TruyenFull.Me

Levi Ackerman X Reader Do Den

*Tui tính triển khai thêm tuyến tình cảm nhân vật Erwin ấy, thấy ổn hong????

                                   ————-

"Ê sao ai cũng nhìn tụi mình vậy thúi rình? Hay là ngươi bị người ta ghét vậy?"

Y/N hiếu kỳ chồm người ra sau vai Levi, đầu nghẹo nghẹo như con vẹt ngó nghiêng, cô chỉ tay đám lính đang lấp ló sau bức tường.

"Người ta nhìn mày đấy, ngồi yên dùm tao."

Y/N nghe lời, ngồi thẳng lưng lên. Nhưng chưa được 3 giây, cô nghĩ đi nghĩ lại bỗng thấy phấn khích, liền ngồi vắt chéo chân, một tay còn gác lên vai Levi, tay còn lại phe phẩy tóc ngông nghênh:

"Ủa vậy hả hihihi..chắc người ta tưởng tui là người đẹp á."

"Xấu như này, Titan còn chê."

"Ê dô diên, tui chưa đụng chạm gì thúi rình nhen, im mỏ đi nhen."

Levi mệt mỏi thở dài, không cần nhìn cũng biết đám lính phiền phức lại tọc mạch vào chuyện người khác. Chắc rằng lại sắp đến tai của bọn điên kia rồi, nghĩ thôi đã thấy mệt.

Bịch bịch bịch.

Tiếng chân chạy rần rần như động đất, mấy cái đầu ló ra từ các dãy nhà, ánh mắt ai nấy đều phát sáng

"Ối dồi ôi!!! Levi mang bạn gái về kìa mọi người ơi!!!!"

"Bớ làng nước ơi, binh trưởng có bồ!!"

"Mẹ ơi con sốc quá.."

"Mà sao nhìn nhỏ hoang dã quá vậy...?"

"Người ta hoang dã mới thu phục được thằng mặt đụt đó chứ!"

"Chị Hange đừng có nói vậy mà, ổng nghe được là chị tới số đó."

"Ờ nhỉ? Khà khà khà khà...."

Y/N sợ hết hồn, không hiểu bọn họ lòi đâu ra một đống như vậy. Cô nhích mông nép sát vào người Levi, tay che một bên nói nhỏ: "Nhìn mấy người đó ghê quá à, thúi rình kêu họ đi đi, tui sợ."

Levi đưa tay bóp thái dương, hắn nhức đầu kinh khủng, chỉ muốn chém hết đầu bọn người kia cho xong.

Y/N quay đầu nhìn Levi đang nhăn mặt như khỉ ăn ớt thì tưởng rằng hắn đang sợ những người đằng kia đành lấy hai bàn tay nhỏ che mắt hắn lại.

"Ngoan nè ngoan nè, không sợ nè. Để tui đuổi mấy người đáng sợ đi nhen."

Cô hít một hơi thật sâu, quay ngắt qua một bên, cố nặng ra biểu cảm đáng sợ nhất hù doạ: "Mấy người đáng sợ kia! Thúi rình của tui sợ rồi đó nhen, biến đi nhen. Tui không có chơi với mấy người đâu nhen, coi chừng tui kiu thú cưng tương lai đánh bờm đầu á!!"

Mọi người: "..."

Levi: "..."

Không khí chợt rơi vào khoảng lặng.

Những người xấu xa đang gào rú như ong vỡ tổ ban nãy giờ im re, đứa nào đứa nấy trơ mặt ra như tượng đá.

Gì mà thúi rình của tui?

Thúi rình là đang ám chỉ binh trưởng hả?

Tụi này không sợ thì không nói, binh trưởng mà sợ chắc trời sập.

Rồi thú cưng tương lai là gì nữa?

Một tên đầu trọc còn nói nhỏ vào tai tên mặt ngựa bên cạnh: "Hình như nhỏ bị khờ hay sao á mày..."

Tên mặt ngựa gật đầu ngầm đồng ý, lòng thầm đồng cảm sâu sắc. Trông cô có vẻ trạc tuổi bọn họ. Cách ăn mặt quái dị không khác gì người rừng là bao, khuôn mặt nhìn sao cũng thấy khù khờ, ngu ngốc hết sức. Cái cách nói chuyện không khác gì mấy đứa nít ranh. Bộ binh trưởng đem cô nhóc đó từ rừng về hay gì vậy?

Thấy những con người xấu xa đang sợ hãi đến mức không dám động đậy trước uy lực của mình, Y/N mới thờ phào nhẹ nhõm buông hai tay đang bịt mắt Levi. Cô cười tươi xoa xoa đầu hắn dỗ dành:

"Tui hù mấy người xấu xa sợ rồi nè, thúi rình hết sợ nhen."

"..."

Levi mắt đỏ ngầu nhìn trừng trừng vào Y/N, ánh mắt u tối như muốn giết người. Cả người toát ra luồng sát khí khủng bố, những binh lính vô thức hít sâu một hơi, một số người còn chắp tay cầu nguyện cho cô bình yên vô sự.

Còn cái người đang vô tư cười vô tâm vô phế chẳng biết tình trạng nguy hiểm ngay lúc này, còn thản nhiên xoa đầu rồi xoa vai xoa lưng cho hắn, giọng líu ríu không ngớt.

Levi không nhịn nổi.

Hắn lạnh lùng tóm lấy cổ tay đang sờ mó lung tung kia giật mạnh ra, giọng trầm lạnh như từ cõi âm ti địa ngục hỏi:

"Mày biết mình vừa làm gì không?"

Y/N nhăn mặt than đau, giật giật tay ra mãi mà không được liền bực mình đáp lại: "Thì tui an ủi ngươi chứ sao. Bỏ cái tay ra coi, đau muốn chết rồi nè."

Áp lực từ Levi ngày càng khủng bố, hắn siết càng mạnh hơn, gằn giọng với Y/N:

"Muốn chết?"

"Hông muốn..?"

"Ngồi đàng hoàng hoặc cút xuống."

Cô ngơ ngác chẳng hiểu tại sao Levi lại tức giận đến vậy, nỗi uất ức bỗng dâng trào dữ dội. Cô mếu máo quơ tay quơ chân loạn xạ, chân cả gan đấm đá vào người hắn, Y/N tức xì khói đấm bùm bụp vào ngực hắn quát lớn:

"Người gì mà dô diên quá vậy hả? Tui thấy quá đáng lắm rồi đó nhen, người ta đã giúp rồi còn chửi nữa. Bộ mắc chửi lắm hay gì? Muốn tui xuống thì xuống liền nè, tui bỏ đi luôn cho coi!! Đúng là cái đồ dô diên thúi rình!!"

Vừa dứt lời, Y/N nhảy xuống đất một cái bịch, sau đó cô chạy lạch bạch chạy ra khỏi doanh trại. Levi chậc lưỡi nhìn bóng lưng nhỏ đang chạy trối chết kia bỗng nổi điên lên đá vào thùng gỗ chứa nước bên cạnh. Cái thùng nước đáng thương lập tức vỡ toang, nước bắn tung toé tràn ra khắp sân.

Không ai dám hó hé nửa lời, cả sân im phăng phắc, chỉ còn tiếng nước chảy lách tách dưới chân.

Mấy tên lính chứng kiến toàn bộ đồng loạt đổ mồ hôi hột, không ngờ trên đời này còn có người dám bật lại binh trưởng. Hiếm thấy binh trưởng tức giận đến mất bình tĩnh như hôm nay, bọn họ không biết phải làm sao đành đẩy đội trưởng lên đối phó với con người khủng bố kia.

"Chị Hange lên đi, bọn em tin chị."

Hange trợn mắt la oai oái chống cự: "Mắc gì tôi phải đi dỗ tên đáng sợ đó, đứa nào muốn thì tự đi dỗ, tôi không có bị điên."

"Chị thân với ổng mà? Mau cứu tụi em đi, thôi là lát ổng hành tụi em đó!"

Hange nghe vậy chỉ biết ôm mặt thở dài thầm thương cho số phận của mình, ánh mắt đầy bi thương nhìn về phía bầu trời xám xịt như tương lai của bản thân.

Bất đắc dĩ, cô đành cố lê lếch tấm thân tội nghiệp tiến về phía Levi. Mặt mũi Hange méo xệch nhưng vẫn phải cố nặn ra nụ cười thân thiện nhất có thể.

"Ôiiiii binh trưởng đẹp trai nhất thế giới của chúng tôi...cậu hãy bình tĩnh lại đi nào. Nếu không đuổi theo lỡ đâu nhóc con đó đi lạc thì sao, hãy mau đi đi."

Đi luôn cũng được.

"Câm mồm đi, Hange."

Hange quyết không từ bỏ, dùng hết can đảm khuyên nhủ: "Cá chắc cô nhóc sẽ bị mấy tên xấu bắt nạt hay bị lừa cho mà xem, đến lúc cậu hối hận cũng không kịp. Thế giới này phức tạp lắm Levi à, chuyện gì cũng có thể xảy ra."

Levi chạm vào vỏ kiếm đặt ở hai bên hông, đôi mắt nheo lại lạnh lùng nhìn cô. Hắn nghiến răng ken két, từng lời tuôn ra từ kẻ răng đầy sát khí.

"Muốn chết?"

Hange lập tức câm như hến, quay ngoắt người chuồn thẳng về đội lính đang nấp đằng xa, trong lòng thầm gào thét điên cuồng.

Cứu!!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me