Levihanlevi Tra Den Va Bon Mat
Levi Ackerman – chàng trai 22 tuổi, người thừa kế của Ackerman Industries – vừa được cha mình bổ nhiệm làm giám đốc chi nhánh chỉ vì một lý do duy nhất: ông đã quá mệt mỏi với việc con trai suốt ngày chơi game, ngủ nướng và chẳng có chút định hướng gì cho tương lai.“Levi, đến lúc con phải tự lập rồi.” – người cha nghiêm khắc nhưng đầy kỳ vọng nói, rồi đặt vào tay anh chiếc chìa khóa văn phòng cùng một câu nói ngắn gọn: “Ta tin con làm được.”Thế nhưng, Levi chẳng phải kiểu giám đốc mẫu mực trong mắt mọi người. Anh không thích vest hay cà vạt. Mỗi ngày đến công ty, anh vẫn diện áo phông in hình game, tóc tai rối nhẹ như mới tỉnh ngủ, đôi mắt nửa lười biếng, nửa trầm tư. Người ta gọi anh là "giám đốc lười", nhưng chẳng ai dám nói trước mặt vì… sếp vẫn là sếp.Điều duy nhất Levi thực sự quan tâm – lại chẳng liên quan gì đến công việc. Trái tim anh bắt đầu đập rộn ràng vì một người: cô nhân viên mới của phòng Marketing, Hange Zoe.Hange khác hẳn mọi người trong công ty. Cô chẳng bao giờ diện đồ công sở chỉn chu, thậm chí còn thường xuyên mặc hoodie rộng thùng thình, tóc buộc vội, giày thể thao đã cũ và hay cười một mình vì những thứ chẳng ai hiểu. Ấy thế mà chính cái vẻ tự nhiên, phóng khoáng ấy lại khiến Levi chẳng thể rời mắt khỏi cô.Lần đầu họ gặp nhau trong thang máy, Hange đang lắc lư theo điệu nhạc trong tai nghe, mắt chăm chú nhìn điện thoại, miệng khe khẽ hát. Levi đứng nép một góc, không nói gì, nhưng trong lòng khẽ chạm nhẹ một điều gì đó._________________Một chiều cuối tuần yên tĩnh, Levi lang thang đến thư viện nhỏ nằm cuối một con hẻm vắng – nơi anh thường ghé qua để tìm chút bình yên giữa những bộn bề trách nhiệm mới. Thư viện cũ kỹ, ánh nắng chiếu qua cửa kính loang loáng bụi, mùi sách cũ quen thuộc khiến lòng người dịu lại.Và rồi anh bất ngờ thấy một dáng hình quen thuộc giữa những kệ sách: Hange.Cô đang đứng trên chiếc cầu thang gỗ nhỏ, cố với lấy cuốn sách nằm tít trên cao. Mái tóc lòa xòa che nửa mặt, nhưng ánh mắt thì tập trung, sáng rỡ.Levi bước lại gần, giọng nhẹ nhàng:“Cô cần giúp không?”Hange quay lại, nhận ra anh, liền nhoẻn cười rạng rỡ:
“Ồ, Levi! Cậu cũng hay đến đây à? Tớ cứ nghĩ chỉ có mình tớ thích cái nơi cũ kỹ này thôi.”“Đọc sách là thú vui duy nhất còn sót lại của tôi ngoài việc chơi game.” – Anh đáp, khóe môi khẽ cong lên.Hange bật cười:
“Vậy là hợp nhau rồi đấy!”_________________Và rồi, tai nạn xảy ra.Trong lúc cô bước lên bậc cao nhất để với lấy cuốn sách mỏng, chiếc cầu thang bỗng trượt nhẹ. Cơ thể cô nghiêng hẳn về phía trước, và Levi – chẳng kịp nghĩ gì – vội đưa tay ra đỡ.Cả hai ngã nhào xuống sàn, một loạt sách rơi lạch cạch quanh họ, và trong khoảnh khắc ngỡ như thời gian ngừng lại… môi họ chạm nhẹ vào nhau – ngỡ ngàng, lúng túng và đầy vụng về.Levi cứng người, ánh mắt mở to, còn Hange thì vội kéo áo che mặt, đỏ ửng.“Tớ… xin lỗi… Tớ không cố ý đâu!” – giọng cô run nhẹ.Levi ngồi bật dậy, mặt bỗng hồng lên khác hẳn vẻ lạnh lùng thường ngày.“Cô vừa cướp mất nụ hôn đầu của tôi…” – anh thì thầm, giọng lạc đi.Hange bật cười – tiếng cười trong trẻo như chuông gió:
“Vậy cậu phải trả lại cho tớ đấy!”Anh nhìn cô, không biết nên giận, nên ngượng, hay nên cười theo nữa.“Lần sau… đừng ngã nữa, được không?” – anh nói khẽ, lần này giọng đã có chút dịu dàng.“Ừ, hứa luôn. Nhưng nếu có ngã nữa, thì để tớ đỡ cậu nhé, sếp của tớ.”_________________Từ sau hôm đó, có điều gì đó đã âm thầm thay đổi.Levi bắt đầu quan tâm đến công việc hơn, không còn trốn tránh như trước. Anh hay "vô tình" ghé qua phòng Marketing, hay “tình cờ” mời Hange đi ăn trưa, chọn quán nhỏ xinh thay vì nhà hàng sang trọng.Họ thường gặp nhau ở thư viện nhỏ, cùng đọc sách, cùng im lặng bên nhau trong những buổi chiều đầy nắng, nơi mà cả hai không cần nói quá nhiều nhưng vẫn thấy rất đủ đầy._________________Dù vậy, không phải ai trong công ty cũng ủng hộ.Vài cô đồng nghiệp bắt đầu xì xào:
“Sao giám đốc lại để ý một cô gái ăn mặc như sinh viên chưa ra trường thế chứ…”Nhưng Levi không quan tâm. Bởi với anh, chẳng ai khiến anh thấy dễ chịu và là chính mình như khi ở bên Hange._________________Cha anh – người từng lo sợ con trai sẽ chẳng bao giờ trưởng thành – giờ đây nhìn Levi mỉm cười dịu dàng.“Cuối cùng… thằng nhóc này cũng tìm được lý do để thay đổi rồi.” - ông lẩm bẩm, ánh mắt lặng lẽ dõi theo hai đứa trẻ đang lớn lên theo cách rất riêng._________________Và như thế, từ một cái ngã nhỏ trong thư viện bụi mờ, một mối tình dịu dàng bắt đầu nảy mầm.
“Ồ, Levi! Cậu cũng hay đến đây à? Tớ cứ nghĩ chỉ có mình tớ thích cái nơi cũ kỹ này thôi.”“Đọc sách là thú vui duy nhất còn sót lại của tôi ngoài việc chơi game.” – Anh đáp, khóe môi khẽ cong lên.Hange bật cười:
“Vậy là hợp nhau rồi đấy!”_________________Và rồi, tai nạn xảy ra.Trong lúc cô bước lên bậc cao nhất để với lấy cuốn sách mỏng, chiếc cầu thang bỗng trượt nhẹ. Cơ thể cô nghiêng hẳn về phía trước, và Levi – chẳng kịp nghĩ gì – vội đưa tay ra đỡ.Cả hai ngã nhào xuống sàn, một loạt sách rơi lạch cạch quanh họ, và trong khoảnh khắc ngỡ như thời gian ngừng lại… môi họ chạm nhẹ vào nhau – ngỡ ngàng, lúng túng và đầy vụng về.Levi cứng người, ánh mắt mở to, còn Hange thì vội kéo áo che mặt, đỏ ửng.“Tớ… xin lỗi… Tớ không cố ý đâu!” – giọng cô run nhẹ.Levi ngồi bật dậy, mặt bỗng hồng lên khác hẳn vẻ lạnh lùng thường ngày.“Cô vừa cướp mất nụ hôn đầu của tôi…” – anh thì thầm, giọng lạc đi.Hange bật cười – tiếng cười trong trẻo như chuông gió:
“Vậy cậu phải trả lại cho tớ đấy!”Anh nhìn cô, không biết nên giận, nên ngượng, hay nên cười theo nữa.“Lần sau… đừng ngã nữa, được không?” – anh nói khẽ, lần này giọng đã có chút dịu dàng.“Ừ, hứa luôn. Nhưng nếu có ngã nữa, thì để tớ đỡ cậu nhé, sếp của tớ.”_________________Từ sau hôm đó, có điều gì đó đã âm thầm thay đổi.Levi bắt đầu quan tâm đến công việc hơn, không còn trốn tránh như trước. Anh hay "vô tình" ghé qua phòng Marketing, hay “tình cờ” mời Hange đi ăn trưa, chọn quán nhỏ xinh thay vì nhà hàng sang trọng.Họ thường gặp nhau ở thư viện nhỏ, cùng đọc sách, cùng im lặng bên nhau trong những buổi chiều đầy nắng, nơi mà cả hai không cần nói quá nhiều nhưng vẫn thấy rất đủ đầy._________________Dù vậy, không phải ai trong công ty cũng ủng hộ.Vài cô đồng nghiệp bắt đầu xì xào:
“Sao giám đốc lại để ý một cô gái ăn mặc như sinh viên chưa ra trường thế chứ…”Nhưng Levi không quan tâm. Bởi với anh, chẳng ai khiến anh thấy dễ chịu và là chính mình như khi ở bên Hange._________________Cha anh – người từng lo sợ con trai sẽ chẳng bao giờ trưởng thành – giờ đây nhìn Levi mỉm cười dịu dàng.“Cuối cùng… thằng nhóc này cũng tìm được lý do để thay đổi rồi.” - ông lẩm bẩm, ánh mắt lặng lẽ dõi theo hai đứa trẻ đang lớn lên theo cách rất riêng._________________Và như thế, từ một cái ngã nhỏ trong thư viện bụi mờ, một mối tình dịu dàng bắt đầu nảy mầm.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me