Lichaeng Luong Co Non
Cốc cốc cốc -"Thím ơi."Cạch.Cánh cửa xếp đã mở ra...-"..." Con Liễu đưa chân bước qua ngưỡng cửa, nghiêng mặt nhìn thím mà trong bụng cười không ngớt. Cứ tưởng lại gần con mụ thực ngộ chẳng qua mắt được mụ đâu, nhưng rồi lại dễ như là trở lòng bàn tay...Nó ngồi cả đêm để diễn mặt diễn mũi sao cho coi được, rồi cũng không bị nhìn ra là ơn con Thắm. Xây dựng niềm tin được mấy bữa. Thì nó thực quá may rồi. Nhưng chỉ tiếc là, ánh mắt không giấu được gì.Phác Thái Anh mà để ý sự ghen ghét sâu dày trong ánh mắt này, thế nào cũng sẽ chẳng để nó yên. Nhưng con mụ keo kỳ ấy, làm gì mà biết...quan tâm đến người khác. Suốt đời coi tụi nó là người ăn kẻ ở, trầy lưng ra mà hầu hạ cho, không vừa lòng lại mắng suốt đêm suốt sáng, nhưng được miệng đời bưng bế như là mẹ con.Cái lưỡi đó đứt cũng vừa...nhưng chỉ là chút ít của cái vừa hay chưa. Vì chưa đứt hết, cho nên chưa biết...Cây dao nằm sau lòng bàn tay nó, đang động đậy bởi giận dữ, một cách chính nó cũng không kiểm soát được. Vì những chuyện như thể chưa từng được giải kết đã quay về bên trong tâm trí nó...Nếu con mụ...không đặt vốn liếng để mua đất đai, thì cha mẹ của nó đã không bỏ xứ mà đi vì cái chiều cao thuế quá tàn nhẫn. Và rồi buộc lòng bán nó cho Đại Nghĩa, để ở xứ người có tiền mà sống, có chỗ đàng hoàng mà ở. Hai ổng bả hứa có tiền sẽ chuộc nó về răm rắp, nhưng giờ đã thấy đâu.Bây giờ, không phải chết vì mấy thằng Pháp...thì cũng vì nghèo quá mà chết.Phác Thái Anh...không hề cứu lấy nó một mạng sống. Vậy mà, miệng ai nói con mụ nhân đạo lặng thầm ? Toàn là xạo trá.Nhìn con mụ ngày ngày gấm hoa lụa là, và ác nhân quên đi câu hẹn câu thề, không ngại ngùng đi vào lòng kẻ có tiền.Lạp Lệ Sa tốt biết mấy...Nó từng yêu thương, nâng niu đến não lòng. Nhưng lại không thuộc về nó. Lại thuộc về người không biết trân trọng. Nhưng tại sao lại không biết trân trọng. Vì con mụ, thì biết nghĩ cái chi. Chắc cũng không biết, tình yêu là cái gì nữa.Càng ngày càng hận hơn.Liễu siết chặt mâm chè, trong lòng nổi lên uất hận khôn nguôi. Con mụ cho nó, cho tất cả thành mồ côi...chứ ngay lúc đầu, đã không có ai mồ côi cả.Tụi gia nhân nhà này, đúng là lũ ngu dốt. Mù quáng chẳng nhận ra, mà còn tôn thờ, yêu thương con mụ. Muốn thím là mẹ sao. Còn muốn cái gì tởm hơn không.-"..."Thím ngồi xuống ghế, lau cái trun bằng cái khăn mỗi bữa mỗi thay. Trông kĩ lưỡng chưa kìa.Vẫn như mọi khi, nếu con Thắm sẽ bưng chè, thì hôm nay vắng Thắm, Liễu bưng chè cho người thím yêu quý nhâm nhi trước giờ ăn cơm. Nhưng mục đích bưng chè, chỉ là cái áo đậy lại cho vết nhơ hận thù.-"..." Phác Thái Anh bê bình chè lên, đổ nửa trun.Con Liễu cười khẩy, tưởng tượng đi...Phác Thái Anh có thể nói chuyện lại, nhưng không lâu nữa, thì không thể nói chuyện lại.Nhìn con mụ đau đớn và suốt đời sống trong im lặng, còn sảng khoái hơn là chẳng thấy con mụ còn trên đời. -"Thím uống nhanh một chút, cơm xong hết rồi..." Liễu.-"..." Phác Thái Anh đưa trun chè kê lên miệng.Cốp. Nhưng trun chè bị quất ngã lên sàn.Tiếng cười vừa đó nhỏ như chẳng nghe thấy, lại phá lên man rợ. Liễu chụp lấy cằm của thím, nhét ngón tay vào tách họng ra, vươn dao lên :-"Ha ha ! ngày này cũng đã đến...chính bà ! Chính bà đã làm cho tôi mồ côi, làm cho tôi...chẳng biết tình yêu thương của cha mẹ là gì..."-"Chính bà cũng đã cướp đi người tôi thương, rồi...lại bỏ người ta bơ vơ để đến bên người mới !"-"Bà không chỉ độc ác, mà còn thiếu hơi đàn ông một cách vô lo !"-"Bà câm đi ! Câm mãi mãi đi !"Rầm.Thắm xô cửa, nhào lên mình con Liễu, giật nó ra.-"LIỄU !"-"CÁI GÌ ?!" Liễu bị Thắm quấy nhiễu, phần nào cũng khó mà xuống tay : -"Mày cũng muốn vậy mà, sao lại phá tao..."-"Không...tao đâu muốn như vầy..."Liễu hất Thắm ra, tay nắm lấy cằm Phác Thái Anh càng chặt hơn nữa, ấy mà...khuôn mặt người đàn bà độc ác này lại chẳng lấy đâu ra một bất hạnh hay vung vẩy, mà chỉ có nước mắt, hai lòng bàn tay để lên đùi, không chống phá chuyện mà nó muốn.Nước mắt của thím là cái thá gì ? Có thể, con mụ máu lạnh quá mà chưa khóc bao giờ, bây giờ lại chảy những giọt nước mắt vô nghĩa ấy làm gì kia chứ, để nó thương xót rồi tha sao ? Nhưng đừng quên, ai đã làm trái tim này nhuốm đầy thù hằn, trái tim đã quá lâu để có thể được chữa lành, nay có chết hay không, cũng phải cho Phác Thái Anh câm miệng lại mãi mãi.Liễu bỏ qua tai những lời cầu xin thảm hại của con Thắm, nhưng tay đã bị Thắm giữ lại, làm sao mà dùng dao.-"Mày đừng có mà giả tạo ! Mày chính là đi nhờ tao...chăm sóc cho mụ giúp mày vài hôm, để mày có thời gian mà -"-"Tao xin mày...mày đừng nói nữa..."-"Hả ? Tao nói đó ! Để mày có thời gian, mà dụ dỗ ông Hậu, làm chuyện khốn kiếp với mụ !"-"Mày đừng có mà giả tạo nữa ! Mày cũng muốn mà, phải không ? Muốn con mụ im lặng, đừng quát mắng mày nữa, đừng làm mày buồn...rồi bỏ nhà mà đi !!" -"Mày không hề qua chăm thằng Linh như chính mày đã nói. Vậy thì..."-"Hơi sức đâu mà ngăn cản tao nữa ? Hãy đứng đó mà xem, bà thím yêu dấu, nhân hậu của mày...không thể nói được nữa..." -"Tốt hơn là mày nên biết điều một chút !"-"Không ! Không ! Tao không phải như thế...tao không phải...."Liễu quay người, cầm dao lạnh lùng đi lại gần Phác Thái Anh. Lần này, con Thắm nhào lên lưng, làm con Liễu té và nằm xuống sàn.-"Thím...thím, thím làm gì đi thím, chạy đi mà...đừng ngồi ở đó mà nhìn nữa...con xin thím.."-"Thím...đừng mà thím..."-"Buông tao ra ! Không thì...tới mày tao còn dám đâm."Con Liễu dí dao vào mặt Thắm hù dọa cho nó biết sợ mà buông ra. Nhưng Thắm liều mạng ngăn nó lại, và quát nó :-"Mày đâm đi ! Mày đâm tao đi ! Mày không được làm hại thím..."Con Liễu ứa nước mắt, tát vào mặt Thắm :-"Đồ ngu !"-"Ah!"Một bàn tay thò xuống, chụp lấy cổ tay con Liễu ghị lên đất.-"Thím..." Thắm ôm đôi má đỏ ửng, cuống cuồng ngồi dậy, ôm lấy chân Phác Thái Anh khóc nức nở.Liễu đưa đôi mắt trừng to nhìn thím...Con mụ này...sao không ngay từ đầu, làm cho nó biết đau mà phục, bẻ tay nó đến cả lọi đi ? Đến lúc này, chỉ bằng cái cầm lấy, mà đã giải quyết hết mọi chuyện.Phác Thái Anh đưa tay áo lau nước mắt, làm nhòa đi vết son đậm, vung tay tán vào mặt con Liễu.Chát, chát, chát.Con Liễu bị tát đến câm lặng...nó nằm trên đất, tay ôm lấy mặt. Trong đôi mắt đầy trống rỗng.Bốc.Phác Thái Anh đưa bàn chân đá cán dao văng khỏi cửa, đưa tay lôi con Thắm ra.Chát, chát, chát, chát.-"Ah...hức...hức...-" Thắm cúi đầu, ngã khụy, ôm lấy mặt khóc nức nở. Tức tưởi còn chẳng hiểu vì sao...thím lại đánh mình nhiều hơn cả, cái người muốn hại thím nữa kìa.Cạch.-"..." Phác Thái Anh bước qua bậu cửa, đi về nhà bếp.Cửa buồng đóng lại..Đóng lại tất cả duyên nợ mà thím đã không lường trước cho Liễu và Thắm.___Lạp Lệ Sa chạy vào cổng, nhà thì vắng hoe. Lạp Lệ Sa xê dịch từng cánh cửa, buồng cũng đã đi qua, phòng sách không còn ai nữa. Chung quanh...cái gì cũng vắng lặng đến lạ.-"Thím à, thím. Thím à." Dũng hô hoán ngoài sân, cũng vừa về đến nhà, thở không ra hơi.Bụp. Dũng ôm lấy bụng, bị đục cho lùi lại vài bước chân, mặt méo lại vì đau.-"Thím đâu rồi ?" Nó còn chưa hiểu gì đang xảy ra, thì đã nghe Lạp Lệ Sa mắng nhiếc.-"Mày với thằng Hậu đang bàn bạc cái chi, mà để con Liễu nó hại thảm thế kia !"Dũng ngẩng đầu lên, chưa gì đã bị vu khống oan ức và đánh vô cớ, nó lao tới, nắm lấy cổ áo Lạp Lệ Sa :-"Mày biết gì mà nói tao vậy hả !?" -"Thím ở đâu, tao còn đi tìm. Thì tại sao, tao phải thông đồng hại thím." Lạp Lệ Sa xô lòng ngực Dũng, gạt phắt tay nó, chỉ vào mặt : -"Tao không cần biết !"-"Thím mà có mệnh hệ gì. Đừng có mà nói anh em với tao. Tao đập hết." Lạp Lệ Sa bá vào vai Dũng gạt ngang qua và đi về hướng ngược chiều.-"Má nó...chưa có gì mà đổ lỗi cho người khác rồi. Chó."Dũng nghiến răng, đá mạnh vào ghế. Nén giận cắm đầu chạy đi tìm.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me