Lichaeng Du Sao Di Nua Toi Yeu Cau La That
Cuộc sống của Lạp Thanh Hủ bị cô bé vị thành niên kia phá tới long trời lở đất, nhiều lân cô muốn đổi quách đi cái số điện thoại, tiếc rằng đổi số xong phải đi thông báo lại lại cho người khác thật phiền phức, không thể làm gì khác hơn là chịu đựng mà thôi. Lạp Lệ Sa nói: "Chẳng lẽ cậu không biết chức năng số một của di động chính là danh sách đen hay sao?" Lúc này đây cô mới bừng tỉnh đại ngộ, nhưng mà, thử mấy lần cô cũng không nhẫn tâm. Lạp Lệ Sa nói đáng đời cô, cô cũng không phản bác lại, chỉ hy vọng một ngày nào đó chính đứa bé kia tự mình nghĩ thông suốt đi, sẽ buông tha cho cô? Lạp Lệ Sa xem đây như truyện cười mà kể cho Thái Anh nghe, sau đó hỏi Thái Anh: "Anh có từng đơn phương yêu mến qua ai không?" Thái Anh sửng sốt một chút, lập tức đáp: "Không có." Sự chần chừ của cô bị Lạp Lệ Sa nhìn thấu hết thảy, Lạp Lệ Sa cúi thấp đầu, lại thuận miệng chuyển sang đề tài khác. Trực giác của phụ nữ luôn luôn chính xác, Lạp Lệ Sa biết, trong lòng Thái Anh hẳn là còn có người khác, từ lúc gặp lại Thái Anh thì nàng đã nhận ra được điều này, lấy thân phận của Thái Anh ra mà nói, bên cạnh được nhiều người vây quanh thì đó cũng là điều rất bình thường. Nhưng cho tới bây giờ Thái Anh cũng chưa từng nói qua là có thích nàng, người có thể khiến cho Thái Anh thầm thương trộm nhớ, rốt cuộc là loại người nào đây? "Thái Anh, trừ em ra, có phải là Anh còn đang quen người khác nữa không?"Lạp Lệ Sa biết hỏi như vậy không phải là điều mà người thông minh nên làm, nhưng nàng vẫn nhịn không được mà muốn hỏi ra. "Tại sao em lại phải hỏi như vậy? Là cảm thấy thời gian tôi ở chung với em quá ít? Em biết công việc tôi luôn bộn bề nhiều việc mà......" "Ai là Lý công tử?" Lạp Lệ Sa ngắt lời cô, lẳng lặng nhìn chăm chú vào cô, miệng phồng phồng lên. Lạp Lệ Sa phát hiện mỗi lần Thái Anh tiếp điện thoại của Lý công tử, thật không nhất thiết phải ra ngoài nghe, chẳng lẽ Thái Anh còn đang quen biết với một người đàn ông khác? Hay có thể nói Lý công tử này chính là đối tượng trong mối tình đơn phương của Thái Anh? "Là bạn tôi, làm sao vậy?" Tại sao đột nhiên lại kéo Lý công tử vào vậy? Tuy rằng lúc trước nam nam nữ nữ đều vây bên cạnh cô một đám, nhưng từ lúc quen với Lạp Lệ Sa, lâu lắm rồi cô không đi ra ngoài chơi. "Là kiểu bạn bè gì vậy?" Sắc mặt Lạp Lệ Sa càng ngày càng khó coi, thái độ của Thái Anh là sao chứ? Dáng vẻ như là một chuyện đương nhiên, thật sự khiến người ta rất muốn phát hỏa lên a! "Là bạn tốt cùng nhau lớn lên với tôi, giống như em với Lạp Thanh Hủ như vậy đó." Vẻ mặt của Thái Anh vẫn thản nhiên như cũ. "Nhưng mà lúc em tiếp điện thoại của Lạp Thanh Hủ đều ở trước mặt Anh, chưa từng đi ra ngoài qua!" Lạp Lệ Sa nói xong, nghiêng người đè Thái Anh xuống ghế salon. Nhìn dáng vẻ tức giận của người trước mặt, Thái Anh nghĩ thầm, em ấy như vậy là đang ghen à? Hẳn là mình nên cảm thấy vui vẻ a? Thế nên, nụ cười liền rất tự nhiên mà xuất hiện trên mặt, "Thật sự chỉ là bạn tốt, có cơ hội thì giới thiệu cho các em làm quen." "Anh còn dám cười? Ah! Tức chết em......" Xem ra đành phải dùng phương pháp bạo lực đến giải quyết rồi. Thái Anh thấy nàng vừa tính cắn, vội vàng mím môi thâm tình nhìn nàng, đưa tay nâng cằm nàng lên, ôn nhu nói: "Dáng vẻ này của em...... thật mê người......" Thế là Lạp Lệ Sa liền tựa như ác ma vậy, dừng động tác lại, chậm rãi nghiêng người về phía trước, "Thật vậy à?" Nơi vốn nên bị cắn, giờ lại được một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống. ×××× Thái Anh cảm thấy ba cô Phác Hãn nhất định là rất chán ghét cô, trước đây còn luôn thường xuyên vung tay múa chân với chuyện của cô, sau này lớn lên thì đến nói cũng lười nói. Giống như lúc này vậy, trong tiết trời mùa đông đầu tháng mười một, cho dù vốn là cái không khí lạnh như băng này cũng đủ để giết người, mà người đứng bên cạnh cô đây, người đàn ông cho cô sinh mệnh này, càng khiến cho cô thấy không một chút cảm giác ấm áp. Từ nhỏ ông đã không giống với những người cha khác, cõng con gái mình lên vai mà vui đùa, ông cũng chưa từng quan tâm con gái mình có yêu sớm hay không, có những tâm tư của tuổi mới lớn hay không. Lúc trước Thái Anh tưởng là do mình không ngoan, thế nên ba mới không thích cô, vậy nên cô càng nỗ lực học tập để ông vui lòng, nhưng không có được kết quả mong muốn; Sau đó cô bắt đầu học theo các thói xấu, làm chuyện khiến ông phải tức giận, lợi dụng điều này để thu hút sự chú ý của ông, cuối cùng cũng chỉ là phí công. Thái Anh biết, dù cho mình có là cái dạng gì đi chăng nữa, cũng sẽ không nhận được tí xíu quan tâm từ người đàn ông này. Nhiều năm như vậy, dần dần cô cũng thành thói quen. Đây là một ngày thứ ba bình thường của cuối tháng mười một, đối với người khác mà nói thì đây cũng chỉ là một ngày đi làm cực kỳ bình thường mà thôi. Nhưng cũng là một ngày duy nhất có thể khiến cho Thái Anh cùng ba cô không hẹn mà cùng xuất hiện ngay nơi này, hôm nay, là ngày giỗ của mẹ Thái Anh. Ký ức của Thái Anh đối với mẹ cô cực kỳ mơ hồ, chỉ nhớ rằng từ lúc còn nhỏ thì mẹ cô đã qua đời, ông ngoại nói mẹ cô bị bệnh nan y, bao nhiêu tiền cũng không cứu chữa được. Những lúc ông ngoại nói những lời đó khóe mắt luôn lóe ánh lệ, nên Thái Anh cũng chưa bao giờ dám hỏi nhiều. Từ nhỏ mất đi tình thương của mẹ, ngay cả tình thương của cha cũng không thể cảm nhận được, khi đó, ông ngoại đối với cô mà nói chính là vừa làm ba vừa làm mẹ. Thời gian qua dần hình thành thói quen cô độc, quen dần việc làm gì đó đều dựa vào chính mình, mãi cho đến khi gặp phải tai nạn xe năm trung học, mãi cho đến khi cô quen biết Lạp Mộ Hân...... Cô đã thay đổi. Thái Anh quay đầu nhìn về phía ba mình Phác Hãn, thấy ông nét mặt nặng nề chăm chú nhìn lên bia mộ trước mặt. Mỗi năm vào ngày này, hai cha con cô đều giống y hệt như vậy, đứng một chỗ đến trưa, không một câu nói gì với nhau, đơn giản chỉ là đến để hoài niệm mẹ Thái Anh. Thái Anh cảm thấy, ba không yêu mẹ. Nếu không thì tại sao ngay cảm một câu tưởng niệm cũng chưa từng mở miệng nói qua một lần? Nhưng mà, nếu nói không yêu, thì tại vì sao mỗi lần đến đây đều đứng lại rất lâu? Cuối cùng thì trong lòng ông đang suy nghĩ gì? Núi cao gió lớn, gần đay nhiệt độ lại đột nhiên xuống thấp, Thái Anh kéo cổ áo khoác cao lên, ít ra cũng cản bớt được gió. Quay đầu lại nhìn Phác Hãn, dường như là bất vi sở động, mặt không chút thay đổi nhìn chăm chú vào phía trước, vẫn là không một lời. Một lát sau, ông ngoại Thái Anh là Anh Dã cũng được biểu ca và cậu cô đỡ lên núi, thấy ông ngoại đứng ở đó lẳng lặng lau nước mắt, cô cũng không nén được nước mắt. Nhiều năm đã qua, ông ngoại vẫn nhớ mong mẹ cô như cũ, nhưng người đầu ấp tay gối với mẹ bên kia, từ trước tới nay ngay cả một giọt nước mắt cũng chưa từng rơi. Đợi cho đến lúc người của Anh gia về hết, Phác Hãn chậm rãi ngồi xổm xuống, nhặt bó hoa mà ông ngoại Thái Anh mang tới, thuận tay ném đi. Đây là tiết mục trình diễn xuất hiện hằng năm. Thái Anh liếc ông một cái, xoay người nhặt bó hoa lên, phủi phủi bụi, một lần nữa cắm lại vào trong bình hoa. Đây cũng là tiết mục trình diễn hằng năm của cô. Đúng như dự đoán, đổi lấy là cái nhìn chăm chăm của Phác Hãn, nhưng lúc này, không như năm vừa rồi vậy, cái gì cũng không nói liền quay đầu đi, lúc này đây, Phác Hãn cư nhiên mở miệng nói chuyện. "Nghe nói gần đây con thường xuyên qua lại với em gái của cô bác sĩ kia? Trải qua chuyện kia con còn không nhớ đời hay sao?" "Ông không có tư cách quản tôi!" Thái Anh xiết chặt nắm tay, lạnh lùng nhìn chăm chú vào ông. Ánh mắt của Phác Hãn và Thái Anh gặp nhau, liền vội vàng nhìn sang chỗ khác, quả nhiên, vẫn là không có cách nào đối diện lâu dài với đứa nhỏ này. Ông than nhẹ một hơi, tiếp tục nhìn vào bia mộ của người vợ đã mất, chậm rãi nói: "Mẹ con, bà...... Cũng không hy vọng nhìn thấy con như vậy......" Thái Anh hít hít cái mũi, buộc bản thâm mình phải tỉnh táo, "Ông ngoại có nói, người trong nhà không có tư cách nhắc tới mẹ nhất, chính là ông, tuy rằng tôi không rõ cho lắm giữa người lớn các ông đã xảy ra chuyện gì, nhưng ông cũng không cần phải lấy mẹ ra làm cái cớ để nhúng tay vào chuyện của tôi!" "A...... ông ngoại...... trong lòng con chỉ có người ông ngoại này, chuyện ông ấy nói nhất định là đúng hay sao? Hơn nữa, chuyện con làm, có từng nói cho ông ấy biết hay không?" "Thật ra thì ông muốn nói cái gì? Nói thẳng ra đi, khó được lúc hai chúng ta có thể nói chuyện thêm vài câu, vào thẳng vấn đề chính luôn đi." Thái Anh thầm nghĩ, ông ấy thật ra đang muốn dạy dỗ mình cái gì đây. Phác Hãn lại thở dài một hơi, mới nói: "Chuyện này thì ông ngoại con không thường ở nhà nên cũng không hay biết gì, nhưng cậu con đã biết, ông ấy vẫn luôn che đậy cho con, con nghĩ thử xem là tại sao đây?" Còn có thể là tại sao? Chuyện đơn giản là bởi vì cậu thương cô, còn có cái gì để nghi ngờ nữa chứ? Thái Anh hừ lạnh một tiếng, lộ ra biểu cảm khinh thường, "Ông cho là vì sao?" "Là bởi vì ông ấy đợi tới lúc nhìn con bị chê cười."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me