Levihanlevi Tra Den Va Bon Mat
Đổi gió viết sang BOYLOVE nha.❗HANGE LÀ NAM HANGE LÀ NAM❗Đọc hơi rối tí mong mọi người hông cảm cho tôi nha🤤
_________________Sáng sớm.Tiếng quạt trần quay nhè nhẹ. Nắng xuyên qua rèm cửa, trải thành vệt mỏng dài trên sàn gỗ. Trong phòng ngủ, một người đang nằm úp mặt xuống gối, tóc dài rối bời dính vào má.Nhưng cái gối đó không có mùi trà đen dịu dịu như mọi khi Levi vẫn dùng. Mà là mùi... bạc hà lẫn dầu tràm - kiểu mùi hơi lạ, sạch sẽ nhưng đầy sinh khí.Levi mở mắt. Một tích tắc sau, anh ngồi bật dậy.Sai. Tất cả đều sai.Tay anh. Dài hơn. Gân nổi. Móng hơi dài, thon đẹp như... tay Hange.Anh lao vào gương.
_________________Gương phản chiếu một hình ảnh lạ lẫm. Nhưng cũng... không hẳn lạ.Trong gương là Hange - hay đúng hơn, cơ thể của Hange, nhưng ánh mắt lại sắc và lạnh, đầy phán đoán - đôi mắt Levi.Cơ thể này... thật kỳ lạ.Cao, nhưng không thô. Lưng rộng, vai ngang, nhưng lại có eo nhỏ, đường hông mềm mại lạ thường. Xương quai xanh hiện rõ, cổ dài, môi đầy đặn. Da ngăm nhẹ, tóc dài buộc hờ ra sau gáy. Một nét đẹp phi giới tính đến mức gây khó chịu, như thể Hange chưa bao giờ thực sự "thuộc về" bên nam hay bên nữ. Anh đẹp... một cách hỗn độn.Levi cắn môi (giờ là môi dày hơn anh thường có).
"Khốn nạn thật."_________________Bên ngoài, có tiếng cào cửa phòng."Levi?" - giọng nói quen thuộc vang lên, khàn khàn, nhưng cao hơn thường lệ. "Levi à... tôi có vấn đề to đùng rồi..."Cánh cửa mở ra.Một người bước vào, mặc áo thun rộng thùng thình và quần sọt bị tụt gần nửa hông vì rõ ràng đó là đồ Hange thường mặc, còn giờ, người mặc nó là Levi trong thân xác nhỏ nhắn."..." Levi - giờ trong thân Hange - và Hange - giờ trong thân Levi - nhìn nhau.Rồi Hange (trong thân Levi) hét:"SAO EM LẠI MẶC CƠ THỂ TÔI VẬY?!"Levi gằn giọng, trầm đục và đằm, nghe như vang từ lồng ngực rộng của Hange:
"Câu nên hỏi là, tại sao sáng nay tôi tỉnh dậy với cái ngực của anh đè lên mặt tôi."Hange nhìn xuống. Đúng. Ngực anh, không, ngực Levi giờ phẳng lỳ.Mắt anh mở to, và lần đầu tiên trong đời, anh thấy chính mình trong gương, lạnh lùng, kiêu ngạo, với đường nét tinh xảo đến mức gợi cảm."...Tôi đẹp vậy luôn hả?" Hange thì thầm, ngón tay chạm nhẹ vào má.Levi khoanh tay, ngán ngẩm nhìn từ trên xuống."Tỉnh chưa?"Hange sực nhớ. "Khoan! Làm sao chuyện này xảy ra? Tôi nhớ tối qua mình chỉ pha tí nước tăng lực vô trà thôi! Mà ừ, có bỏ thêm cái ống gì anh Reiner gửi từ Đức, nhưng mà tôi nghĩ-""Có biểu tượng độc tố, sọ người, và dòng chữ 'KHÔNG ĐƯỢC SỬ DỤNG LÚC NGỦ'." Levi nhíu mày. "Tôi nhớ rất rõ vì đã dán nhãn đỏ chót lên nắp lọ.""...Cái đó tôi tưởng em đùa."Levi nhìn anh.Hange ngậm miệng._________________Cả hai lặng người vài giây. Không gian im ắng, ngoài tiếng máy giặt đang chạy ro ro bên ngoài phòng bếp.Rồi Levi lên tiếng:"Anh cao gần mét tám. Tại sao cứ thích đè lên người tôi mỗi khi ngủ vậy?"Hange (trong thân Levi) gãi đầu:
"Tôi quen thôi. Em nhỏ con, đáng yêu, dễ ôm.""...Bây giờ thì sao?"Levi bước lại gần, mỗi bước chân của anh - trong cơ thể cao ráo của Hange - khiến sàn gỗ vang nhẹ.Hange lùi.
"Ờ... giờ tôi mới hiểu cảm giác bị nhìn từ trên xuống là thế nào..."Levi hơi nghiêng đầu, nụ cười mỏng trên môi:
"Giờ anh là tôi. Lùn. Dễ thương. 'Bị bắt nạt'.""Ê ê, tôi chưa từng bắt nạt em nha!""Vậy mấy lần tôi bị đè lên ghế sofa, bị trói bằng cà vạt, hay bị 'em ngoan quá hôm nay anh thưởng nhé' là gì?""...Thân mật.""Ờ." Levi cúi sát mặt, hơi thở phả lên má người kia. "Giờ tôi cũng muốn thân mật với anh. Nhưng theo... chiều khác."Hange đứng đơ. Mắt trợn. Cơ thể Levi - nhỏ gọn nhưng gợi cảm một cách lạnh lùng - run lên nhẹ nhẹ.
"Levi... khoan đã, em định làm gì?"Levi lùi lại, ung dung bước về phía tủ lạnh, vẫn trong cơ thể Hange.
"Tôi đói. Sáng nay anh nấu đi. Dùng thân thể tôi mà không chịu làm gì thì phí quá."Hange gào lên từ phòng bếp:
"EM KHÔNG ĐƯỢC LỢI DỤNG CƠ THỂ TÔI NHƯ VẬY!""Tôi mới là người bị lợi dụng suốt hai tháng nay." - Levi ngồi vắt chân trên ghế sofa, tay cầm ly cà phê bằng đôi tay dài, ngón thon đẹp của Hange. "Giờ tới lượt tôi."Tối đó.Không khí trong căn hộ đang ấm lên, không phải vì máy sưởi, mà vì ánh mắt đang dán vào nhau không rời.Levi, trong cơ thể Hange, tựa người vào ghế sofa. Áo len mỏng cổ trễ lệch vai, để lộ xương quai xanh và phần cổ mềm mại một cách khiêu khích. Tóc dài của Hange được buộc hờ sau gáy, vài sợi rơi lòa xòa xuống má. Dáng Levi vốn đã lạnh, giờ khoác lên cơ thể có vẻ đẹp phi giới tính càng khiến người ta không thể rời mắt.Ngược lại, Hange trong thân xác Levi đang... lúng túng. Tay cầm ly nước, tay kia cứ gãi gãi sau gáy, lưng gù xuống y như một học sinh trung học bị giáo viên thể dục bắt gặp đang xem phim người lớn.Levi đặt ly rượu xuống bàn. Mắt nheo lại, ánh nhìn sắc lẻm.
"Còn đứng đó nữa?"Hange giật mình:
"Ơ, em muốn gì?"Levi nhếch môi. Rất chậm rãi, anh đứng dậy, bước từng bước về phía người kia. Cơ thể cao, bóng đèn trần phản chiếu lên làn da nâu mịn màng, sống mũi cao, môi cong như muốn nói "tới giờ tính sổ rồi".Anh đẩy Hange dựa vào tường."Suốt mấy tháng nay, anh cứ đè tôi ra mà hôn, vuốt, rồi mỉm cười bảo 'bé ngoan'. Giờ anh thấy sao khi chính mình đứng ở dưới?"Hange - trong thân xác Levi nhỏ nhắn - nuốt nước bọt.
"...Em không định... thật chứ?"Levi chạm nhẹ ngón tay vào cằm người kia - cằm của chính mình.
"Giờ tôi cao hơn. Nặng hơn. Còn cơ thể này..." - anh nhấn nhẹ lên ngực mình, cười nhẹ - "...anh yêu nó nhất đúng không?""Levi à, em đang ở trong người Hange đó, em biết không?!"Levi áp sát, môi gần kề môi.
"Biết. Nhưng tim vẫn là của tôi. Và tôi rất muốn nhìn thấy mặt anh khi anh... phát ra tiếng của tôi."Levi áp môi lên môi Hange, một nụ hôn chậm rãi nhưng đầy ép buộc. Tay anh vòng ra sau gáy người kia, kéo sát lại, áp vào từng hơi thở.Người Hange cứng đờ trong vài giây, rồi run lên khi lưỡi Levi chạm vào, dịu dàng mà áp đảo.Levi nhấc bổng Hange lên - bằng chính thân thể cao lớn của Hange.
"Giờ anh biết cảm giác bị bế đi không báo trước là thế nào rồi chứ?"Anh đặt Hange xuống giường, cúi xuống, bàn tay luồn vào trong vạt áo ngủ, ngón tay mát lạnh trượt trên da bụng.
"Cơ thể tôi thật tuyệt. Nhưng tôi không ngờ khi điều khiển nó, lại khiến anh dễ bị kích thích vậy."Hange đỏ mặt, hơi thở ngắt quãng.
"Đừng... nghịch tai tôi vậy... em biết rõ điểm yếu của tôi mà..."Levi cúi xuống, mút nhẹ vành tai:
"Chính vì biết nên tôi sẽ dùng hết."Áo bị cởi ra từng lớp, đèn phòng chỉ để lại ánh sáng vàng dịu.Hơi thở hòa quyện, tiếng chăn đệm xào xạc. Levi dùng cơ thể Hange để ôm, siết, giữ chặt người dưới thân - là chính anh, là Hange, nhưng lại nhỏ bé hơn bao giờ hết. Trong ánh sáng mờ, gò má của Hange (trong thân Levi) ửng đỏ, mắt nhắm hờ, môi hé nhẹ thốt ra những âm thanh rời rạc, ngắt quãng...Giọng Levi - vốn quen với tiếng thở dốc - giờ từ đôi môi ấy bật ra khiến chính Hange cũng phải ngượng ngùng.Levi cúi xuống hôn vai anh, ghé tai thì thầm:"Anh sẽ không bao giờ dùng từ 'bé ngoan' nữa sau đêm nay đâu."
_________________Sáng sớm.Tiếng quạt trần quay nhè nhẹ. Nắng xuyên qua rèm cửa, trải thành vệt mỏng dài trên sàn gỗ. Trong phòng ngủ, một người đang nằm úp mặt xuống gối, tóc dài rối bời dính vào má.Nhưng cái gối đó không có mùi trà đen dịu dịu như mọi khi Levi vẫn dùng. Mà là mùi... bạc hà lẫn dầu tràm - kiểu mùi hơi lạ, sạch sẽ nhưng đầy sinh khí.Levi mở mắt. Một tích tắc sau, anh ngồi bật dậy.Sai. Tất cả đều sai.Tay anh. Dài hơn. Gân nổi. Móng hơi dài, thon đẹp như... tay Hange.Anh lao vào gương.
_________________Gương phản chiếu một hình ảnh lạ lẫm. Nhưng cũng... không hẳn lạ.Trong gương là Hange - hay đúng hơn, cơ thể của Hange, nhưng ánh mắt lại sắc và lạnh, đầy phán đoán - đôi mắt Levi.Cơ thể này... thật kỳ lạ.Cao, nhưng không thô. Lưng rộng, vai ngang, nhưng lại có eo nhỏ, đường hông mềm mại lạ thường. Xương quai xanh hiện rõ, cổ dài, môi đầy đặn. Da ngăm nhẹ, tóc dài buộc hờ ra sau gáy. Một nét đẹp phi giới tính đến mức gây khó chịu, như thể Hange chưa bao giờ thực sự "thuộc về" bên nam hay bên nữ. Anh đẹp... một cách hỗn độn.Levi cắn môi (giờ là môi dày hơn anh thường có).
"Khốn nạn thật."_________________Bên ngoài, có tiếng cào cửa phòng."Levi?" - giọng nói quen thuộc vang lên, khàn khàn, nhưng cao hơn thường lệ. "Levi à... tôi có vấn đề to đùng rồi..."Cánh cửa mở ra.Một người bước vào, mặc áo thun rộng thùng thình và quần sọt bị tụt gần nửa hông vì rõ ràng đó là đồ Hange thường mặc, còn giờ, người mặc nó là Levi trong thân xác nhỏ nhắn."..." Levi - giờ trong thân Hange - và Hange - giờ trong thân Levi - nhìn nhau.Rồi Hange (trong thân Levi) hét:"SAO EM LẠI MẶC CƠ THỂ TÔI VẬY?!"Levi gằn giọng, trầm đục và đằm, nghe như vang từ lồng ngực rộng của Hange:
"Câu nên hỏi là, tại sao sáng nay tôi tỉnh dậy với cái ngực của anh đè lên mặt tôi."Hange nhìn xuống. Đúng. Ngực anh, không, ngực Levi giờ phẳng lỳ.Mắt anh mở to, và lần đầu tiên trong đời, anh thấy chính mình trong gương, lạnh lùng, kiêu ngạo, với đường nét tinh xảo đến mức gợi cảm."...Tôi đẹp vậy luôn hả?" Hange thì thầm, ngón tay chạm nhẹ vào má.Levi khoanh tay, ngán ngẩm nhìn từ trên xuống."Tỉnh chưa?"Hange sực nhớ. "Khoan! Làm sao chuyện này xảy ra? Tôi nhớ tối qua mình chỉ pha tí nước tăng lực vô trà thôi! Mà ừ, có bỏ thêm cái ống gì anh Reiner gửi từ Đức, nhưng mà tôi nghĩ-""Có biểu tượng độc tố, sọ người, và dòng chữ 'KHÔNG ĐƯỢC SỬ DỤNG LÚC NGỦ'." Levi nhíu mày. "Tôi nhớ rất rõ vì đã dán nhãn đỏ chót lên nắp lọ.""...Cái đó tôi tưởng em đùa."Levi nhìn anh.Hange ngậm miệng._________________Cả hai lặng người vài giây. Không gian im ắng, ngoài tiếng máy giặt đang chạy ro ro bên ngoài phòng bếp.Rồi Levi lên tiếng:"Anh cao gần mét tám. Tại sao cứ thích đè lên người tôi mỗi khi ngủ vậy?"Hange (trong thân Levi) gãi đầu:
"Tôi quen thôi. Em nhỏ con, đáng yêu, dễ ôm.""...Bây giờ thì sao?"Levi bước lại gần, mỗi bước chân của anh - trong cơ thể cao ráo của Hange - khiến sàn gỗ vang nhẹ.Hange lùi.
"Ờ... giờ tôi mới hiểu cảm giác bị nhìn từ trên xuống là thế nào..."Levi hơi nghiêng đầu, nụ cười mỏng trên môi:
"Giờ anh là tôi. Lùn. Dễ thương. 'Bị bắt nạt'.""Ê ê, tôi chưa từng bắt nạt em nha!""Vậy mấy lần tôi bị đè lên ghế sofa, bị trói bằng cà vạt, hay bị 'em ngoan quá hôm nay anh thưởng nhé' là gì?""...Thân mật.""Ờ." Levi cúi sát mặt, hơi thở phả lên má người kia. "Giờ tôi cũng muốn thân mật với anh. Nhưng theo... chiều khác."Hange đứng đơ. Mắt trợn. Cơ thể Levi - nhỏ gọn nhưng gợi cảm một cách lạnh lùng - run lên nhẹ nhẹ.
"Levi... khoan đã, em định làm gì?"Levi lùi lại, ung dung bước về phía tủ lạnh, vẫn trong cơ thể Hange.
"Tôi đói. Sáng nay anh nấu đi. Dùng thân thể tôi mà không chịu làm gì thì phí quá."Hange gào lên từ phòng bếp:
"EM KHÔNG ĐƯỢC LỢI DỤNG CƠ THỂ TÔI NHƯ VẬY!""Tôi mới là người bị lợi dụng suốt hai tháng nay." - Levi ngồi vắt chân trên ghế sofa, tay cầm ly cà phê bằng đôi tay dài, ngón thon đẹp của Hange. "Giờ tới lượt tôi."Tối đó.Không khí trong căn hộ đang ấm lên, không phải vì máy sưởi, mà vì ánh mắt đang dán vào nhau không rời.Levi, trong cơ thể Hange, tựa người vào ghế sofa. Áo len mỏng cổ trễ lệch vai, để lộ xương quai xanh và phần cổ mềm mại một cách khiêu khích. Tóc dài của Hange được buộc hờ sau gáy, vài sợi rơi lòa xòa xuống má. Dáng Levi vốn đã lạnh, giờ khoác lên cơ thể có vẻ đẹp phi giới tính càng khiến người ta không thể rời mắt.Ngược lại, Hange trong thân xác Levi đang... lúng túng. Tay cầm ly nước, tay kia cứ gãi gãi sau gáy, lưng gù xuống y như một học sinh trung học bị giáo viên thể dục bắt gặp đang xem phim người lớn.Levi đặt ly rượu xuống bàn. Mắt nheo lại, ánh nhìn sắc lẻm.
"Còn đứng đó nữa?"Hange giật mình:
"Ơ, em muốn gì?"Levi nhếch môi. Rất chậm rãi, anh đứng dậy, bước từng bước về phía người kia. Cơ thể cao, bóng đèn trần phản chiếu lên làn da nâu mịn màng, sống mũi cao, môi cong như muốn nói "tới giờ tính sổ rồi".Anh đẩy Hange dựa vào tường."Suốt mấy tháng nay, anh cứ đè tôi ra mà hôn, vuốt, rồi mỉm cười bảo 'bé ngoan'. Giờ anh thấy sao khi chính mình đứng ở dưới?"Hange - trong thân xác Levi nhỏ nhắn - nuốt nước bọt.
"...Em không định... thật chứ?"Levi chạm nhẹ ngón tay vào cằm người kia - cằm của chính mình.
"Giờ tôi cao hơn. Nặng hơn. Còn cơ thể này..." - anh nhấn nhẹ lên ngực mình, cười nhẹ - "...anh yêu nó nhất đúng không?""Levi à, em đang ở trong người Hange đó, em biết không?!"Levi áp sát, môi gần kề môi.
"Biết. Nhưng tim vẫn là của tôi. Và tôi rất muốn nhìn thấy mặt anh khi anh... phát ra tiếng của tôi."Levi áp môi lên môi Hange, một nụ hôn chậm rãi nhưng đầy ép buộc. Tay anh vòng ra sau gáy người kia, kéo sát lại, áp vào từng hơi thở.Người Hange cứng đờ trong vài giây, rồi run lên khi lưỡi Levi chạm vào, dịu dàng mà áp đảo.Levi nhấc bổng Hange lên - bằng chính thân thể cao lớn của Hange.
"Giờ anh biết cảm giác bị bế đi không báo trước là thế nào rồi chứ?"Anh đặt Hange xuống giường, cúi xuống, bàn tay luồn vào trong vạt áo ngủ, ngón tay mát lạnh trượt trên da bụng.
"Cơ thể tôi thật tuyệt. Nhưng tôi không ngờ khi điều khiển nó, lại khiến anh dễ bị kích thích vậy."Hange đỏ mặt, hơi thở ngắt quãng.
"Đừng... nghịch tai tôi vậy... em biết rõ điểm yếu của tôi mà..."Levi cúi xuống, mút nhẹ vành tai:
"Chính vì biết nên tôi sẽ dùng hết."Áo bị cởi ra từng lớp, đèn phòng chỉ để lại ánh sáng vàng dịu.Hơi thở hòa quyện, tiếng chăn đệm xào xạc. Levi dùng cơ thể Hange để ôm, siết, giữ chặt người dưới thân - là chính anh, là Hange, nhưng lại nhỏ bé hơn bao giờ hết. Trong ánh sáng mờ, gò má của Hange (trong thân Levi) ửng đỏ, mắt nhắm hờ, môi hé nhẹ thốt ra những âm thanh rời rạc, ngắt quãng...Giọng Levi - vốn quen với tiếng thở dốc - giờ từ đôi môi ấy bật ra khiến chính Hange cũng phải ngượng ngùng.Levi cúi xuống hôn vai anh, ghé tai thì thầm:"Anh sẽ không bao giờ dùng từ 'bé ngoan' nữa sau đêm nay đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me