tiện vẫn nghĩ bản thân đã chuẩn bị tâm lý rõ ràng. Thế nhưng lúc này đây, nghĩ đến việc bị đuổi khỏi Lam Vong Cơ, tim hắn đau như bị khoét từng nhát.

Nhưng con đường này là hắn tự chọn, kết cục ra sao, Ngụy Vô Tiện cũng không hối hận.

Hắn tạm thời đè nén nỗi đau trong lòng, dù có bị trục xuất, hắn cũng phải tận lực bù đắp tổn thất cho Lam gia, vì vậy điều chỉnh lại tâm trạng đang trên bờ sụp đổ, giữ bình tĩnh nói:
  "Lam Trạm, mai Tình tỷ cũng sẽ lên Vân Thâm Bất Tri Xứ, nàng nói sẽ nghĩ cách xem có thể dùng dược liệu khác thay thế Tuyết Liên Quả, cố gắng khôi phục hiệu quả của đan dược."

Lam Vong Cơ lắc đầu: "E là không thể. Nếu không thì quả ấy đã chẳng quý đến vậy."

Ngụy Vô Tiện nói: "Dù thế nào đi nữa, mai ta sẽ đi gặp thúc phụ cùng các trưởng bối nhận tội, xử phạt thế nào ta cũng chấp nhận."

Lam Vong Cơ thở dài một tiếng rất nặng nề. Y đang lo lắng, nếu ngày mai thúc công nổi giận, hạ lệnh phạt nặng, thì phải làm sao. Ngụy Vô Tiện chỉ là thân thể phàm nhân, sao chịu nổi ba trăm roi giới thước. Một khi đánh xuống, e rằng lấy luôn nửa mạng của hắn. Vì vậy, ngày mai y nhất định phải thay hắn chịu phạt.

Không khí trở nên nặng nề, thân thể Ngụy Vô Tiện cũng không khỏe, thấy sắc mặt Lam Vong Cơ cũng kém, liền nhỏ giọng nói:
  "Lam Trạm, muộn rồi, hôm nay nghỉ ngơi sớm đi."

Lam Vong Cơ nhẹ nhàng gật đầu: "Ừ."

Ngụy Vô Tiện nghĩ, tuy ban nãy Lam Vong Cơ nói sẽ không bỏ rơi hắn, nhưng nếu ngày mai thật sự chịu không nổi áp lực từ trưởng bối thì sao? Có lẽ... đêm nay là đêm cuối cùng hai người ở bên nhau. Hắn chỉ muốn tận tâm hầu hạ người kia, tay khẽ đưa tới giải thắt đai lưng của Lam Vong Cơ:
  "Lam Trạm, để ta giúp ngươi thay y phục nhé."

Lam Vong Cơ vừa mới từ Hàn Tuyền về, bị phạt quỳ một ngày một đêm, còn nhận ba trăm roi giới thước. Tuy đã ngâm mình, lưng không còn đau nữa, nhưng vết hằn vẫn chưa mờ, y sợ Ngụy Vô Tiện thấy sẽ gặng hỏi.

Lam Vong Cơ ngăn tay hắn lại: "Không cần đâu, Ngụy Anh, để ta tự làm."

"......"

Tim Ngụy Vô Tiện bỗng như chìm xuống đáy băng lạnh lẽo. Trước kia nếu hắn chủ động thế này, nhất định sẽ là sấm sét rung trời. Dù hôm nay cả hai đều có tâm sự, không còn lòng dạ làm chuyện kia, nhưng đến cả việc để hắn hầu hạ thay y phục cũng không cần nữa sao?

Ngụy Vô Tiện nghĩ lần này mình thật sự đã khiến Lam Vong Cơ chán ghét đến tận xương tủy. Y nhất định cho rằng hắn là kẻ xấu, là kẻ dối trá, là tên trộm, chỉ vì còn tình xưa nên không tiện mở lời thôi.

"Lam Trạm... ta hiểu rồi." Ngụy Vô Tiện lòng đau như cắt, xoay người nằm xuống giường, quay mặt vào tường, lặng lẽ lau khô nước mắt — định rằng sau khi nhận tội ngày mai xong, hắn sẽ rời khỏi nơi này.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me