Levihan Attack On Titan Truyen Ngan
- Levi... Hôm nay tôi ở ké nhà cậu được không. Hange đột ngột đưa ra lời đề nghị với người đồng nghiệp của mình. Levi ngạc nhiên nhìn cô, khuôn mặt thì tỏ rõ thái độ muốn từ chối. - Tôi có lý do hết mà...! Thực ra hôm qua tôi có làm một thí nghiệm nhỏ trong nhà và tôi lỡ làm hỏng khiến cho toàn bộ mạch điện trong nhà nổ tung... Phải đến mai họ mới đến để sửa...- Hange gãi đầu giải thích. - Đi mà ngủ trong căn nhà khủng khiếp của cô ấy bốn mắt chết tiệt!- Levi xoay người bỏ đi nhưng Hange cố níu lại. - Làm ơn đi Levi! Tôi đã hỏi xin Nanaba thậm chí cả Erwin với Moblit nữa! Nhưng Nanaba thì ở cùng với gia đình cậu ấy! Thật kì cục nếu tôi ở ké và anh biết đấy! Erwin và Moblit đều tỏ ra xấu hổ khi tôi đề nghị ở nhờ! Vì vậy chỉ còn cậu thôi! - Vậy thì tôi không phải là đàn ông à!- Levi tức giận vùng ra khỏi cái ôm của Hange.- Kiếm cái khách sạn nào đấy ở tạm đi! - Nhưng... Tiền của tôi cạn rồi...- Hange cười ngượng. - Bốn mắt chết tiệt làm ơn dừng lại đi...!- Levi cau mày, anh vốn có lý do không muốn Hange đến nhà mình. Nhất là khi anh vẫn đang sống chung với người thân. - Xin cậu đấy! Chỉ cần để tớ ngủ sofa cũng được! Đã khuya rồi và trời còn lạnh nữa...! Levi nhăn mặt lại, Hange là con người luôn có một đống ý tưởng tồi tệ. Lắm khi nếu anh không cho cô tạm trú ở nhà mình có khi cô lại kiếm cái hầm cầu nào đó mà nằm co ro qua đêm. -... Tôi sẽ thuê khách sạn cho cô. - Tôi đã bảo... - Tôi sẽ trả tiền. -... -... Đi thôi! - Khoan đã Levi.- Hange lắc đầu.- Có gì ở nhà cậu à? Chẳng lẽ cậu ghét tôi đến mức không cho tôi ở nhờ nhà cậu một đêm thôi? - Không Bốn Mắt!- Levi nhăn mặt lại.- Chỉ... - Tôi cũng đã từng ở đó rồi mà... -... Giờ thì cô đang ăn vạ đấy à!? Được rồi...- Levi đăm chiêu suy nghĩ một chút, nhưng cuối cùng đành nhận thua mà khẽ thở dài.- Ở nhà tôi cũng được... Nhưng mấy cái chuyện tào lao thì cứ để ngoài tai đi! - Thật sao!!! Cảm ơn cậu Levi!!!! Mà chuyện tào lao gì?- Hange mừng rỡ bám theo sau Levi về nhà anh, nhưng cô vẫn cứ luôn lải nhải chuyện tào lao mà Levi nói.- Chuyện tào lao gì đấy? Cậu lại cãi nhau với ông bác à? Hay mẹ cậu mua thêm bộ đồ ngủ mới? Hay là cậu lại bĩnh ra giường như hồi nhỏ? Haha..... "Hình như mình vừa mắc sai lầm..." Levi bực bội thầm nghĩ, suốt quãng đường anh chỉ im lặng nghe Hange nghĩ ra đủ thứ khùng điên để nói, anh ước mình không gợi chuyện cho cô để bây giờ phải nghe một đống giả thiết ngu ngốc từ cái bộ óc được cho là thiên tài của công ty. Về đến trước cửa nhà, Hange mới chịu im lặng, cô háo hức đợi Levi mở cửa, lúc đấy cô sẽ lại được gặp bà Kuchel, mẹ của Levi, Hange nghĩ đến đủ mọi loại tình huống từ bất ngờ, rồi lại ôn những chuyện cũ, thế nhưng Levi cứ đứng mãi trước cửa mà không thèm mở ra. - Sao thế Levi? -... Levi liếc nhìn Hange đang đứng bên cạnh chờ đợi, khuôn mặt ửng hồng giống như đang ngượng, nhưng cái cau mày trông khó chịu của anh khiến Hange để tâm nhiều hơn. -... Levi... Chỉ hôm nay thôi!- Hange gãi đầu. Levi thở dài, cuối cùng lấy hết can đảm để mở cửa ra. Theo thói quen, cả hai treo áo khoác lên giá đỡ rồi cởi giày bước vào trong nhà. Ông bác Kenny ngồi trên chiếc ghế sofa đang chán nản ấn muốn hỏng cả cái điều khiển tivi. Vừa nhìn thấy bóng dáng thằng cháu yêu quý thì ngồi bật dậy chuẩn bị trêu chọc cái chiều cao đáng ngưỡng mộ của cháu nó. - Này lùn! Đồ ăn vẫn ở trên bàn ấy..... Kenny lập tức kinh ngạc khi thấy Hange ló đầu vào. Cô vui vẻ vẫy tay với ông. - Chào...- Hange niềm nở thì Kenny gọi lớn. - Kuchel! Xem này! Thằng lùn nó dẫn gái về nhà! Từ trong nhà, không biết chuyện gì xảy ra, nhưng Kuchel đã vội chạy ra để nhìn mặt con với bạn gái nó. -... Hange! Cháu đấy ư!?- Kuchel cười rạng rỡ khi vừa thấy Hange. - Chào cô! Cô khoẻ chứ? - Vẫn khoẻ lắm! Còn đang đợi Levi lập gia đình nữa! Hai đứa tiến triển đến đâu rồi? Levi nó.... - Hange! Tôi đói rồi! Ăn tối đi....- Levi kéo tay Hange vào trong nhà bếp. - Eh khoan! Levi ngồi xuống bàn và bắt đầu dùng bữa trước, Hange thở dài. Cô ngồi đối diện Levi, thế nhưng anh có vẻ rất khó chịu. -... Ừ thì... Tôi cũng đã vào nhà rồi... Cậu vẫn không vui à?- Hange cười ngượng. - Ăn đi! -... Hange lặng lẽ cúi xuống, không giống như hồi trước, cô có cảm giác thật xa lạ khi bước vào căn nhà mà hồi nhỏ cô thường xuyên ghé thăm này. Cô cứ tưởng mối quan hệ giữa hai người vẫn sẽ luôn thân thiết như còn nhỏ, thế nhưng giờ đây Levi luôn có thái độ rất khó chịu. Dù biết khuôn mặt của anh cứ luôn nhăn nhó như thế nhưng lần này khác quá, Hange không còn cảm thấy vẻ cau có đáng yêu của anh nữa, mà nó khiến cô cảm thấy ngượng ngạo như thể đến thăm nhà của một người bạn mới quen. Hai người dùng bữa trong im lặng, Hange không nói nhiều như những giờ nghỉ trưa trên công ty, bao chùm chỉ có sự im lặng. Bên ngoài phòng khách, Kenny và Kuchel đang ngồi xem ti vi. Kenny nằm dài trên ghế sofa khẽ thở dài. - Con bé là đứa con gái mà thằng lùn luỵ tình mấy bữa nay đấy à? - Thôi nào! Đừng trêu chọc Levi nữa! Thằng bé trưởng thành rồi đấy!- Kuchel quay sang lên tiếng trách móc.- Mà đúng rồi đấy! Tại anh không để ý chứ Levi đã để ý Hange từ hồi trung học rồi. - Hả!? - Trực giác của người mẹ mách bảo đấy! - Thế mà chẳng tiến triển gì! Hơn 30 rồi đấy thôi!- Kenny chống cằm chán nản. - Levi cần nhiều thời gian hơn anh hiểu không! - Không khéo mối quan hệ của hai đứa nó lại càng tệ.- Kenny chỉ về phía nhà bếp chỗ Levi và Hange đang lặng lẽ dùng bữa.- Nhìn kìa, anh nhớ con bé nói nhiều lắm cơ mà! Cái thằng lùn đấy chán thật! Cứ xị cái mặt như thế thì gái nào nó dám theo? -...- Kuchel buồn bã nhìn về phía hai người, cô cũng cảm thấy Hange đang rất khó xử trên bàn ăn. Mãi một lúc sau, Hange khó khăn lắm mới đứng lên khỏi ghế, rửa sạch bát theo thói quen. Chuẩn bị rời đi, cô quay lại nói với Levi. - Chắc tôi sẽ chuẩn bị chỗ ngoài sofa... Cậu tự dọn nhé! Levi chỉ gật đầu, Hange quay người ra ngoài phòng khách, lúc này Kenny đã rời khỏi nhà để làm công việc vào ban đêm. Kuchel vừa thấy Hange thì mỉm cười, Hange ngồi xuống bên cạnh. - Cô cứ tưởng cháu ra nước ngoài định cư luôn? - Không! Thật ra gia đình cháu có ý định đó, nhưng mà thực sự sống ở đây thoải mái hơn nhiều. Với cả bạn cháu Erwin thành lập công ty ở đây nên cháu về nước để giúp đỡ. - Vậy hai đứa lại gặp nhau trong công ty sao? - Vâng! Cháu hơi bất ngờ đấy! Cháu cứ tưởng Levi học đại học quân sự cơ! - Chiều cao khiêm tốn ấy mà! Nói đến đây Kuchel che miệng cười, còn Hange chả nể nang ai mà cười lớn. - Gì mà vui vậy?- Levi đứng ngoài phòng khách, trên tay còn cầm theo bộ quần áo. - Không có gì! Mau đi tắm đi! Levi nghi hoặc nhìn cả hai nhưng rồi vẫn rời đi, Kuchel quay sang thì thầm với Hange. - Chê nó lùn chắc nó tự ti đến già quá! Hange che miệng lại để tránh cười lớn khiến Levi chú ý thêm lần nữa. - Vậy... Ở công ty Levi có đối tượng chưa? - Là sao ạ? - Bạn gái đấy! Cháu thấy đấy! Levi đã hơn 30 rồi! Cô sợ nó sẽ không tìm được bạn đồng hành mà ở vậy đến già mất! - Vậy sao!? Thật ra thì cậu ta khá là nổi tiếng với mấy nữ nhân viên ở công ty.- Hange xoa cằm suy nghĩ.- Nhưng Levi thì không biết có để ý ai không nữa!? - Hẳn phải có mẫu người mà Levi thích chứ? -... Mẫu người??- Hange cau mày.- Nghe đồn là cậu ấy thích những người phụ nữ cao hơn mình, mà còn phải ở sạch nữa. - Thế thôi sao? Vậy mà vẫn chưa có bạn gái!- Kuchel hơi thất vọng. - Có lẽ tại Levi hơi khó tính... - Hange... Vậy cháu nghĩ Levi thế nào? - Hả!? Cháu á!? Thì...- Hange bối rối quay sang chỗ khác.- Levi dù hơi cọc cằn, nhưng cậu ấy tốt bụng lắm! Làm việc cực kỳ hiệu quả! Mọi người trong công ty rất yêu quý Levi! - Thế còn cháu?- Kuchel háo hức chờ đợi câu trả lời. -... Thì... Đối với cháu, Levi là một người bạn rất thân thiết, cháu cũng quý cậu ấy như mọi người trong công ty vậy!- Hange cười tươi. Thế nhưng, Kuchel có vẻ hơi thất vọng với câu trả lời này. Giờ cô đã hiểu vì sao Levi lại vật lộn khổ sở để phá vỡ bức tường "tình bạn" này, vì nó quá là bền vững, chưa kể có khi phá được rồi thì hai đứa không còn thân thiết như trước. - Có lẽ cháu phải sắp xếp chỗ ngủ của mình. - Ở đây sao? Nhưng thời tiết đang lạnh lắm!- Kuchel lo lắng. - Không vấn đề gì! Cháu rất khỏe!- Hange tự tin nói. - Không được! Hãy ngủ ở phòng Levi đi! Yên tâm, giường vẫn đủ rộng cho hai đứa! - Nhưng Levi... - Này Bốn Mắt! Cả hai hướng sự chú ý về chủ nhân của giọng nói, Levi có vẻ đã tắm xong, anh ném bộ đồ quần áo vào mặt Hange rồi chỉ về phía phòng tắm. - Muốn ngủ trong phòng tôi thì lo tắm rửa sạch sẽ đi.- Không chần chờ Levi lập tức quay người trở về phòng. - Thấy không! Cứ tự nhiên như ở nhà nhé!- Kuchel mỉm cười. Hange vội gật đầu rồi tắm rửa thật sạch sẽ. Không biết bộ đồ ngủ Levi lấy ở đâu nhưng nó thật sự vừa vặn với cô, dù quần hơi ngắn. Hange rón rén mở cửa bước vào phòng, căn phòng của anh vẫn luôn sạch sẽ và thơm tho. Hange rất thích ở trong đây, cô nhớ có lần cô kéo cả đám bạn trong lớp đến nhà thăm Levi bị bệnh rồi sau đó quậy banh căn phòng trước sự bất lực của Levi trên giường bệnh, cô còn nhớ hai đứa thỉnh thoảng ngủ chung vì đôi khi phụ huynh của cô về trễ và không ai mở cửa nhà cho Hange. Căn phòng thật sự có quá nhiều kỉ niệm, dưới đất Levi đã trải sẵn một chiếc nệm cùng với gối và chăn ấm áp. Hange cảm thấy thật ấm lòng khi anh vẫn lo lắng cho cô như vậy, nhất là khi mối quan hệ của hai người không thân thiết như trước. Những ngày đầu gặp lại nhau ở công ty, Hange vẫn cảm thấy mối quan hệ của hai người vẫn giống như trước, giống hai người bạn thân lâu ngày không gặp. Thế nhưng sau một thời gian, có vẻ công việc bận rộn và chẳng thể dành nhiều thời gian cho nhau. Mỗi lần gặp nhau trong vài giờ nghỉ ngơi ngắn ngủi, chỉ có Hange huyên thuyên nhiều còn Levi thì chỉ có liếc nhìn, trừng mắt và đôi lúc tỏ ra khó chịu khi cô nhắc đến hai chữ "bạn thân". Cũng chính những điều này đã khiến Hange bận tâm mấy ngày qua. - Levi! Cậu vẫn giữ mấy quyển sách này à?- Hange tiện tay vớ lấy một quyển truyện mà hồi nhỏ cả hai rất thích. - Ừm! Đọc vừa thôi và đi ngủ đi!- Levi gấp laptop lại rồi quay sang đối diện với cô.- Thế cô muốn nằm trên hay dưới? - Dưới cũng được! Levi gật đầu rồi tiến về phía giường của mình, nằm xuống chùm chăn mà không nói gì. Hange chỉ biết nhìn theo từng cử chỉ lạnh lùng đó, cô thở dài nằm xuống tấm nệm đã được trải sẵn. Chính lúc này đây, cô muốn cứu vãn mối quan hệ này. - Levi? -... Sao? - Dạo này tôi thấy cậu lạ lắm! - Sao lạ? - Thì...- Hange quay sang ngước nhìn Levi nhưng anh vẫn không quay lại để nhìn cô.- Cậu có thấy có gì đó đang chen vào giữa chúng ta không? Kiểu mà... Không thân nữa ấy! -... Tại sao lại thấy thế? - Levi cứ khó chịu mỗi khi gần tôi, tôi cảm thấy vậy... Nếu tôi có lỡ làm gì cậu thì tôi xin lỗi... - Cô không làm gì sai cả, đừng xin lỗi! - Thế tại sao cậu cứ xa lánh tôi thế? Cứ im im như thế không giải quyết được gì cả! -... - Cậu muốn gì từ tôi chứ? -... - Cậu ghét tôi à? -... -... -... - Hmn...- Hange nhăn mặt.- Xin lỗi vì phải tá túc nhà cậu đêm nay, tôi hứa không quay lại nữa đâu!- Hange quay mình để tránh mặt Levi. Một cảm xúc thất vọng len lỏi trong cô, Hange cứ tưởng bản thân đã hiểu Levi, đã hiểu được anh bạn lầm lì đáng ghét này. Nhưng có lẽ cô nên buông mối quan hệ này ra. -... Cứ đến đây nếu cô muốn...- Levi lại lên tiếng. - Bị chủ nhà ghét mà vẫn đến đây chẳng có ý nghĩa gì cả.- Lần này đến lượt Hange tỏ ta khó chịu. -... Tôi không ghét cô... -... -...- Levi nhăn mặt, anh nắm chặt lấy ga trải giường, khuôn mặt đỏ bừng xấu hổ với những gì mình chuẩn bị nói.-... Tôi thích cậu lắm.... Hange kinh ngạc đến nỗi quay lại, không tin vào những gì tai mình vừa nghe. Hange ngồi hẳn dậy để thấy Levi rõ hơn. - Cậu.... Levi!? - Tôi nghĩ tôi yêu cậu....- Levi nuốt nước bọt, dù trời khá lạnh nhưng khuôn mặt lại đỏ bừng và đổ đầy mồ hôi vì lo lắng. -...- Từ đằng sau Hange có thể thấy rõ tai của Levi đang đỏ hết lên vì xấu hổ, nếu là trước đây cô sẽ cười phá lên và trêu chọc anh, nhưng bây giờ.- Levi.... Tại sao mãi anh mới nói thế!? Levi mở to mắt, anh ngồi hẳn dậy để đối mặt với cô nhưng Hange đã vồ vào và ôm chặt lấy anh. Khuôn mặt vẫn quá đỗi kinh ngạc nhưng hai tay đã đáp trả lại cái ôm của cô. - Levi thật dễ thương!!!! - Im đi Bốn Mắt!- Levi xấu hổ.- Cô nói cái quái gì vậy!!! - Tôi nói anh dễ thương lắm!- Hange buông Levi ra để anh nhìn thẳng vào mặt cô, hai tay cô ôm lấy khuôn mặt đang nóng lên của anh.- Tôi còn nghĩ mình sẽ phải cầu hôn anh trước đấy! - Cô... Chưa kịp chỉ trích thì Hange đã cúi xuống, chạm vào môi anh trong khi chưa kịp suy nghĩ. Hange buông ra rồi tự tiện trèo lên giường nằm cạnh anh, kéo theo Levi nằm xuống. - Hôm nay thưởng cho vì anh ngỏ lời trước đấy Levi! - Bốn Mắt...!- Levi cứng họng. - Suỵt! Hôm nay tôi sẽ nằm trên!!- Hange hôn lên trán anh rồi ôm vào lòng.- Ngủ đi! Hôm nay tôi vui quá!! Levi vẫn ngơ ngác trước hành động đột ngột đầy bất của cô, anh ngước lên để nhìn rõ cô hơn, xác nhận Hange có đang trêu đùa mình nữa không. Thế nhưng trong lòng Levi dâng trào sự hạnh phúc khi thấy nụ cười tươi rói thường ngày và khuôn mặt đang đỏ lên vì ngại. Levi vùi mặt vào ngực cô, cảm thấy nhẹ nhõm khi trút bỏ được gánh nặng mấy năm qua. Sáng hôm sau, Levi bừng tỉnh do ánh sáng hắt vào phòng, đêm qua có lẽ là lần ngủ ngon nhất của anh, thế nhưng khi nhìn xung quanh thì chẳng thấy ai cả. Hange lại rời bỏ anh lần nữa? Chán nản và đầy thất vọng, Levi ra ngoài, anh ghé sang phòng bếp khi nghe thấy tiếng nói chuyện, ngạc nhiên vì cô vẫn đứng đó với mẹ mình mà chưa rời đi. - Ah Levi! Đúng lúc lắm! Bữa sáng xong rồi! Tôi còn làm thêm đồ ăn trưa cho chúng ta này!- Hange chìa hai hộp thức ăn ra cho Levi.- Cô Kuchel khéo tay thật đấy! - À...- Levi thở phào.- Đợi tôi thay đồ. Anh mỉm cười nhìn Hange đang đứng bên cạnh Kuchel để dọn thức ăn ra bàn, rồi mới quay lưng vào phòng tắm. Buổi sáng thế này cũng không tệ. Kenny đã sớm về nhà sau một đêm dài. Cả bốn người ngồi trên bàn ăn trò chuyện rôm rả, Levi vẫn không nói gì hết, nhưng không khí giờ đây đã thoải mái hơn và không còn ngượng ngạo như hôm qua. Một lúc sau tiếng chuông điện thoại của Hange vang lên, là Moblit, trợ lý của cô gọi đến. - Cháu xin lỗi...- Hange đứng dậy rồi ra phòng khách để nghe điện thoại. Đợi Hange rời đi hẳn, Kuchel bây giờ mới liếc sang Levi với nụ cười đầy ẩn ý. - Hai đứa nhanh thật đấy! - Hả!? Nhanh gì?- Kenny cau mày với câu nói lấp lửng của Kuchel. - Hôm qua Hange với Levi ngủ chung đấy! Nhìn xem, giờ thì hai đứa lại thoải mái hơn rồi. Đến bao giờ mới tiến xa hơn? - Thôi nào! Cứ từ từ rồi để nó phát triển!- Kenny nhếch mép cười, thế nhưng có vẻ ông mới là người háo hức chờ đợi mối quan hệ của hai người nhất.- Hôm qua thế nào? Có nhớ đeo bao không đấy!? - Kenny!- Kuchel lườm ông anh trai của mình một cái.- Thôi cái suy nghĩ đó đi, không phải ai cũng đồi bại như anh cả!! Mà...- Kuchel giả vờ che miệng.- Nếu có thì cần gì đeo bao chứ! Mẹ cũng mong cháu lắm... Levi nhăn mặt lại trước một đống thứ mà hai bậc phụ huynh của mình đang suy diễn, anh cũng không nghĩ mọi chuyện nhanh như thế. Xong cuộc trò chuyện, Hange vội vã chạy đi lấy áo khoác, giỏ xách và vội đi giày vào. - Có chuyện gì vậy? - Công ty có việc gấp!- Hange đứng lên sau khi đã chuẩn bị xong.- Levi anh có đi luôn không tôi đợi! - Ờ!- Levi cũng nhanh chóng vớ lấy cặp tài liệu và mặc áo khoác. - Chào cô chú nhé!- Hange vẫy tay rồi ra khỏi cửa, nắm lấy tay Levi. - Có dịp nhớ quay lại nhé!- Kuchel vẫy tay nhìn hai người tay trong tay rời đi. Cuối cùng thì Levi cũng chịu thừa nhận cảm xúc thật của anh, mặc dù có lẽ con đường chuyển từ hẹn hò với Hange sang kết hôn vẫn còn dài.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me