TruyenFull.Me

Lichaeng Du Sao Di Nua Toi Yeu Cau La That



          Sau khi Thái Anh cẩn thận xử lý chuyện công việc xong, liền vội vàng trở về thành phố H, vừa về tới trước cửa nhà, liền thấy ba cô Phác Hãn đang ngồi đọc báo trên sofa.                          

          Phác Hãn thấy Thái Anh trở về, cũng chỉ ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn cô một cái, sao đó tiếp tục cúi đầu xuống đọc báo.                                

          Thái Anh cũng sẽ không chào hỏi gì với ông, nhìn nhìn biểu ca Anh Tử An đang ngồi bên cạnh, biểu ca nhấc tay chỉ chỉ lên trên lầu. Cô cái gì cũng không nói, đưa hành lý cho người làm liền đi lên lầu.                                     

          Đứng trước cửa phòng ông ngoại Anh Dã, Thái Anh do dự nửa ngày mới hạ quyết tâm gõ cửa phòng ông.                                            

          Thấy không ai trả lời, cô đành phải nhẹ nhàng đẩy cánh cửa ra rồi bước vào, thấy ông ngoại đang đứng cạnh song cửa sổ thất thần nhìn xa xăm.                                            

          Tuổi ông ngoại đã lớn, bóng lưng ngày trước hay cõng cô giờ đã dần dần còng xuống, nhất là đôi chân kia, nay đã phải dùng gậy để chống đỡ.                                        

          "Ông ngoại......" Thái Anh đi đến phía sau lưng Anh Dã, khe khẽ gọi một tiếng.               

          Anh Dã không xoay người lại, vẫn giữ tư thế nhìn lên bầu trời xa xa ngoài cửa sổ, thở dài nói: "Thái Anh, ông nghe nói con lại đi tìm người phụ nữ kia?"                                  

          Thái Anh không phủ nhận, đúng thật là cô có đi tìm Lạp Mộ Hân, chỉ là tìm không được mà thôi.                                  

          "Con có còn nhớ lúc trước vì sao lúc trước bằng tất cả giá nào ông cũng phải đưa con đi hay không?" Anh Dã nói xong, chậm rãi xoay người nhìn Thái Anh, tiếp đó liền tiến lên trước vài bước.                                  

          Thái Anh bước tới vài bước đỡ lấy ông, "Nhớ rõ, nhưng mà, tuy rằng con có đi tìm chị ấy, nhưng không phải là vẫn tìm không ra chị ấy hay sao?"                             

          "Con phải nhớ rõ những lời ông đã nói với con lúc trước." Anh Dã vỗ vỗ mu bàn tay cô, không nói thêm câu gì khác nữa.                           

          Anh Tử An lúc này gọi hai người họ xuống ăn cơm, cảm giác tâm trạng nặng nề của Thái Anh lúc này mới bình tĩnh lại. Cô rất sợ ông ngoại sẽ hỏi tới chuyện giữa cô và Lạp Lệ Sa, rất sợ..... Một lần nữa lại bị ép phải rời khỏi......                        

          Đêm nay Thái Anh nằm trên giường nhưng không ngủ được, chuyện đầu tiên khi cô về nước đúng thật là có đi tìm Lạp Mộ Hân, chính là trở lại bệnh viện trước đó cô ở lại kia, mới phát hiện ra Lạp Mộ Hân đã không còn làm ở đó. Có lẽ là do Lạp Mộ Hân muốn tránh cô chăng?            

          Về sau cô cũng không tiếp tục đi tìm Lạp Mộ Hân nữa, tuy có thể thuê thám tử tư đi tìm, nhưng cô lại không làm như vậy. Không riêng gì lo sợ ông ngoại sẽ phát hiện ra, mà cũng là bởi vì, cô không rõ lắm mình đi tìm chị ấy để làm gì? Giữa hai người các cô còn mối quan hệ gì nữa chứ?   

          Mỗi lần nghĩ tới Lạp Mộ Hân, cô lại vô thức mà nhớ tới Lạp Lệ Sa, vì thế nên gọi điện thoại cho Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa vừa "A lô" một tiếng, Thái Anh đã nói chen vào: "Lệ Sa, tôi muốn gặp em......"                      

          Một khoảng lặng, Lạp Lệ Sa hỏi: "Ngay bây giờ sao?"                                   

          "Không...... Qua vài ngày đi......"                     

          "Vậy bây giờ Anh gọi điện thoại làm cái gì chứ?"                                          

          Thái Anh nghe ra giọng điệu của Lạp Lệ Sa không chút tức giận, thế nên cười nói: "Người ta nhớ em, gọi cho em một cuộc gọi cũng không được à?"                          

          Ở đầu dây bên kia Lạp Lệ Sa nghe xong cũng nổi một trận da gà, "Anh ăn trúng cái món gì kỳ lạ hay sao vậy?"                     

          "......"                                                        

          Lạp Lệ Sa thừa dịp Thái Anh chưa đáp lời, đem cuộc hội thoại của hai người ra suy nghĩ lại, đối thoại như vậy sao nghe như đối thoại của các cặp tình nhân như vậy chứ, nàng cảm thấy rất không thoải mái, nhưng không biết tại sao lại thuận lý thành chương mà đáp lời như vậy.                    

          Nàng luôn cảm thấy giữa mình và Thái Anh vẫn còn một trở ngại gì đó, nàng không nhìn thấu được, cho nên hai người các nàng vẫn luôn dậm chân tại chỗ như vậy. Dường như là Thái Anh không muốn bước tới, mà nàng, căn bản là không biết điểm mấu chốt nằm ở đâu.                               

          Vì thế nên Lạp Lệ Sa đành phải ngắt lời cô, nói: "Thái Anh, em đã nghiêm khắc phê bình tên Lạp Thanh Hủ nhị hóa kia, cậu ấy cũng đã sâu sắc rút kinh nghiệm cho mình, còn viết luôn cả một bản kiểm điểm một ngàn chữ đang nằm trên tay em, đợi khi Anh trở về sẽ giao lại cho Anh, cho nên...... nhưng lời cậu ấy nói, Anh cũng đừng nên để trong lòng nha, tuy Anh lỡ hẹn khiến em khá tức giận, nhưng bạn em nói vậy cũng chỉ muốn làm Anh tức giận mà thôi, vậy, hai người chúng ta huề nhau nha."                                                    

          "Chuyện kia tôi cũng không để bụng đâu, em không cần khẩn trương như vậy." Thái Anh phát hiện, chỉ cần nói chuyện vài câu với Lạp Lệ Sa như vậy, tâm tình mình đột nhiên tốt hơn rất nhiều, so với cái vẻ lo lắng trước đó, cảm giác tựa như được ánh mặt trời chiếu rọi vào sâu trong nội tâm vậy.

          Vì thế nên hai người bắt đầu câu có câu không mà nói chuyệm phiếm, như hai khuê mật nói chuyện điện thoại với nhau vậy.                         

          Thái Anh hỏi: "Em với Lạp Thanh Hủ có thân thích gì với nhau hay sao?"                         

          Lạp Lệ Sa: "Không có đâu nha."                                       

          Thái Anh: "Vậy tại sao hai người các em đều mang họ Lạp vậy?"                              

          Lạp Lệ Sa: "Bởi vì ba em họ Lạp, ba cậu ấy cũng họ Lạp, cho nên hai người bọn em tự nhiên cũng theo họ Lạp."                 

          Thái Anh: "......"                                                 

          Lạp Lệ Sa phát hiện Thái Anh người này tuyệt đối không giống bề ngoài của cô như vậy, thật ra thì cô là một người rất khả ái. Nếu như trở lại nhiều năm về trước, bản thân mình có thể lớn mật tí chủ động đi nói chuyện với Thái Anh, có phải cũng có thể dỡ xuống lớp ngụy trang bề ngoài khốc suất của cô hay không, nếu như quen biết từ lúc đó có thể nào cũng có thể nhìn thấy được những nét khả ái của cô hay không? Oh! Nàng đã lãng phí nhiều năm như vậy!                  

          Hai người nói chuyện với nhau rất lâu, Lạp Lệ Sa đợi cho tới lúc xác định là Thái Anh đã ngủ mới ngắt điện thoại. Nhưng mà chính nàng lại không ngủ được. Một Thái Anh khả ái như vậy, Lạp Lệ Sa thật rất muốn đặt ở dưới để hảo hảo hưởng thụ một phen a!                                        

          ××××                               

          Thời gian một tuần, nghe thì ngắn, nhưng tính ra cũng rất dài. Thật vất vả Thái Anh mới tiễn bước ông ngoại Anh Dã của cô xong, trên đường từ sân bay về nội thành, điện thoại được chuyển máy ngay lập tức, ngay cả chính cô cũng một phen sửng sốt.                                   

          Từ khi nào bắt đầu, Lạp Lệ Sa đã trở thành người cô nghĩ tới đầu tiên? Rõ ràng cô vẫn còn rất nhiều những lựa chọn khác, ví dụ như cô có thể gọi điện hẹn ... Lý công tử cùng nhau điên cả đêm; lại ví dụ như cô có thể gọi điện cho trợ thủ đắc lực Hướng Nghiên đùa giỡn với đối phương vài câu; còn có cả dàn người mẫu cùng các nữ nhân viên trong công ty tranh nhau đưa số điện thoại cho cô.                                         

          Tùy ý lựa ra một người đều có thể, vì sao nhất định phải là Lạp Lệ Sa chứ? Đừng nói là mình thích nàng đó nha? Hay là bởi vì nàng là em gái Lạp Mộ Hân?                                    

          Nghĩ tới điều này, Thái Anh nhân lúc điện thoại chưa bắt máy mà nhấn kết thúc ngay. Loại cảm giác ưu tiên bất ngờ như vậy, khiến Thái Anh cảm thấy sợ hãi.                           

          Không nghĩ tới Lạp Lệ Sa lại gọi trở lại cho cô, vừa mở miệng chính là một câu: "Mới vang có vài giây mà thôi, sao một xíu tính nhẫn nại Anh cũng không có được vậy, chờ thêm một chút cũng không được hay sao vậy?"                                            

          "À, tôi gọi nhầm số......" Thái Anh ra sân bay liền chạy tới cao tốc rồi một đường chạy về phía công ty.                               

          Lời này nếu đổi lại là từ người khác nói, Lạp Lệ Sa sẽ lập tức đáp lại một câu: "Có bệnh hay sao, gọi cú điện thoại thôi cũng gọi sai cho được, chỉ số thông minh có giới hạn hả!" Nhưng khi nó là lời do Thái Anh nói ra, thì ngay lập tức ý vị cũng khác hẳn, Lạp Lệ Sa tự tưởng tượng cho rằng đây là do Thái Anh nhớ nàng, thế nên ngay cả khi gọi điện cũng có thể gọi nhầm qua số của nàng.                                              

          Thế nên Thái Anh lại đánh vỡ khoảng im lặng này, nói: "Nếu đã gọi qua cho em rồi, vậy...... ừ...... bây giờ tôi rảnh, em có muốn ra đây cùng tôi ăn chút gì đó hay không?" Thái Anh nhìn đồng hồ cùng lắm chỉ mới mười một giờ mà thôi, hẳn là Lạp Lệ Sa vẫn chưa ăn trưa đây. Tiếp theo liền chuyển hướng xe lái về phía N đại.                                          

          Lạp Lệ Sa "Hả?" một hơi thật dài, nói tiếp: "sao Anh không gọi sớm tí cho em, em vừa mới ăn xong ở K gia gia[1] rồi."                               
           [1] K gia gia: KFC                                       

          "Vậy buổi chiều thì sao, em có lớp à?"                                             

          "Thật ra thì không có lớp, nhưng em có hẹn với Khang Kiến tới trung tâm thể hình để tập gym rồi....... Nếu không, em hủy hẹn với cậu ấy cũng được."                                                                 

          Không đợi Lạp Lệ Sa nói dứt lời, Thái Anh đã ngắt ngang nàng: "Không cần, tôi cũng không có chuyện gì, nếu em đã hẹn với anh ta rồi, vậy thi đi đi, có phải là đến cái trung tâm thể hình mới khai trương ở tầng trên khách sạn của Khang thiếu gia hay không?"                           

          "Không sao hết, em đi đi." Thái Anh lại quay xe chạy về phía nhà hàng nơi cô thường ăn, khóe miệng vô giác gợi lên ý cười, cô nhớ không lầm thì cái trung tâm thể hình kia có gửi qua cho cô tấm thẻ VIP thì phải.                                   

          ---------------

          Mới có 14 chương đã thấy chế Sa ATSM thật, mất hình tượng dễ sợ.                         

          È hèm, ờ... mà... chương sau có biến, chắc vậy...!!

            Cuối tuần vui vẻ!!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me