Lawlu The Gioi Ao Tinh Yeu That
Đột nhiên bị uy hiếp Law cũng chưa hiểu vụ gì, nhưng ánh mắt anh vẫn kiên định nhìn vào Marco, anh nói rồi, anh không đến đây với quyết tâm nửa vời.
"Chỉ cần biết được, tôi không ngại ai hay thứ gì trả lời đâu."
"Thứ này không phải đồ chơi."
"Nhìn hơi cùn nhẹ nhưng là đồ thật, tôi biết."
Marco mặt vẫn căng đét nhưng hơi quê nhẹ trong lòng, má, quên đi mài dao rồi.
"Anh trai của Luffy cũng không phải dạng vừa gì đâu."
"Tôi quan tâm em ấy, còn em ấy rất yêu quý anh của mình, nên họ là ai cũng không quan trọng."
"Nhưng Ace không muốn tôi nói cho anh biết."
"Tôi biết, nhưng tôi muốn biết, sớm hay muộn tôi cũng sẽ tìm ra Luffy, nhưng càng sớm thì càng tốt. Nếu tôi làm gì tổn hại đến em ấy hay người thân của em ấy, cứ việc vác nó đến tìm tôi."
"Đến lúc đó anh chạy thì sao."
"Anh là thám tử."
Ủa ừ ha, chơi xã hội đen xíu mà quên luôn.
Marco ho nhẹ, đúng là tính doạ anh một tí xem anh như thế nào, dù sao mới nhiêu đây đã sợ rồi thì cũng chẳng chịu nổi cửa ải của anh trai người ta, hơn nữa nếu chỉ là một tên hèn kém Marco cũng không cho tiếp cận Luffy làm gì.
Qua kiểm duyệt.
Nhưng mà để ngầu cú chót đã.
Thế là Marco xoay lưỡi dao xuống, cắm mạnh lên mặt bàn, liếc nhìn Law cảnh cáo.
"Đúng, tôi là thám tử, Ace cũng vậy, anh có chạy đến chân trời góc bể cũng không thoát được."
"Tôi sẽ không chạy."
Sau đó Law nhìn mặt bàn kính bị găm dao "..."
Marco xem như hài lòng thu lại con dao, còn làm màu giả vờ lấy khăn ra lau tới lau lui sau đó mới cất vào. Bỗng Law nói.
"Mặt bàn này bằng kính."
"Thì?"
"Tôi nghĩ anh nên mua cái bàn mới rồi."
Marco nhìn mặt bàn kính lấy vết dao găm làm tâm nứt dần ra xung quanh "..."
Má.
Sau đó Law như nguyện biết được quận Luffy ở, còn Marco lên mạng đặt mua cái bàn mới.
May mắn thay trong quận này chỉ có 2 trường cấp ba, anh nhớ là Luffy học gần nhà, cứ thử tìm ở trường trước đã, nếu không thì đi gõ cửa từng nhà.
Chàng trai không quyết tâm nửa vời nhưng hơi nghĩ quẩn.
Sáng hôm sau, Luffy mang đôi mắt thâm quầng vì suy nghĩ cả đêm đến trường, cậu không hiểu vì sao Law lại xuất hiện ở đây, còn đang đi tìm mình nữa.
Luffy rất mừng vì mình trong lòng anh cũng có tầm quan trọng nhất định, nhưng cậu không dám gặp mặt, tình cảm này sẽ không giấu được đâu.
Nếu gặp mặt, cậu sẽ không nhịn được mà nói ra hết mất.
Law xem cậu là em trai, đi xa như vậy vì lo cho mình, mà cậu thì lại có tâm tư mà một người em không nên có như vậy, chắc anh sẽ buồn lắm.
Hay biết đâu anh chỉ về đây do có công việc thôi? Tiện thể tìm mình?
Yêu vào là mụ cả đầu mà.
Vừa đến cổng trường, cậu đã thấy thân hình đô con cùng quả đầu đỏ rực. Kể cũng lạ, thấy thì chạy mà hay đừng chờ để bị dí. Cậu tươi cười chạy về phía Kid.
"Kid!!!"
Kid chờ chính là tiếng gọi này, hắn cứng đờ người một tí, hôm nay hắn quyết định không chạy nữa, hắn muốn cùng cậu vào trường.
Nhưng chạy được nửa đường thì chân cậu cứng đờ, vì phía sau Kid cậu thấy một gương mặt rất quen thuộc. Dáng người cao ráo ấy, mái đầu đen và quầng thâm mắt quanh năm suốt tháng, đúng là anh bác sĩ rồi.
"..."
Luffy chạy tới gọi tên Kid, mặt Law đen thui, Luffy đứng ngơ ngẩn nhìn Law, mặt Kid hầm hầm.
Lúc đó trong đầu Luffy chỉ có một suy nghĩ.
Ừ, hai ông thần canh cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me