TruyenFull.Me

Light Novel 7 Duoc Su Tu Su Viet Dich

Sau khi kết thúc công việc và trở về phòng nghỉ, Miêu Miêu lấy túi bánh được tặng ra. Cô trải khăn vải rồi đặt bánh lên trên. Có bảy chiếc bánh quy khô, và trong mỗi cái đều có một mảnh giấy nhỏ có kích thước gần như nhau.

(…Cái quái gì đây?)

Chữ viết ngoằn ngoèo như giun rắn. Cũng là thứ chữ phương Tây mà lão già thường viết nguệch ngoạc – thứ người ta gọi là "chữ la tinh" ấy. Nghĩa là, kiểu chữ được tối ưu để viết thật nhanh. Mỗi mảnh giấy chỉ có hai đến ba ký tự, không ghép lại thành từ có nghĩa. Không giống như chữ của Lệ quốc, chữ phương Tây cần nhiều ký tự kết hợp lại mới thành nghĩa.

Vì thế, khi bị cắt rời rạc thế này, cô không thể hiểu được nội dung. Nhưng chắc hẳn không phải trò đùa vô nghĩa.

(Cô ta đang thử mình.)

Quả nhiên là một phi tử kỳ lạ, đủ gan góc để một thân một mình bước vào hậu cung. Biết là đang bị thách thức khiến cô thấy bực, nhưng còn khó chịu hơn nếu không thể giải được.
Miêu Miêu bày bánh và giấy ra. Số ký tự trên mỗi tờ chỉ hai hoặc ba. Có lẽ bị cắt vội nên không vuông vức mà xiên lệch, méo mó.

Dầu từ bánh thấm vào giấy, khiến vài chỗ bị loang màu. Nhưng vì là loại giấy tốt, nên chưa rách.

(Nếu là trò đùa thì cũng công phu thật.)

Cô ta đang muốn làm điều gì? Miêu Miêu đưa tờ giấy lên soi sáng, nhưng chẳng thấy gì bất thường.

Đang nghiêng đầu suy nghĩ thì cô nghe tiếng gõ cửa "cốc cốc".

Cầm tờ giấy trong tay, Miêu Miêu ra mở cửa – là Diêu và Yến Yến. Cả hai cùng sống trong ký túc xá này. Bình thường họ chẳng nói chuyện với cô, nên có cũng như không.

“Có chuyện gì sao?” – Miêu Miêu hỏi.

Diêu nhăn mặt đáp: “Ban trưa ngươi được phi tử ban bánh đúng không? Đưa nó cho ta.”

Giọng điệu như ra lệnh. Dù Miêu Miêu không quá ham đồ ngọt, nhưng bị người như thế này đòi hỏi, cô lại chẳng muốn cho. Dĩ nhiên, cô cũng hiểu rõ Diêu không phải do thèm ăn mà mới đến đây.

Vì thế, cô quyết định trêu người trước mặt một chút.

“Xin lỗi, nhưng ta đã ăn thay bữa tối rồi. Loại bánh phương Tây đó vị hơi khô, có vẻ trộn cả cám mầm gì đó chăng?” Cô cố tình nói như thể có gì lợn cợn trong miệng. Diêu tái mặt, nhào tới Miêu Miêu.

“Nhổ ra mau! Nhổ ngay ra đi!” Miêu Miêu bị lay mạnh. Rõ ràng trong bánh của Diêu cũng có giấy như của Miêu Miêu.

“Phần còn lại đâu? Đừng nói là ngươi ăn sạch hết rồi mà không biết gì đấy chứ?!”

“Tiểu thư Diêu.”

Người ngăn Diêu đang lắc vai Miêu Miêu chính là Yến Yến. Vẫn khuôn mặt bình tĩnh như mọi khi.

“Ta thấy gương mặt Miêu Miêu đang cười giống như chế giễu ai đó. Có lẽ cô ấy đang trêu chọc người.”

Có vẻ Yến Yến đã nhớ được tên Miêu Miêu. Thêm nữa, còn đọc được sắc mặt cô.

“Ngươi đang đùa với ta thật sao?!”

(Bị phát hiện rồi nhỉ.)

Miêu Miêu chỉnh lại cổ áo, rồi nhìn thẳng vào Diêu.

“Đúng là ta có đùa ngươi một chút, nhưng kẻ vô lễ trước là ngươi. Dù có thù oán gì với ta, thì việc đòi lấy đồ người khác cũng chẳng khác gì kẻ cướp.”

Lời cô nói hoàn toàn hợp tình hợp lí, không thể bác bỏ. Diêu mặt đỏ bừng, như thể là cái ấm sôi đang bốc hơi.
Sau một nhịp hít sâu, Diêu nhìn thẳng vào mắt cô.

“Trong bánh nướng đó... có gì kỳ lạ không? Nếu có, ta muốn cô giao lại. Ta sẽ trả tiền bánh cho ngươi.”

“Ngươi nói ‘kỳ lạ’... là ý gì?”

“Là có thứ gì đó bất thường ở bên trong.”

Nếu được trả công cũng không tệ, nhưng Miêu Miêu thật sự thấy tò mò về mấy mảnh giấy đó. Cô không muốn giao lại dễ dàng.

Có vẻ bánh của bên Diêu cũng có gì đó. Nhưng chắc chắn họ sẽ không nói thật cho cô nghe.

Miêu Miêu liếc sang Yến Yến. Dù đang đóng vai tùy tùng cho Diêu, nhưng cô ta vẫn đang giữ bình tĩnh mà nhìn Miêu Miêu.

(Thử đánh vào hướng này xem sao.)

Miêu Miêu mở lời, tính toán từng chữ.

“Nếu ngươi hỏi ta trong bánh có gì lạ không, thì tức là bên ngươi cũng có gì đó đúng không? Nếu các người sẵn lòng chia sẻ, ta cũng nói thông tin bên mình.”

“…"

Chữ viết trên từng tờ đều khác nhau. Nếu những mảnh này có ý nghĩa, chắc phải ghép đủ chúng lại mới hiểu được. Vậy nên đưa ra một mảnh cũng chẳng ảnh hưởng gì.

“Những mảnh khác đâu?”

“Nếu ngươi cho ta xem, ta cũng sẽ đưa nốt phần của ta.”

Giữa cô và Diêu là mối quan hệ bình đẳng. Cùng trải qua kỳ thi, cùng đỗ – thì chẳng có lý gì phải phân nhau cao thấp.

Dù thực tế không phải vậy với tất cả mọi người, nhưng ít nhất trong khoảnh khắc này, cô và Diêu là đối đẳng.

“Diêu tiểu thư…”

“...Biết rồi.” Diêu cuối cùng cũng chịu gật đầu, dưới lời khuyên nhẹ nhàng của Yến Yến.

“Nhưng mà, đứng nói chuyện giữa hành lang thế này thì không tiện lắm.”

“Vậy đến phòng ta nhé?”

“Không, phòng ta mới đúng.”

Cô thì chẳng bận tâm là phòng ai, nhưng nếu dễ dãi đồng ý thì sẽ để mất thế chủ động.

“Vậy… dùng phòng đàm thoại thì sao? Để ta đi xin mượn.”

Người khéo léo giữ cho cuộc nói chuyện không đi vào ngõ cụt, vẫn là Yến Yến.

Trong khu kí túc này có phòng đàm thoại – nơi  các học viên trao đổi công việc. Có khóa cửa nên cũng phù hợp cho những cuộc bàn bạc riêng tư.

“Được. Ta sẽ chuẩn bị.” Cô gói nốt chỗ bánh còn lại vào trong miếng vải, rồi rời khỏi phòng.

Chẳng bao lâu sau, họ đã mượn được phòng đàm thoại. Phòng có thể chứa khoảng mười người, nên ba người vào thì khá rộng rãi.

“Cùng lấy ra nhé.”

“Biết rồi.”

Diêu, Miêu Miêu và Yến Yến cùng cúi sát đầu quanh chiếc bàn dài, lần lượt lấy bánh nướng ra và đặt nhẹ xuống bàn.

Trước mặt họ là ba gói vải, trong đó bánh được đếm thành từng phần: hai phần bảy cái và một phần sáu cái. Một người có ít hơn. Người mang đến phần sáu cái là Diêu. Ánh mắt cô tránh đi, vẻ lúng túng hiện rõ.

“Ta… ta chỉ cắn thử một miếng thôi mà.”

“Thì ra là vậy.”

Miêu Miêu vừa nhìn mảnh giấy bị cắn dở, chữ viết loang lổ vì nước miếng vừa đáp lời. Tuy bị rách, song vẫn đếm được đủ bảy mảnh. Mỗi mảnh đều viết một chữ, giống như phần của cô.

Phía Yến Yến, bánh nướng tuy còn nguyên, nhưng không có tờ giấy nào cả.

“Có phải ngươi chưa lấy ra thôi phải không?”

Cô hỏi, Yến Yến liền lắc đầu.

“Không, phần của ta không có lấy một mảnh nào cả.”

Yến Yến đưa một chiếc bánh hình ống ra cho họ xem — bên trong rỗng tuếch. Nếu lời cô ta là thật, vậy thì chỉ có hai phần, tức mười bốn mảnh giấy chứa đựng thông tin gì đó.

(Có khi nào… xếp lại thì ra một ý nghĩa?)

Có vẻ Diêu cũng nghĩ như vậy. Cô bắt đầu đảo lộn các mảnh giấy, sắp xếp lại theo nhiều cách. Miêu Miêu đánh dấu nếp gấp vào phần của mình để khỏi bị lẫn.

Ba người thử lần lượt nhưng ai cũng chỉ nghiêng đầu, chẳng tìm ra quy luật gì cả.

“Yến Yến, ngươi hiểu gì không?”

“Xin thứ lỗi. Ta chỉ mới học lõm bõm ngôn ngữ của Sa Âu, nói được chút ít là cùng.”

Xem ra, lần trước khi cô đọc được những gì ngự y viết, là vì quả thực biết đọc biết viết.

Diêu đưa ánh nhìn không hài lòng về phía Miêu Miêu.

“Ngươi thì sao?”

“Ta cũng không khá hơn là mấy. Nếu là từ đơn thì ta còn nhận ra một chút.”

Xem ra cô cũng chỉ ngang Yến Yến thôi. Tuy nhiên, nếu chịu khó sắp xếp từ từ, có cảm giác như thể ý nghĩa đang dần lộ ra... nhưng vẫn cách một tầng sương mờ, mãi không rõ được.
Khổ nỗi, có một mảnh bị dính dấu răng và nước miếng, mất một chữ. Có lẽ vì vậy mà Diêu trở nên trầm mặc hơn bình thường.

“Không còn manh mối nào khác sao?” Miêu Miêu lật đi lật lại mấy cái bánh. Hình dạng của chúng giống nhau. Dĩ nhiên không hoàn toàn y hệt, nhưng chẳng có gì nổi bật để phân biệt từng cái.

“Vị thì sao?” Miêu Miêu đưa mũi ngửi rồi cắn thử một mẩu. Vị y như nhau. Chỉ hơi cay nhẹ — hẳn là do có gừng, nhưng có vẻ chỉ là gia vị thông thường.

Huống chi giờ cũng chẳng thể nhớ nổi tờ giấy nào ở trong chiếc bánh nào.

“Chẳng lẽ… tất cả chỉ là trò đùa vô nghĩa thôi sao?” Yến Yến nghiêng đầu, khẽ hỏi.

“Nhắc mới nhớ, có nơi nào đó từng làm món bánh có kèm quẻ xăm, dùng để bói toán.” Nếu là quẻ, vậy thì những chữ trong giấy hẳn là có hàm ý về cát hung. Nhưng theo những gì Miêu Miêu thấy, thì chẳng giống như thế chút nào.

“Nếu gọi đó là xăm, vậy tại sao lại có một phần không có tờ nào cả? Chỗ đó khiến người ta phải để tâm.” Ý kiến của Miêu Miêu được cả hai người kia đồng tình.

Lúc được phát bánh, người phát không có vẻ gì thể hiện từng chiếc được định sẵn cho ai. Nếu không phải ở bánh... thì có thể là thứ khác...

“…Chẳng lẽ là…” Miêu Miêu cúi xuống xem lại tấm vải bọc bánh. Vải của cô và Diêu đều là loại trơn, riêng vải của Yến Yến lại có hoa văn.

Miêu Miêu chăm chú quan sát tấm vải có hoa văn ấy. Dường như lớp màu được tô lên sau khi dệt, phủ kín bằng các hình góc cạnh. Vì là nhuộm sau nên hoa văn hơi lem luốc, như thể ai đó đã dùng bút vẽ thêm vào.

“Cái này…” Miêu Miêu trải vải ra trên bàn, đem hoa văn ấy đối chiếu với mảnh giấy. Cô chồng mảnh giấy lên các hình góc cạnh, cẩn thận điều chỉnh. Đầu nghiêng nghiêng một chút, từng tờ giấy dần khớp vào các ô. Cuối cùng, toàn bộ mảnh giấy đều vừa khít vào hoa văn trên vải một cách hoàn hảo.


“Quả nhiên là vậy…” Các chữ hiện ra xếp thành hai hàng ngang. Một vài từ rõ ràng đã lộ diện, như thể chúng đang dần ghép thành một câu.

“Ừm... đọc sao đây?” Diêu nheo mắt hỏi, vẻ mặt cực kỳ khó chịu vì bản thân không hiểu được gì.

“‘Bạch’… rồi tới dấu hỏi chấm…”

“Sau đó là ‘biết’... chắc đây là ‘chân tướng’?”

Miêu Miêu và Yến Yến cùng nhau dịch phần mà họ có thể nhận ra. Có một chữ đã bị mờ mất, không thể đọc được. Tuy nhiên, dựa trên phần còn lại, ý nghĩa đại khái đã lộ rõ.

“Có lẽ là chữ ‘nữ’ chăng?”

“Xem ra là thế.”

Gộp lại thì thành: “Muốn biết chân tướng của Bạch nữ tử sao?”

Toàn thân Miêu Miêu nổi da gà.

(Có thể tha cho mình được không…)

Chuyện đó đã kết thúc rồi kia mà. Giờ lại bị đào lên thì thật phiền toái.

Bạch nữ tử—Bạch Nương Nương, lý ra lúc này đã bị giam giữ cẩn mật, không còn gây chuyện được nữa.

Chẳng lẽ Aylin, ngoài những điều đã nói với Mã Thiểm và Nhâm đại nhân, còn biết điều gì khác về Bạch Nương Nương sao?

Và vì sao lại giao chuyện này cho đám quan nữ học việc tại ngự y viện như bọn cô chứ?

“Bạch nữ tử là ai vậy?” Diêu nghiêng đầu thắc mắc. Có vẻ cô không biết gì về Bạch Nương Nương, người đã từng gây một phen chấn động chốn kinh thành. Yến Yến thì lặng im nhìn dòng chữ trước mặt.

Miêu Miêu cảm thấy việc này cần phải được báo cáo cho Nhâm đại nhân ngay lập tức. Cô toan đứng phắt dậy thì bị giữ lại.

“Ngươi định đi đâu?” Người nắm lấy tay cô là Yến Yến.

“Chẳng phải đây là chuyện nên bẩm báo sao?” Miêu Miêu đáp thật thà. Cô thận trọng, không muốn ôm lấy những bí mật phiền toái một mình.

Xét về hành vi thì hoàn toàn chuẩn mực.

“Bẩm báo thì cũng không sai.” Diêu hiếm khi ủng hộ Miêu Miêu. Tưởng lời col sẽ khiến Yến Yến im lặng, nào ngờ...

“Người giao một câu đố thế này cho một nữ quan tập sự tầm thường là hạng người như thế nào, ngươi nghĩ xem?” Yến Yến nhìn Miêu Miêu như thể cô quen biết Aylin vậy.

(Không biết… mình đâu có thân thiết với cô ta đến mức đó…)

Nhưng ít nhất thì… rõ ràng cô ta là một kẻ không tầm thường.

Kể cả có bẩm báo lên trên, khả năng cao cũng chẳng làm gì được Aylin nếu cô ta đã tính đường lui từ trước.

Hoặc là...

“Chẳng phải đây cũng là một phần của buổi tuyển chọn sao?”

“Buổi tuyển chọn…”

Nếu nghĩ vậy thì hợp lý. So với những quan nữ khác, quá trình chọn lọc để trở thành y quan tập sự khắt khe hơn rất nhiều.

Dù đã vượt qua kỳ thi, nếu bị xem là vô dụng, họ cũng có thể bị loại bỏ ngay lập tức.

Không phải là chuyện không thể xảy ra.

(Nhưng mà…)

Dù sao đi nữa, xét trên cương vị người phụ tá ngự y quan, chuyện này cũng vượt quá phạm vi công việc rồi. Trước tiên, muốn giải được câu đố này, ít nhất phải hiểu biết đôi chút về ngôn ngữ phương Tây. Hơn hết, cũng không có gì đảm bảo ba người họ sẽ chia sẻ thông tin với nhau một cách nghiêm túc.

Nhìn tổng thể các yếu tố phức hợp ấy, có vẻ như đối phương đang tìm kiếm một nhân tài có khả năng ứng biến linh hoạt.

(Cứ như là…)

Cứ như đang tuyển chọn mật thám vậy.

Nếu Nhâm đại nhân có nhúng tay vào, thì chuyện này không hẳn là không có khả năng. Nhưng mà, giữa cô và hắn thì đâu có liên hệ gì…

Dù vậy, cũng không thể loại trừ khả năng hắn bày trò sau lưng.

(Ừm, không biết thật.)

Nếu vậy, thay vì báo cáo mọi thứ, ứng biến mà chủ động hỏi thẳng Aylin cũng là một lựa chọn.
Cũng được, nhưng...

“Ta sẽ đi bẩm báo.”

“Ngươi có nghe tụi ta nói gì không đấy!? Lỡ đây là một phần của buổi tuyển chọn thì sao hả!?”

Diêu nhào tới mắng Miêu Miêu.

Nếu là thật thì bẩm báo sẽ bị xem là trượt. Nhưng Miêu Miêu đã có tư cách là phụ tá y quan rồi. Đến mức này thì cũng chẳng còn ai muốn cắt giảm nhân sự nữa đâu.

Công việc hiện tại của họ rõ ràng đã vượt quá sức chịu đựng rồi.

“Yên tâm. Còn bây giờ, hai ngươi hãy đi báo tin này với các vị phi tần đi.”

(Còn ta… sẽ về y cục điều chế thuốc.)

Vượt qua phần tuyển chọn bổ sung này, chỉ cần có hai người họ là đủ rồi. Nếu lỡ qua được thật, chẳng biết sẽ bị lôi đi làm cái trò gì nữa.

(Không ai rảnh đâu.)

Với Miêu Miêu, chỉ cần làm chút việc vặt ở y cục như giặt giũ, pha trà, tiện thể học điều chế dược thảo từ cha nuôi và mấy vị ngự y, thỉnh thoảng thử thuốc mới lên mấy võ quan trông có vẻ khỏe mạnh là đủ rồi. Những điều nhỏ nhặt vậy thôi cũng đã làm cô hạnh phúc.

Nhưng… ánh mắt hai người kia thật đáng sợ.

Họ giữ chặt lấy Miêu Miêu, trừng mắt nhìn. Chủ yếu là Diêu.

“Câu đố này là phải ba người cùng nhau mới giải được. Nếu ngươi đi báo cáo một mình… thì tụi ta cũng bị vạ lây đấy biết không?”

Ý họ muốn nói là...

“Ngươi cũng là đồng phạm đó.”

Diêu và Yến Yến đồng thanh.

Miêu Miêu chỉ khẽ giơ tay đầu hàng, cô cười khổ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me