TruyenFull.Me

Lamoon Muoii Doi Ban Than


Căn hộ chìm trong bóng tối dịu nhẹ, chỉ còn ánh đèn vàng hắt từ góc bếp, tạo nên một vầng sáng ấm áp, như một sân khấu riêng cho hai tâm hồn đang hòa quyện. Ngoài trời, cơn mưa rả rích, lách tách rơi đều trên khung cửa kính, bản giao hưởng êm ái của tự nhiên dường như cũng đang thì thầm những bí mật của đêm.

Thảo và Hằng vẫn ngồi bên nhau, gần gũi đến mức chiếc chăn mỏng đã trượt xuống thảm từ lúc nào, tượng trưng cho những rào cản vô hình đang dần tan biến. Trên bàn, hai ly rượu vang sóng sánh, màu đỏ ruby lấp lánh phản chiếu ánh mắt nồng nàn của người đối diện, hai đốm lửa nhỏ đang nhen nhóm một ngọn lửa lớn sắp bùng lên.

— “Chị không biết… mình còn có thể chạm vào em nữa không.” — Thảo thì thầm, giọng khẽ như hơi thở, mang theo chút ngần ngại, chút sợ hãi mơ hồ bị từ chối, bị tổn thương thêm một lần nữa.

Hằng nhìn chị, đôi mắt em chất chứa bao nhiêu là tình yêu, bao nhiêu là nỗi nhớ nhung kìm nén suốt bấy lâu. Rồi, em siết chặt tay Thảo, cảm nhận sự run rẩy nhẹ nơi đầu ngón tay chị. Không chần chừ, em kéo chị lại gần, một động tác dứt khoát, không một chút do dự, như muốn xóa tan mọi nghi ngờ trong lòng chị.

— “Chị có thể làm bất cứ điều gì. Miễn là đừng rời xa em nữa.”

Lời nói ấy, một lời thỉnh cầu đầy chân thành, như một câu thần chú mạnh mẽ, đánh bật mọi rào cản cuối cùng trong lòng Thảo. Không cần thêm một lời nói nào, không cần thêm bất cứ sự suy tính nào. Thảo không kìm nén được nữa, áp môi lên môi em. Đó là một nụ hôn của khao khát và sự giải thoát.

Không còn là một cái chạm dè dặt, thăm dò từng chút một như sợ vỡ tan. Không còn sợ bị hiểu lầm hay bị tổn thương. Nụ hôn lần này là khao khát cháy bỏng, là cuồng nhiệt dâng trào, là những tháng ngày bị kìm nén nay bùng lên như ngọn lửa cháy khô cạn cả lý trí. Môi họ giao nhau, mềm mại nhưng đầy mãnh liệt, như thể muốn bù đắp cho tất cả những tháng ngày xa cách, những đêm dài đằng đẵng không có nhau. Hơi thở hòa quyện, nóng bỏng và dồn dập, phả vào nhau như hai ngọn nến cùng cháy trong bóng tối. Lưỡi họ tìm kiếm nhau, khám phá từng góc cạnh, từng vị ngọt ngào đã bị bỏ lỡ quá lâu. Thảo nhẹ nhàng nếm vị rượu vang còn vương trên môi Hằng, hòa lẫn với vị mặn chát của nước mắt và vị ngọt ngào của tình yêu được giải phóng.

Tiếng ly vỡ nhỏ trên sàn, thanh âm lanh canh trong không gian tĩnh lặng, khi Hằng lùi lại. Hằng nắm lấy tay Thảo, một lực kéo nhẹ nhưng dứt khoát, kéo chị cùng ngã lên sofa. Chiếc sofa mềm mại đón lấy cơ thể họ, tạo nên một sự va chạm êm ái nhưng đầy ý nghĩa, như một bến đỗ an toàn cho hai tâm hồn đang tìm về nhau. Môi họ vẫn chưa rời nhau, nụ hôn kéo dài, sâu hơn, mạnh mẽ hơn. Những ngón tay của Thảo luồn vào mái tóc Hằng, vuốt ve từng sợi mềm mại, cảm nhận sự mượt mà của chúng, rồi siết chặt lấy từng nhúm tóc khi nụ hôn thêm sâu. Hằng đáp lại bằng cách vuốt dọc sống lưng Thảo, cảm nhận từng đường cong run nhẹ, từng thớ thịt căng lên vì xúc cảm, rồi lần mò vào lớp áo sơ mi, chạm vào làn da ấm nóng của chị, từng ngón tay như vẽ lên một con đường lửa.

Chiếc áo sơ mi của Thảo bung cúc từ lúc nào, không ai hay biết, không ai quan tâm đến sự hiện diện của nó nữa. Ánh đèn dịu vờn theo từng đường cong run nhẹ dưới ngón tay Hằng, như muốn hé lộ vẻ đẹp tiềm ẩn, như muốn chiếu rọi những gì đã bị giấu kín, những khao khát bấy lâu. Hằng nhẹ nhàng ngồi lên người chị, đôi mắt em hoen đỏ nhưng sáng lên một vẻ dịu dàng dữ dội, một sự quyết tâm không thể lay chuyển:

— “Lần này, em muốn giữ lấy chị.”

Thảo không nói, chỉ vòng tay qua lưng em, siết chặt Hằng vào ngực, như thể muốn em tan chảy vào mình, muốn bảo bọc em khỏi mọi giông bão. Sự im lặng ấy chính là một lời đồng thuận không lời, một lời hứa hẹn không cần tuyên thệ, một sự khẳng định cho tình yêu đã vượt qua mọi giới hạn.

Làn da chạm nhau nóng rực, từng tấc da thịt như bừng cháy dưới ánh đèn vàng. Hơi thở trở nên gấp gáp, hòa vào nhau. Từng lớp quần áo rơi xuống như những gánh nặng cuối cùng họ tháo bỏ khỏi trái tim, khỏi những định kiến, khỏi những sợ hãi đã đè nén họ quá lâu. Căn phòng nhỏ vang lên tiếng thở gấp, tiếng thì thầm đứt quãng, đôi khi là tiếng gọi tên nhau — nửa van xin, nửa giải thoát, nửa như một lời khẳng định về sự tồn tại của đối phương trong cuộc đời mình. Mùi hương của rượu vang, của da thịt, của tình yêu lấp đầy không gian.

Hằng vuốt ve khuôn mặt Thảo, ngón cái miết nhẹ lên gò má còn vương chút ửng hồng. Thảo khẽ rên lên, cơ thể rung lên từng hồi khi Hằng trượt người xuống, những cái chạm càng sâu hơn, mãnh liệt hơn. Đôi chân họ quấn lấy nhau, đan xen vào nhau, như thể không muốn tách rời. Thảo vùi mặt vào hõm cổ Hằng, hít lấy mùi hương quen thuộc, mùi hương mà chị đã khao khát bấy lâu. Những ngón tay của Hằng lần mò xuống eo Thảo, rồi trượt nhẹ lên vùng hông, cảm nhận sự mềm mại, ấm áp. Tiếng nấc nhẹ của Hằng, trộn lẫn với tiếng thở dốc của Thảo, tạo nên một âm thanh nguyên thủy, chân thật nhất của tình yêu. Họ trao nhau những nụ hôn vụn vặt lên khắp gương mặt, xuống cổ, lên vai, mỗi nụ hôn như một dấu ấn, một lời khẳng định về sự hiện diện của đối phương.

Bàn tay Thảo không còn chỉ vuốt ve tóc Hằng. Những ngón tay chị, thon dài và ấm áp, trượt dọc theo sống lưng Hằng, cảm nhận từng đường cong mềm mại của cột sống, rồi miết nhẹ lên vùng eo thon thả, khiến Hằng rùng mình. Chị luồn tay xuống dưới, chạm nhẹ vào vùng bụng dưới phẳng lì của em, rồi từ từ di chuyển sâu hơn, khám phá từng đường cong, từng nếp gấp mà ánh sáng không chạm tới. Hằng rên lên một tiếng nhỏ, khàn đặc, như bị điện giật, và lưng em cong lên một cách vô thức, đáp lại cái chạm đầy mời gọi của Thảo.

Thảo ghé sát tai Hằng, thì thầm: “Em có muốn nữa không? Chị có thể… sâu hơn nữa.”

Ngón tay Thảo tiếp tục vuốt ve, trêu ghẹo, nhẹ nhàng di chuyển, rồi lại dừng lại, khiến Hằng thở dốc, tiếng rên như nghẹn lại trong cổ họng, đầy khao khát và mong chờ. Thảo lướt đầu ngón tay chậm rãi, như vẽ lên một bản đồ của cảm giác, tìm kiếm những điểm nhạy cảm nhất. Hằng rướn người lên, siết chặt chân vào eo Thảo, tiếng rên bật ra thành từng đợt dài, run rẩy, khi ngón tay Thảo khẽ lướt vào những nơi sâu kín hơn, chạm đến làn da ẩm ướt và nóng bỏng.

Hằng khẽ gật đầu, vùi mặt vào cổ Thảo, hơi thở hổn hển: “Chị… xin chị… sâu hơn nữa đi.” Lời cầu xin của em chỉ là một tiếng rên đứt quãng, nghẹn ngào.
tay chị bắt đầu di chuyển một cách dứt khoát hơn, đầy tự tin và khao khát. Một ngón tay, rồi hai ngón tay, nhẹ nhàng nhưng chắc chắn, lướt vào bên trong Hằng, cảm nhận sự ấm áp, ẩm ướt và mềm mại ôm lấy. Hằng rên lên một tiếng dài, the thé, đứt quãng, giống như một sợi dây đàn bị kéo căng đến cực hạn rồi bất chợt đứt đoạn. Cơ thể em giật mạnh, tay em siết chặt vai Thảo, móng tay vô thức cào nhẹ vào da thịt chị, để lại những vệt hằn mờ nhạt. Toàn thân Hằng căng cứng, rồi lại nhũn ra từng đợt, tiếng rên của em không còn kiểm soát được nữa, biến thành những âm thanh gấp gáp, cao vút, rồi lại trầm đục, hòa lẫn tiếng thở dốc của Thảo, tạo nên một bản hòa tấu nguyên thủy của khoái cảm. Thảo cảm nhận rõ sự co thắt mạnh mẽ của cơ thể Hằng đáp lại từng chuyển động của mình, mỗi cái chạm như một tia lửa nhỏ, bùng lên thành ngọn lửa lớn hơn, thiêu đốt mọi lý trí. Hằng vùi mặt vào hõm vai Thảo, tiếng rên của em trở nên dồn dập, đứt quãng, xen lẫn những tiếng thở hổn hển, đầy mê say và không thể kìm nén. Đôi lúc, Hằng sẽ bật ra một tiếng "Aaaah..." kéo dài, như thể đang trút bỏ tất cả gánh nặng và sự kìm nén bấy lâu, theo sau là những tiếng thở phì phò, nặng nhọc, đầy khoái lạc. Em run rẩy toàn thân, ôm chặt lấy Thảo, như thể muốn chìm sâu vào chị, muốn tan biến trong khoảnh khắc này.

Thảo tiếp tục di chuyển, chậm rãi và đều đặn, từng chút một, lắng nghe từng tiếng thở, từng tiếng rên của Hằng. Chị cảm nhận rõ nhịp đập mãnh liệt dưới lòng bàn tay, như thể nắm giữ trái tim em. Hằng ưỡn cong người lên, không ngừng rên rỉ, tiếng "Ohhh... chị..." thoát ra yếu ớt, đầy mời gọi. Thảo cúi xuống, hôn lên trán Hằng, rồi xuống gò má đẫm mồ hôi, thì thầm: “Cứ để chị làm cho em… Cứ để chị yêu em.” Những ngón tay Thảo miết nhẹ, xoa dịu, rồi lại tăng tốc độ, khiến Hằng bật khóc nức nở trong sung sướng, tiếng rên vỡ òa thành những tiếng nức nở không kiểm soát. Cơ thể Hằng co giật nhẹ, cảm giác tê dại lan tỏa khắp người, khi em đạt đến đỉnh điểm của khoái cảm. Thảo siết chặt Hằng vào lòng, cảm nhận cơ thể em run rẩy, mềm nhũn trong vòng tay mình, những tiếng thở hổn hển cuối cùng lắng dần thành tiếng thở đều đặn và bình yên.

Cơ thể họ quấn lấy nhau, từng cử động như tìm lại phần đã đánh mất, những mảnh ghép còn thiếu trong tâm hồn. Không có ai chứng kiến. Không cần ống kính soi mói. Không còn lý do để giấu giếm, để che đậy tình yêu chân thật này. Họ chìm đắm vào nhau, trong từng cái vuốt ve, từng cái chạm môi, từng hơi thở, như thể đang khám phá lại chính bản thân mình qua đối phương.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me