[Lang Đồ | Sói Thỏ cp] Đôi ba câu chuyện về Sói và Thỏ
Phiên ngoại 4
Phiên ngoại 4: Đám cướiĐầu hè, một loạt tin vui nối tiếp nhau.Cao Tình tốt nghiệp đại học, được nhận vào chương trình sau đại học ở nước ngoài.HS cùng với Thịnh Phóng Sinh Học và X Holdings cũng được chấp thuận đưa ra thị trường giai đoạn ba của loại thuốc nhắm vào tuyến thể chứa tin tức tố.Và, đám cưới của Thẩm Văn Lang và Cao Đồ cũng sắp diễn ra.Cuối cùng, Thẩm Văn Lang đồng ý theo ý tưởng của Cao Đồ: lễ cưới không mời quá nhiều người, chỉ có gia đình và bạn bè thân thiết nhất.Thời tiết trên hòn đảo đầu hè đẹp như mơ, biển xanh trong vắt như thạch, trời cũng xanh ngắt, sóng vỗ vào bờ tạo từng lớp bọt trắng.Đậu Phộng Nhỏ và Lạc Lạc đeo phao chơi ở chỗ nước nông, không xa là hai tòa lâu đài cát do hai nhóc xây suốt cả ngày, hai xô nước đỏ chứa đầy chiến lợi phẩm đi biển của các bé. Hai nhóc con ướt sũng nhưng vẫn vui vẻ tung nước vào nhau.Người giúp việc và vệ sĩ đứng xung quanh trông nom hai bé, Hoa Vịnh và Thịnh Thiếu Du đã lẻn đi một góc riêng tư để tận hưởng khoảnh khắc hai người. Thẩm Văn Lang khoác vai Cao Đồ, đi chậm trên vết nước nâu sóng rút để ngắm biển."Như đang mơ vậy." Cao Đồ cười rạng rỡ, Thẩm Văn Lang áp nửa thân to lớn và bờ vai lên lưng cậu, gần như ôm trọn."Thì tôi chỉ tiếc sao giấc mơ này đến muộn quá." Thẩm Văn Lang lướt tay lên vai cậu, cuối cùng vòng tay ôm lấy eo.Cao Đồ gầy quá, Thẩm Văn Lang đã nhiều lần vừa công khai vừa lén lút đo đạc."Anh đang trách em sao?" Cao Đồ dừng bước, ánh mắt cười nhưng đầy vẻ "dám không đấy?""Không đâu!" Thẩm Văn Lang đứng trước mặt cậu, hai tay nắm chặt trước ngực, "Chỉ trách tôi nhận ra quá muộn, hành động quá muộn, tìm thấy em cũng quá muộn thôi."Nói xong hắn lại trêu: "Giá mà ngày đầu gặp em, tôi biết rõ lòng mình, chắc giờ nhà mình mở luôn một trường mẫu giáo rồi.""Anh nói gì vậy!""Đùa thôi, tôi còn thương em lắm." Thẩm Văn Lang vẫy đuôi, khiến Cao Đồ đôi khi cảm giác như cậu đã bị "trai đẹp cướp mất hồn".Hôm đó, trong ánh hoàng hôn rực rỡ, họ hôn nhau. Đậu Phông Nhỏ há hốc mắt nhìn, Lạc Lạc thì lại phản ứng rất bình thường."Sao cậu không nhìn trộm?" Đậu Phông Nhỏ thắc mắc. Trước giờ khi ba và bố hôn nhau, cậu bé đều che mắt. Ba nói đây là cảnh không dành cho trẻ con, bòn bố thì nói đừng học theo.Lạc Lạc lại tung nước vào Đậu Phông Nhỏ, như đã quá quen thuộc: "Ba tớ hường trộm hôn bố lắm á, ba nói đó là phần thưởng của tình yêu, vậy nên cả nhà tớ hay hôn nhau lắm."Đậu Phông Nhỏ: "Bố ơi, con cũng muốn hôn!"Đám cưới được ấn định vào ngày thứ ba, bất ngờ là Lạc Lạc – hoàng tử bé siêu đẹp trai– đảm nhận vai trò MC.Cậu bé mặc bộ vest xanh, đứng giữa sân khấu, không hề sợ hãi."Chào mừng ông bà, dì, dượng, cậu mợ và các chú các cô đến dự đám cưới bố con, Thẩm Văn Lang, và ba con, Cao Đồ! Con là MC nhí của buổi tiệc ngày hôm nay – Cao Lạc Lạc ạ!" Giọng trẻ thơ vang qua micro, được phóng đại nhiều lần.Tiếng vỗ tay vang lên không ngớt, Mã Hằng còn kịp thời hét lên "Giỏi quá đi!"Cậu bé hớn hở: "Xin mời ba và bố cùng nhau xuất hiện ạ!"Hai bộ vest trắng tinh, chỉ may đường viền ánh bạc, lấp lánh dưới nắng. Cà vạt cao cấp gắn hoa kim loại: Cao Đồ là hoa diên vĩ màu bạc xám, Thẩm Văn Lang là hoa xô thơm màu xanh nhạt – như hai huy chương khắc tên người thương.Thẩm Văn Lang nắm tay Cao Đồ, lòng bàn tay hơi đổ mồ hôi, tim đập mạnh. Cao Đồ nắm nhẹ tay hắn, ra dấu đừng lolắng.Hai người đi trên lối trải đầy hoa, cánh hoa rơi lên tóc, lên vai. Họ quét từng cánh hoa trên áo nhau, chọn mỗi người một cánh bỏ vào túi áo, gần tim nhất.Tiếng trẻ thơ phá vỡ khoảnh khắc lãng mạn, Lạc Lạc nắm tay kéo áo hai người: "Ba ơi, con chưa nhớ lời, ba có thể đọc thay con không~"Hai tân lang tân nương vừa cười vừa khó xử, Thẩm Văn Lang xoa đầu cậu bé, chỉ nhận micro, không nhận tấm card.Những lời thề hôn nhân dường như hắn đã luyện nhiều lần, giờ chỉ cần nói ra là trôi chảy.Cao Đồ đứng trước mặt, ngước nhìn vào mắt Thẩm Văn Lang, nghe hắn nghiêm túc nói:"Trước đây tôi nghĩ tình yêu thật nực cười, khiến người ta mất lý trí, đánh mất chính mình. Nhưng Cao Đồ, gần mười bảy năm quen em, tôi nhận ra tình yêu cũng dạy người ta tự nhìn lại bản thân, cùng nhau trưởng thành, cùng nhau tạo dựng tương lai. Thời gian dài, tôi luôn may mắn khi có em ở bên cạnh nên tôi rất quý trọng từng sáng em cất tiếng chào tôi. Tôi lo lắng về tuổi già, nhưng nếu được ở bên em, tôi lại tràn đầy kỳ vọng. Hôm nay tôi thề, sẽ cùng em trải qua mọi nắng gió, chia sẻ niềm vui và nước mắt, mọi khả năng trong tương lai, tôi chỉ muốn cùng em trải nghiệm. Cao Đồ, em có muốn cùng tôi đi hết quãng đời này không?"Cao Đồ không khóc, giọng cậu dịu dàng nhưng kiên định: "Thẩm Văn Lang, đến cuối đời này, em cũng sẽ không ngừng yêu anh. Vậy nên em đồng ý."Lạc Lạc lại kéo áo Thẩm Văn Lang: "Tiếp theo là trao nhẫn nha~"Tiếu Tiếu bé xinh mặc váy công chúa, được đặt ở cuối lối đi, Cao Đồ và Thẩm Văn Lang cùng cúi xuống vỗ tay gọi cô bé."Tiếu Tiếu, đến đây với ba nào."Cô bé rụt rè nhưng háo hức, bước đi loạng choạng, vừa gọi "Ba~ bố", vừa vung tay lao vào lòng Cao Đồ.Thẩm Văn Lang nhận hộp nhẫn từ tay cô bé, Tiếu Tiếu đã tập luyện nhiều lần, tay nhỏ nhưng cầm chắc. Cao Đồ hôn má khen cô bé ngoan xong Lạc Lạc tiến tới dẫn cô bé sang một bên.Hai chiếc nhẫn lần lượt được xỏ vào ngón áp út bên trái của nhau, Thẩm Văn Lang ôm chầm Cao Đồ: "Giờ tôi mới thực sự yên tâm rồi.""Bố được hôn ba rồi nhé~" Lạc Lạc hăng hái nhắc quy trình, khán giả dưới sân cười ngả nghiêng.Thẩm Văn Lang không vội, một tay nâng mặt Cao Đồ, hôn nhẹ, rút ra, rồi khi cậu chưa kịp mở mắt, hắn lại ôn tiếp lần nữa, tay còn lại ôm eo, nửa người Cao Đồ trong vòng tay, đôi tay cậu chỉ nắm nhẹ viền áo.Khán giả vỗ tay không ngớt.Thẩm Ngọc vội lau nước mắt cho Ứng Dực, không hiểu sao con trai kết hôn mà vợ lại xúc động thế. Ứng Dực thầm nghĩ: "Nuôi con trai nhiều năm như vậy, chỉ sợ nó ế quá!"Cao Tình ôm Tiếu Tiếu mỉm cười, mắt long lanh nhưng không rơi lệ.Mã Hằng ôm Phi Phi, nói: "Chú thỏ nhỏ cuối cùng cũng nếm được ngọt ngào rồi" Lạc Lạc ngồi giữa hai người, vỗ tay nhiệt liệt.Thịnh Thiếu Du nhanh tay che mắt con trai, Hoa Vịnh bên cạnh còn lèo nhéo: "Anh Thịnh, em cũng hôn anh một cái được không?"Đậu Phông Nhỏ aka Đậu Phộng Nhỏ: "Có ai nói giúp con một tiếng với?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me