Levihan Attack On Titan Truyen Ngan
- Levi! Hange vui vẻ bước vào nhà ngay sau khi cậu bạn của mình vừa mở cửa. Vứt giày lung tung, ném áo khoác lên ghế rồi tự nhiên bày biện một mớ thứ cô vừa mua ở ngoài tạp hoá lên bàn ăn, trong khi Levi chỉ thở dài rồi ở đằng sau cô cất gọn mọi thứ. Ánh nắng từ khe cửa sổ rọi lên chiếc ghế gần đó, Hange kéo rèm cửa kín lại rồi kéo ghế ra cho cậu. - Hôm nay tôi được nhận lương rồi đấy! Nhìn này, đồ ăn vặt mới ra nghe nói ngon lắm! Tôi còn mua một ít trứng với đồ nấu cà ri nữa, lát nữa phải nhờ cậu rồi...- Hange huyên thuyên trong khi cất mọi thứ vào tủ lạnh. Levi vươn bàn tay gầy gò nhợt nhạt ra cầm một gói bánh lên, gật gù vì cô không mua nhầm loại hết hạn sử dụng như lần trước. Đôi mắt thâm quầng lại liếc sang chỗ mì gói trên bàn, rồi dừng lại ở khuôn mặt tươi cười cùng với chiếc balo của Hange. Đã bao lâu rồi cả hai không đến trường nữa? Sự việc đó vẫn diễn ra như ngày hôm qua vậy. Thế giới bùng phát một loại bệnh, người mắc phải sẽ có những triệu chứng kén ăn, suy giảm thể lực, nhạy cảm với ánh sáng mặt trời. Tuy nhiên thì nguyên nhân lây nhiễm vẫn còn là điều mà các nhà khoa học đau đầu. Và Levi, cậu bị mắc phải căn bệnh quái ác này. Nhìn lại bản thân trong gương, sớm thôi cơ thể gầy gò yếu ớt sẽ chết vì kiệt sức, nếu như không có sự trợ giúp y tế đặc biệt. Tuy nhiên vì không đủ điều kiện, cậu quyết định nhốt mình trong nhà. Càng ít thân thiết thì sự ra đi của cậu càng ít ảnh hưởng đến người khác. - Xin chào! Tôi là Hange đây! Cô là một trong những người bạn thân thiết của cậu ở trường, thế nhưng giờ đây Levi cũng không muốn gặp cô nữa. - Về đi! - Thôi nào! Đừng ở riết trong nhà như mấy đứa sợ xã hội nữa!- Hange đập cửa.- Tôi mang bài tập qua cho cậu này, yên tâm gia sư Hange Zoe sẽ giúp cậu hiểu hết chỗ bài tập cậu đã bỏ lỡ này! -... - Phải rồi! Tôi mua cả bánh cay nữa! Mở cửa đi rồi từ từ học bài nào! -... -... Levi? Levi đứng tựa vào cánh cửa, nửa muốn mở ra để nói chuyện với cô, nhưng một nửa lại quyết tâm không muốn gặp ai. Cậu đã từng nhìn thấy những đám tang mỗi khi đi học về. Những người trong quan tài nào có biết người thân của họ đau lòng ra sao khi mất đi người thân chứ? Chưa kể cậu cũng đã phải ngồi bên xác mẹ mình rồi phải chứng kiến các xác dần khô héo trong sự đau đớn. Thực sự Levi cũng không muốn Hange sẽ như thế vào ngày cậu không còn sống. - Báo với thầy rằng tôi không đi học nữa. - Hả!? Cậu tưởng được nghỉ là dễ à!?- Hange đập cửa mạnh hơn đến nỗi những người hàng xóm bắt đầu phàn nàn với cô.- Thầy sẽ méc với người bảo hộ của cậu!! Levi nhăn mặt, lão đó cũng bỏ cậu mà đi rồi. - Về đi! Cánh cửa bị đá văng, thì ra bên ngoài còn có cả Mike. -... Tôi sẽ đền tiền sửa khoá cửa cho cậu.- Nói rồi Mike và Hange thản nhiên vào trong nhà, và rồi cũng kinh ngạc khi nhận thấy tình trạng sức khỏe tồi tệ của Levi. Hange là người hiểu rõ hơn ai hết vì cô thường xuyên cập nhật bản tin y tế mỗi ngày. - Các người sẽ bị lây đấy!- Levi bối rối che mặt lại, cậu ghét bị nhìn thấy tình trạng yếu ớt này của mình. - Không!- Hange kéo tay Levi ra để cả ba đối mặt với nhau.- Vẫn chưa tìm ra nguyên nhân lây nhiễm mà! - Bởi vậy mấy người không nên đến gần tôi!- Levi hất tay cô ra. Cậu vùng ra định chạy vào phòng nhưng anh bạn to lớn đã nhấc Levi lên khỏi mặt đất, cậu càng nguyền rủa cái thân hình nhỏ bé của mình. Rốt cuộc thì cũng đến lúc cả ba nói chuyện với nhau. - Cái gì!? Ông chú Kenny bỏ đi rồi á!? -... Lão bỏ từ hồi năm ngoái rồi. - Vậy... Không có ai chăm sóc cậu sao? -... Mike và Hange nhìn xung quanh căn nhà, trống trải, u ám và... cô độc. Và rồi quyết định sẽ báo với giáo viên, tuy nhiên Levi không đồng ý, cậu đã sẵn sàng đón nhận mọi thứ sẽ đến với mình rồi. - Đồ sĩ diện!- Mike tức giận rồi bỏ ra ngoài. -... Hange nhìn theo bóng lưng cao lớn đó bỏ đi, chỉ còn cô và Levi. - Mike đúng đấy! Bỏ cái tôi xuống và để tụi tôi giúp cái đi. - Tsk! Giúp kiểu gì? Gọi giáo viên thì được gì? Lương của họ cũng ba cọc ba đồng... - Eh! Còn cả lớp mà... - Cậu không thấy điều này thật kì quặc à? Hange im lặng, cô cuối cùng cũng chẳng còn gì để nói. Mở balo và lấy sách vở của mình ra để lên bàn, Hange cũng đứng lên rồi rời đi. - Chép hết bài tập ra vở đi, rồi mai tôi sẽ trở lại để giảng bài cho cậu. -... - Nhớ mở cửa cho tôi đấy! Cuối cùng căn nhà lại trống vắng, Levi cầm vở của cô lên, vẻ mặt hiện lên một chút ngạc nhiên trước từng dòng chữ nắn nót của cô. Hange đã cố gắng viết đẹp nhất có thể để Levi không gặp khó khăn khi nhìn chữ của cô. Thật lạ quá, cậu muốn cô quay lại nhà mình vào ngày hôm sau, và những ngày khác nữa. Quả thật hôm sau ngay khi vừa tan học, Hange đã đứng trước cửa nhà cậu. Dù cau có, nhưng cậu vẫn mở cửa. - Cậu kêu thợ sửa khoá rồi sao? - Không! Mike đấy! - Vậy à?- Hange ngồi xuống ghế rồi lấy sách vở ra.- Cùng học thôi nào! Dần dần Hange như thể gia sư cho Levi, dù không đến lớp nữa, nhưng cậu vẫn hiểu những nội dung cơ bản của chương trình học, và dù Hange vẫn đưa ra yêu cầu nhờ giáo viên nhưng Levi vẫn từ chối. Một kẻ cứng đầu. Hange đã nghĩ thế. Dần dần thì cô cũng phải học cấp ba, còn Levi ngày càng yếu đi. - Cậu nghĩ sao nếu tôi dọn qua đây để tiện chăm sóc cậu?- Hange bỗng hỏi khiến cậu bối rối. - Hả!? - Chăm sóc cậu ấy!!? Dù gì thì tiền thuê nhà tôi không trả nổi nếu tính thêm chi phí sinh hoạt bình thường của tôi. Rồi ba mẹ tôi ở nước ngoài rồi. Cho tôi ở chung nha!
Đó là năm hai cấp ba, Hange đã chuyển đến sống chung với Levi. Thật kì lạ cả cậu cũng không từ chối. Mike thỉnh thoảng cũng thăm hai người, nhưng không nhắc đến vụ ngày xưa nữa. - Tại sao cô lại nghỉ học đột ngột thế?- Levi đã hỏi câu này suốt kể từ khi Hange quyết định nghỉ học để đi làm. -... Chúng ta đã thống nhất rồi mà...- Cô quay lưng lại với anh nhưng cũng đoán được vẻ mặt khó xử của Levi.- Tôi có một con đường khác... - Có phải tại... - Tôi chuẩn bị nước tắm rồi đấy!- Hange cắt đứt câu nói của anh.- Tắm rửa sạch sẽ đi rồi chúng ta sẽ bắt đầu với những bài tập yoga nâng cao. Levi bất lực nhìn cô quay lại phòng khách.—— - Há miệng ra... Levi làm theo, Hange dùng que gỗ đưa vào miệng anh rồi lấy đèn pin để kiểm tra. Sau đó lại ghi chú vào điện thoại của mình. - Sao thế? - Vẫn thế.- Cô nắm lấy cổ tay Levi, kiểm tra tổng quát bề ngoài.- Vẫn không thay đổi chút nào, lần cuối anh cao lên là khi nào thế haha... - Im đi Bốn Mắt Chết Tiệt! - Rồi rồi cậu bé cau có, trong người cảm thấy sao?- Hange nhếch mép vỗ vỗ vào mặt anh. - Thỉnh thoảng hơi chóng mặt... - Ổn thôi! Điều này khá bình thường mà!- Hange cười buồn.- Cà ri xong rồi đấy, có thể tôi nêm nếm không tốt lắm... Và lát nữa chúng ta sẽ kiểm tra IQ của anh định kỳ. - Nữa à!? - Phải! Đúng rồi, có vài điều về bệnh của anh đấy Levi. Thấy không! Nó không truyền nhiễm khi tiếp xúc gần.- Hange vươn vai để thể hiện rõ sức khỏe của mình. - Có thể trong người cô có kháng thể tốt thì sao? - Không thể nào, xét nghiệm cho thấy tôi là người bình thường. - Xét nghiệm khi nào cơ? - Với cả Mike cũng đến đây nhưng đâu vấn đề gì đâu. Chẳng lẽ có hai người có kháng thể tốt đều tập trung ở đây? -... Nghe nói mấy đứa ngốc thường không bị bệnh. - Này!- Hange gõ vào đầu Levi. - Lát nữa tôi muốn coi phim. -... Được rồi!- Cô đặt đĩa cà ri trước mặt anh. Rồi quay lại phòng khách xem tivi trước. Levi bắt tay vào dùng bữa, sau đó dọn dẹp bãi chiến trường mà Hange đã bày ra trên bếp. Quay trở lại phòng khách chỉ để thấy Hange đang co rúm lại vì coi phim kinh dị. Anh ngồi xuống bên cạnh cô, thật gần. - Hmn... Muốn coi phim khác không? - Vầy được rồi. Levi tựa vào vai cô, Hange đưa tay nắm lấy bàn tay gầy guộc của anh. - Có thêm bỏng ngô là giống hệt như đang hẹn hò ấy.- Hange phì cười. Levi nhếch mép vùi sâu hơn vào người cô để tránh ánh nắng mặt trời. Hange nhận thấy điều đó, cô xoay người ghì chặt lấy Levi. - Thế này là đỡ rồi phải không? - Cô có thể kéo rèm lại mà. - Hàng xóm sẽ hiểu lầm chúng ta mất!- Cô cười khúc khích. Levi thở dài, vòng tay qua ôm lấy cô. Anh không rõ mối quan hệ này có phải là người yêu chưa, hay vẫn là bạn thân, anh tự hỏi bạn bè có ôm nhau xem phim như thế này không? Thỉnh thoảng anh cũng ảo tưởng rằng việc cô bỏ học là để ở cùng với anh. Nhưng có lẽ lý do của cô không đơn giản thế. Thức đến 11 giờ đêm, Levi khẽ cựa quậy sau khi xem hết cả bộ phim. Trong khi Hange dụi mắt vì vừa ngủ gật trên đầu anh. - Ah! Đi ngủ thôi, mai tôi trễ làm mất! Cả hai dọn dẹp chỗ bánh trên bàn rồi trở về phòng. Hange bỗng níu tay anh lại. -... Anh có muốn ngủ cùng không?- Đôi mắt cô nhìn đi chỗ khác, Levi thề rằng anh đã thấy hai vành tai cô đỏ lên. - Gì đây? Sợ tên sát nhân nào đó lẻn vào nhà à? - Ah phải!!!- Hange cười trừ.- Được rồi bộ phim kinh dị đó thật đáng sợ! Levi xoay người, để Hange ôm lấy mình, cô vuốt ve bắp tay của anh, thật nhỏ và anh chỉ khiến cô muốn được nuông chiều anh nhiều hơn. Levi chắc sẽ giết cô nếu biết cô có suy nghĩ kì lạ đó. Dù không phải lần đầu bước vào phòng cô nhưng lần này cảm giác thật khó tả. Ấm áp. - Có muốn tôi làm ấm giường trước không? - Thôi khỏi.- Levi trả lời rồi leo lên giường với Hange. - Được rồi.- Cô với tay để kính gọn lên đầu giường rồi kéo chăn lên cho hai người. Đưa tay chạm vào khuôn mặt của Levi và đặt nụ hôn lên trán.- Ngủ ngon. Hành động này khiến anh ngỡ ngàng. Cô ôm anh vào lòng và chìm vào giấc ngủ trong khi Levi vẫn mở to mắt nhìn cô. Cả đêm nay anh không ngủ được.
Đó là năm hai cấp ba, Hange đã chuyển đến sống chung với Levi. Thật kì lạ cả cậu cũng không từ chối. Mike thỉnh thoảng cũng thăm hai người, nhưng không nhắc đến vụ ngày xưa nữa. - Tại sao cô lại nghỉ học đột ngột thế?- Levi đã hỏi câu này suốt kể từ khi Hange quyết định nghỉ học để đi làm. -... Chúng ta đã thống nhất rồi mà...- Cô quay lưng lại với anh nhưng cũng đoán được vẻ mặt khó xử của Levi.- Tôi có một con đường khác... - Có phải tại... - Tôi chuẩn bị nước tắm rồi đấy!- Hange cắt đứt câu nói của anh.- Tắm rửa sạch sẽ đi rồi chúng ta sẽ bắt đầu với những bài tập yoga nâng cao. Levi bất lực nhìn cô quay lại phòng khách.—— - Há miệng ra... Levi làm theo, Hange dùng que gỗ đưa vào miệng anh rồi lấy đèn pin để kiểm tra. Sau đó lại ghi chú vào điện thoại của mình. - Sao thế? - Vẫn thế.- Cô nắm lấy cổ tay Levi, kiểm tra tổng quát bề ngoài.- Vẫn không thay đổi chút nào, lần cuối anh cao lên là khi nào thế haha... - Im đi Bốn Mắt Chết Tiệt! - Rồi rồi cậu bé cau có, trong người cảm thấy sao?- Hange nhếch mép vỗ vỗ vào mặt anh. - Thỉnh thoảng hơi chóng mặt... - Ổn thôi! Điều này khá bình thường mà!- Hange cười buồn.- Cà ri xong rồi đấy, có thể tôi nêm nếm không tốt lắm... Và lát nữa chúng ta sẽ kiểm tra IQ của anh định kỳ. - Nữa à!? - Phải! Đúng rồi, có vài điều về bệnh của anh đấy Levi. Thấy không! Nó không truyền nhiễm khi tiếp xúc gần.- Hange vươn vai để thể hiện rõ sức khỏe của mình. - Có thể trong người cô có kháng thể tốt thì sao? - Không thể nào, xét nghiệm cho thấy tôi là người bình thường. - Xét nghiệm khi nào cơ? - Với cả Mike cũng đến đây nhưng đâu vấn đề gì đâu. Chẳng lẽ có hai người có kháng thể tốt đều tập trung ở đây? -... Nghe nói mấy đứa ngốc thường không bị bệnh. - Này!- Hange gõ vào đầu Levi. - Lát nữa tôi muốn coi phim. -... Được rồi!- Cô đặt đĩa cà ri trước mặt anh. Rồi quay lại phòng khách xem tivi trước. Levi bắt tay vào dùng bữa, sau đó dọn dẹp bãi chiến trường mà Hange đã bày ra trên bếp. Quay trở lại phòng khách chỉ để thấy Hange đang co rúm lại vì coi phim kinh dị. Anh ngồi xuống bên cạnh cô, thật gần. - Hmn... Muốn coi phim khác không? - Vầy được rồi. Levi tựa vào vai cô, Hange đưa tay nắm lấy bàn tay gầy guộc của anh. - Có thêm bỏng ngô là giống hệt như đang hẹn hò ấy.- Hange phì cười. Levi nhếch mép vùi sâu hơn vào người cô để tránh ánh nắng mặt trời. Hange nhận thấy điều đó, cô xoay người ghì chặt lấy Levi. - Thế này là đỡ rồi phải không? - Cô có thể kéo rèm lại mà. - Hàng xóm sẽ hiểu lầm chúng ta mất!- Cô cười khúc khích. Levi thở dài, vòng tay qua ôm lấy cô. Anh không rõ mối quan hệ này có phải là người yêu chưa, hay vẫn là bạn thân, anh tự hỏi bạn bè có ôm nhau xem phim như thế này không? Thỉnh thoảng anh cũng ảo tưởng rằng việc cô bỏ học là để ở cùng với anh. Nhưng có lẽ lý do của cô không đơn giản thế. Thức đến 11 giờ đêm, Levi khẽ cựa quậy sau khi xem hết cả bộ phim. Trong khi Hange dụi mắt vì vừa ngủ gật trên đầu anh. - Ah! Đi ngủ thôi, mai tôi trễ làm mất! Cả hai dọn dẹp chỗ bánh trên bàn rồi trở về phòng. Hange bỗng níu tay anh lại. -... Anh có muốn ngủ cùng không?- Đôi mắt cô nhìn đi chỗ khác, Levi thề rằng anh đã thấy hai vành tai cô đỏ lên. - Gì đây? Sợ tên sát nhân nào đó lẻn vào nhà à? - Ah phải!!!- Hange cười trừ.- Được rồi bộ phim kinh dị đó thật đáng sợ! Levi xoay người, để Hange ôm lấy mình, cô vuốt ve bắp tay của anh, thật nhỏ và anh chỉ khiến cô muốn được nuông chiều anh nhiều hơn. Levi chắc sẽ giết cô nếu biết cô có suy nghĩ kì lạ đó. Dù không phải lần đầu bước vào phòng cô nhưng lần này cảm giác thật khó tả. Ấm áp. - Có muốn tôi làm ấm giường trước không? - Thôi khỏi.- Levi trả lời rồi leo lên giường với Hange. - Được rồi.- Cô với tay để kính gọn lên đầu giường rồi kéo chăn lên cho hai người. Đưa tay chạm vào khuôn mặt của Levi và đặt nụ hôn lên trán.- Ngủ ngon. Hành động này khiến anh ngỡ ngàng. Cô ôm anh vào lòng và chìm vào giấc ngủ trong khi Levi vẫn mở to mắt nhìn cô. Cả đêm nay anh không ngủ được.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me