Levihanlevi Tra Den Va Bon Mat
Ngày 1 - Cơn mưa đầu mùa và một cô gái không mang ôChiều ấy, mưa về rất đột ngột, như thể trời muốn tẩy trôi mọi âm thanh náo nhiệt của thành phố. Tôi trú trong một quán cà phê cũ kỹ, nơi mình thường viết những chương truyện chẳng ai hiểu.Rồi em bước vào. Ướt lưng, tóc rối, tay ôm một quyển sổ vẽ đã nhòe màu nước.Em ngồi đối diện tôi. Không xin phép. Không ngập ngừng.“Anh viết gì đó?”
Tôi ngẩng lên, ngỡ ngàng vì giọng nói trong trẻo đến lạc nhịp.
“Chỉ là mấy dòng tản văn.”
“Viết về gì?”
“Về một cô gái lạ bước vào giữa cơn mưa.”
Em bật cười, đơn sơ như bông tuyết đầu đông.
“Vậy em có phải là đoạn kết không?”
Tôi không trả lời. Vì tôi biết, sau này, em chính là lý do tôi chẳng thể nào viết xong được một câu chuyện nào nữa._________________Ngày 7 - Em nói người lớn cô đơn, còn tôi thì chỉ muốn em đừng lớnTôi quen với việc có em kề bên, mỗi chiều sau giờ học của em. Em hay kể lể mấy chuyện chẳng đâu vào đâu, như việc em ghét ăn hành, hay em từng tin cầu vồng là cầu nối sang thế giới khác.“Anh biết không, em sợ lắm… sợ lớn lên rồi mọi thứ biến mất.”
Tôi cười nhẹ. “Nếu lớn lên khiến em buồn, thì thôi, đừng lớn.”
Em ngẩng lên, nhìn tôi bằng ánh mắt tin tưởng tuyệt đối:
“Vậy anh ở cạnh em mãi nha? Làm người lớn hộ em.”Tôi chẳng giỏi hứa hẹn. Nhưng hôm ấy, tôi ước mình có thể giam thời gian lại, nhốt hai ta trong cái khoảnh khắc em nắm lấy tay tôi qua đường, vừa đi vừa huýt sáo theo nhịp trái tim._________________Ngày 16 - Một cuốn sổ nhỏ và dòng chữ vụng về“Anh biết không, em muốn giữ tất cả lại. Vì em mau quên lắm.”Em nói khi đưa tôi cuốn sổ nhỏ, bìa da nâu, có dán một hình mặt trăng cắt dở.
Trang đầu, em viết ngoằn ngoèo:“Ngày 1: Em gặp anh. Chắc đó là ngày may mắn nhất đời em.”Chữ xấu, sai chính tả, nhưng mỗi nét đều run rẩy như được viết bằng cả trái tim.
Tối ấy, em tựa vào vai tôi, hỏi nhỏ:“Nếu em lớn lên rồi quên mất anh, thì anh có giận em không?”
Tôi siết nhẹ vai em. “Không đâu. Vì anh sẽ nhớ hộ phần của em.”_________________Ngày 21 - Em quên tên con mèo trước tiệm sách“Mèo gì đó anh? Cái con mà em từng bế về ấy?”
“Miso.”
“À… phải rồi. Sao em lại quên nhỉ…”Em bật cười, gãi đầu như một đứa trẻ bị bắt quả tang làm điều ngốc. Tôi thì chỉ cười theo - nhưng có gì đó trong ngực mình khẽ vỡ.Hôm đó tôi dạy em lại tên những thứ quen thuộc: chén, ghế, bàn, mèo.
Cứ mỗi lần em quên, tôi lại nhắc. Mỗi lần em nhớ ra, em lại cười rạng rỡ như vừa tìm lại được một phần mình.“Anh đúng là... bạn thân của ký ức em rồi.”_________________Ngày 30 - Em hỏi tôi chữ “Hạnh phúc” đánh vần thế nàoChúng tôi đang đọc lại cuốn sách em yêu thích. Tôi đọc, em lắng nghe. Nhưng mắt em không còn theo kịp chữ nữa.“Chữ này là gì vậy anh?”
“‘Hạnh phúc’.”
“Lạ ghê… sao nghe thân quen mà không nhớ nổi.”Tối đó tôi lấy giấy, viết thật to từng chữ cái.
Tay tôi đặt lên tay em, chậm rãi hướng dẫn em viết lại chữ “Hạnh phúc”.
Nét chữ nguệch ngoạc, ngả nghiêng, nhưng khi em viết được, em reo lên như đứa trẻ học viết tên mình lần đầu.
“Em làm được rồi, đúng không?”
“Ừ. Em giỏi lắm.”Tôi không nói rằng, mỗi nét chữ em viết ra, là một ký ức chúng tôi vừa kịp giữ lại - trước khi nó tan mất vào sương mù của quên lãng._________________Ngày 47 — Em nhìn vào gương và không biết người đối diện là ai
“Anh ơi… bạn ấy là ai vậy?”Tôi nhìn gương. Chỉ có em - người con gái tôi yêu, với mái tóc lòa xòa và mắt thẳm sâu.“Là em.”
“Không phải đâu… bạn ấy trông… buồn quá.”
“Vì em ấy đang cố nhớ mình là ai.”Tôi ôm em từ phía sau, ghì chặt như thể chỉ cần buông ra, em sẽ biến mất vào khoảng không.
Tối đó em khóc. Không nức nở, chỉ là vài giọt rơi không âm thanh.
“Em thấy như mình là cái bóng… mà chẳng có ai nhớ tên nó.”
Tôi đặt môi lên trán em, thì thầm:
“Anh sẽ là người cuối cùng còn nhớ. Cả tên, cả nụ cười, cả giọng nói khàn khàn mỗi khi em gọi anh là 'ông chú khó tính'."_________________Ngày 67 — Em không biết tôi là ai nữa“Anh à… mình có quen nhau từ trước không?”
“Có chứ.”
“Anh là ai vậy?”
“…Là người viết nên em.”Tôi nói như gió, sợ nếu dừng lại, nước mắt sẽ lộ.
Em cười, vỗ vai tôi. “Anh đừng buồn nhé. Em thấy trong lòng vẫn ấm lắm, chắc vì có anh ngồi cạnh.”Tôi chỉ biết cúi đầu, để em không thấy ánh nhìn đã vỡ vụn của tôi. Người ta gọi đó là bệnh - tôi thì gọi đó là lời nguyền. Lời nguyền khiến người mình yêu quên mình từng được yêu._________________Ngày 93 - Sinh nhật 18 tuổi và lần cuối cùng em nhớPhòng bệnh sáng sớm yên tĩnh đến lạ. Bầu trời như một dải lụa nhợt nhạt căng mãi không rách, im lìm bao phủ cả thành phố đang thở nhẹ. Em nằm đó, ánh sáng hắt lên gò má nhợt nhạt và hàng mi đã mỏng đi vì những tháng dài thuốc thang.Tôi ngồi cạnh, cầm tay em — như tôi đã làm hàng chục buổi sáng trước đó, chỉ khác là hôm nay là sinh nhật em.18 tuổi.Tôi mang theo một chiếc bánh nhỏ, bên trên là cây nến duy nhất. Tôi cắm nó xuống, nhìn ngọn lửa run rẩy như trái tim mình lúc ấy.Bất chợt, em mở mắt.Vẫn là đôi mắt ấy - trong trẻo, ấm áp, nhưng lần đầu tiên sau nhiều tuần, tôi thấy chúng có hồn.“Levi…”Tôi giật mình. Đã bao lâu rồi em không gọi tên tôi?“Anh đây.”
“…Là thật hả?”
“Ừ. Là anh. Là người bạn thân của ký ức em.”Em khẽ cười, và nước mắt bắt đầu rơi. Không phải vì đau, mà vì điều gì đó tôi chưa kịp hiểu.“Em nhớ rồi. Tất cả… Từ lần đầu gặp anh lúc mưa. Cái quán cà phê ẩm mốc. Con mèo tên Miso. Cả cách anh dạy em viết chữ Hạnh phúc…”Tôi không thể nói gì, cổ họng nghẹn lại, còn tim thì vỡ vụn.“Em nhớ… cả khi em nhìn vào gương mà không biết mình là ai… Em nhớ anh đã ôm em… và bảo sẽ là người nhớ hộ em phần ký ức em đánh mất…”“Em…” – tôi run rẩy – “Em nhớ thật sao?”Em gật đầu. “Em không biết còn bao lâu nữa… nên ông chú khó tính này, nghe cho rõ nhé…”Tôi nhìn em, tay siết chặt tay em.“Cảm ơn anh… vì đã kiên nhẫn ở lại, ngay cả khi em đã không còn là chính mình nữa. Cảm ơn vì đã yêu em - cả khi em quên mất cách yêu.”Ngọn nến vẫn cháy. Mùi bánh ngọt và mùi thuốc quyện vào nhau. Thời gian lúc đó hình như ngừng lại.Em nhìn tôi, đôi mắt giờ đây sáng rỡ như thuở ban đầu:
“…Em yêu anh.”Tôi cúi xuống, áp trán mình vào trán em, như tôi vẫn làm những lúc em hoảng sợ.“Anh cũng yêu em. Nhiều lắm.”Một phút sau, em khẽ nhắm mắt lại - lần này, không còn mở ra nữa.____Tôi không nhớ rõ mình đã ngồi ở đó bao lâu. Chỉ nhớ ngọn nến cuối cùng cũng tắt. Và căn phòng trở về sự yên tĩnh tuyệt đối, như thể cuộc đời đã thu lại tất cả âm thanh, giữ lại đúng một câu cuối cùng:“Em yêu anh.”_________________Lời kết.Tôi vẫn ngồi đây, với cuốn sổ có hình mặt trăng bị xé góc. Trang đầu đã phai màu, nhưng dòng chữ vẫn còn:“Ngày 1: Em gặp anh.”Chỉ vậy thôi, mà tôi đã sống đủ một đời người.Trong một thế giới nào đó, tôi tin rằng có một cô gái đang học lại cách đọc chữ “yêu”.
Còn ở thế giới này, tôi vẫn viết mãi một câu chuyện không có đoạn kết — vì nhân vật chính đã đi rồi.
Tôi ngẩng lên, ngỡ ngàng vì giọng nói trong trẻo đến lạc nhịp.
“Chỉ là mấy dòng tản văn.”
“Viết về gì?”
“Về một cô gái lạ bước vào giữa cơn mưa.”
Em bật cười, đơn sơ như bông tuyết đầu đông.
“Vậy em có phải là đoạn kết không?”
Tôi không trả lời. Vì tôi biết, sau này, em chính là lý do tôi chẳng thể nào viết xong được một câu chuyện nào nữa._________________Ngày 7 - Em nói người lớn cô đơn, còn tôi thì chỉ muốn em đừng lớnTôi quen với việc có em kề bên, mỗi chiều sau giờ học của em. Em hay kể lể mấy chuyện chẳng đâu vào đâu, như việc em ghét ăn hành, hay em từng tin cầu vồng là cầu nối sang thế giới khác.“Anh biết không, em sợ lắm… sợ lớn lên rồi mọi thứ biến mất.”
Tôi cười nhẹ. “Nếu lớn lên khiến em buồn, thì thôi, đừng lớn.”
Em ngẩng lên, nhìn tôi bằng ánh mắt tin tưởng tuyệt đối:
“Vậy anh ở cạnh em mãi nha? Làm người lớn hộ em.”Tôi chẳng giỏi hứa hẹn. Nhưng hôm ấy, tôi ước mình có thể giam thời gian lại, nhốt hai ta trong cái khoảnh khắc em nắm lấy tay tôi qua đường, vừa đi vừa huýt sáo theo nhịp trái tim._________________Ngày 16 - Một cuốn sổ nhỏ và dòng chữ vụng về“Anh biết không, em muốn giữ tất cả lại. Vì em mau quên lắm.”Em nói khi đưa tôi cuốn sổ nhỏ, bìa da nâu, có dán một hình mặt trăng cắt dở.
Trang đầu, em viết ngoằn ngoèo:“Ngày 1: Em gặp anh. Chắc đó là ngày may mắn nhất đời em.”Chữ xấu, sai chính tả, nhưng mỗi nét đều run rẩy như được viết bằng cả trái tim.
Tối ấy, em tựa vào vai tôi, hỏi nhỏ:“Nếu em lớn lên rồi quên mất anh, thì anh có giận em không?”
Tôi siết nhẹ vai em. “Không đâu. Vì anh sẽ nhớ hộ phần của em.”_________________Ngày 21 - Em quên tên con mèo trước tiệm sách“Mèo gì đó anh? Cái con mà em từng bế về ấy?”
“Miso.”
“À… phải rồi. Sao em lại quên nhỉ…”Em bật cười, gãi đầu như một đứa trẻ bị bắt quả tang làm điều ngốc. Tôi thì chỉ cười theo - nhưng có gì đó trong ngực mình khẽ vỡ.Hôm đó tôi dạy em lại tên những thứ quen thuộc: chén, ghế, bàn, mèo.
Cứ mỗi lần em quên, tôi lại nhắc. Mỗi lần em nhớ ra, em lại cười rạng rỡ như vừa tìm lại được một phần mình.“Anh đúng là... bạn thân của ký ức em rồi.”_________________Ngày 30 - Em hỏi tôi chữ “Hạnh phúc” đánh vần thế nàoChúng tôi đang đọc lại cuốn sách em yêu thích. Tôi đọc, em lắng nghe. Nhưng mắt em không còn theo kịp chữ nữa.“Chữ này là gì vậy anh?”
“‘Hạnh phúc’.”
“Lạ ghê… sao nghe thân quen mà không nhớ nổi.”Tối đó tôi lấy giấy, viết thật to từng chữ cái.
Tay tôi đặt lên tay em, chậm rãi hướng dẫn em viết lại chữ “Hạnh phúc”.
Nét chữ nguệch ngoạc, ngả nghiêng, nhưng khi em viết được, em reo lên như đứa trẻ học viết tên mình lần đầu.
“Em làm được rồi, đúng không?”
“Ừ. Em giỏi lắm.”Tôi không nói rằng, mỗi nét chữ em viết ra, là một ký ức chúng tôi vừa kịp giữ lại - trước khi nó tan mất vào sương mù của quên lãng._________________Ngày 47 — Em nhìn vào gương và không biết người đối diện là ai
“Anh ơi… bạn ấy là ai vậy?”Tôi nhìn gương. Chỉ có em - người con gái tôi yêu, với mái tóc lòa xòa và mắt thẳm sâu.“Là em.”
“Không phải đâu… bạn ấy trông… buồn quá.”
“Vì em ấy đang cố nhớ mình là ai.”Tôi ôm em từ phía sau, ghì chặt như thể chỉ cần buông ra, em sẽ biến mất vào khoảng không.
Tối đó em khóc. Không nức nở, chỉ là vài giọt rơi không âm thanh.
“Em thấy như mình là cái bóng… mà chẳng có ai nhớ tên nó.”
Tôi đặt môi lên trán em, thì thầm:
“Anh sẽ là người cuối cùng còn nhớ. Cả tên, cả nụ cười, cả giọng nói khàn khàn mỗi khi em gọi anh là 'ông chú khó tính'."_________________Ngày 67 — Em không biết tôi là ai nữa“Anh à… mình có quen nhau từ trước không?”
“Có chứ.”
“Anh là ai vậy?”
“…Là người viết nên em.”Tôi nói như gió, sợ nếu dừng lại, nước mắt sẽ lộ.
Em cười, vỗ vai tôi. “Anh đừng buồn nhé. Em thấy trong lòng vẫn ấm lắm, chắc vì có anh ngồi cạnh.”Tôi chỉ biết cúi đầu, để em không thấy ánh nhìn đã vỡ vụn của tôi. Người ta gọi đó là bệnh - tôi thì gọi đó là lời nguyền. Lời nguyền khiến người mình yêu quên mình từng được yêu._________________Ngày 93 - Sinh nhật 18 tuổi và lần cuối cùng em nhớPhòng bệnh sáng sớm yên tĩnh đến lạ. Bầu trời như một dải lụa nhợt nhạt căng mãi không rách, im lìm bao phủ cả thành phố đang thở nhẹ. Em nằm đó, ánh sáng hắt lên gò má nhợt nhạt và hàng mi đã mỏng đi vì những tháng dài thuốc thang.Tôi ngồi cạnh, cầm tay em — như tôi đã làm hàng chục buổi sáng trước đó, chỉ khác là hôm nay là sinh nhật em.18 tuổi.Tôi mang theo một chiếc bánh nhỏ, bên trên là cây nến duy nhất. Tôi cắm nó xuống, nhìn ngọn lửa run rẩy như trái tim mình lúc ấy.Bất chợt, em mở mắt.Vẫn là đôi mắt ấy - trong trẻo, ấm áp, nhưng lần đầu tiên sau nhiều tuần, tôi thấy chúng có hồn.“Levi…”Tôi giật mình. Đã bao lâu rồi em không gọi tên tôi?“Anh đây.”
“…Là thật hả?”
“Ừ. Là anh. Là người bạn thân của ký ức em.”Em khẽ cười, và nước mắt bắt đầu rơi. Không phải vì đau, mà vì điều gì đó tôi chưa kịp hiểu.“Em nhớ rồi. Tất cả… Từ lần đầu gặp anh lúc mưa. Cái quán cà phê ẩm mốc. Con mèo tên Miso. Cả cách anh dạy em viết chữ Hạnh phúc…”Tôi không thể nói gì, cổ họng nghẹn lại, còn tim thì vỡ vụn.“Em nhớ… cả khi em nhìn vào gương mà không biết mình là ai… Em nhớ anh đã ôm em… và bảo sẽ là người nhớ hộ em phần ký ức em đánh mất…”“Em…” – tôi run rẩy – “Em nhớ thật sao?”Em gật đầu. “Em không biết còn bao lâu nữa… nên ông chú khó tính này, nghe cho rõ nhé…”Tôi nhìn em, tay siết chặt tay em.“Cảm ơn anh… vì đã kiên nhẫn ở lại, ngay cả khi em đã không còn là chính mình nữa. Cảm ơn vì đã yêu em - cả khi em quên mất cách yêu.”Ngọn nến vẫn cháy. Mùi bánh ngọt và mùi thuốc quyện vào nhau. Thời gian lúc đó hình như ngừng lại.Em nhìn tôi, đôi mắt giờ đây sáng rỡ như thuở ban đầu:
“…Em yêu anh.”Tôi cúi xuống, áp trán mình vào trán em, như tôi vẫn làm những lúc em hoảng sợ.“Anh cũng yêu em. Nhiều lắm.”Một phút sau, em khẽ nhắm mắt lại - lần này, không còn mở ra nữa.____Tôi không nhớ rõ mình đã ngồi ở đó bao lâu. Chỉ nhớ ngọn nến cuối cùng cũng tắt. Và căn phòng trở về sự yên tĩnh tuyệt đối, như thể cuộc đời đã thu lại tất cả âm thanh, giữ lại đúng một câu cuối cùng:“Em yêu anh.”_________________Lời kết.Tôi vẫn ngồi đây, với cuốn sổ có hình mặt trăng bị xé góc. Trang đầu đã phai màu, nhưng dòng chữ vẫn còn:“Ngày 1: Em gặp anh.”Chỉ vậy thôi, mà tôi đã sống đủ một đời người.Trong một thế giới nào đó, tôi tin rằng có một cô gái đang học lại cách đọc chữ “yêu”.
Còn ở thế giới này, tôi vẫn viết mãi một câu chuyện không có đoạn kết — vì nhân vật chính đã đi rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me