TruyenFull.Me

| Lee Su Hyeok - Lee Cheong San | "THÍCH CẬU, TÔI CHƯA TỪNG HỐI HẬN."

Chương 10: | Serendipity |

huenmie1211

Chương 10: | Serendipity |

Su Hyeok muốn dần dần bù đắp cho cậu.
Dù cho có thể sẽ chẳng có tác dụng gì, cho dù có thể cậu đã chết tâm với hắn.
Hắn vẫn muốn bù đắp cho cậu.

•••

Một lát sau, On Jo ngẩng lên, nhìn chằm chằm vào mặt Namra. Đuôi mắt cô đỏ bừng, vẻ mặt tang thương tới đáng sợ.

Namra nhìn cô, tuy rằng vẻ mặt vẫn không thay đổi nhiều, nhưng đáy mắt lại ẩn chứa một nét dịu dàng khó nhìn ra.

On Jo nấc lên, nghẹn ngào ôm lấy eo Namra, áp mặt vào bụng cô mà khóc.

"I Sak...cậu ấy, có phải tại tôi không bảo vệ được cậu ấy không ?"

Namra đột nhiên hơi sững người, sau đó mới ôn nhu xoa đầu cô

"Không phải như vậy đâu"

Namra nhẹ nhàng trấn an

"Cậu đã cố gắng hết sức rồi"

Học sinh đứng nhất toàn trường như núi băng vạn năm không tan chảy cũng có một vẻ mặt như thế này à.

Tất cả mọi người đều chỉ biết câm nín.

Ngay cả Gyeong Su và Dae Su đang cố gắng dùng hết sức bình sinh để chặn cửa cũng không dám mở miệng giục nữa.

Su Hyeok bây giờ mới thở phào, ngoảnh mặt nhìn bóng dáng nhỏ bé sau lưng

"Cheong..."

Cậu không nghe Su Hyeok nói tiếp, quay mặt đi.

Hắn cũng ngừng lại, vẻ mặt hụt hẫng.

Cheong San bây giờ thật sự không biết phải đối diện với hắn như thế nào.

Bởi vì cậu sợ chỉ cần nhìn thấy hắn, cậu sẽ không kìm được mà lại nhìn hắn thêm một chút, lại nhìn thêm một chút, cuối cùng lại để cho tình cảm đong đầy của bản thân cứ thế trào ra, nghĩ đến vẻ mặt lạnh băng của hắn khi từ chối cậu mà tự khổ sở.

Cậu muốn giữ lại một chút gì đó cho mình.

Cuối cùng, Na Yeon ngồi một góc không chịu được cũng phải gào lên

"Nè, điện thoại, ở đây không ai có điện thoại sao ?"

"Đúng rồi, sao nãy giờ không ai nghĩ tới điện thoại nhỉ" Dae Su đáp lời

"Chẳng phải là tất cả đều bị thu ở phòng giáo vụ hết rồi sao ?" Cheong San nhẹ bẫng nói, quay đầu tìm chỗ ngồi xuống

"Ừ nhỉ..." Dae Su cúi gằm mặt

Namra im lặng nghe hết câu chuyện từ đầu đến cuối, bàn tay vẫn dịu dàng xoa đầu On Jo, một lúc sau mới bình tĩnh cất giọng

"Thử lục cặp đi, xem có điện thoại dự phòng không"

Tất cả mọi người đều đứng dậy, đi xung quanh tìm.

Cuối cùng, là Cheong San tìm thấy một chiếc điện thoại, là ở trong cặp của Yeong Ju.

"Có mật khẩu" Cậu nói, thử bật lên

"Có khi nào là sinh nhật của Yeong Ju không ?" Dae Su tiếp lời

Cheong San nghe vậy, thử nhập, sau đó lại lắc đầu

"Không phải"

"Sao mày biết không phải, mày biết sinh nhật của Yeong Ju à ?" Gyeong Su hỏi cậu, ngó nghiêng

Cheong San đột nhiên đần ra "Không biết"

Tất cả mọi người "..."

Su Hyeok bật cười, sao nhóc con của hắn lại dễ thương thế chứ.

Mặt cậu u ám, quay lại "Cậu cười cái gì ?"

Su Hyeok lập tức bụm miệng, xua xua tay "Không có gì"

Namra quay đầu, nhìn qua lớp kính ngoài cửa

"Kia chẳng phải Yeong Ju sao ?" Cô chỉ tay

Mọi người lập tức đồng loạt quay ra nhìn
Chỉ thấy Yeong Ju đã biến thành xác sống, đang điên cuồng cào cửa, thi thoảng lại phát ra tiếng động quái dị

Cheong San đen xì mặt "..."

"Dùng mật khẩu khuôn mặt thử xem" Namra nói tiếp

Đùa cậu sao?

Nhưng mà Cheong San cũng không phản đối, chỉ có thể cầm điện thoại, bước từng bước chậm chạp ra đối điện với cánh cửa.

Su Hyeok chứng kiến hết tất cả, vội vàng tiến tới, giật lấy điện thoại trong tay cậu.

"Để tôi" Giọng hắn khàn khàn, kéo cậu ra đằng sau lưng mình, tay nắm chặt lấy tay cậu.

Dù chỉ là một chút, hắn cũng không muốn để cho cậu ấy phải chịu bất kỳ nỗi sợ hãi nào.

Su Hyeok muốn dần dần bù đắp cho cậu.

Dù cho có thể sẽ chẳng có tác dụng gì, cho dù có thể cậu đã chết tâm với hắn.

Hắn vẫn muốn bù đắp cho cậu.

Cheong San nhìn chằm chằm bàn tay mình bị hắn nắm chặt, sau đó lại rút ra, lùi về phía sau.

Su Hyeok cố gắng không để ý, vẻ mặt không đổi sắc dí gần điện thoại vào Yeong Ju đang đứng cào cửa ở ngoài.

Một lúc sau

"Không có tác dụng" Su Hyeok bất lực nói.

On Jo từ từ buông tay ra khỏi eo Namra, bình lặng nói

"Không phải gọi 112 hay 119 không cần có mật khẩu sao ?"

"Ừ nhỉ" Hyo Ryung đáp lại

"Đưa điện thoại cho tôi" On Jo đứng dậy, giơ tay về phía hắn.

Sau khi nhận được điện thoại, On Jo nhấn một dãy số liên lạc, gọi đi.

"Alo, sở cứu hỏa thành phố Hyosan xin nghe"
On Jo nắm chặt điện thoại trên tay

"Chú biết Nam So Ju không ạ ? Ông ấy là bố cháu"

Người ở đầu dây bên kia lật sách, sau đó đáp lại cô

"Bọn chú sẽ báo lại với bố cháu, ở chỗ cháu có chuyện gì sao ?"

"Vâng, làm ơn nói với ông ấy rằng ở trường cấp 3 Hyosan đang xảy ra một trận hỏa hoạn, lớn lắm ạ." Giọng nói On Jo run rẩy

"Nè, sao không gọi cảnh sát, nói hết sự thật ra đi?" Na Yeon hỏi

Joon Young im lặng nãy giờ mới lên tiếng "Cậu nghĩ sẽ có người tin sao ?"

Đầu dây bên kia còn chưa kịp trả lời lại, On Jo đã buông tay xuống, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại

"Sập nguồn rồi" On Jo vứt điện thoại lên mặt bàn.

"Aiz" Na Yeon vò đầu

"Sao cậu chắc chắn sẽ có người tới cứu chúng ta ?" Namra tiến tới, nắm chặt tay cô.

"Bố tôi là lính cứu hỏa" On Jo quay đầu, nhìn thẳng vào mắt Namra.

"Ông ấy nhất định sẽ đến cứu chúng ta, cậu tin tôi không ?"

"Tôi tin" Namra trấn an cô

"Chúng ta không thể cứ ngồi một chỗ đợi người tới cứu như vậy được, phải tìm cách thoát ra ngoài đã" Dae Su nói, dáng người run run

"Cửa sắp bị đổ rồi" Gyeong Su nghiến răng

"Các em học sinh" Đột nhiên, một giọng nói vang lên, văng vẳng khắp các đoạn hành lang
"Hiện tại, ở ngôi trường này đã xảy ra một thảm họa xấu sổ, các em học sinh điên cuồng tấn công lẫn nhau, cô mong các em tìm một chỗ trú ẩn an toàn, chờ người tới cứu"

Là giọng của cô Sun Hwa truyền tới từ phòng phát thanh.

Tất cả xác sống đang chen chúc chật chội ở ngoài cửa đều ngoái đầu, tiến dần về phía loa phát thanh ở cuối hành lang.

"Thời cơ đây rồi" Cheong San quay lại nhìn mọi người, muốn tiến tới đẩy cửa ra.

"Tới phòng phát thanh tìm cô Sun Hwa đi"
Su Hyeok đi theo, nắm chặt tay cậu.

Cheong San quay lại, nhìn thẳng vào mắt hắn. Cuối cùng, để mặc hắn siết chặt tay mình, cũng không gỡ ra, bình thản mà chắc chắn nói

"Mọi người chuẩn bị đi"
_______________________________

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me