Levihanlevi Tra Den Va Bon Mat
Levi là một chiến binh lạnh lùng. Anh sinh ra giữa những đợt pháo kích, lớn lên dưới mái tôn rỉ sét của trại tị nạn, và bước vào đời bằng đôi chân dẫm lên hoang tàn. Trong thế giới của anh, cái chết không đáng sợ bằng hy vọng. Vì hy vọng luôn đắt đỏ và thường đi kèm phản bội.Từ nhỏ, anh đã học cách câm nín. Không khóc, không cười, không dừng lại. Mỗi nhịp tim chỉ là một bước gần hơn đến nghĩa vụ. Sống, chỉ để chiến đấu. Chiến đấu, chỉ để sống sót. Anh không tin vào tương lai, không tin vào con người. Và dĩ nhiên, càng không tin vào tình yêu.Trái tim Levi là vùng đất chết, cằn khô, lạnh lẽo, không một mầm xanh.Rồi Hange xuất hiện.Không phải như một phép màu, không ồn ào hay kịch tính. Cô đến như một vì sao - lặng lẽ, kiên nhẫn, âm thầm soi sáng cho người khác mà chẳng bao giờ đòi hỏi điều gì.Cô cười, rất nhiều. Cô nói chuyện với mọi người, cả những người chẳng ai thèm để ý. Cô đưa những tách trà nóng cho các tân binh vào những đêm đông khắc nghiệt, viết thư cho người đã mất, và trồng những khóm hoa bé xíu giữa sân trại, dù biết sáng mai có thể sẽ bị giẫm nát bởi xe bọc thép.Ban đầu, Levi không ưa cô.
Anh ghét sự nhiệt thành của cô, cho rằng nó là thứ xa xỉ giữa chiến tranh.
Ghét ánh mắt cô, luôn nhìn thấy điều tốt đẹp trong tất cả mọi người.
Ghét cả tiếng cười, vang lên trong đêm như thể chiến tranh không tồn tại.Nhưng anh không thể ghét mãi. Vì ánh sáng từ cô, theo cách nào đó, vẫn len lỏi vào lòng anh, chậm rãi, dai dẳng, không ép buộc.Rồi một ngày, anh nhận ra: cô không mạnh mẽ như anh tưởng.Cô cười là để che đi nỗi sợ.
Cô bận rộn là để không phải đối mặt với im lặng.
Cô gieo hoa vì sợ thế giới này sẽ quên mất màu sắc từng tồn tại.Và Levi, từ lúc nào đó, đã bắt đầu để ý. Một ánh mắt cúi xuống. Một cái vuốt tóc khi cô mệt. Một cái lắc đầu nhẹ khi bị ai đó chọc ghẹo. Những điều nhỏ nhặt mà trái tim anh tưởng đã khô cứng - lại ghi nhớ kỹ hơn bất cứ chiến thuật quân sự nào.Tình cảm của họ không ồn ào. Không có lời tỏ tình. Không có hứa hẹn.Chỉ là, vào những đêm khuya, Levi để thêm một cái ly bên cạnh ấm nước.
Chỉ là, Hange sẽ luôn ngồi cạnh anh khi anh lau vết máu trên giáp.
Chỉ là, cả hai cùng im lặng, nhưng hiểu nhau như thể đã nói rất nhiều.
_________________Rồi ngày đó đến.Không ai lường trước được - cũng không ai ngăn nổi. Một trận phục kích. Một nhiệm vụ khẩn cấp. Một quyết định trong chớp mắt.Hange xung phong ở lại để giữ chân địch.
Levi gào lên qua bộ đàm. Lần đầu tiên trong đời, anh nài nỉ, anh van xin.
Nhưng cô chỉ mỉm cười. Giọng nói bình thản như thể đang nói về bầu trời, không phải cái chết."Cậu là kỵ sĩ - phải sống để bảo vệ.
Tớ chỉ là ánh sao - sinh ra để soi đường.
Đừng nhớ tớ quá lâu... vì sao thì phải lụi tàn."Và rồi, cô biến mất.Không còn gì ngoài ngọn lửa và một chiếc kính cháy xém rơi giữa cát bụi.
_________________Từ hôm đó, Levi sống như một cái bóng.
Không ai còn gọi anh dậy lúc nửa đêm.
Không còn ai để anh đưa ly nước thứ hai.
Doanh trại yên lặng đến đáng sợ - như thể cả thế giới cũng đang để tang vì sao ấy.Nhưng mỗi khi màn đêm buông xuống, Levi lại ngẩng đầu nhìn trời.
Giữa muôn ngàn tinh tú lấp lánh, có một ngôi sao không sáng nhất, không rực rỡ nhất nhưng rõ ràng nhất.Anh biết đó là Hange.Cô vẫn đang ở đó, dõi theo anh.
Như cái cách cô đã âm thầm ở bên anh suốt những tháng ngày sống sót trong hoang tàn.Và mỗi đêm, Levi thì thầm. Rất nhỏ, đến mức gió cũng không nghe thấy. Nhưng bầu trời thì có. Và cô thì chắc chắn có."Nếu có kiếp sau... đừng làm sao nữa.
Làm người... để tớ có thể giữ cậu lại.""Dù cho ta chẳng gần nhau
Ánh sao kia vẫn vì ai mà mãi sáng ngời..."
Anh ghét sự nhiệt thành của cô, cho rằng nó là thứ xa xỉ giữa chiến tranh.
Ghét ánh mắt cô, luôn nhìn thấy điều tốt đẹp trong tất cả mọi người.
Ghét cả tiếng cười, vang lên trong đêm như thể chiến tranh không tồn tại.Nhưng anh không thể ghét mãi. Vì ánh sáng từ cô, theo cách nào đó, vẫn len lỏi vào lòng anh, chậm rãi, dai dẳng, không ép buộc.Rồi một ngày, anh nhận ra: cô không mạnh mẽ như anh tưởng.Cô cười là để che đi nỗi sợ.
Cô bận rộn là để không phải đối mặt với im lặng.
Cô gieo hoa vì sợ thế giới này sẽ quên mất màu sắc từng tồn tại.Và Levi, từ lúc nào đó, đã bắt đầu để ý. Một ánh mắt cúi xuống. Một cái vuốt tóc khi cô mệt. Một cái lắc đầu nhẹ khi bị ai đó chọc ghẹo. Những điều nhỏ nhặt mà trái tim anh tưởng đã khô cứng - lại ghi nhớ kỹ hơn bất cứ chiến thuật quân sự nào.Tình cảm của họ không ồn ào. Không có lời tỏ tình. Không có hứa hẹn.Chỉ là, vào những đêm khuya, Levi để thêm một cái ly bên cạnh ấm nước.
Chỉ là, Hange sẽ luôn ngồi cạnh anh khi anh lau vết máu trên giáp.
Chỉ là, cả hai cùng im lặng, nhưng hiểu nhau như thể đã nói rất nhiều.
_________________Rồi ngày đó đến.Không ai lường trước được - cũng không ai ngăn nổi. Một trận phục kích. Một nhiệm vụ khẩn cấp. Một quyết định trong chớp mắt.Hange xung phong ở lại để giữ chân địch.
Levi gào lên qua bộ đàm. Lần đầu tiên trong đời, anh nài nỉ, anh van xin.
Nhưng cô chỉ mỉm cười. Giọng nói bình thản như thể đang nói về bầu trời, không phải cái chết."Cậu là kỵ sĩ - phải sống để bảo vệ.
Tớ chỉ là ánh sao - sinh ra để soi đường.
Đừng nhớ tớ quá lâu... vì sao thì phải lụi tàn."Và rồi, cô biến mất.Không còn gì ngoài ngọn lửa và một chiếc kính cháy xém rơi giữa cát bụi.
_________________Từ hôm đó, Levi sống như một cái bóng.
Không ai còn gọi anh dậy lúc nửa đêm.
Không còn ai để anh đưa ly nước thứ hai.
Doanh trại yên lặng đến đáng sợ - như thể cả thế giới cũng đang để tang vì sao ấy.Nhưng mỗi khi màn đêm buông xuống, Levi lại ngẩng đầu nhìn trời.
Giữa muôn ngàn tinh tú lấp lánh, có một ngôi sao không sáng nhất, không rực rỡ nhất nhưng rõ ràng nhất.Anh biết đó là Hange.Cô vẫn đang ở đó, dõi theo anh.
Như cái cách cô đã âm thầm ở bên anh suốt những tháng ngày sống sót trong hoang tàn.Và mỗi đêm, Levi thì thầm. Rất nhỏ, đến mức gió cũng không nghe thấy. Nhưng bầu trời thì có. Và cô thì chắc chắn có."Nếu có kiếp sau... đừng làm sao nữa.
Làm người... để tớ có thể giữ cậu lại.""Dù cho ta chẳng gần nhau
Ánh sao kia vẫn vì ai mà mãi sáng ngời..."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me