TruyenFull.Me

Levihan/Man in prison🔞

17. Máu tẩy ngục tù

Anh_11am

"Ngày mai Mike Zacharias sẽ đến đây" Hắn nói, lòng mang đầy tâm tư. "Đã lâu như vậy rồi"

Người bạn cao lớn bên cạnh hắn thắc mắc.

"Mày đã gặp tên đó?"

"Đã từng gặp nhưng chỉ nói vài ba câu, mặt hắn thế nào tao cũng không rõ"

"Mày sẽ thắng mà" Đần động viên.

"Bọn tù nhân đang kéo nhau đặt cược, bọn nó cược Mike sẽ thắng còn tao thì cược hết cho mày rồi"

Trước sự vô tư của Đần, Levi không thể không phản ứng.

"Oi, cái thằng này, đúng là Đần mà. Đối thủ của tao là Mike Zacharias đó"

"Nhưng mày là bạn tao, tao đâu biết tên đó đánh đấm như thế nào nhưng tao đã thấy mày đánh rồi. Tao tự tin lắm"

"IQ của mày đúng là ở dưới địa ngục" Hắn thở ra một hơi dài sầu não.

"Tao không sợ bại trận dưới tay Mike, đứa tao sợ là mày"

"Tao?" Đần ngơ ngác tự chỉ tay vào mình.

"Ừ, tao sợ lúc tao vắng mặt bọn Lôi và Vũ sẽ kiếm chuyện với mày để trả thù"

"Tao không sợ đâu, thấy vậy chứ tao gan lì lắm"

Đần tự tin quá mức cho phép Levi thật tình hết cách. "Mày... không nói với mày nữa"

Đần bèn tháo trên cổ mình xuống một sợi dây chuyền rồi đưa cho hắn.

"Levi, tao có cái này cho mày"

"Gì đây?" Hắn tò mò trước vật thể Đần đưa.

"Bù hộ mệnh" Đần tiếp. "Tao biết mày sẽ không tin vào thứ này nhưng mà người phương Đông nói rằng nó rất linh nghiệm, tao muốn mang về cho con trai của tao nhưng thôi tao để cho mày vậy"

"Còn mày?"

"Tao bình thường mà. Mày đeo vào đi, bùa này linh lắm, mày thấy đó tao ở đây biết bao lâu đâu có thằng nào kiếm chuyện với tao"

"Nhưng"

Thấy Levi lưỡng lự Đần nhanh nhảu đặt sợi dây chuyền vào lòng bàn tay hắn.

"Lấy đi cho tao vui"

Rốt cuộc hắn cũng nhận lấy tấm lòng chân thành của người bạn mà hắn cho là "thiểu năng trí tuệ".

"Ừ, cảm ơn Đần"

Bỗng Đần gãi gãi đầu làm ra bộ dạng e dè.

"Levi này, nếu mày có con trai và tao có con gái thì cho chúng đính ước với nhau nhé"

"Mày nghĩ tao sẽ có cơ hội làm bố sao?"

"Có chứ! Mày còn trẻ mà, hứa đi"

Levi im lặng và Đần liền lay mạnh vai hắn.

"Ngoéo tay nhé. Hứa với tao đi"

"Rồi rồi hứa" Levi cuối cùng cũng đành bất lực trước yêu cầu vô lý hết sức của Đần.

Con đường tương lai phía trước đầy rẫy mông lung hắn còn chẳng biết ngày mai có được sống không thì làm sao dám mơ tưởng đến chuyện lấy vợ sinh con.

Tâm trạng Levi đầy bất an, hắn vỗ vỗ đầu Đần căn dặn.

"Nhớ bảo trọng khi không có tao, tao đã mất đi rất nhiều người bạn, mày là người bạn cuối cùng của tao đó"

"Tao cũng đâu có nhiều bạn, chỉ có mày là dám chơi với tao thôi"

"Còn nói là dám, người ta chê mày đần độn thì có" Levi lườm Đần mỉa mai.

"Ai mà để ý người ta nghĩ gì chứ?" Đần bĩu môi.

Và rồi Đần tiếp.

"Tao có nghe người ta đồn về mày"

"Họ đồn gì?" Levi khẽ chau mày hỏi.

"Họ nói trước khi vào tù mày chỉ là một thằng vô danh tiểu tốt nhưng vào được một thời gian thì sức mạnh tăng cao vượt trội. Tao muốn hỏi có thật không?"

"Tại sao mày muốn biết?"

"Tất nhiên là tao cũng muốn được mạnh như mày rồi, tới lúc đó tao chả sợ bố con thằng nào"

"Mày thì không được" Levi buông câu chắc nịch.

"Tại sao?" Đần trợn to mắt không hài lòng.

"Vì mày không phải Ackerman"

"Ackerman?"

Thấy Đần ngơ ra Levi thở dài một hơi rồi giải thích tường tận.

"Thật ra tao bị cậu tao phong ấn sức mạnh khi tao còn nhỏ. Lần đó tao vào tù tao bị không ít đứa bắt nạt, chúng nó đuổi theo tao và rồi tao chạy một hồi thì rơi xuống tầng hầm bên dưới phòng giam cuối cửa Bắc..."

"Sao nữa?"

"Lúc đó do đuối sức nên tao ngất lịm đi, khi tỉnh dậy thì thấy bên cạnh mình có một kẻ quái nhân"

"Quái nhân?"

"Ừ, người không ra người quỷ không ra quỷ. Đầu tóc luộm thuộm, tay chân đầy mủ ghẻ, mặt mày thì sưng phồng biến dạng, người đó bị xích bằng dây xích thép cỡ lớn, và đó cũng là người đã giúp tao đả thông kinh mạch, nối lại sợi gân rồng"

"Lợi hại vậy sao?"

"Ừ"

"Mày biết người đó là ai không?"

"Không, một quái nhân câm điếc nhưng có sức mạnh khủng khiếp lắm"

"Mày có thường xuyên xuống tầng hầm gặp quái nhân đó không?"

Trước câu hỏi của Đần, Levi chỉ biết lấy làm tiếc.

"Không, từ lúc biết có người rơi xuống tầng hầm thì an ninh đã được siết chặt hơn nên tao chưa có cơ hội quay lại để tạ ơn người đó"

"Hiểu rồi!" Đần gật gù chẳng biết là có hiểu hết câu chuyện hay không nữa.

Bỗng sự xuất hiện của một nhân vật quen thuộc bất ngờ cắt ngang cuộc trò chuyện của cả hai.

"Lý Duy, tôi muốn nói chuyện với anh?"

Cô gái ấy là Jazzie, người con gái thứ của Thống đốc Dương.

"Đi nói chuyện với cổ đi" Đần nói với hắn.

Sẵn tiện Levi cũng đang có chuyện muốn nói với cô, và hắn đã không ngại ngần cùng cô ra chỗ riêng tư.

Jazzie rụt rè không dám nhìn thẳng.

"Ngày mai anh sẽ ra đấu trường, tôi chỉ muốn nhắc anh bảo trọng"

Lúc này đây Levi không còn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng vốn có, hắn chậm rãi mở lời.

"Tôi có một tâm nguyện, mong cô có thể giúp tôi"

"Anh cứ nói, bằng mọi cách tôi sẽ giúp"

Giọng Levi dịu hẳn hơn mọi ngày.

"Về nhà và đừng nhún tay vào những chuyện như thế này nữa, học hành cho thật tốt, giúp thật nhiều người và sống như một người lương thiện như chị gái của cô"

"Anh biết chị gái đã mất của tôi?" Jazzie khá ngạc nhiên khi nghe Levi nói về người chị gái cùng cha khác mẹ đã mất từ khi cô còn rất nhỏ.

"Ừ, cô ấy là một người bạn của tôi" Hắn gật đầu khẳng định.

"Anh chỉ muốn như thế?"

"Phải. Và cũng đừng bước chân vào ngành giải trí phù phiếm, cô còn trẻ nên đi học thôi"

"Tôi"

Levi dặn dò cô gái nhỏ bằng cả tâm tư của mình. Đời này của hắn mất nợ không ít người, có người may mắn trả được có người vô duyên chẳng còn cơ hội để tương phùng chứ đừng nói là trả ơn.

"Hứa đi, hứa thì tôi mới an tâm đi được"

Cô gái lai ấy tuy mang hai dòng máu nhưng những đường nét giống với Tĩnh Huyên vẫn hiện rõ trên gương mặt, đó là sự ngây thơ và thánh thiện dẫu có được sinh ra bởi những con người vô nhân đạo.

"Trước nay tôi cứ nghĩ anh là một người lạnh lùng với cả thế giới"

"Tôi lạnh nhạt nhưng không có nghĩa là tôi là một kẻ vô ơn"

Ánh mắt Levi có dịu dàng hơn nhưng lòng hắn vẫn kiên định rõ ràng, sự cứng cỏi đó cho cô biết rằng cô sớm đã không có cơ hội can thiệp vào cuộc đời của hắn.

Cuối cùng Jazzie chỉ đành nuốt nghẹn mà bằng lòng.

"Vậy tôi hứa"

"Không được nuốt lời đấy nhé! Về nhà và thay chị cô thực hiện những ước nguyện của cô ấy" Levi phần nào đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

"Nếu anh có cơ hội ra tù chúng ta có thể gặp lại nhau không?" Jazzie hỏi.

Hắn tất nhiên không từ chối vì tương phùng vốn dĩ là chuyện vui. "Đương nhiên rồi"

Ngày hôm sau....

Một căn phòng bê tông trống rỗng, hình tròn, bao quanh bởi những song sắt gỉ sét và đám tù nhân đang gào thét trên khán đài phía trên. Ánh đèn huỳnh quang nhấp nháy, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, rọi xuống hai cơ thể trần trụi, đầy vết sẹo: Levi Ackerman tuy nhỏ con nhưng cứng cỏi và Mike Zacharias vẫn đeo chiếc mặt nạ như trong truyền thuyết. Không có trọng tài. Không có kết thúc hòa. Và chỉ có duy nhất một người được rời khỏi đây.

"Mike Zacharias, đã lâu không gặp"

"Tao từng gặp mày sao?"

"Không có"

Ngay từ giây đầu tiên, Mike lao vào như một con thú hoang, tung cú đấm móc trái vào xương hàm Levi, khiến hắn loạng choạng lùi lại. Không kịp ổn định, Mike xoay người, tung cùi chỏ phải vào thái dương hắn, làm đầu hắn giật ngược, máu chảy ra từ trán một dòng.

Levi ngã quỵ, nhưng đối thủ không chịu dừng tay. Mike giáng liên tiếp ba cú đá đầu gối vào bụng và ngực hắn, khiến hắn nôn ra máu, ngực thắt lại như bị đè bởi tảng đá.

Một cú đạp thẳng vào ngực khiến Levi văng ngược ra phía sau, lưng đập vào tường. Khán đài reo hò điên loạn. Trông hắn lúc ấy như đã mất hết ý thức, chính xác một xác sống sắp gục.

"Đánh nó đi, sát thủ đệ nhất Mike Zacharias, hạ nó đi"

Levi nằm gục, máu từ miệng và thái dương rỉ ra thành vũng. Tiếng la hét từ đám đông như tiếng quỷ dữ dồn dập trong đầu hắn. Trước mắt, mọi thứ nhòe nhoẹt như một cơn mơ.

Và rồi, giữa biển người hỗn loạn, hắn thấy hình bóng quen thuộc ấy, cô đứng đó, mờ ảo như một cơn mơ và điều đặc biệt là trên tay cô có bế lấy một đứa nhỏ thoáng vừa đầy 1 tuổi.

Trái tim hắn đột ngột thắt lại. Một kẻ đã sống sót bằng nỗi hận và máu, giờ đây nhớ lại lý do thật sự để sống – là gia đình, không phải chỉ là báo thù.

Đang đắc thắng trước những tiếng hò reo Mike chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì Levi đã thọc thẳng vào xương sườn gã bằng cùi chỏ, tiếng xương rạn vang lên như tiếng roi da xé không khí.

Levi không hét, không gầm, ánh mắt hắn chỉ nhìn về khán đài, như thể người phụ nữ và đứa bé kia là tâm điểm tồn tại của cả thế giới.

"Cái gì thằng lùn đó đánh trả được rồi" Tiếng tù nhân xôn xao trước thế trận có dấu hiệu lật ngược.

"Thằng lùn da trắng đó phản đòn nhanh quá"

Trận đấu diễn ra với diễn biến càng lúc càng căng thẳng hơn. Levi xoay người, tung một cú đá quét vào chân đối phương, khiến gã mất thăng bằng, rồi lao tới với cả thân người, húc thẳng vào ngực đối thủ, đè ngã gã xuống đất như con mãnh sư săn mồi.

"Chuyện gì đang xảy ra thế này?"

"Mike gục rồi"

"Đứng dậy đi, đứng dậy đi đồ to xác"

"Không, không thể nào? Tại sao nó làm được chứ?"

Mike như đạt tới cảnh giới chịu đựng, gã cố gượng dậy, dựa vào lợi thế chiều cao gã túm cổ Levi ghì hắn xuống sàn rồi tung từng cú đấm, từng nắm tay như búa tạ giáng xuống khuôn mặt của hắn.

Trong lúc thật tử nhất sinh, cận kề quỷ môn quan hắn cố nghiêng đầu nhìn về phía hướng Nam khán đài. Hắn thấy rõ gương mặt cô đang dần biến sắc, hắn tự hỏi có phải cô đang lo lắng cho an nguy của hắn không.

"Hange! Có phải em không? Hay tôi đang ảo tưởng"

Nhìn người đàn ông sắp khép toàn bộ đôi mắt, Hange không ngừng sốt ruột, tất nhiên cô không thể lao xuống mà giải cứu Levi vì trên tay cô còn có sự hiện diện của một sinh linh nhỏ.

"Khốn khiếp" Cô nghiến răng tỏ lòng căm tức.

Đứa bé trai chứng khiến sự bạo lực tàn nhẫn giữa hai con người không thể chịu được liền oà khóc to rồi vùi mặt vào ngực cô.

"Mama, sợ, sợ lắm"

"Con trai ngoan đừng khóc" Cô vỗ về nó và rồi cô bất ngờ nảy sinh một ý tưởng có khả năng sẽ chuyển đổi tình thế.

"Gọi papa, nghe mẹ gọi lớn lên nào" Hange thúc giục đứa con của mình.

Đứa bé tất nhiên không chịu nó cứ thế khóc càng lúc càng lớn, nhưng Hange vẫn bình tĩnh vì cô vốn đã biết cách ứng phó với nó.

"Gọi papa, mẹ cho gấu bông Titan khổng lồ"

Lập tức nó nín dứt rồi nhìn cô ngơ ngác. "Mama cho gấu... gấu bự bự"

"Ừ, nhưng Joe phải gọi papa, gọi thật lớn"

Tâm hồn ngây thơ liền trúng kế của người mẹ lắm mưu và thế là đứa bé hít một hơi sâu rồi la lớn vang vọng khắp khán đài.

"Papa, papa"

"Ngoan lắm, gọi lớn hơn nữa" Cô tán khen và thúc giục nhiều hơn.

"Papaaaaaaaaa"

Tiếng gọi của thiên thần nhỏ như gọi Levi quay đầu khi một chân của hắn đã bước tới ngưỡng cửa âm ti. Hắn mở to mắt, gân guốc hằn lên như dây điện, sức công phá của hắn như được tiếp thêm gấp trăm ngàn khiến Mike không trụ được và văng ra tận đằng xa.

Không đợi cho đối thủ kịp trở đòn Levi lão đến như cuồng phong, chẳng biết hắn dùng những thế võ hay chiến thuật gì chỉ biết khói bụi xi măng giăng lên mịt mù khi hắn đấm sặp nền đá cứng. Khi khói bụi tan cũng là lúc người được cho là sát thủ đệ nhất chỉ còn là một cái xác bấy nhầy.

Khán đài im lặng như tờ, chỉ còn là tiếng vo ve của vài con muỗi, không một tên tù nhân nào dám nhích chân dù chỉ một phân.

Levi không màng chiến thắng, hắn vội vã leo lên khán đài luồn lách tiến về hướng Nam, nơi có những người hắn thương đang đợi hắn.

"Hange, em về từ lúc nào?"

Hắn run rẩy muốn tiến đến gần cô hơn nhưng đứa bé trên tay cô bế vừa gặp hắn liền oà khóc.

"Mama, sợ, sợ lắm"

"Đừng sợ, đó là bạn của mẹ" Hange vỗ lưng đứa con trai nhỏ với chất giọng ngọt ngào hiếm có.

"Mama về nhà, về nhà với ông cậu, Joe nhớ ông cậu rồi"

"Hange, đứa nhỏ này là con ai vậy?" Levi nhìn hai mẹ con không chớp mắt, trong khi đứa nhỏ cứ một mực giãy giụa đòi về với ông cậu cho bằng được.

"Về nhà ông cậu, ông cậu mua kẹo"

"Ông cậu nào vậy Hange?" Hắn hỏi cô nhưng hắn cũng không sự thật hiểu rằng hắn đang nói gì vì hắn vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo sau những dư chấn.

"Ông cậu của Joe, người đã chăm thằng bé khi tôi thường xuyên công tác ở nước ngoài"

"Nhưng nó là con của em hả?" Hắn rưng rưng đôi mắt đỏ ngầu, rõ ràng hắn nhớ Đần nói rằng đứa nhỏ cô sinh ra không may đã mất vậy còn đứa nhỏ này là ai.

"Không, con của bạn tôi, tôi là mẹ đỡ đầu thôi"

Sự thất vọng hiện rõ trên gương mặt của kẻ tù nhân tội nghiệp. "Vậy thì đúng rồi, Đần nói không sai"

Joe càng lúc càng không chịu yên, nó khóc ầm lên.

"Về nhà, về với ông cậu Kenny, Joe nhớ ông cậu Kenny"

Sực Hange bụm miệng nó lại, nó liền cắn cô một phát. Levi tức thì sững người, hắn đang sẵn máu điên liền lao đến giành giựt đứa nhỏ.

"Anh đang làm cái gì vậy hả? Bỏ con tôi ra"

Levi xé toạc chiếc áo thằng bé, dấu vết của gia tộc A Khắc Man hằn nhạt trên lưng nó đã đập vào mắt hắn.

"Còn bảo là không phải con của cô?"

Cô gầm lên. "Đừng để bàn tay nhuốm máu của anh chạm vào thằng bé"

"Cô"

"Lý Duy"

Sự giằng co bị chen ngang bởi một giọng hét. Levi chuyển sự chú ý đến tên tù nhân vừa mới chạy vào. Không đợi hắn mở miệng hỏi tên đó liềm hấp tấp báo hung tin.

"Lý Duy, quản ngục bảo mày đến dọn xác... Lôi... Vũ và.... thằng Đần đánh giết nhau, chết chết rồi,... hiện trường kinh khủng lắm"

Levi tựa hồ như chết lặng, hắn quên đi cả sự có mặt của Hange và thằng nhỏ đang gào khóc mà  giục tốc chạy đi tìm Đần, người bạn cuối cùng mà hắn thật sự trân trọng.

———————————————————————-
(*) Chap sau cho mn tí thịt nhé🔞

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me